Edit: Dờ
“Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi nhổ con đàn bà họ Tần đó, không phải nhổ vào cậu đâu.”
Kim Thế An ở ghế sau ngồi dang chân dang tay, cả người toàn mùi rượu, Bạch Dương bị hắn chen hết cả chỗ ngồi.
Tài xế lái xe vẫn im như thóc.
“Cậu là bạn trai nhỏ của Lý Kim?” Kim Thế An hỏi.
Bạch Dương đỏ bừng mắt, trả lời: “Từ lâu đã không phải nữa rồi.”
“Cái thằng cặn bã đó, chia tay càng sớm càng tốt.” Kim Thế An sảng khoái nói.
Lúc này Bạch Dương mới chợt nhớ ra: “Anh là ai vậy?”
Kim Thế An nhìn cậu rồi phì cười. Hắn chỉ phía sau nói: “Cái con đàn bà vừa rồi đó, Tần Nùng, cậu cũng biết chứ?”
Bạch Dương gật gật đầu. Đại minh tinh, ai mà chẳng biết.
“Tôi là bạn trai cũ của cô ta.”
Tài xế ở phía trước bổ sung: “Đây là Kim tổng, chủ tịch của tập đoàn Hải Long chúng tôi.”
Bạch Dương không biết rõ lắm nhưng cũng đành phải tỏ vẻ “ngưỡng mộ đã lâu bây giờ mới được gặp”.
Bạch Dương hỏi: “Kim tổng, đêm hôm sao anh lại đến đây?”
Kim Thế An nói: “Tôi đi ngang qua.” Rồi hỏi lại Bạch Dương, “Cậu thì sao?”
Bạch Dương: “Tưởng nhớ tình xưa.”
Kim Thế An chợt cười phá lên: “Được đấy, lý do rất hợp lý.”
Cười đến mất hết cả hình tượng, giày bị hắn đá văng lên ghế phụ lái, lộ ra bàn chân trần.
Tài xế vẫn bình tĩnh tiếp tục lái xe.
Nói chung đây là toàn bộ quá trình Bạch Dương gặp gỡ vị Kim thổ hào này.
Thật sự muốn khóc, khoảnh khắc đó Bạch Dương cảm thấy thế giới như sụp đổ. Nhục nhã, phẫn hận, đau lòng, đủ mọi loại cảm xúc khó tả ập tới. Uổng cho cậu xem Kim Thế An như bạn bè, Kim Thế An có còn là người hay không? Uống rượu vào lại muốn ngủ với cậu!
Mấu chốt là hắn lại còn rất lỗ mãng, rất hạ lưu, hắn nói như thể trước kia cậu yêu Lý Kim chỉ vì “làm một phát”!
Bạch Dương đỏ mắt, nói: “Kim Thế An anh nghiêm túc đấy à?”
Kim Thế An đỏ rực cả mặt, “Nghiêm túc cái gì, làm một tý thôi, mau cởi quần ra.”
Bạch Dương đạp một cước vào bộ phận mấu chốt của Kim tổng.
Kim Thế An bị đá một phát thế mà không ngã, rượu xông lên đầu, không khỏi nổi cơn tam bành: “Còn giả vờ trinh tiết cái gì? Hôm nay ông đây phải làm cậu cho bằng được!” Nói xong thì cởi luôn quần bò của Bạch Dương ra.
Bạch Dương không ngờ hắn say rượu rồi mà sức lực vẫn còn lớn như thế, cậu muốn kêu cứu nhưng lại thấy mất mặt vô cùng, thật là khóc không ra nước mắt. Cậu sống hai mươi mấy năm trên đời, không ngờ hôm nay lại trở thành cừu non chờ bị thịt. Hai người ở trên ban công vật nhau, một người chỉ mặc quần lót, một kẻ cởi trần thân trên.
Rốt cuộc là vật lộn như thế nào, Bạch Dương thật sự không nhớ rõ.
Chỉ nhớ cậu đẩy Kim Thế An ra, hắn lại bổ nhào tới, cậu né sang một bên, thế là Kim Thế An ùm một tiếng nhảy từ ban công xuống phía dưới.
Trong đầu Bạch Dương chỉ có hai chữ “hỏng rồi”.
Một cột nước lớn bắn lên từ mặt bể bơi.
Bạch Dương luống cuống mặc lại quần.
Chuyện sau đó thì bạn biết rồi đấy, Bạch Dương vừa túm cái quần bò đứt nút vừa chạy xuống lầu kêu người tới vớt Kim Thế An lên. Lúc vớt lên thì Kim tổng đã tắt thở. Bạch Dương hoảng sợ, hô hấp nhân tạo những mười phút cho hắn, quản gia gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trịnh.
Lúc Trịnh Mỹ Dung tới, Bạch Dương đang ngồi bệt dưới đất. Kim Thế An thở lại rồi, nhưng vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Trịnh Mỹ Dung nhìn dáng vẻ hai người quần áo xộc xệch, cô rơi vào trầm tư.
“Đưa Kim tổng đến bệnh viện Nhân dân, không được báo cảnh sát. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, tôi cho các người biết tay.”
Vị nữ phó chủ tịch ấy nghiêm khắc nhìn Bạch Dương: “Tốt nhất là cậu nên cầu nguyện cho Kim tổng bình an vô sự. Từ bây giờ ngày nào tôi cũng phải nhìn thấy cậu, nếu cậu dám rời khỏi Nam Kinh, tôi sẽ sai người chặt chân cậu.”
Bạch Dương cô độc ngồi dưới đất, toàn thân ướt sũng.
Quả nhiên cậu vẫn rất xui xẻo.