Edit: Dờ
Cho đến khi vòng đấu thứ hai diễn ra thì còn hai tuần để nghỉ ngơi. Theo quy tắc của năm ngoái, để nâng cao rating, vòng hai đôi khi sẽ mời một số người nổi tiếng đến làm giám khảo.
Lý Niệm đôn đốc Chung Việt tiếp tục sáng tác, bảo cậu xem xét viết thêm bài hát mới, “Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn các cậu có thể vượt qua vòng hai. Vòng hai cover một bài là được rồi, nhưng chung kết thì nhất định phải trình bày ca khúc mới, như vậy mới được đánh giá cao.”
Anh vén tóc Chung Việt ra sau tai, “Nếu mệt thì thôi, đừng ép buộc bản thân.”
Chung Việt bình thản nhìn anh, “Có thể làm được.”
Lý Niệm dịu dàng cười, “Cậu sẽ tỏa sáng.”
Chung Việt cúi đầu.
Cho đến khi Lý Niệm đi rồi, hai gò má cậu khẽ ửng lên sắc hồng rồi biến mất không còn dấu vết.
Vì chuyện sáng tác ca khúc mới mà Chung Việt thức trắng tới sáng. Hôm sau lại đi tập luyện cùng Bạch Dương.
Bạch Dương thấy Chung Việt mang bản thảo tới thì kinh ngạc đến rớt cằm, “Tiểu Chung, cậu đỉnh thực sự.”
Chung Việt nở một nụ cười mang tính chất kinh doanh: “Cái, cái này cũng đơn giản thôi.”
“Không phải, Tiểu Chung, cậu thức đêm mà không có quầng thâm mắt!”
Chung Việt: “……..”
Vì sao ông trời lại bất công đến vậy, Bạch Dương đau đớn. Chung Việt sở hữu ngoại hình đẹp thì thôi, thức đêm còn không có quầng thâm mắt! Cậu ta là đứa con rơi lưu lạc dưới trần gian của một vị thần tiên nào hay sao?
Bên này đang tập luyện rất khí thế, bên kia Lý Niệm lại nhận được một tin tức không tốt.
“Tần Nùng vào đoàn. Đổi chỗ cho Tô Linh Linh.”
Tô Linh Linh là vị nữ giám khảo rất thích Chung Việt kia. Từ góc độ kế hoạch mà nói, đổi Tô Linh Linh không có tổn hại gì. Tô Linh Linh không phải xuất thân ca sĩ mà là một diễn viên hơn bốn mươi tuổi, so với một Tần Nùng trẻ tuổi xinh đẹp lại danh tiếng lẫy lừng, nhà sản xuất chọn Tần Nùng cũng là chuyện dễ hiểu.
Giám khảo không biết phải tỏ thái độ thế nào nữa, cũng không biết nên cho đội hai người qua hay không qua. Chỉ có Tần Nùng thoải mái giơ bảng “Qua”.
Bạch Dương đỏ mắt giải thích, “Hôm nay đồng đội của tôi bị ốm.”
Tần Nùng tỏ vẻ nuối tiếc, nhìn MC nói: “Thật đáng tiếc.”
Chung Việt không tỏ thái độ gì, kéo Bạch Dương xuống dưới sân khấu.
Hai người về hậu trường liền nghênh đón trận lôi đình của Lý Niệm, Lý Niệm đã hút hết nguyên một bao thuốc trong WC, tay còn cầm bình giữ nhiệt của Chung Việt. Lý Niệm túm tay cậu ta, kéo cậu từ sân khấu thẳng ra bãi đỗ xe, gần như là đẩy Chung Việt ném vào trong xe.
Suốt dọc đường anh chẳng nói một lời.
Tới bệnh viện thì đã là nửa đêm, bác sĩ quở trách: “Sao bây giờ mới tới? Thanh quản sưng phù lên cả rồi. Không nói được thì cũng đừng có cố phát ra tiếng chứ?”
Lý Niệm chỉ hỏi: “Có ảnh hưởng về sau không?”
“Cái này thì không, muộn hơn chút nữa thì nguy.”
Lý Niệm lại hỏi: “Rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Bác sĩ thờ ơ nói: “Ăn bậy đúng không…. Hình như là thuốc tê.” Cô nhìn vẻ mặt Lý Niệm, đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng, “Tôi cũng không rõ, đưa tới viện chậm quá. Cái này…. khám không ra được. Cứ ở lại bệnh viện theo dõi tình hình đã.”
Ngày hôm nay đúng thật là gà bay chó sủa.
Trên đường về, Bạch Dương cứ khóc sướt mướt mãi. Vì Chung Việt, cũng vì chính cậu. Chung Việt cầm tay Bạch Dương, giúp cậu lau nước mắt.
Bạch Dương thật sự cảm thấy mình đúng là cực kỳ vô dụng.
Chung Việt càng lau nước mắt cho cậu, cậu càng cảm thấy nước mắt của mình không đáng một xu, nhưng lại chẳng thể ngừng khóc.
Lý Niệm ngồi ở ghế phụ lái bực bội mắng: “Khóc con cằc, gọi Kim tổng tài ba ba đến mà lo liệu cho cậu. Có thế đã khóc, sau này có khi còn phải khóc mù mắt nữa đấy.”