Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 43 Tia hy vọng – Botruyen
  •  Avatar
  • 26 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 43 Tia hy vọng

Edit: Dờ

Lý Niệm đã không còn nhớ tên bố mình.

Không cần phải…. nhớ tên một gã súc sinh.

Nhưng anh sẽ ghi nhớ cả đời gã đàn ông khiến anh hận thấu xương tủy ấy.

Khi đó anh mới ba tuổi, còn ở cùng bố mẹ trong căn nhà trọ giá rẻ.

Lý Niệm luôn nghĩ rằng Tô Viện Viện rất đẹp, nhìn ảnh chụp là nhớ lại những lời đồn đại của hàng xóm láng giềng. Tô Viện Viện và Tô Đình Đình là hai chị em đẹp như hoa như ngọc trong mắt những người dân khu đó. Lý Niệm vẫn luôn không hiểu, người mẹ xinh đẹp dịu dàng của anh sao lại phải lòng một tên cặn bã như bố anh.

Yêu cũng yêu rồi, con cũng có rồi, Tô Viện Viện đã sớm sinh con, mà em gái của cô thì đi theo một ông chủ lớn, từ Hồng Kông quay về đã trở thành bà chủ Tô. Ông chủ bao người khác, Tô Đình Đình cầm mười vạn tệ bắt đầu nghiệp làm ăn.

Tô Viện Viện không thể ngờ được mình và em gái sẽ yêu cùng một người.

– ———

Không, có phải yêu hay không, Lý Niệm cũng không chắc. Cặn bã và đĩ điếm thông đồng với nhau cũng có thể tính là yêu sao? Tô Đình Đình thật sự là một ả điếm, ả đặt Lý Niệm bấy giờ mới vừa biết đi ở phòng khách, sau đó ả đi vào phòng anh rể.

Tô Viện Viện tan làm về nhà, nhìn thấy em gái ruột của mình ở trong nhà mình, ở trong phòng ngủ của mình, ở trên giường của mình.

Trần truồng nằm cạnh chồng cô.

Tô Viện Viện không nói một lời, cô đi lên ban công, nhảy từ tầng năm xuống đất.

Lý Niệm vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ mẹ anh đầu vỡ não văng nằm trên vũng máu. Mà bố anh thì tái mặt xốc quần lên, ngay cả ban công cũng không dám bước ra.

Lý Niệm khi ấy chưa đến ba tuổi, anh vẫn chưa hiểu được vì sao Tô Viện Viện phải chết.

Mà những ngày sau đó càng khó nói thành lời, Tô Đình Đình trở thành mẹ kế của Lý Niệm, bố của anh ăn cơm mềm của Tô Đình Đình, lại còn nhớ mãi không quên người chị của ả.

Gã có với Tô Đình Đình một đứa con, trừ đi trái tim trong tên Lý Niệm*, biến thành Lý Kim.

*Lý Niệm (李念) có tim (心), Lý Kim (李今) không có.

“Trái tim của tôi để lại cho Viện Viện.”

Tên cặn bã kia khi nói ra lời ấy, còn nghĩ mình thật giỏi.

Đây là thảm án do hai hung thủ lần lượt thay nhau gây ra.

Trên đường trốn chạy, Lư Sĩ Cương từng sát hại một nhà bốn người — Một đôi vợ chồng, và hai ông bà. Mà gia đình ấy có một con trai độc nhất là Trương Tiểu Binh, lúc ấy trốn trong lu nước nên thoát được một kiếp. Từ vết nứt trên lu nước, cậu chứng kiến toàn bộ quá trình gia đình bị sát hại thảm thiết, cùng với khuôn mặt của Lư Sĩ Cương dưới ánh đèn.

Mười năm, Lư Sĩ Cương chạy trốn, Phòng Chính Quân truy bắt, mà Trương Tiểu Binh chậm rãi trưởng thành, lựa chọn cách riêng của mình để báo thù.

Dưới tay Lư Sĩ Cương là vô số oan hồn, nhưng cũng có người giúp gã che giấu chân tướng, khiến cho gã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật những mười năm. Trương Tiểu Binh đã sớm mất đi niềm tin vào cảnh sát, năm mười tám tuổi đã dùng toàn bộ tiền làm công để mua một khẩu súng săn, trở về Tây Bắc lần theo dấu vết kẻ thù của mình.

Cậu không bắt được Lư Sĩ Cương, lại bắt được đồng phạm của gã. Trương Tiểu Binh không lựa chọn báo cảnh sát mà dùng thủ đoạn giết người giống y hệt Lư Sĩ Cương để tiễn những tên đồng phạm đó xuống hoàng tuyền.

Người bị hại lại biến thành hung thủ với hình thức khác. Điều đó đã che giấu rất nhiều manh mối quan trọng, khiến cho vụ án càng lâm vào bế tắc.

Thù hận đã nuốt chửng lấy người thanh niên. Cuối cùng, cậu chưa đợi được đến ngày Lư Sĩ Cương bị bắt thì đã bị cảnh sát bắt trước, bắt chết ngay tại hiện trường, chết khi chưa tròn hai mươi tuổi.

“Lúc bị trúng đạn ngã xuống, Trương Tiểu Binh vẫn còn thoi thóp, rất nhiều người chứng kiến đều nói rằng trông cậu ta tuyệt đối không giống hung thủ giết người, khuôn mặt vô cùng thanh tú.”

Lý Niệm nói xong.

Tang Viện Triều khen ngợi nhìn anh, “Cậu nghe được mấy chuyện này từ đâu?”

Lý Niệm không dám múa rìu qua mắt thợ, khiêm tốn cười nói: “Mỗi người có cách giải quyết vấn đề riêng, đó là bản lĩnh của đám săn ảnh bên tôi, không đáng đề cập trước mặt đạo diễn Tang.”

Anh xoay người lấy một đĩa tư liệu và một chiếc USB: “Tất cả tài liệu đều ở trong này, tôi biết đạo diễn đã sớm biết rồi, tôi không dám xin đạo diễn cho tôi vai diễn ấy, nhưng tôi hy vọng đạo diễn Tang có thể suy xét một chút, nhân vật này rất đặc sắc, sẽ khiến bộ phim càng thêm thú vị.”

Tang Viện Triều nhận lấy đồ của anh, “Thực ra tôi đã suy xét đến nhân vật này, lúc ấy sưu tầm tài liệu quá vội nên không rõ ràng, kịch bản của nhân vật này tôi đã chuyển hết vào Lư Sĩ Cương. Tôi lo kịch bản của Trương Tiểu Binh sẽ lấn át tuyến chính của Lư Sĩ Cương và Phòng Chính Quân.”

“Không phải tư liệu không rõ ràng, mà đạo diễn Tang lúc ấy chưa chọn được người phù hợp.” Lý Niệm rũ mắt, “Tôi mong ngài có thể cân nhắc.”

Tang Viện Triều cảm thấy hứng thú, “Lý tổng, nói suy nghĩ của cậu đi.”

Lý Niệm khó xử nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên văn phòng của Tang Viện Triều, “Sắp mười giờ rồi, không làm phiền đạo diễn nghỉ ngơi nữa.”

Tang Viện Triều đứng lên đưa điếu thuốc cho anh, “Gấp cái gì, tôi thích thức khuya. Nói đi, lúc trước tôi cũng bàn bạc vài lần với đoàn phim, bây giờ tôi muốn nghe ý tưởng của cậu.”

Lý Niệm trở về từ chỗ của Tang Viện Triều đã là ba giờ sáng.

Bạch Dương và Chung Việt đều trượt casting. Bây giờ chỉ còn một tia hy vọng, chính là Tang Viện Triều có thể cân nhắc đến nhân vật Trương Tiểu Binh này.

Là thành hay bại, giờ chỉ nhìn vào quyết định của Tang Viện Triều.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.