Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 33 Cha – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 33 Cha

Edit: Dờ

Âu Dương Khiêm làm đạo diễn không nóng không lạnh. Bởi vì Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi đã bị khai trừ, một nửa phân cảnh phải quay lại, dù gì Khưu Mẫn Tuyền cũng là nữ thứ.

Phong cách đạo diễn của Âu Dương Khiêm rất máu chó, anh ta thích quay cảnh tỏ tình dưới mưa, đuổi nhau trong tuyết, sấm rền ôm ấp, chớp giật hôn môi, các cảnh quay lại có sự thay đổi khá lớn, Bạch Dương và Chung Việt làm màu giả ngầu trên nền mưa to gió lớn nhân tạo. Tuyết thì còn đỡ vì toàn là xốp, nhưng mưa thì quả thực tra tấn. Mùa đông ở Nam Kinh vô cùng giá rét, nước vừa chảy từ vòi xuống đã đóng thành vụn băng, thật ra hiệu quả thị giác rất ổn, có cảm giác trong veo lóng lánh.

Hai người thay phiên nhau bị cảm, vừa hô cắt là ôm lấy túi chườm túi sưởi, giống như ôm lấy nửa cái mạng còn rớt lại.

Tất cả những điều ấy Bạch Dương vẫn chịu được.

Nhưng mà dạo này cậu cứ nhìn thấy Chung Việt là hổ thẹn.

Không chỉ bởi vì cậu đã liên lụy Chung Việt để cậu ấy gặp nguy hiểm, mà cũng bởi chuyện này nên tất cả các phân cảnh của Chung Việt đều bị hủy hết quay lại toàn bộ.

May mà diễn xuất của Chung Việt không kém Khương Duệ Quân, phải nói là, bọn họ là hai loại hình diễn viên khác nhau. Khương Duệ Quân biết cách dung nhập vào nhân vật, diễn cái gì giống cái đó. Chung Việt lại giống như có sức hấp dẫn trời sinh, cậu ấy diễn gì đều chính là bản thân cậu ấy, nhưng khiến cho người xem cảm thấy rất hợp tình hợp lý.

Có lẽ là do cậu ấy nói lắp nên được đền bù một thứ khác. Những người không giỏi mở miệng đều có đôi mắt biết nói, ánh mắt của Chung Việt luôn có thể diễn đạt ra loại cảm xúc mà chính đạo diễn cũng không ngờ tới, dịu dàng, lạnh lẽo, đau đớn, mịt mờ.

Cậu ấy chẳng hề hiểu việc bộc lộ và thu lại cảm xúc, thậm chí luôn làm ảnh hưởng đến diễn viên cùng diễn. Mỗi lần đối diễn với Chung Việt, nữ thứ khóc không ngừng được.

Chung Việt ngơ ngác đỡ cô dậy.

Nhan sắc là chính nghĩa, khuôn mặt của Chung Việt tự mang theo sức thuyết phục, dù nội dung kịch bản có vô lý đến đâu, chỉ cần một ánh mắt của cậu là có thể hợp lý hóa tất cả — Vì sao nữ thứ lại yêu từ cái nhìn đầu tiên? Vì sao nữ thứ lại chết đi sống lại vì cậu ấy? Vì sao nữ thứ có thể không màng tới gia sản trăm vạn để gả vào Lâm gia rồi ngậm cay nuốt đắng?

Đều bởi vì đẹp trai!

Bạch Dương vô cùng vô cùng ngưỡng mộ. Chung Việt là một kiểu thiên tài khác mà cậu muốn bắt chước cũng không thể làm được. Tất cả của Chung Việt xuất phát từ tự nhiên trời sinh, nếu Bạch Dương muốn bắt chước thì đầu tiên cậu phải đẹp trai như Chung Việt đã…

Cậu do dự mấy ngày vẫn không biết mở lời nói xin lỗi với Chung Việt thế nào, đành phải lén nạp tim cho tài khoản Love Live của Chung Việt. Chung Việt bận quay phim nên rất ít khi chơi, có lần mở ra xem thì phát hiện tài khoản có thêm một đống vật phẩm nhân dân tệ.

Chung Việt: “……?”

Chung Việt: “Bạch Dương.”

Bạch Dương hoảng hốt: “Hả?”

Chung Việt: “Đăng nhập… Tặng nhiều tim thật đấy.”

Bạch Dương: “……”

Chung Việt nhìn cậu, nở nụ cười: “Cậu nạp phải không.”

Bạch Dương bị cậu ấy đánh bại rồi. Cậu phát hiện ra Tiểu Chung không chỉ thông minh mà còn rất là phúc hắc.

Chung Việt vui vẻ quay thẻ, “Sao lại…. nạp cho tôi nhiều vậy.”

Nói xong, hắn bảo Tiểu Ngưu Tiểu Tạ bày giấy bút ra, tiện tay viết Khoái Tuyết Thời Tình, vừa viết vừa nói: “Ngày mai con sẽ cho người dán lên, bác cũng không cần cầm đi, con sẽ đưa tận nhà bác.”

Kim Thế An rất hiểu việc tôn trọng lòng tự tôn của người khác, hắn sẽ không biếu quà cáp gì quá cao sang cho Bạch Phú Cường.

Huống chi năm đó Lưu Kỷ Văn cũng thích chữ hắn viết, bức thư pháp này đã vào được nhà của thị trưởng Nam Kinh, hắn không tin không lọt được vào mắt bố vợ.

Bạch Phú Cường lại âm thầm đánh giá cao vị Kim tổng tuổi trẻ anh tuấn này — nhã nhặn điềm nhiên, luôn tươi cười, lúc người khác đang nói hắn sẽ không chen lời, lúc người khác nhàm chán thì luôn biết cách khơi gợi đề tài, bốn chữ “như tắm gió xuân” không thể nào phù hợp hơn được nữa.

Mà vị Kim tổng này đối xử với con trai ông tốt quá mức…

Bạch Phú Cường còn phải trực ban, mùng ba phải quay về. Thế An và Lý Niệm đều giữ ông ở lại, Bạch Phú Cường chỉ nói, “Quy định cả mà, phải làm cho tận chức tận trách. Tôi đến thăm nó một chút là được rồi — Các cậu đều là những nhân vật lớn, ở Nam Kinh mong các cậu chăm sóc nó.”

Bạch Phú Cường bảo Thế An đừng tiễn, chỉ kêu Bạch Dương lái xe đưa ông đến ga tàu cao tốc phía Nam.

Hai cha con đứng trước sân ga, lúc Bạch Phú Cường tới đây không mang theo thứ gì, chỉ mang mấy điếu thuốc thì đều cho Thế An cả. Lúc về lại mang theo một rương quà cáp, là đồ Thế An mua lúc ở Mỹ, hắn chỉ nói là Bạch Dương mua tặng.

“Nhiều quá.” Bạch Phú Cường nói, “Kim tổng Lý tổng của con quá khách khí.”

“Đó là vì con có bản lĩnh.” Bạch Dương vênh mặt ưỡn ngực.

Bạch Phú Cường nhìn con trai ông một lúc lâu.

Ông thở dài một hơi: “Dương Dương, con nghĩ bố không biết, nhưng thực ra bố biết hết đấy.”

Bạch Dương hơi sững người.

Bạch Phú Cường ngẩng lên nhìn trời.

“Ài…. Mẹ con đi sớm.”

Sau đó ông không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Bạch Dương, “Con phải cố gắng nhiều hơn nữa.”

Bạch Phú Cường kéo vali, quay lại nhìn cậu, “Đi đây.”

Không biết vì sao, Bạch Dương chẳng thể nói nên lời. Năm mới vui vẻ, bảo trọng thân thể, bố, con nhớ bố, những lời này đèu nghẹn trong cổ họng.

– — Bố cậu hơn năm mươi, thoạt nhìn lưng đã hơi còng. Thực sự già rồi.

Bạch Dương nhìn bóng lưng bố cậu càng lúc càng mờ, đám đông của cuộc “di cư mùa xuân” đang dần bao phủ lấy bóng dáng đơn độc của ông. Biển người mờ mịt, như là vĩnh viễn cách trở.

Cha đã rời khỏi thế giới của cậu, càng ngày càng xa. Đây là con đường mà cậu đã lựa chọn, cũng chính là tình yêu mà cậu đã lựa chọn.

Đột nhiên Bạch Dương cảm thấy rất chua xót. Một nỗi khổ sở không thể nói thành lời.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.