Edit: Dờ
Bạch Phú Cường đi rồi, mấy ngày liền Bạch Dương cứ buồn bã ỉu xìu. Thế An hỏi cậu làm sao vậy, cậu cũng chẳng chịu nói.
Trước kia cậu luôn cảm thấy tình yêu rất tốt đẹp, chẳng hề có sợ hãi, cho đến khi Bạch Phú Cường nói với cậu rằng, con nghĩ bố không biết, thực ra bố biết hết.
Lần gặp mặt này không có gì mâu thuẫn bất hòa, nhưng Bạch Dương luôn thấy có một chút gì hối hận. Giống như mèo cào vậy, thỉnh thoảng lại gãi vào lòng cậu.
Có lẽ bố cậu vẫn chưa biết, có lẽ bố cậu vẫn tưởng cậu và Trịnh Mỹ Dung ở bên nhau.
Lại có lẽ, vĩnh viễn giấu đi mới là tốt nhất.
Bạch Dương dù gì vẫn là Bạch Dương, qua một hai ngày cậu lại quên béng mất chuyện này.
Kiếm Tung Tầm Tình đã đi đến những tình tiết cao trào nhất, đất diễn của Bạch Dương đã hết rồi nhưng nhiệt độ thì vẫn còn. Lý Niệm dặn dò cậu, “Ra ngoài nhớ đeo kính, bảo bọn Tiểu Mã đi theo.”
Vì vậy Bạch Dương đeo một cặp kính không độ, Thế An thấy rất thú vị, “Em đeo kính cũng rất đẹp.”
Bạch Dương chu môi, “Em ra sao cũng đẹp hết.”
Thế An kéo cậu vào ngực, “Nhưng đeo cái này thì không tiện hôn em.”
Bạch Dương tháo kính xuống, “Sao lại không tiện? Cũng chẳng phải đeo cả bức tường.”
Thế An khẽ kéo cằm cậu qua, “Tôi muốn nhìn vào mắt em mà hôn em.”
Buồn nôn, Bạch Dương muốn đánh hắn.
– — Dù thế nào thì giờ cậu cũng đã thực sự bước lên con đường lưu lượng, tuy rằng lưu lượng này hơi ít.
Thế An gật đầu, “Về nhà tôi sẽ khuyên nhủ em ấy.”
Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Dương đã đá cửa xông vào, “”Ai cần anh khuyên nhủ?!”
Thế An nhất thời nghẹn lời, không ngờ Bạch Dương lại ở bên ngoài, cũng không biết cậu đã nghe được tất cả.
Bạch Dương tức đỏ cả mặt, vơ đống kẹo bạc hà trên bàn ném Lý Niệm, “Ừ thì tôi không có tiền đồ! Nói tôi thế nào cũng được! Nhưng anh dựa vào đâu mà nói Tiểu Chung như vậy! Đồ khốn nạn!”
Thế An vội giữ cậu lại, Bạch Dương gạt tay hắn ra, “Kim Thế An! Không ngờ anh là người như thế! Bạch Dương tôi vô dụng đến thế nào, anh coi thường tôi ra sao cũng được hết. Nhưng vì sao lại thông đồng với người ta lợi dụng Tiểu Chung? Ai nỗ lực người đó sẽ có thành quả ư, khinh thường tôi cũng được, nhưng đùa giỡn tôi vui lắm sao?”
Lý Niệm đứng cạnh cười lạnh: “Tôi nói sai câu nào? Cậu dám khẳng định cậu không dựa vào người khác để đi lên? Tôi còn chưa nhắc chuyện Khương Duệ Quân dạy cậu diễn. Cậu thật sự cho rằng mình đã thành nam thần của hàng tỷ thiếu nữ?”
Bạch Dương bị đạp trúng chân đau, không thể cãi lại, bực bội tới mức bưng hộp kẹo lên ném Lý Niệm.
Bạch Dương chạy ra ngoài. Chạy ra còn không quên đá cửa một phát, cánh cửa vô tội lắc đi lắc lại sau khi bóng dáng cậu biến mất.
Thế An giận tái mặt, “Anh biết em ấy đứng bên ngoài nghe mà còn nói như vậy.”
Lý Niệm cười, “Chủ tịch Kim, tôi còn nghe thấy, tôi không tin anh không nghe thấy.”
Thế An liếc nhìn anh, “Đây là cái mà trước kia anh nói, phải giáo huấn Bạch Dương?”
Lý Niệm ung dung châm thuốc, “Cứ để anh cưng chiều mỗi ngày thì còn lâu mới dạy dỗ được. Phải để cho cậu ta biết tự lượng sức, Đinh Thông Nguyên khen cậu ta tới mức quên mất họ mình, Âu Dương Khiêm cũng chẳng có bản lĩnh quản giáo. Về sau tôi còn muốn hợp tác với đạo diễn danh tiếng, nhìn cái tính đó của cậu ta thì ai mà tình nguyện dẫn dắt?”
Thế An ném một bao thuốc cho Lý Niệm, “Anh đúng là phải nằm viện hai tháng cho biết mùi.”
Lý Niệm rụt cổ che mặt, “Tôi sợ quá cơ, lần sau không dám nữa được chưa?” Nói xong thì hé tay ra nhìn, “Nhanh đi dỗ tiểu bảo bối của anh đi, đừng để buổi tối không được lên giường.”
Thế An chỉ thở dài, tính tình của Bạch Dương cần chỉnh đốn lại. Hắn không nỡ phải tàn nhẫn với cậu, đành mướn Lý Niệm đến diễn vai ác.