*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dờ
Về Nam Kinh, Chung Việt được đưa vào bệnh viện Nhân dân. Thật ra không có gì đáng lo ngại, nhưng dưới sự ép buộc của Lý Niệm, Chung Việt đương nhiên là ngoan ngoãn nằm viện hưởng thụ sự chăm sóc trong phòng vip.
Lý Niệm điên cuồng hút thuốc trong văn phòng của Thế An.
“Mẹ kiếp, Tần Nùng đúng là con đĩ.”
Thế An im lặng lấy một bao thuốc Cửu Ngũ Chi Tôn* từ trong ngăn kéo bàn ra.
*Thuốc lá Nam Kinh Cửu Ngũ Chi Tôn (南京九五之尊):
Lý Niệm phát điên cũng không quên nói một câu cảm ơn, thuần thục xé mở bao thuốc: “Loại chuyện như bỏ thuốc tê này mà cô ta cũng làm ra được, có phải cô ta nghĩ, bây giờ dù có một tay che trời thì ông đây cũng không dám báo cảnh sát hay không?”
Lý Niệm châm thuốc, rít một hơi rồi nói: “Tôi không nhìn lầm, chuyện này đúng chuẩn phong cách của cô ta. Phòng hỏa hoạn mà phòng xuống tận đáy nước! Ông đây còn không bắt được điểm yếu nữa chứ. Có lẽ bây giờ cô ta đang chờ ông đây tới chửi, sau đó vờ vịt ra vẻ ngây thơ vô tội. Đm nó đĩ điếm không tả nổi.”
Thế An cũng nặng nề tự kiểm điểm: “Lẽ ra tôi không nên đến Hàng Châu, nếu sớm biết sẽ thành ra như vậy, tôi nên xem ảnh chụp của Tần Nùng trước mới phải.” Thế An vô cùng áy náy, “Mới vòng hai đã bị loại rồi.”
Lý Niệm liếc mắt nhìn hắn, “Đúng vậy, lẽ ra chúng ta nên đi biếu cho đạo diễn năm ngàn vạn, kiểu gì cũng giành quán quân.”
Thế An trách cứ nhìn anh, “Không phải tôi cho anh tiền rồi sao? Không đủ anh cứ nói, nếu biết là có thể dùng tiền mua quán quân, vậy thì tiền không thiếu.”
Lý Niệm ngậm điếu thuốc cười: “Thế thì anh có thể bảo Trịnh Mỹ Dung liên hệ với đài truyền hình, chúng ta tự mở cuộc thi, mời mười tám ca sĩ nổi tiếng về xách dép cho Bạch Dương, có tiền sợ gì không làm nổi?”
Lúc này nét mặt của Thế An mới dịu xuống một chút.
Lý Niệm bình tĩnh lại, quả thực anh chưa bao giờ tức giận như lúc này, “Được rồi, anh biết điểm dừng tý đi. Trình độ mèo mửa của Bạch Dương có thể nổi tiếng ở vòng loại đã là kết quả tốt nhất rồi. Vào chung kết toàn là ngọa hổ tàng long, ai cũng có tài cả. Nếu thực sự đi tới đó, biểu diễn nửa vời chỉ tổ làm xấu mặt thêm. Thay vì tới đó xách dép cho người ta, không bằng lộ diện một chút rồi đi về, làm thế còn có thể đổ lỗi cho phía sản xuất.”
Thế An không cam lòng, “Rõ ràng vòng loại đã thể hiện tốt như vậy mà.”
“Có ích gì đâu,” Lý Niệm nhả khói thuốc, “Lúc ấy tôi nhìn lướt toàn bộ sân khấu, một đạo diễn, hai chỉ đạo sản xuất, còn có cả Tống Ninh Văn Thanh, hai tên đó chính là hai bãi cứt muốn ôm chân Tần Nùng để diễn nam phụ — Người nào cũng nghe chỉ thị của Tần Nùng. Anh cho là cô ta không có sự chuẩn bị trước?” Lý Niệm xoay điếu thuốc trên tay, “Vả lại, anh muốn ép Chung Việt mỗi vòng lại viết một bài mới hay gì? Để viết ra một bài đã phải hủy năm cái bản thảo, không thể coi Chung Việt là con trâu con ngựa được.”
Thế An im lặng.
Lý Niệm nói xong chợt cảm thấy đắc ý, “Tần Nùng nghĩ cô ta đã hất cẳng được chúng ta, nhưng tôi còn phải cảm ơn ấy chứ. Cô ta đang thầu hai bộ phim, giờ lại thêm tiết mục này, tôi chống mắt lên xem cô ta chạy đứt hơi giữa Hoành Điếm Hàng Châu Thượng Hải như thế nào, chạy mệt chết cô ta luôn đi.”
Thế An nhìn Lý Niệm: “Bây giờ tôi cảm thấy anh chẳng nói thật câu nào cả, anh đã tính như vậy từ trước rồi?”
Lý Niệm dụi tàn thuốc, “Cuộc sống chẳng phải trò chơi trong hộp cát. Trong cái giới giải trí này, anh không thể lúc nào cũng vạch trước kế hoạch được, đúng chứ? Cứ đi từng bước thôi, gặp chiêu phá chiêu, tùy cơ ứng biến.”
Bàn về mặt dày, Lý Niệm tự tin tuyên bố không bại dưới tay Tần Nùng. Trên đường trở về Nam Kinh, anh đăng lên weibo chính thức:【 Do Chung Việt đột nhiên bị viêm thanh quản, chúng tôi vốn định cố gắng trụ được đến bán kết nhưng cuối cùng vẫn làm mọi người thất vọng rồi, thành thật xin lỗi.】Không nhắc một chữ tới chuyện thuốc tê. Dưới tình huống này, trốn tránh trách nhiệm sẽ không nhận được sự đồng tình, trái lại khiến người ta thấy ác cảm. Bán thảm mới là biện pháp tốt nhất.
Phía dưới bình luận toàn là fan bạn gái quan tâm đến Chung Việt, fan âm nhạc bày tỏ sự tiếc nuối vì không thể giành được quán quân. Lý tổng thức thời đăng mấy tấm hình giường chiếu của mỹ nhân bị bệnh Chung Việt, tiện thể còn đăng thông báo phát hành đĩa nhạc: 【Nhóm Dreams đã ký hợp đồng với công ty thu âm, tiếp theo chúng tôi sẽ phát hành sáu ca khúc dưới dạng digital bao gồm cả ca khúc dự thi, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn yêu âm nhạc!】
Thế An bất ngờ, khó hiểu hỏi: “Công ty nào mà tinh mắt nhận ra châu ngọc vậy?”
Lý Niệm mặc xác hắn, “Cứ trả tiền là có một đống người xếp hàng phát hành đĩa cho chúng ta thôi, anh nghĩ công ty thu âm là điện Thiên Vương đấy à?”
Đây vẫn chưa đủ. Lý Niệm còn mua rất nhiều acc doanh tiêu, cắt đoạn video Tần Nùng giơ bảng thông qua cho Chung Việt và Bạch Dương rồi chia sẻ khắp nơi:【Dreams hóa ra là đàn em cùng công ty với Tần Nùng, tình cảm của Nùng tỷ quả thật khiến người ta xúc động!】
Bài viết này bị fan Tần Nùng dìm xuống đáy —- Một số ít còn ngu ngốc khen ngợi Nùng tỷ nhà mình quả nhiên có tình có nghĩa, tiện thể khen cả Bạch Dương và Chung Việt, đa số fan còn lại thì tức giận mắng chửi hai người không biết xấu hổ, dựa hơi Ảnh hậu để cọ nhân khí.
Tần Nùng vẫn giữ im lặng.
Lý Niệm cười híp mắt trong gió xuân, dáng vẻ gian giảo như hồ ly: “Tần Nùng không phải là đồ đĩ điếm hay sao? Cứ giả vờ thánh mẫu đi. Cô ta dám giả ngu thì tôi cũng dám bật lại, fan nhiều thì có gì phải sợ, hôm nay phải hắc hồng* một trận.”
*Hắc hồng (黑红): Nổi tiếng vì tai tiếng.
Với Bạch Dương và Chung Việt, vào thời điểm này, bất kỳ tin tức gì cũng vô cùng quý giá. Thứ bọn họ cần không phải là thanh danh, mà là danh tiếng. Tai tiếng cũng được, nổi tiếng càng tốt. Đáng sợ nhất là không có ai chú ý tới, bị người ta chửi mắng còn hơn là bị lãng quên.
Thế An thầm cảm thấy cái ao nước giải trí này sâu không thấy đáy. Thật đáng sợ, đáng sợ.
Sau đó Lý Niệm cũng chẳng nhắc tới vụ thuốc tê, anh đã tìm được hướng khác để cân bằng.
Thực ra Thế An cũng thấy việc này rất kỳ lạ. Nếu tỉ mỉ suy ngẫm lại, Tần Nùng không phải là người khả nghi nhất. Thế An nhớ lại màn ra mắt rầm trời của Bạch Dương và Chung Việt ở vòng loại. hắn cũng nhận thấy hai người bọn họ quá nổi bật —- Cái mà người ta gọi là “đôi xuất lưu thoan, mộc tú phong tồi*”, người ghen ghét Bạch Dương và Chung Việt không chỉ có một. Bạch Dương và Chung Việt ôm mộng mà đi thi, chẳng lẽ người khác thì không?
*Đôi xuất lưu thoan, Mộc tú phong tồi (堆出流湍, 木秀风摧), Xuất phát từ “Vận mệnh luận” của nhà văn học Lý Khang thời Tam quốc, có nghĩa là: Nếu có một gốc cây xinh đẹp vươn cao ngất giữa rừng cây, gió sẽ bẻ gãy nó. Nếu có một gò đất nhô ra bờ biển, dòng nước sẽ ập vào nó. Nếu một người có phẩm chất tốt hơn người bình thường thì sẽ chịu điều tiếng gièm pha.
Thế An lờ mờ cảm thấy Lý Niệm đang cố ý muốn hắn ghi hận với Tần Nùng. Cho dù không phải do Tần Nùng làm, Lý Niệm cũng nhất quyết muốn hắt nước bẩn cho cô ta.
Dù gì thù cũ vẫn còn đó.
Nếu thật sự là Tần Nùng, vậy thì cô ta cũng thật là lươn lẹo. Đã xuống tay rồi còn làm bộ làm tịch. Viên ngọc quý trong làng giải trí, một diễn viên hàng đầu mà lại bỉ ổi như vậy, thực sự còn chẳng sánh bằng người từng làm kỹ nữ như Trương Chức Vân. Thế An nghĩ tới đây, hắn khinh thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Nùng vẫn rất khả nghi. Thế An hiểu người mà Tần Nùng nhắm vào không phải hắn, mà chính là người từng bị cô ta hất cẳng – Lý Niệm. Lúc trước Lý Niệm bị cô ta hại thê thảm, một khi Đông Sơn tái khởi, Tần Nùng há lại có thể yên giấc. Kẻ hại người vĩnh viễn ra tay hung tàn hơn so với người bị hại —– Kẻ vong ân phụ nghĩa, dù lòng có thẹn, sợ hãi cùng cực, vẫn có thể ra tay một cách tàn nhẫn vô tình.
Năm ấy Tưởng Công với Trương Tĩnh Giang chẳng phải cũng vậy sao.
Có nghĩ nữa cũng không moi được ra chứng cứ, bây giờ Thế An chỉ lo cho Bạch Dương.
Từ lúc về Nam Kinh, Bạch Dương luôn buồn bã chán chường. Mấy lần Thế An gọi điện thoại cho cậu, cậu chẳng thèm nghe. Thế An lại gửi các kiểu tin nhắn ép buộc dụ dỗ cậu ra ngoài chơi, đại loại là:
【 Nắng xuân nồng ấm thích hợp đi đạp thanh dám hỏi liệu có thể đồng hành Kim Thế An 】
【 Chợt nghe chim oanh hót mừng rỡ trông mong cùng nhau nâng chén Kim Thế An】
【 Trăng xuân huyền ảo gió xuân cô độc một mình không rượu không người bầu bạn rất nhớ Kim Thế An 】
【 Tôi sẽ nói với Trịnh tổng là cậu đẩy tôi xuống lầu Kim Thế An 】
Chính là thể loại như trên, các bạn hiểu mà, không cần rườm rà thêm nữa.
Từ đầu tới cuối, Bạch Dương giả chết.
Thế An hết cách, đành phải kêu Paul và Trịnh tổng đuổi giết đến tận căn phòng đi thuê ở khu Kiến Nghiệp của Bạch Dương. Phòng vô cùng bừa bộn, Bạch Dương đang bò ra sàn chơi Love live.
Kim Thế An: “……”
Bạch Dương thẹn không dám gặp kim chủ, giấu Love live ra sau mông. Khuôn mặt thì giấu dưới tóc mái.
Thế An dặn dò Paul: “Quét tước phòng cho sạch sẽ.” Rồi ngồi xuống nhìn Bạch Dương, “Đi ra ngoài chơi, được không?”
Bạch Dương nhìn Thế An, vừa xấu hổ vừa tủi thân.
Thế An cầm tay cậu, “Cậu nói đi đâu chúng ta sẽ đến đó. Cứ buồn bã như vậy không giải quyết được gì cả, Lý tổng còn đang đợi cậu ra ca khúc mới đó.”
Bạch Dương sụt sịt: “Tôi muốn ăn tôm hùm!”
Thế An phân phó Trịnh Mỹ Dung: “Đặt chỗ ở nhà hàng tốt nhất Nam Kinh, bảo họ lập tức chuẩn bị tôm hùm.”
Bạch Dương lại sụt sịt: “Tôi không ăn loại đó, tôi muốn ăn tôm hùm đất cay ấy!”
Thế An gật đầu rồi lại gật đầu, tổ tông của tôi ơi, chỉ cần cậu chịu ra ngoài, cậu muốn ăn phân tôi cũng không dám cản.
Bọn họ rất may mắn, gần vào hạ rồi, khắp Nam Kinh rất ít cửa hàng còn mở bán tôm hùm đất. Bạch Dương dẫn Thế An đến tiệm mà cậu thường tụ họp cùng bạn bè hồi còn đi học.
Trong tiệm có rất nhiều sinh viên, không khí náo nhiệt ồn ào. Không có phòng riêng, Thế An và Bạch Dương chọn một bàn rồi ngồi xuống. Bạch Dương cố ý hỏi hắn: “Kim tổng, anh có ngại chỗ này tồi tàn không?”
Bà chủ tiệm nghe thấy, mặt không cảm xúc, xoay lưng lại vứt một câu “Rác rưởi”.
Thế An nhìn quanh, hỏi Bạch Dương: “Ở đây đều là sinh viên?”
“Đúng vậy, mấy trường Kinh tế, Bưu chính, Lâm nghiệp đều đến đây hết. Tôm hùm đất ở tiệm này ngon lắm, bà chủ cũng tốt nữa.”
Bà chủ tiệm lại nghe được, mặt không cảm xúc, xoay người lại cười nói một câu “Thằng bé ngốc”.
Thế An mỉm cười nhìn đám sinh viên trẻ tuổi đùa giỡn cười nói, chợt cảm thấy nhân sinh tựa như một giấc mộng. Sinh viên của tám mươi năm sau cũng chẳng khác gì tám mươi năm trước, vẫn khí phách hào sảng, vẫn chính trực phóng khoáng. Rất nhiều năm về trước hắn cũng từng trải qua những tháng ngày vui vẻ bên bạn bè như vậy, cùng nói chuyện về tình hình chính trị đương thời, đàm đạo chuyện quốc gia thiên hạ, sau đó hắn gặp được Lộ Sinh.
Thế An đảo mắt nhìn Bạch Dương, ánh mắt bỗng ướt hơi sương.
Bà chủ tiệm từ phía xa nhìn hai người, cắn hạt dưa cười cười, nhất thời nổi hứng bưng tôm hùm lên cho thằng bé ngốc và đồ rác rưởi, bà buột miệng nói: “Rảnh thì cứ đến, đừng nói sau lưng người khác.”
Cả hai người đều đỏ bừng cả mặt.
Bạch Dương ăn tôm hùm vô cùng khí thế. Thế An thầm cười trong lòng, cái người này, mấy ngày trước còn ủ rũ, ăn xong cả mâm tôm hùm thì lại tràn đầy tinh thần.
Đáng yêu đơn thuần. Thế An nhớ lại con cừu ở quê nhà Cú Dung, trắng bông như tuyết, mềm mại nằm trên cỏ, quả thực giống hệt dáng vẻ của Bạch Dương, vô lo vô nghĩ, đi tới đâu cũng ngây ngô cất tiếng hát bài ca chăn cừu.
Một Bạch Dương như vậy, sao có thể không có giá trị?
Không biết từ khi nào, Bạch Dương ở trong lòng hắn đã trở thành một sự hiện diện không thể thay thế, là người tốt nhất trong lòng hắn. Chưa bàn tới cậu thông minh bao nhiêu, cậu thiện lương nhường nào, nhưng trong tim Thế An, Bạch Dương luôn tỏa sáng rực rỡ.
Thế An không hề cho rằng điều đó liên quan đến chuyện yêu hay không yêu, chỉ đơn giản là, hắn hy vọng mọi người có thể cùng hắn cảm nhận được sự tồn tại rực rỡ ấy.
Bạch Dương kéo hắn leo lên ngọn núi có Duyệt Giang Lâu* để tản bộ tiêu cơm: “Anh có thấy hoài niệm không? Di tích kiến trúc cổ đó!”
*Duyệt Giang Lâu (阅江楼): tọa lạc trên đỉnh Sư Tử Sơn, bên cạnh sông Dương Tử (Trường Giang), là một trong mười tòa lầu nổi tiếng của văn hóa Trung Quốc, cũng là một trong Tứ đại danh lâu của Giang Nam.
Thế An không hiểu gì cả, “Tôi chưa từng nhìn thấy.”
Bạch Dương nhìn vé vào cửa, thẹn thùng nói: “Xây dựng năm 2001.”
Thế An gật đầu cười: “Khá là đẹp, không ngờ người đương thời cũng có hứng thú sâu sắc với phong nhã của cổ nhân.”
Hai người sánh vai đi trên con đường nhỏ dẫn lên Sư Tử Sơn, sắc xuân nồng đậm, cây đơm mầm lá xum xuê xanh mướt cả ngọn núi, cánh hoa rải rác trên đất, thỉnh thoảng có vài tiếng oanh hót sẻ kêu ríu rít khắp không trung.
Thế An phủi hoa rơi trên người Bạch Dương, “Đi thăm Chung Việt chưa?”
“Đi rồi, đi ba lần, lần nào Lý tổng cũng ở trong phòng bệnh. Tôi không dám vào.”
Thế An ngạc nhiên: “Hai người bọn họ cũng chẳng phải không thể gặp người khác, cậu ấy ở trong đó, sao cậu không đi vào?”
Bạch Dương ủ dột, “Tôi có lỗi với Tiểu Chung, không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lý tổng. Cho dù Lý tổng không ở đó, tôi cũng chẳng còn mặt mũi mà đi vào.”
Thế An khuyên cậu: “Cậu đi thăm Chung Việt đi, cậu không đi, cậu ấy sẽ buồn đấy. Làm người phải có tình có nghĩa một chút.”
Bạch Dương quay ngoắt đi, “…..Lý tổng ở đó, tôi không dám đến.”
Thế An bất đắc dĩ: “Ngày mai tôi không cho phép anh ta đến, được chưa?”
Bạch Dương quay đầu lại, “Kim Thế An, tôi hát thực sự quá tệ…. Hại chết Tiểu Chung rồi. Tôi phải làm sao bây giờ?”
Thế An cười, xoa đầu Bạch Dương, “Không phải Chung Việt hát rất tốt à? Cậu đi thăm rồi thỉnh giáo cậu ấy. Chung Việt không dạy được, chúng ta dùng tiền mời người về dạy, có lòng học hỏi, còn sợ không hát được sao?”
“Có thể hát hay?”
“Sao lại không, tôi nâng đỡ cậu, cậu cũng không thể để tôi coi thường cậu, đúng chứ?”
Bạch Dương nghe vậy cũng cười.
Nói xong thì đã đi tới Duyệt Giang Lâu, Bạch Dương vứt bỏ dáng vẻ ủ rũ buồn rầu, gào thét lôi Kim Thế An chạy lên lầu.
“Kim Thế An! Nhìn kìa! Trường Giang!”
– —– Đúng là Trường Giang, nước sông xuân thong thả xuôi dòng, uốn lượn trước tầm mắt bọn họ rồi trôi dạt về phía cuối chân trời.
Trải qua tám mươi năm, Nam Kinh vẫn là Nam Kinh. Một Kim Lăng thướt tha yêu kiều chưa bao giờ thay đổi.
Hai người đứng đón gió, dựa vào lan can mà ngắm sông. Cả hai đều không nói gì, chỉ nắm tay nhau nhìn mặt sông mênh mang lững lờ, cánh buồm xuôi vạn dặm, theo dòng nước chảy tới ngày mai.
– —————————————
Đến Nam Kinh nhất định phải đi Duyệt Giang Lâu uwu