Edit: Dờ
Trước Giáng Sinh thì việc quay phim đã tiến hành được hơn nửa, đạo diễn Thang vô cùng có lòng tin: “Chỉ cần Lý tổng giành được thời gian phát sóng tốt thì bộ phim này của chúng ta thật sự có thể bùng nổ.”
Anh ta không dám nói là bùng nổ lớn, trong tất cả các thể loại phim thì phim tình yêu hài hước mang độ khó là easy, độ khiêu chiến gần như bằng không. Bởi vậy nên không thể hy vọng gì nhiều vào thành quả. Chỉ cần có người thích xem sau đó trở thành đề tài bàn luận, vậy là đủ.
Lý Niệm hy vọng tháng Một có thể hoàn tất quay phim, sau đó là tới mùa xuân, chiếu phim đề tài tình yêu vô cùng thích hợp. Bên Đinh Thông Nguyên đã bắt đầu tuyên truyền, có một số người chú ý tới Bạch Dương, khen Thạch Hiểu Sinh đáng yêu. Tháng Một phát sóng Kiếm Tung Tầm Tình, tháng Ba chiếu Tổng tài lang thang, đến tháng Tư thì khán giả đã có thể quen mặt Bạch Dương.
Liên kết như một dây xích, Thế An rất tán thành phong cách làm việc này.
Lý Niệm quản lý Bạch Dương và Chung Việt rất chặt — Đoàn làm phim toàn là người trẻ tuổi, hơn nữa địa điểm quay phim vô cùng quen thuộc, thường thường mọi người sẽ rủ nhau đi ăn uống. Lý Niệm kiên quyết không cho, anh cấm Bạch Dương và Chung Việt tham gia các hoạt động tập thể của đoàn. Nếu đi thì phải có Lý Niệm ở đó, cấm lén đi ra ngoài chơi.
– — Không vì lý do gì khác, Bạch Dương và Chung Việt không giống với nhưng minh tinh tuyến 18 kia, hai người có điểm xuất phát bất đồng. Lý Niệm là người thực tế, cái giới này chẳng có bạn bè thật lòng, bạn bè chỉ chia hai loại là hữu dụng và vô dụng. Tụ tập với một đám cả đời xách dép cho người khác chỉ tổ hạ thấp phẩm chất của mình, còn khó đảm bảo không bị phóng viên chụp ảnh.
Vả lại còn có thể làm bại lộ chuyện Chung Việt bị nói lắp.
Lý Niệm lười giải thích, chỉ bảo Bạch Dương và Chung Việt quay phim xong thì về nhà hoặc là đến công ty.
Đối với sự độc tài của Lý Niệm, Bạch Dương vô cùng chống đối.
Lý Niệm đối xử với Chung Việt như đối xử với thú cưng vậy — Không, còn chẳng bằng thú cưng. Chung Việt như thể là con súc vật anh ta nuôi, đến giờ thì đuổi đi làm việc, làm xong lại nhốt vào chuồng.
Bạch Dương cảm thấy bất bình thay cho Chung Việt.
“Tiểu Chung vốn không giỏi giao lưu, chẳng phải nên để cậu ấy nói chuyện với mọi người nhiều hơn mới có thể vượt qua chướng ngại tâm lý sao?” Lúc ở nhà, Bạch Dương oán giận với Thế An.
Thế An cũng biết Lý Niệm làm vậy rất quá đáng, nhưng bản thân Chung Việt không có ý kiến gì, người ngoài lại càng không tiện góp ý. Hắn kéo Bạch Dương ôm vào lòng, “Hoặc là rảnh rỗi cứ mời cậu ấy tới chỗ chúng ta chơi.”
Bạch Dương mất hứng, “Lễ Giáng Sinh anh còn không có thời gian ở cạnh em, anh có mặt mũi nào mời Tiểu Chung tới?”
Thế An áy náy, hôn lên trán Bạch Dương, “Trịnh tổng đợi tôi bao lâu rồi, vả lại cuộc họp thường niên của Hải Long đã thành lệ. Năm trước tôi bị bệnh nên không đi, năm nay nếu tiếp tục vắng mặt thì hội đồng cổ đông chắc chắn sẽ lời ra tiếng vào.”
Không thể đẩy hết mọi chuyện cho Trịnh Mỹ Dung xử lý, Thế An hiểu điểm này. Hắn có thể mặc cho Trịnh Mỹ Dung tự do làm việc, nhưng không thể để công ty biến thành vật sở hữu của chị ta.
Thời điểm mở hội nghị vẫn là nên tham gia.
Thế An khẽ hôn môi Bạch Dương, “Cuộc họp thường niên diễn ra vào đêm 24, Giáng Sinh chúng ta sẽ đi chơi một ngày, được không?”
Bạch Dương bị hôn đến nhũn cả hai chân, chẳng còn hơi sức đâu mà từ chối nữa, cậu vui mừng chạy vụt đi.
Đêm 24, trời vẫn đổ tuyết.
Đạo diễn tranh thủ tuyết rơi, quay một lèo vô cùng thuận lợi, đến tám giờ hơn thì kết thúc. Chung Việt rất mong công việc hoàn thành, bởi vì Lý Niệm sẽ đến đón cậu. Nhưng Lý Niệm lại không tới.
Đinh Thông Nguyên có công chuyện nên đến Nam Kinh, Lý Niệm kêu thêm mấy người trong giới, mời Đinh Thông Nguyên một bữa cơm. Trước khi đi dặn dò Tiểu Ngưu Tiểu Mã, “Chú ý anh Tiểu Bạch với Tiểu Chung của các cậu, không cho đi đâu hết, kết thúc quay phim thì đưa về nhà.”
Chung Việt mịt mờ nhìn làn tuyết rơi càng lúc càng lớn, lòng thầm nhớ tới Giáng Sinh năm trước Lý Niệm mang theo Bạch Dương và Kim tổng tới gặp cậu.
Sau khi quen Lý Niệm, Giáng Sinh năm nào cậu cũng thấy tuyết. Không biết có tính là một món quà hay không, là ông trời ban xuống, hoặc là Lý Niệm tặng cho cậu.
Tiểu Tạ hoảng hốt, “Lý tổng, em còn đang lái xe, chút nữa em gọi được không?”
Thế An giữ tay Tiểu Tạ lại, “Đừng sợ, cứ lái xe cho tử tế đi.”
Có chuông điện thoại, là của Kim Thế An, tất cả mọi người đều dỏng tai lắng nghe. Tiểu Tạ cũng dừng xe lại.
“Anh, anh An… là anh phải không?”
Ba người vốn đang lo lắng, vừa nghe thấy Chung Việt gọi một tiếng “anh An” thì suýt chút nữa phì cười.
Thế An cũng thấy hơi xấu hổ.
Giọng Chung Việt vẫn cứng nhắc lạnh lùng như thế, “Em… rảnh rỗi không có chuyện làm, rất nhớ anh… Đã chuẩn bị rượu ngon, chờ anh tới tìm em.”
Thế An không biết ý Chung Việt là sao, bốn mắt nhìn nhau với Trịnh Mỹ Dung.
Chung Việt nói: “Tam Bài Lâu, đường cái, tiểu khu Kim Xuyên… Em ở cửa chờ anh.”
Thế An vẫn chưa hiểu, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt vặn vẹo của Lý Niệm. Trịnh Mỹ Dung ra hiệu cho hắn.
Thế An hiểu ý, chậm rãi nói vào điện thoại, “Tôi còn nửa tiếng nữa mới xong bên này, em cứ đi vào chơi trước đi, đừng để mình bị lạnh.”
Chung Việt cúp điện thoại.
“Sao vậy?” Kim Thế An hỏi.
“………..Có thể bọn họ bị bắt cóc.” Lý Niệm nói.
Bốn người chạy xe như điên tới Tam Bài Lâu. Thế An trầm ngâm hỏi Lý Niệm, “Sao tôi nghe giọng điệu Chung Việt hơi kỳ quái, như là lời thoại vậy.”
Lý Niệm im lặng hút thuốc.
“Đó là lời thoại kịch bản của Khương Duệ Quân.”
Nói đúng hơn là lời thoại của thánh nữ Ma giáo Nguyệt Nhi nói với Vân Trung Phong.
“Ta rảnh rỗi không có gì làm nên muốn hại huynh, ai bảo huynh cứ luôn nói ta là yêu nữ Ma giáo.”
“Nhưng nơi này có rất nhiều người đang nhìn ta, không cho ta đi tìm huynh, Phong ca ca, ta rất nhớ huynh.”
“Phong ca ca, ta đã chuẩn bị rượu ngon, huynh liệu có dám tới tìm ta? Nơi này vô cùng nguy hiểm, nếu huynh dám đến, chân trời góc bể ta cũng theo huynh.”
Chung Việt rất thành thật, một tập kịch bản, lời thoại của cả nhân vật nam và nữ, cậu học thuộc toàn bộ.
Điều mà cậu muốn biểu đạt rất đơn giản: Có người muốn hại anh, chỗ này có rất nhiều người đều đang dõi theo cậu, rất nguy hiểm.
Thế An không đổi sắc mặt, chỉ nói với Trịnh Mỹ Dung, “Gọi người của cô đến đi, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu. Đừng báo cảnh sát.”