Edit: Dờ
Ảnh chụp rất mờ, nhưng có thể nhận ra được một người là Bạch Dương, người kia là Thế An, hai người thân mật dựa sát gần nhau. Hỏng ở chỗ Bạch Dương không che mặt, kính mắt cũng không có, chẳng còn đường chống chế.
Ảnh chụp Kim Thế An đang khoác áo cho Bạch Dương.
“Tôi đã bảo anh đừng công khai làm những chuyện thế này mà?” Lý Niệm nghiêm mặt.
Kim Thế An không nói gì. Hắn không ngờ người đương thời sẽ rình rập đời sống riêng tư của minh tinh tới mức này. Lúc ấy trời tối đen, đèn đường cũng không sáng, hắn tranh thủ lúc đêm tối mới cảm thấy hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ một tháng sau, sự việc bại lộ.
Lý Niệm chết tâm, Bạch Dương đúng là thiếu quản giáo, đã dặn dò cả vạn lần, ra ngoài phải mang kính mắt khẩu trang, giờ thì hay rồi, quang minh chính đại bị chụp ảnh.
Thế An xem đi xem lại bức ảnh mấy lần, “Lúc ấy là buổi tối, sao có thể chụp rõ ràng như vậy.”
“Anh nghĩ tụi chó săn bất tài hết à?” Lý Niệm nhổ khói thuốc về phía hắn, “Xong luôn, lần này để Tần Nùng bắt được thóp, anh cứ chờ cô ta gây sóng gió cho anh xem đi.”
Thực ra Tần Nùng không có động tĩnh. Tin tức tổng tài Hải Long có mối quan hệ đồng tính với tiểu sinh mới nổi đã lên hotsearch. Lý Niệm và Trịnh Mỹ Dung cố gắng khống chế tin tức, hôm sau tin này đã biến mất khỏi các trang web, nhưng miệng người đời thì không thể chặn được.
Tất cả các diễn đàn giải trí đều đang bàn tán về chuyện Thạch Hiểu Sinh Lâm Thoại bị phú hào bao dưỡng.
“Tôi đã thấy cậu ta giống gay từ lâu rồi, cái mặt búng ra sữa.”
“Đau lòng 30 giây cho Khương Duệ Quân, không biết lúc đối diễn có bị sàm sỡ không nữa.”
“Các thím search thử tổng tài Hải Long đi, đẹp trai phết.”
Lý Niệm liên hệ với quản lý các website, thấy bài nào xóa bài đó, xóa xong lại nhảy ra post mới, cư dân mạng vẫn tiếp tục bàn luận về tiểu bạch kiểm bị kim chủ bao dưỡng.
Fan Chung Bạch vừa đón mùa xuân thì đã phải hứng chịu cơn gió rét, thiếu điều ôm nhau mà khóc. Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao thì họ im lặng, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tạm thời Bạch Dương không thể hoạt động, đi tới chỗ nào cũng có phóng viên dồn dập hỏi các vấn đề liên quan. Giá cổ phiếu Hải Long cũng xuất hiện biến động nhẹ, may mà tin tức bị truyền khắp nơi chỉ nói về sự mập mờ của hai người.
Bọn họ vẫn rất may mắn, cổ đông còn chưa biết Kim Thế An phung phí rất nhiều tiền vì đàn ông, nếu chuyện này truyền ra, Hải Long sẽ bùng nổ.
Rốt cuộc Trịnh Mỹ Dung cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Thế An: “Tiền đầu tư cho An Long quá nhiều, tình hình này hội nghị báo cáo năm nay sẽ rất khó coi.”
Chị nhịn Kim Thế An lâu như vậy chính là để bây giờ hắn không thể phản bác. Kim Thế An cưng chiều cậu minh tinh kia lên tận trời, vung tiền như rác, chị vẫn luôn chờ cái scandal này xảy ra để chặn miệng Kim Thế An.
Thế An ngước mắt nhìn chị, cười nói: “Cũng chẳng phải lần đầu, trước kia tôi cũng cho Tần Nùng không ít.”
Mà số lượng fan tham gia buổi diễn khiến bọn họ không thể tin vào mắt mình.
Không còn chỗ ngồi, bên ngoài sân diễn có rất nhiều cô gái đang đứng vì không mua được vé.
Khác với màn mưa máu gió tanh ở trên mạng, các cô cùng khóc, cùng cười, cùng chờ bọn họ.
Bạch Dương và Chung Việt đứng sau sàn diễn vỗ nhau bồm bộp, Lý Niệm đứng cạnh châm chọc: “Kích động cc, vé preorder hơn mười ngày trước đã bán hết sạch. Các cậu không nhìn thấy còn một đống đứng bên ngoài sao?”
Nam Kinh là nơi bọn họ xuất phát, buổi diễn hôm nay khác với khi tổ chức ở Bắc Kinh Thượng Hải, hôm nay sẽ trình bày tất cả các ca khúc đếm ngược từ mới nhất về cũ nhất.
Không quên ước vọng thuở ban đầu.
Cuối cùng, tất cả fan ở bên dưới cùng hợp xướng ca khúc hồi mới debut của bọn họ, “Ngày mai xuân đến”.
– — Bởi vậy nên đến cuối cùng, vẫn cất tiếng gọi tên em.
– — Những lời không thể thốt ra, và những dự định không thể thực hiện.
– — Nếu ngày mai mùa xuân đến, tôi muốn tới gặp em.
Mùa xuân tới rồi, tới với thành phố mà ở nơi đó bọn họ thất vọng vô số lần nhưng vẫn ôm hoài hy vọng. Nhục mạ cũng tốt, châm biếm cũng được, cho dù dưới sân khấu chỉ còn sót lại một người yêu thích bọn họ thì vẫn có thể tiếp tục cất tiếng hát.
Buổi diễn khép lại, fan còn ôm nhau mà khóc, Bạch Dương và Chung Việt lui ra hậu đài theo lối đi chuyên dụng, vô số chiếc micro vươn về phía bọn họ.
“Bạch Dương, có thể trả lời một số câu hỏi về vụ việc lần trước không? Cậu và tổng tài Hải Long thực sự có quan hệ với nhau?”
“Trong ảnh chụp có phải cậu không?”
“Lý tiên sinh có thể chia sẻ một chút về việc An Long đột nhiên nhận được đầu tư không ạ? Chúng tôi nghe nói là Hải Long đã đầu tư cho An Long.”
Bạch Dương biết, cái màn này cũng sẽ trở thành đề tài cho các cô gái bàn tán say sưa.
Thật nực cười, cậu và Chung Việt sống trong cái tình yêu ảo tưởng của các cô, nhưng rõ ràng là mỗi người đều có tình yêu riêng của mình.
Bọn họ bước ra ngoài trên lối đi dài đầy tiếng ồn ào. Qua cửa kính xe, Bạch Dương nhìn về phía xe của Thế An ở đằng xa, cách cả dòng người tấp nập, giống như bị ngăn cách giữa những lời nhàn ngôn toái ngữ, đàm tiếu chỉ trích vĩnh viễn không có hồi kết.
Cậu khẽ vẫy tay với chiếc xe phía xa ấy, dù rằng có lẽ Kim Thế An không thể thấy được.
Nơi ấy mới chính là mùa xuân thực sự, mới chính là tình yêu thực sự của cậu.