Tiên Sinh Đến Từ 1930 – Chương 12 Cất tiếng – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Sinh Đến Từ 1930 - Chương 12 Cất tiếng

Edit: Dờ

Bạch Dương tỉnh lại trên giường lớn trong phòng cho khách.

Năm giây trước khi tỉnh lại, cậu vẫn còn bị hành hạ bởi cơn nhức đầu do say rượu.

Tiếp đó cậu bật dậy, căng thẳng xem xét quần của mình.

Quần không bị làm sao cả, chỉ cởi áo khoác.

………..Mình có lẽ bị Kim Thế An dọa đến ám ảnh tâm lý rồi, đàn ông con trai mà mỗi ngày tỉnh lại việc đầu tiên làm là xem quần có còn hay không, Bạch Dương cảm thấy rất đau xót.

Cậu nôn khan trong toilet những mười phút, đột nhiên nhớ ra rốt cuộc Lý Niệm không đúng ở chỗ nào.

Thế An đang dùng bữa dưới lầu, Bạch Dương hò hét chạy từ lên lầu xuống, “Kim Thế An! Kim Thế An! Tôi nhớ ra rồi!”

Paul cùng đám người làm trong nhà đều giả bộ ngắm phong cảnh.

Thế An đợi Bạch Dương chạy đến trước mặt mình mới bình tĩnh buông dao nĩa: “Tỉnh rồi?”

Bây giờ Bạch Dương mới nhận ra cậu chưa xỏ giày.

Thế An gọi Paul: “Bưng phần của Bạch tiên sinh lên.”

Bạch Dương mặt đỏ tai hồng ngồi vào bàn.

Thế An hỏi cậu: “Ngủ ngon không?”

“Không ngon,” Bạch Dương giở trò, “Sao anh không cho người tắm rửa giùm tôi, đau đầu muốn chết.”

Thế An nhún vai: “Nếu cởi quần áo của cậu, cậu cũng sẽ đá tôi xuống bể bơi?”

Bạch Dương không nói gì, hài lòng nở nụ cười.

Bạch Dương tý thì quên luôn định nói gì, “Kim Thế An, tôi nói anh nghe này, Lý tổng kia nhất định không phải là người tốt lành.”

Thế An ngạc nhiên gật gật đầu, bảo cậu cứ tiếp tục.

“Anh ta trông cứ như Lý Kim ấy, tuy không cao như Lý Kim, nhưng mà giống lắm —– Tôi vừa ngẫm lại, tên của hai người này cũng gần giống nhau luôn*!”

*Kim 今, Niệm 念.

“Ý cậu muốn nói Lý tổng là gián điệp Lý Kim phái tới?” Thế An mỉm cười.

“Người giống nhau là bình thường, trùng tên cũng chẳng nói lên điều gì,” Thế An cười thành tiếng, “Mà cho dù bọn họ thật sự liên quan đến nhau, anh em cha con còn có thể mỗi người một ngả, đừng tùy tiện phán xét người ta.”

Bạch Dương không cam lòng, “Lỡ như Lý Niệm là anh em của Lý Kim, vậy thì anh có mà khóc mù mắt.”

“Lý Niệm,” Thế An nhìn không chớp mắt, “Có phải anh luôn chờ đợi một người như Bạch Dương không?”

Lý Niệm thu lại nụ cười, nheo mắt lại trong làn khói thuốc.

“Xem ra Bạch Dương mới chính là miếng đệm lót.” Thế An bình thản nói, “Người có thể tô điểm cho Chung Việt, không ai khác chính là Bạch Dương.”

Lý Niệm gảy tàn thuốc, thản nhiên cười: “Loại chuyện tô điểm này là hỗ trợ lẫn nhau, không ai giẫm ai dưới chân cả.”

Thế An nhíu mày không nói.

“Trình độ của Bạch Dương như thế nào, cả tôi và anh đều rõ. Người không có tài năng như thế, có đùi ôm là tốt lắm rồi. Đằng này lại gặp được Chung Việt, đó chính là phước đức của cậu ta.” Lý Niệm chẳng hề thấy áy náy, “Nếu anh cảm thấy tôi làm thế là quá ác thì đá Chung Việt đi, chỉ cần một câu nói của anh thôi mà.”

Thế An bình thản lắc đầu.

Lý Niệm nói rất khó nghe, nhưng anh ta nói đúng. Bây giờ Bạch Dương chỉ có thể dựa vào người khác để tiến xa hơn. Đào kép nổi tiếng trong quá khứ cũng vậy, không phải ai cũng tự mình hát thành danh, một phần là do chủ gánh hát nâng đỡ, một phần là dẫn dắt lẫn nhau, thế là có thể dần dần hát hay lên.

Thế An cảm thấy không nói nên lời. Bạch Dương tựa như chẳng có giá trị gì đối với thế giới này, nhưng hắn biết rõ, Bạch Dương không phải là không có giá trị.

Lý Niệm mở cửa sổ ra: “Chủ tịch Kim, anh với cậu trai kia, là thật đấy à?”

Gió xuân lành lạnh thổi vào khung cửa sổ.

“Trước kia anh không để ý Tần Nùng tới mức này.” Giọng nói của Lý Niệm như bị gió cuốn đi, “Có câu nói thế này, con hát vô nghĩa kỹ nữ vô tình. Nếu anh đã chơi trong cái giới này thì đừng đưa vào quá nhiều tình cảm cá nhân. Nuôi chó nuôi mèo, chơi chơi thôi. Bài học từ Tần Nùng vẫn chưa đủ cho anh nhớ cả đời sao?”

Thế An khó nhọc ngẩng đầu lên: “Bạch Dương sẽ không giống như lời anh nói…. Tôi với cậu ấy cũng không phải loại quan hệ đó.”

Lý Niệm cười, ấn chìa khóa vào ngực Thế An, “Có phải hay không tôi chẳng quan tâm. Tối tôi còn có hẹn, thôi cụ ở đây từ từ mà chơi, thứ lỗi cho tôi không tiếp được.”

Thế An ngồi một mình trong văn phòng của Lý Niệm tiếp tục xem đoạn ghi hình. Xem tới tận khuya.

Tần Nùng là ai, hắn không biết cũng chẳng quan tâm. Hắn nhìn Bạch Dương, lại nghĩ tới Lộ Sinh.

Liệu Lý Niệm nói có đúng không? Hai kiếp làm người, Thế An cũng chẳng biết. Nếu khi ấy lòng hắn có Lộ Sinh, không để cậu phải mong mỏi hụt hẫng, có lẽ Lộ Sinh sẽ không hận hắn như vậy.

Đa tình có nỗi khổ của đa tình, vô tình lại có điểm tốt của vô tình.

Bạch Dương trên màn hình tươi cười cất tiếng hát, “Ngày mai nếu như mùa xuân tới, tôi muốn đi gặp em.” Ánh mắt vô cùng trong sáng, giống như một vì sao trên nền trời đêm xuân khi băng tan tuyết chảy.

– — Một Bạch Dương như vậy, cũng sẽ trở nên giống như Lộ Sinh?

Thế An nhớ tới lời nói của Lý Niệm, lại cảm thấy thật nực cười.

Hắn và Bạch Dương, sao có thể là thật?

– —————————————-

Chung Việt và Bạch Dương hát Ngày mai xuân đến thực sự rất hay uwu

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.