– A?
Yến đế nhướng mày, sắc mặt khó xem.
Hoắc Quang chỉ trủng thành với một mình Diêm Xuyên, không có lệnh của hắn thì đương nhiên không dám hiện tại thả ra.
Đại sư huynh áo xanh quát hỏi:
– Diêm Xuyên đâu?
Hoắc Quang trầm giọng nói:
– Vương gia đang chơi cờ, các ngươi hãy chờ vương gia đánh cờ xong đi. Vương gia nói một không hai, nhưng không có hạ lệnh, ai cũng không được ra lệnh thay vương gia!
Đại sư huynh áo xanh tiếp tục rống:
– Chơi cờ? Hừ, có phải là các sư đệ của ta xảy ra chuyện? Thả sư đệ ta ra, nếu không thì hôm nay chúng ta sẽ huyết tẩy Yến Kinh!
Bỗng một thanh âm khiêu khích vang lên:
– Ôi chao, huyết tẩy Yến Kinh? Đan Thanh Tử, ngươi thật to gan, hay đây là ý của Mục Dã Vương?
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Tám bóng người bay lên trời, nhảy lên mấy cái đã đến nóc một tòa cung điện Yến Kinh, đứng ở mái hiên trừng tám người trên lưng dơi.
Advertisement / Quảng cáo
Đại sư huynh Đan Thanh Tử lạnh giọng nói:
– Túy Kiếm Sinh, là các ngươi?
Túy Kiếm Sinh khinh thường nói:
– Là chúng ta, có lời gì nói đàng hoàng không được sao? Đứng trên con dơi, tự cho rằng mình cao? Ngươi vênh váo như vậy cho ai xem?
Đan Thanh Tử trầm giọng nói:
– Là Diêm Xuyên nói không giữ lời, Trịnh quốc đã trả lại thành trì, tại sao hắn không chịu thả người?
Túy Kiếm Sinh khinh thường nói:
– Diêm Xuyên có nói không thả sao? Đợi một bàn cờ mà ngươi cũng không thể chờ?
Đan Thanh Tử rút trường kiếm ra, quát lạnh:
– Ta mặc kệ, ta phải gặp sư đệ của ta ngay bây giờ!
Leng keng!
Túy Kiếm Sinh cũng rút trường kiếm, nói:
– Yến Kinh không phải nơi cho ngươi giương oai!
Hai phe giương cung bạt kiếm, phía xa một bóng áo tím chậm rãi bay hướng mọi người.
Đám Túy Kiếm Sinh biểu tình nghiêm túc kêu lên:
– Tử cô nương!
Đám Đan Thanh Tử mới đầu không biết nàng này là ai, vẫn chãi kiếm, nhưng khi cô gái tới gần thì…
Đan Thanh Tử biến sắc mặt, giật mình kêu lên:
– A, mau lùi lại!
Hai con dơi vỗ cánh bay đi, cách xa rồi Đan Thanh Tử vẻ mặt kinh hoàng nhìn tử y nữ tử.
Đan Thanh Tử biểu tình hoảng sợ hỏi:
– Tử… Tử… Tử cô nương sao lại ở đây?
Tử cô nương thản nhiên nói:
– Tu vi của ta không cao bằng ngươi, tại sao ngươi sợ?
Đan Thanh Tử ở phía xa cười làm lành nói:
– Không dám, không dám, ở trước mặt Tử cô nương thì chúng ta tính cái gì?
Tử cô nương thản nhiên nói:
– Nếu vậy thì nghe ta nói một câu.
Đan Thanh Tử cẩn thận đáp:
– Xin Tử cô nương cứ nói.
Tử cô nương thản nhiên nói:
– Sư đệ của ngươi bị bắt, nhièu ngày qua ngươi đã đợi vậy chờ Diêm Xuyên đánh xong bàn cờ chắc không quá đến nỗi đi?
Đan Thanh Tử trở mặt nhanh như lật giấy, cười nói:
– Không tính cái gì, không tính cái gì!
Bên dưới, Hoắc Quang lạ lùng nhìn bầu trời, nhỏ giọng chế giễu nói với Lưu Cẩn:
– Sao tiểu tử này trông gian quá?
Lưu Cẩn mỉm cười, ngầm thở ra nói:
– Mặc kệ thế nào, không làm rối loạn kế hoạch của vương gia là tốt nhất.
Hoắc Quang gật đầu, nói:
– Ừm.
Tử cô nương trầm ngâm nói:
– Túy Kiếm Sinh, Diêm Xuyên đang chơi cờ ở đâu?
Túy Kiếm Sinh lập tức đáp:
– Nghe nói tại Tinh La sơn trang.
Tử cô nương trầm ngâm nói:
– Ừm. Vậy đi, chờ thì cũng chờ, chúng ta đi qua đó xem.
Túy Kiếm Sinh lên tiếng:
Advertisement / Quảng cáo
– Cũng được.
Lưu Cẩn tiến lên nói:
– Tiền bối, để ta dẫn các ngươi đi.
Túy Kiếm Sinh cười nói:
– A? Là lưu công công? Cũng tốt.
Lại nửa tháng qua, Tinh La sơn trang.
Trong sương trắng cuồn cuộn, Diêm Xuyên và Dịch Phong đang đánh cờ.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Lại đăng cửu ngũ!
Cạch!
Diêm Xuyên lại đặt vào ngôi cửu ngũ.
– Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
– Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
………………
………… Truyện được copy tại Truyện FULL
……
Trong mây, đại quân Diêm Xuyên hô hào vạn tuế, khí thế khống lồ thẳng hướng khu vực biển mấy Dịch Phong khống chế.
Dịch Phong sắc mặt âm trầm nói:
– Lại là ngôi cửu ngũ?
Lần này ngôi cửu ngũ khác với trước, ít nhất không giống trước kia gió thu cuốn lá rụng, khí thế cao hơn trước.
Ngón trỏ và ngón giữa của Dịch Phong kẹp một quân cờ trắng, định đặt xuống mắt trận, nhưng không cách nào đặt xuống được, như là có một sức mạnh to lớn không cho lão đặt cờ.
– Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
– Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
…………
……
…
Xung quanh ầm ĩ khiến Dịch Phong nhíu mày.
Vèo!
Cờ trắng bỏ lại trong chén, Dịch Phong ngừng đặt cờ.
Dịch Phong cười nói:
– Ván cờđi đến bây giờ, chắc lão thái sư đã hiểu suy nghĩ trong lòng rồi?
Dịch Phong nhìn Diêm Xuyên, ánh mắt phức tạp, nhẹ lắc đầu, nói:
– Ngươi dùng cái gì bảo đảm? Điều ngươi nói thiên cổ không có, làm sao ta tin ngươi được?
– Ngươi suy nghĩ cuộc đời ngươi có trí lực cao như vậy, ngươi thíc học vấn nhưng không si, nếu không thì chắc chắn ngươi đã thư lập thuyết, càng vào Hàn Lâm viện, nhưng ngươi không có, ngươi chỉ là thái sư, ngươi thích quyền thế sao? Ta nghĩ cũng không đúng. Ngươi làm thái sư, bài bố Yến quốc các 'Quân cờ' khiến bản đồ Yến quốc khuếch trương gấp đôi.
– Gấp đôi! Đây không phải tùy ý tước đoạt, mà là đắn đo lão tổ tông tiên môn trên các quốc xung quanh, ngươi không chỉđấu với tứ quốc cũng dùng trí lực của mình đấu với người trong năm tiên môn, để họ không hề phát hiện, hoặc là bởi vì thủ đoạn của ngươi khiến bọn họ không tức giân. Tiên nhân, tiên nhân lại như thế nào?
– Ngươi thích thú, ngươi thích loại bố cục thiên hạ, ngươi thích loại thao túng quân cờ thiết cục tứ phương!
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm Dịch Phong.
Dịch Phong nhìn Diêm Xuyên, nói:
– Ta thích, nhưng còn chưa đủ, ngươi chưa thể thuyết phục được ta.
Diêm Xuyên cười nói:
– Không đủ sao? Vậy ta lại nói một lý do ngươi phải ở lại trợ giúp ta.
– A?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
– Trần Phi Thiên!
Dịch Phong nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên:
– A?
Diêm Xuyên cười nói:
Advertisement / Quảng cáo
– Ta nghe Lưu Cẩn nói Dịch Lâm có lỡ lời kể ngươi có một gian 'Phi Thiên điện' vì kỷ niệm thê tử quá cố, trong điện bài trí đều là thành đôi thành cặp, chắc ngươi rất thương Trần Phi Thiên?
Dịch Phong trầm giọng nói:
– Vậy thì sao?
Hiển nhiên Dịch Phong không thích ngươi khác nói về Trần Phi Thiên.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Chuyện dễ dàng, Cự Lộc thư viện rốt cuộc chỉ là thư viện, chỉ ở dương gian, ngươi càng muốn vào tông môn tu phong thủy đúng không? Bởi vì phong thủy sư cường đại thậm chí có thể xuyên qua Âm Dương hai giới!
Dịch Phong biểu tình mong chờ hỏi tới tấp:
– Xuyên qua Âm Dương hai giới? Thật sự có thể sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Đúng là có thể xuyên qua Âm Dương hai giới, nhưng, cũng cần một điều kiện.
– A?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
– Con người sau khi chết chưa chắc sẽ hóa thành quỷ hồn nhập âm phủ, có xác suất càng lớn là hồn phi phách tán, mọi chuyện tan biến, ngươi biết không?
Dịch Phong trầm giọng nói:
– Ta mặc kệ, đời này nếu chết thì thôi, nếu không chết ta phải vào âm phủ một chuyến!
Diêm Xuyên cười nói:
– Ha ha, ngươi nghĩ quá đơn giản. Phong thủy sư xuyên qua Âm Dương hai giới cũng không phải dễ chứ huống chi là mang theo người khác? Ngày sinh, thể chất của ngươi thích hợp làm phong thủy sư không?
Dịch Phong nhíu mày không nói.