Tiên Quốc Đại Đế – Chương 77: Mạnh Dung Dung hận – Botruyen

Tiên Quốc Đại Đế - Chương 77: Mạnh Dung Dung hận

Diêm Xuyên lại thuyết phục:

– Cự Lộc thư viện không thể cho điều ngươi muốn nhưng ta thì có thể. Chỉ cần Trần Phi Thiên hóa thành quỷ hồn, ngày sau ta sẽ đưa ngươi nhập âm phủ! Bởi vì tiên quốc của ta hải năm trăm xuyên, trong thiên hạ trừ phi vương thổ, suất thổ chi tân, trừ phi vương thần! Phong thủy sư cũng là thần, hiện tại trợ ta đánh hạ giang sơn mênh mông này, sẽ có rát nhiều phong thủy sư giúp ngươi mở con đường âm dương. Tiên quốc của ta thậm chí có thể kéo dài đến âm phủ, thống lĩnh vạn quỷ, tìm Trần Phi Thiên cho ngươi, như thế nào?

Dịch Phong nhìn chằm chằm Diêm Xuyên, kinh ngạc.

Dịch Phong sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hỏi:

– Ta làm sao tin tưởng được ngươi?

Diêm Xuyên nhìn biểu tình Dịch Phong liên tục biến đổi thì biết sắp thành công, ván cờ vất vả hai tháng rốt cuộc có thể thuyết phục lão, nếu không thì lão sẽ vẫn là mặt không biểu tình.

Diêm Xuyên mỉm cười, tay sờđáy bàn cờ.

Cạch!

Diêm Xuyên lật tung bàn cờ, quân cờ rơi đầy đất.

Ầm ầm!

Trên trời mây đen cuồn cuộn, thật nhiều sấm sét đánh xuống.

Sét đánh hồ nước bắn tung tóe, sương khói bịđánh tan.

Dịch Lâm đứng bên cạnh trợn to mắt nhìn bàn cờ.Advertisement / Quảng cáo

Dịch Lâm hét lên:

– Cái này… Cờ còn chưa đánh xong!

Nhưng Dịch Phong, Diêm Xuyên không thèm để ý, chỉ là một bàn cờ, lật đổ thì kệ nó.

Sương khói cuồn cuộn tán đi, chậm rãi lộ ra cảnh sắc bên hồ.

Hiện tại quanh tiểu hồ có mấy ngàn người đứng.

Đám kỳ vương, sáu người Mạnh Dung Dung, Độc Cô Kiếm Vương, Diêm Vô Địch, Yến đế, Hoắc Quang, Lưu Cẩn, tám người Đan Thanh Tử tám người Túy Kiếm Sinh, Tử cô nương. Còn có sau lưng Hoắc Quang đứng gần ba ngàn cẩm y quân.

Rời đi hơn hai tháng ba ngàn cẩm y quân rốt cuộc tụ tập lại.

Ba ngàn cẩm y quân cung bái hô lên:

– Bái kiến ta vương!

Yến đếđứng bên cạnh beines sắc mặt. Là Vương? Không phải vương gia? Mình còn chưa thoái vị!

Yến đế tức giận, nhưng đè nén cơn tức trong lòng.

Diêm Xuyên chắp tay sau lưng nhìn hướng ba ngàn cẩm y quân, hỏi:

– Sự việc làm được thế nào?

Răng rắc răng rắc!

Gần năm trăm cẩm y quân từ sau lưng bưng ra một cái hộp, nắp hộp mở ra, bên trong là từng cái đầu máu chảy đầm đìa.

– Đầu người của vua Sở quốc, hoàng tộc, trăm quan đều tại đây!

– Đầu người của vua Ngụy quốc, hoàng tộc, trăm quan đều tại đây!

Đám cẩm y quân kêu lên:

Yến đế giật mình kêu lên:

– Cái gì?

Đầu người của hoàng đế, hoàng tộc, trăm quan? Yến đế biết cẩm y binh ra ngoài làm việc, mới vừa trở về, nhưng không ai ngờ họ làm việc này, cái này xem như diệt tam triều sao?

Ba vương triều ngang hàng với Yến quốc, toàn bộ bị hủy diệt?

Yến đế không dám tin, nhưng hình dạng từng cái đầu này thì gã rất quen thuộc.

Yến đếđã đánh giá cao uy lực của cẩm y quân, nhưng gã không ngờ cẩm y quân khủng bố đến mức này, hơn hai tháng xông tới đô triều tam quốc, chém chết hết kẻ nắm quyền tối cao?

Bên kia, Đan Thanh Tử rất kinh ngạc, nhìn từng đầu người, lại đưa mắt nhìn Diêm Xuyên, thấy sởn tóc gáy. Ngày xưa tình cảnh bị Diêm Xuyên nhục mạ vẫn còn rõ ràng trước mắt Đan Thanh Tử.

“Hắn không phải mắng ta, hắn nói đều là thật?”

Lòng Đan Thanh Tử lạnh lẽo.

Diêm Xuyên cười nói:

– Năm trăm người này là quyết sách tam quốc quân chính, mấy năm nay khiến Yến quốc gần năm mươi vạn quân dân tang sinh, giờ phút này, toàn bộ đền tội. Ngươi cảm thấy hiện tại có thể tin ta được không?

Trước ánh mắt của mọi người, Dịch Phong nhắm mắt lại, như đang ở trong đấu tranh tâm lý cuối cùng.

Bên kia, Mạnh Dung Dung trầm giọng nói:

– Dịch Phong, nếu đã đánh cờ xong cũng nên cho ta câu trả lời đi!

Mạnh Dung Dung đạp bước tiến lên, hơn hai tháng này khiến nàng cảm nhận thất bại chưa từng có.

Từ lúc ban đầu tuyệt đối tin tưởng, tiếp theo là lòng cuồn phiền, đến cuối cùng lo được lo mất.

Mạnh Dung Dung là một người kỳ lực mạnh mẽ, dù không bằng Diêm Xuyên, Dịch Phong nhưng ít nhát xem hiểu bàn cờ này. Nhìn các nước cờ, Mạnh Dung Dung như thấy tâm tình Dịch Phong chuyển biến.

Chuyển biến?

Cự Lộc thư viện ra đều kiện tốt như vậy không lẽ không thể sánh bằng một Yến quốc nho nhỏ sao? Đùa cái gì!

Dịch Phong vẫn khép mắt, Diêm Xuyên thì nhìn hướng Mạnh Dung Dung.

Diêm Xuyên không nói chuyện, chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười kia như một bàn tay tát mặt Mạnh Dung Dung.Advertisement / Quảng cáo

– Hừ!

Mạnh Dung Dung hừ lạnh, phớt lờ Diêm Xuyên.

Dịch Phong chậm rãi mở mắt ra.

Dịch Phong mở miệng nói:

– Đa tạ tiền bối hậu ái, lão hủ đã già, không muốn sóng gió nữa, chỉ mong bình yên đến cuối đời.

Trường Thanh giật mình kêu lên:

– Cái gì? Dịch Phong, ngươi nói cái gì? Ngươi nghĩ cho kỹđi!

– Có phải ngươi điên rồi không?

– Ngươi thật muốn chết?

Trước đó Mạnh Dung Dung đã có linh cảm, nhưng năm người Trường Thanh thì chưa chuẩn bị tâm lý, bị lời Dịch Phong nói biến ngơ ngẩn.

Thanh Diện hoa đứng sau lưng Dịch Phong giật mình kêu lên: Truyện được copy tại Truyện FULL

– Gia, gia gia, ngươi làm gì? Bọn họ chính là muốn cho ngươi thành tiên, tại sao không…?

Dịch Phong thản nhiên nói:

– Gia gia làm việc có tính toán riêng, đừng xen mồm.

Dịch Lâm muốn phát điên:

– Nhưng… Nhưng mà…

Dịch Phong thản nhiên nói:

– Tốt rồi, gia gia không thông minh bằng ngươi sao?

– A, a, a? À!

Dịch Lâm bình tĩnh lại.

Đúng vậy, ở Dịch gia ai dám nói trí tuệ hơn Dịch Phong? Mặc dù trong lòng Dịch Lâm có nhiều suy nghĩ nhưng so sánh trí tuệ với gia gia thì… Thôi đi.

Mạnh Dung Dung vẫn không chết tâm, nói:

– Diêm Xuyên cho ngươi ích lợi gì? Hoặc là nói hắn ép buộc ngươi như thế nào?

Diêm Xuyên mỉm cười nói:

– Mạnh cô nương đang vu oan ta.

Mạnh Dung Dung quát mắng:

– Ngươi câm miệng!

Trong đời Mạnh Dung Dung lần đầu tiên thua thảm như vậy, nàng không tin, không cam lòng.

Diêm Xuyên trầm giọng quát:

– Câm miệng? Hừ, mạnh cô nương, đừng quên lời lúc trước nàng đã nói. Nàng là đại tiểu thư của Cự Lộc thư viện, hai chữ tín dụng còn cần ta dạy sao?

– Ngươi…!

Mạnh Dung Dung bị Diêm Xuyên nói á khẩu.

Lúc trước Mạnh Dung Dung chính miệng đồng ý với Diêm Xuyên là chỉ cần Dịch Phong không muốn đi Cự Lộc thư viện thì nàng tuyệt đối sẽ không làm khó dễ người ta, nhưng bây giờ…

Dịch Phong lắc đầu, nói:

– Tiền bối, là tự ta muốn, thật ngịa qua.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

– Đã nghe chưa?

Mạnh Dung Dung thay đổi sắc mặt liên tục, dù đội mũ che nhưng từ nắm tay siết chặt có thể thấy ra trong lòng nàng tức giận.

Mạnh Dung Dung trầm giọng nói:Advertisement / Quảng cáo

– Chúng ta đi!

Đám Trường Thanh kêu lên:

– Tuân lệnh!

Mạnh Dung Dung vung tay áo, mang theo năm người xông lên trời, lúc bay đi nàng ngoái đầu liếc Diêm Xuyên, nhớ kỹ cái tên khiến nàng hận này, sau đó cùng năm người rời đi.

Mạnh Dung Dung đi, bên kia Đan Thanh Tử la lối.

Đan Thanh Tử la to:

– Diêm Xuyên, sư đệ của ta đâu?

Đan Thanh Tử la lên, bảy bằng hữu gã kêu gọi tiến tới trước, ra vẻ muốn đối phó với Diêm Xuyên.

Đám Đan Thanh Tử bước ra, Túy Kiếm Sinh mang theo bảy sư đệ cũng đứng ra, đề phòng Đan Thanh Tử hạ sát thủ.

Diêm Xuyên liếc Đan Thanh Tử lại nhìn hướng Yến đế.

Diêm Xuyên hỏi:

– Diêm Thu Vũ, Trịnh quốc bốn mươi hai thành đã giao ra chưa?

Yến đế gật đầu, nói:

– Đã giao tiếp.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.