Edit: Dờ
Bọn họ ôm nhau trong ánh nắng sớm.
Cả đêm, Thế An không biết đã hôn Bạch Dương bao nhiêu lần, tỉnh lại chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, lại thảng thốt như một hồi ảo mộng. Hắn tỉnh, Bạch Dương còn ngủ, Thế An nhìn thời gian, đã sắp năm giờ. Hắn muốn gọi Bạch Dương dậy, nhưng lại muốn cậu cứ tiếp tục ngủ trong lòng hắn như vậy.
Bạch Dương cũng tỉnh.
Sáng sớm hai người bốn mắt nhìn nhau. Bạch Dương vừa mở mắt ra đã thấy Thế An cúi đầu nhìn cậu, như thể sẽ hôn xuống bất cứ lúc nào.
Bạch Dương hồi tưởng lại đêm qua hai người dường như chưa từng tách môi nhau ra, nháy mắt mặt cậu đỏ như tôm luộc.
Bạch Dương đẩy Kim Thế An ra rồi chạy như điên vào toilet, vừa chạy vừa xuýt xoa đỡ cái lưng đau.
Thế An giật mình.
Bạch Dương đẩy hắn ra rồi chạy.
Thế An thầm soạn một bức thư xin lỗi hơn mười ngàn chữ ở trong lòng. Chắc chắn là Bạch Dương hối hận rồi, Bạch Dương không làm sai gì cả, chỉ có hắn là nhất thời hồ đồ mà thôi. Kim Thế An, đây gọi là gì? Giậu đổ bìm leo, được đằng chân lân đằng đầu.
Bạch Dương cấp tốc đánh răng trong nhà vệ sinh, chải chải xong xuôi rồi lại chạy ra ngoài. Thế An đang ngồi sám hối ở bên giường.
May mà chưa làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Bạch Dương thấy Thế An mang vẻ mặt đau đớn, cũng thấy lo lắng, “Anh làm gì vậy?”
Thế An khó nhọc nhìn cậu, muốn nói lại thôi, có nên xin lỗi không? Nếu xin lỗi thì chẳng còn sau này nữa.
Bạch Dương thấy hắn nhăn nhó, hơi buồn cười.
Thế An uyển chuyển hỏi: “Sao lại chạy đi thế.”
Màu đỏ trên mặt Bạch Dương còn chưa tan hết, bị hắn hỏi lại càng thêm đỏ ửng, “……Em còn chưa đánh răng, đánh răng xong mới có thể kiss.”
Cái này thì Thế An biết, kiss là gì hắn hiểu.
Lý Niệm mỉm cười với cậu, “Đọc tốt lắm.”
Giây tiếp theo, Lý Niệm đẩy cậu xuống giường.
Chung Việt sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, cậu cũng chẳng muốn chống cự.
Lý Niệm không cởi quần áo, chỉ ngựa quen đường cũ kéo khóa quần.
Lý Niệm nhìn cậu từ trên cao xuống, “Cậu nói xem, tôi có giết cậu hay không? Dù gì tôi cũng giết Bạch Dương rồi, không phải sao?”
Chung Việt nói nói nên lời, cũng chẳng dám nói. Cậu rất ghét Lý Niệm nói năng độc địa như vậy, nhưng lại cảm thấy mình đã nghĩ oan cho anh.
Chung Việt nghiêng đầu về một bên.
Lý Niệm khẽ cười, sau đó cởi quần cậu ra, rồi cởi tới quần trong. Cậu cảm thấy rét lạnh, hoàn toàn – hoàn toàn bại lộ, nửa người trên còn nguyên áo mà phía dưới thì không còn mảnh vải che thân.
Chỗ xấu hổ nhất bị Lý Niệm nắm trong tay, sau đó anh dùng miệng nuốt hết. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được nụ hôn của anh, không ngờ lại là phương thức như vậy.
Một cảm giác tê dại chấn động.
Chung Việt nhìn ánh đèn lắc lư trên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Mái tóc đen như lụa của cậu xõa tung ra giường như một đóa hoa màu đen.
Bàn tay Lý Niệm lướt qua đùi và phía dưới của cậu, dần tách hai chân cậu ra, “Tiếp tục đọc kịch bản, hoặc là chửi lên cũng được, tóm lại không được ngừng.”
Sao cậu có thể chửi mắng anh được đây?
Chung Việt mờ mịt tiếp tục đọc, “Ta yêu nàng… muốn nàng….Không thể không có nàng….”
Cậu yêu anh, muốn anh, không thể không có anh.
Dưới giọng đọc máy móc của Chung Việt, Lý Niệm chầm chậm tiến vào cậu.
Đây là chuyện cậu hằng mong, Chung Việt nghĩ, cuối cùng cũng tới rồi. Hơi thở nặng nề ướt át của anh vang lên bên tai cậu, cậu bị nuốt trọn bởi cơn thủy triều của sự đau đớn, lại bị nhấn chìm trong cảm giác hạnh phúc hỗn độn.
Như vậy là đủ rồi.