Edit: Dờ
Lý Niệm đưa Chung Việt về nhà, vào nhà lại làm cơm cho Chung Việt, nhìn cậu cúi đầu ăn.
“Chuyện nói lắp không giấu được Tang Viện Triều đâu, cậu cũng đừng sợ, cái này trái lại chính là ưu thế. Sát nhân mà, thường có chỗ thiếu hụt so với người thường, tật này không chừng lại khiến Tang Viện Triều nhìn cậu với con mắt khác.”
Chung Việt ngẩng đầu lên từ bát cơm, “Bạch Dương….. thì sao đây.”
Cậu biết rõ, ưu thế của mình hơn Bạch Dương rất nhiều.
Lý Niệm cười, “Tôi có cách của tôi, đảm bảo cả hai cậu đều được chọn. Cậu không cần quan tâm đến chuyện này.”
Chung Việt không rõ ý anh là gì, nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Niệm.
Lý Niệm hơi mất kiên nhẫn, “Vốn là không định để cậu đi, nhưng bây giờ tình thế An Long rất cấp bách, tôi phải làm cái bảo hiểm trước.” Anh vươn tay miết khóe môi Chung Việt, “Suy cho cùng, anh chỉ có thể dựa vào em.”
Chung Việt lo lắng cho Bạch Dương, nhưng Lý Niệm nói chỉ có thể dựa vào cậu, trong lòng cậu lại thấy hơi ngọt ngào.
Lý Niệm thấy cậu ăn được khá nhiều, “Tự rửa bát đi, anh về đây.”
Đi tới cửa thì Chung Việt cản anh lại, Lý Niệm mở cửa ra, Chung Việt đóng cửa vào.
Lý Niệm quay đầu nhìn cậu.
Chung Việt muốn hôn anh.
Cậu không muốn nhiều, chỉ cần môi chạm môi, nhẹ nhàng vậy là được rồi.
Lý Niệm tránh đi.
“Tiểu Chung, bây giờ anh có có tâm trạng làm chuyện này.”
Chung Việt không nói gì, chỉ nhìn anh không chớp mắt.
Lý Niệm gạt tàn thuốc vào bể cá bên cạnh, “Em rất gấp?”
Chung Việt lúc này mới phát hiện ra hạ thân cậu đã cứng lên. Cậu thấy khó xử, lùi về phía sau mấy bước.
Lý Niệm cười cười, đột nhiên quỳ xuống cởi quần Chung Việt ra, cởi luôn quần lót.
Hạ thân của Chung Việt không nhịn được bật ra ngoài, cảm giác bại lộ trong không khí khiến cậu hơn run.
Lý Niệm cầm lấy hạ thân của cậu, vẫn duy trì tư thế quỳ như vậy, không hề do dự mà ngậm cây thịt thô to ấy vào miệng, thành thạo bắt đầu phục vụ.
Hai người đứng trước huyền quan, ánh đèn u ám, tư thế vô cùng xấu hổ.
Đầu lưỡi của Lý Niệm rất linh hoạt, đúng là miệng lưỡi trơn tru, tưa lưỡi thô ráp mang theo chất nicotine hun đúc nhiều năm khiến người ta thấy tê dại, anh liếm thực sự rất kỹ, ngay cả túi tinh hoàn phía sau cũng không bỏ qua.
Chung Việt cảm nhận rõ ràng cổ họng của anh đang co rút nơi lỗ tiểu của cậu.
Thực sự quá kích thích, Chung Việt không kìm lòng nổi muốn kêu lên. Sự hổ thẹn và khoái cảm đang dầm xâm chiếm các giác quan của cậu, cậu cúi đầu nhìn Lý Niệm, anh không nhìn cậu, anh chuyên chú nhìn khí quan nổi gân của cậu, ngón tay vuốt ve, môi lưỡi hôn liếm, ngậm cả túi phía sau vào miệng.
“Không cần làm thế.” Chung Việt khó nhọc nói.
Lý Niệm cười khẩy trước sự chống cự của cậu. Cậu càng nói, Lý Niệm liếm càng hăng say sắc tình, giống như trong miệng anh không phải là hung khí của đàn ông, mà là điếu thuốc anh thích nhất.
Lý Niệm quỳ trước mặt cậu, tư thế vô cùng thành kính. Chung Việt muốn thấy rõ mặt anh, nhưng bất kể làm thế nào cũng không nhìn rõ được. Chỉ thấy cái kia của chính mình đang ra vào trong miệng anh.
Tâm trí Chung Việt lại rơi vào trống rỗng.
ĐỐi với Lý Niệm, có lẽ cậu chẳng khác gì một điếu thuốc, quay cuồng trong miệng anh, cháy rụi, tỏa khói, rồi chậm rãi biến thành tro tàn.
Một ngày nào đó sẽ bị vứt vào bể cá, hoặc là thùng rác.
Chung Việt thấy tuyệt vọng, một sự sỉ nhục không thể nói thành lời, cùng với cảm giác đau đớn mãnh liệt như từng cây kim đâm vào lòng cậu.
Chung Việt lo lắng cho Bạch Dương, xin Lý Niệm đi khuyên nhủ.
Lý Niệm ngậm thuốc nói: “Chỉ có cậu biết làm người đại diện, tôi ăn cứt mà lớn đúng không?”
Chung Việt bị anh nói cho nghẹn họng.
Lý Niệm phớt lờ cậu, tiếp tục hút thuốc.
Lo lắng ư, chỉ có Chung Việt lo lắng? Chung Việt quá đề cao bản thân rồi, làm người đại diện, anh lo lắng hơn bất kỳ ai. Ngay buổi tối sau khi casting, anh đã gọi điện thoại cho trợ lý của Tang Viện Triều, trợ lý cứ ấp úng mãi.
Lý Niệm bày tỏ thiện ý, “Giúp tôi đi mà, cứ nói tình huống của hai cậu ấy một chút, tôi sẽ không hỏi có trúng tuyển hay không đâu.”
Trợ lý khó xử nói: “Hai cậu ấy thực ra không tồi đâu, cậu tóc ngắn tốt hơn một chút, tôi thấy mắt đạo diễn sáng lập lòe lên rồi. Còn cậu tóc dài…sao lại bị nói lắp vậy….”
Lý Niệm thấy ngoài dự đoán, “Chung Việt không được sao?”
Trợ lý im lặng một lát, “Lời thoại của Lư Sĩ Cương rất nhiều, cậu ấy thực sự không được đâu. Ngoại hình rất tốt, nhưng đẹp quá, không phù hợp với tư tưởng chính của dòng điện ảnh này.”
Có hụt hẫng bất ngờ, nhưng cũng có niềm vui ngoài dự đoán. Lý Niệm không nghĩ Bạch Dương lại có thể khiến Tang Viện Triều sáng rực mắt lên, anh còn nghĩ Chung Việt sẽ đảm bảo hơn Bạch Dương.
Anh không tận mắt chứng kiến Bạch Dương đã diễn như thế nào, nhưng vai diễn này… Bạch Dương có hy vọng.
An Long được cứu rồi.
Lý Niệm vững tâm, tuy không dám nói trước là sẽ trúng tuyển, nhưng nhìn cái vẻ ủ dột của Bạch Dương là anh lại tức, cậu có tiền đồ một chút cho tôi nhờ được không?
Lý Niệm kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đạo diễn Tang nói cậu diễn rất tốt, tốt hơn cả Chung Việt. Mẹ kiếp cậu đừng có ngồi đây giả bộ làm con ngoan trò giỏi nữa, đi chơi với Chung Việt đi. Thư giãn đầu óc.”
Bạch Dương lạnh lùng nhìn anh, mình tốt hơn Chung Việt ư? Lý Niệm coi cậu là thiểu năng sao?
Bạch Dương mặc xác anh, cậu tiếp tục đọc sách. Bạch Dương chìm đắm trong việc đọc sách, đọc sách khiến cậu vui vẻ.
Bây giờ, thứ duy nhất có thể dời đi lực chú ý của cậu chính là tin nhắn của Kim Thế An.
Kim Thế An sợ quấy rầy cậu, không dám nhắn nhiều, mỗi ngày chỉ gửi một tấm ảnh cho cậu.
Có khi là chiếc lá sen trong Thông Thủy Viện, có khi là lư hương của chùa Kê Minh, có khi là bức hoành phi trên Duyệt Giang Lâu.
Đều là những nơi bọn họ từng đi qua.
Thế An không nói gì cả, nhưng Bạch Dương đều hiểu.
Cậu lén đi xem giá cổ phiếu của Hải Long, xem không hiểu, chỉ thấy rất nhiều người đang mắng chửi tổng tài Hải Long bao dưỡng đàn ông, lừa tiền của bọn họ.
Không sao cả, cậu chưa thành công nên phải nhẫn nhịn. Bạch Dương nhìn Trương Quốc Vinh đang diễn “Bá Vương Biệt Cơ” trong điện thoại, thầm nghĩ một ngày nào đó cậu cũng có thể giống như Ca Ca, thản nhiên nắm tay người mình yêu nhất, nói cho người khác biết rằng, không phải vì tiền.
Mà ở nơi cậu không biết, ở thời điểm cậu không hay, Thế An đang một mình viết đi viết lại câu: Phú quý phúc trạch, hậu ngô chi sinh, bần tiện ưu thích, ngọc nhữ vu thành.
Gian nan khốn khổ, ngọc nhữ vu thành*.
*Phú quý phúc trạch, hậu ngô chi sinh, bần tiện ưu thích, ngọc nhữ vu thành, xuất phát từ Tây Minh (西铭) của Trương Tái (张载, 1020-1077): Phú quý vinh hiển, ân huệ phúc trạch chỉ có thể khiến người ta no đủ dư dật, mà nghèo hèn lo buồn chính là ngọc quý trời cho con người để mài giũa. Ý nói khi con người sống trong nghịch cảnh thì đó là dịp rèn luyện tu dưỡng để đạt được thành tựu tối cao.
– ——————————
Bạch Vân Thi: Không biết là do tôi viết quá hàm súc hay do mọi người có thành kiến với Tiểu Bạch.
Chung Việt tốt nghiệp học viện nghệ thuật Nam Kinh, Tần Nùng là học viện truyền thông Nam Quảng, Khương Duệ Quân là học viện hý kịch Thượng Hải. Những người này đều xuất thân chính quy, Bạch Dương không phải.
Không tránh được việc ngốc nghếch, bởi vì xuất phát điểm của cậu muộn hơn người khác rất nhiều. Hy vọng mọi người có thể nhìn thấy những nỗ lực của Tiểu Bạch, lời tôi nói không tính, để cho người chuyên nghiệp lên tiếng đi.
——————————-
Dờ: Muốn viết mười nghìn chữ để bênh Tiểu Bạch Dương, phát hiện ra mình là editor dốt văn.