Edit: Dờ
Trên đường đến An Long, Thế An hỏi Lý Niệm: “Anh nói, đạo diễn Tang kia thực sự nhìn trúng Bạch Dương?”
Lý Niệm tựa ra ghế, “Sao có thể chứ, anh nghĩ tiểu bảo bối của anh là nhân dân tệ, ai cũng yêu thích à? Hợp đồng nửa thật nửa giả, tôi chỉ thỏa thuận xong hiệp nghị đầu tư với đạo diễn Tang, về phần hợp đồng thì tối hôm qua tôi bảo trợ lý của ông ấy gửi fax qua, đưa hai mươi vạn.”
Thế này mới hợp tình hợp lý, Thế An gật đầu, “Vậy rốt cuộc có thể vào đoàn không?”
Lý Niệm châm thuốc, “Được chứ, tôi không làm chuyện mà mình không nắm chắc. Hai người bọn họ cũng không vô dụng như anh nghĩ, có thể tham gia tác phẩm lớn rồi.”
Hoàng hôn buông xuống, bốn người ngồi trong phòng tập ở công ty.
Loại chuyện này, bình thường Lý Niệm chỉ thương lượng với Kim Thế An, hôm nay lần đầu Bạch Dương và Chung Việt được làm nhân vật chính, hai người ngoan ngoãn ngồi trên sàn, Thế An tựa vào sofa ngồi dự thính.
Lý Niệm chiếu tư liệu lên bảng trắng, “Tang Viện Triều, không giới thiệu nữa. Chúng ta đều xem phim của ông ấy mà lớn lên, giải Thiên Long năm trước cũng là của ông ấy. Trước kia Tần Nùng cũng nhờ cái giải đó mà một bước lên trời.” Anh gõ điếu thuốc lên bảng, “Vụ án giết người hàng loạt ở Cam Túc vừa được phá năm trước. Kịch bản này có bao nhiêu quý giá, không cần tôi nói.”
Vụ án giết người hàng loạt ở Cam Túc này khá là nổi danh. Trong khoảng thời gian 10 năm trời, vụ án này luôn rơi vào bế tắc. Đến cuối năm ngoái, rốt cuộc hung thủ cũng bị bắt về quy án, sau khi bị bắt giữ đã thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Một vụ án không thể phá suốt 10 năm, cuối cùng vô số những oan hồn kia cũng được trả lại công lý.
Tang Viện Triều hành động thần tốc, cải biên vụ án này thành phim điện ảnh. Kịch bản lấy cảm hứng từ viên cảnh sát già Phòng Chính Quân, tên trong phim sẽ đổi thành Hồng Huân, nội dung nói về mười năm ông bôn ba hết vùng Tây Bắc để tróc nã tội phạm.
Lý Niệm nhìn hai người mới của anh, “Tư liệu về Lư Sĩ Cương đều ở trước mặt các cậu, thời gian rất gấp, hai ngày nữa chúng ta xuất phát đi Bắc Kinh. Hai ngày này chuyên tâm nghiên cứu vai diễn. Tang Viện Triều thích diễn xuất giản dị, đừng lấy những diễn xuất phô trương rườm rà để qua mặt ông ấy.”
Anh chỉ vào Kim Thế An, “Các cậu phải biết là cổ đông Hải Long đang nghi ngờ các cậu, tôi mạo hiểm trong trò chơi rơi đầu này để làm giả hợp đồng phim, nói là hai cậu sẽ được chọn. Nếu thất bại, Kim baba của các cậu sẽ không còn mặt mũi gặp Trịnh tổng, không còn mặt mũi gặp cổ đông, sự sống chết của An Long Ent cũng phụ thuộc hết vào hai cậu.”
Thế An ngồi một bên bất mãn nói: “Cần gì phải nói vậy, không được chọn thì không được chọn, cơ hội còn nhiều, không cần lo lắng cho bên tôi.”
Bạch Dương và Chung Việt nào còn tâm tư nghe hắn nói.
Hai người đều thấy hốt hoảng — Phim điện ảnh của Tang Viện Triều, bọn cậu xem từ nhỏ tới lúc lớn lên. “Nhất đại tông sư” của giới điện ảnh, thế mà bây giờ bọn cậu sắp có cơ hội được hợp tác.
Nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Dù thế nào cũng phải liều một lần, vì chính mình, vì An Long, cũng vì số tiền của Kim Thế An mà bọn cậu đã ném qua cửa sổ.
– ——————————-
Bạch Vân Thi: Vụ án này đúng là lấy linh cảm từ vụ án giết người mà mọi người đoán, nhưng nội dung thì hoàn toàn bịa đặt. Dàn ý tôi viết xong lâu rồi, mấy hôm trước thấy tin tức nói vụ án kia thực sự được chuyển thành phim, tôi cũng giật mình. Đạo diễn trong đây không phải đạo diễn kia, nội dung vụ án cũng cách xa vụ án thật cả vạn dặm, nếu có tương đồng thì chỉ là trùng hợp _(: з” ∠)_
“Tập hung Tây bắc hoang” là một bộ khác của chị Bạch. Trinh thám phá án hắc ám nhiều CP HE =)))))))))