Ngày thứ hai, phía bắc thành Yên Kinh, trời còn chưa sáng.
“Yaaa yaaa…” *tiếng giục ngựa*
Diêm Xuyên một lần nữa mang theo đám người đi tới đỉnh một ngọn núi.
“Xuyyyy!” Mọi người đồng loạt ghìm dây cương dừng lại. Lần này bên cạnh Diêm Xuyên có thêm một người, Thái tử Diêm Vô Địch. Hoắc Quang, Lưu Cẩn ghìm ngựa lại phía sau. Ở phía trước, hai người Diêm Xuyên, Diêm Vô Địch nhìn về Yên Kinh đang bị màn đêm bao phủ ở phía xa.
“Kỳ đạo của Vương thúc quả thực kinh thế hãi tục, theo tin tức từ Tinh La sơn trang truyền đến thì đã có ba Kỳ Vương vì theo dõi ván cờ mà hộc máu.” Diêm Vô Địch hít sâu một hơi, cảm thán nói.
“Bọn họ? Cảnh giới chưa đủ lại gượng ép hiểu bàn cờ kia nên tâm thần hiển nhiên sẽ tổn hao nhiều. Hơn nữa, tâm ý bọn họ tập trung toàn bộ vào quân trắng của Dịch Phong, một khi quân đen của ta bắt đầu sát phạt, tự nhiên bản thân bọn họ cũng sẽ có cảm thụ giống vậy.(ý nói các Kỳ Vương đặt mình vào vị thế quân trắng, một khi quân trắng bị quân đen chém giết thì tinh thần bọn họ cũng sẽ có cảm nhận bị chém giết) Tâm lực bị nước cờ của ta công kích làm cho hao tổn quá độ!” Diêm Xuyên thản nhiên nói.
“Tối qua ta đã biết về khả năng đánh cờ của Vương thúc, không biết sáng sớm Vương thúc gọi ta đến là vì việc gì?” Diêm Vô Địch nghi hoặc nói.
“Đợi một lát ta sẽ cho ngươi xem một cảnh tượng.” Diêm Xuyên ngưng trọng nói.
“Một cảnh tượng? Cảnh tượng gì?” Diêm Vô Địch không rõ.
“Khi trời sáng, ngươi sẽ biết ngay thôi!” Diêm Xuyên lắc đầu không nói.
“Vâng.” Diêm Vô Địch bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Mà ta hỏi ngươi, tại sàn đấu ngày ấy, thời điểm ta bắt giữ đại biểu bốn nước, ngoài bọn Trường Thanh ở trên thiên không, ngươi cùng Độc Cô Kiếm Vương cũng ở đó phải không?” Diêm Xuyên hỏi.Advertisement / Quảng cáo
“A, làm sao Vương thúc biết?” Diêm Vô Địch hơi hơi ngoài ý muốn nói. Chẳng lẽ nào Diêm Xuyên phát giác được? Lúc đó bản thân mình không hề lộ diện, làm sao có thể bị phát hiện?
Diêm Xuyên mỉm cười nói: “Là Độc Cô Kiếm Vương thì tốt rồi!”
“Vương thúc có ý gì?”
“Độc Cô Kiếm Vương ở lại Yên Kinh làm gì?” Diêm Xuyên hỏi.
“Chuyện này…” Diêm Vô Địch không biết có nên nói hay không.
“Ngày ấy ở phong thủy trận, Độc Cô Kiếm Vương cầm kiếm đuổi giết một phong thủy sư, lúc đó có hét lên câu “Độc Sư, hắn không chết, hắn ở tại Yên Kinh!” Diêm Xuyên hỏi.
“Hả, làm thế nào mà thúc biết?” Diêm Vô Địch kinh ngạc nói.
“Gã Độc Sư này thật đúng là mối họa!” Diêm Xuyên nói, sắc mặt âm trầm.
“Vương thúc, làm sao người biết? Mấy hôm nay sư tôn một mực tìm kiếm nhưng không tìm thấy nơi Độc Sư hạ lạc. Vương thúc biết được nơi ở của Độc Sư sao?” Diêm Vô Địch ngưng trọng nói.
“Không rõ ràng lắm!” Diêm Xuyên lắc đầu.
“Ây!” Diêm Vô Địch khe khẽ thở dài.
Đúng lúc này, phía đông đột nhiên xuất hiện một vài tia nắng mai, trong nháy mắt xuyên qua hư không soi rọi bốn phương tám hướng.
“Mặt trời đã mọc.” Diêm Vô Địch nói.
“Nhìn Yên Kinh đi!” Diêm Xuyên nói lớn.
Diêm Vô Địch mang theo một tia tò mò, nhìn về phía Yên Kinh. Sáng sớm, Yên Kinh bị bao phủ trong một màn sương mù nhàn nhạt, có chút gì đó như Tiên cảnh. Ánh mặt trời nhanh chóng xua đi bóng tối, đồng thời chiếu xuyên qua màn sương mù. Ánh dương quang chiếu xuống mơ hồ trong màn sương mù có một tia lục quang thoáng hiện lờ mờ. Lục quang mờ nhạt, thời gian xuất hiện cũng rất ngắn, chỉ vẻn vẹn mấy khắc thời gian liền biến mất.
“Đó là…?” Diêm Vô Địch nghi hoặc nói.
“Đã thấy chưa? Lục quang kia bao phủ Yên Kinh.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Vâng, ta nhìn thấy rồi, đó là cái gì vậy? Trước giờ ta chưa hề thấy qua.” Diêm Vô Địch nghi hoặc nói.
“Đó là Độc quang!” Diêm Xuyên trầm giọng.
“Độc quang?” Diêm Vô Địch không hiểu.
“Có phải gần đây tại Yên Kinh người bị bệnh càng ngày càng nhiều?” Diêm Xuyên hỏi.
“Vâng, ta đã nghe qua, các y quán lớn nhỏ đều kín hết chỗ, ai cũng không biết sao lại như thế.” Diêm Vô Địch nhất thời nhìn về phía Diêm Xuyên.
“Đây là một phong thủy trận, có người ở Yên Kinh bố trí phong thủy trận đối với toàn bộ Yên Kinh bỏ độc.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Toàn bộ Yên Kinh?”
“Toàn bộ Yên Kinh, Phong thủy độc cùng với độc bình thường khác nhau, có một ít phong thủy độc có sinh mạng. Hiện tại loại độc này vẫn còn đang phát triển, một khi trưởng thành nó sẽ biến Yên Kinh thành tòa thành hoang.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Yên kinh thành thành hoang? Điều này nghĩa là gì?” Diêm Vô Địch dường như đoán được điều gì đó.
“Hai trăm vạn dân Yên kinh toàn bộ sẽ chết vì độc, sau một đêm thành tòa thành trống, không ai còn sống.” Diêm Xuyên hạ giọng.
“Hả?” Diêm Vô Địch kinh ngạc nói.
“Ta nghĩ ngươi cũng đoán được rồi, đây chính là xuất phát từ tay Độc Sư kia.” Diêm Xuyên lạnh giọng nói.
“Hắn làm như vậy vì cái gì?” Diêm Vô Địch sắc mặt khó coi, nói.
“Ta nghĩ hẳn tên Độc Sư kia bị thương rất nặng, hắn phải hạ độc cho toàn bộ dân chúng Yên kinh chết đi, sau đó lấy trăm vạn oan hồn mà chữa thương.”
“Chữa thương? Ta không hiểu, nhưng mà Vương thúc, đây chính là hai trăm vạn mạng người, đều là con dân Đại Yên ta. Nếu như người đã nhìn ra manh mối hẳn là có biện pháp giải quyết rồi chứ?” Diêm Vô Địch thoáng lo lắng nói.
“Biện pháp thì có, nhưng cần Độc Cô Kiếm Vương phối hợp, cháu dẫn ta đi gặp Độc Cô Kiếm Vương. Cứ nói ta có biện pháp tìm được Độc Sư.” Diêm Xuyên hạ giọng.Advertisement / Quảng cáo
Diêm Vô Địch còn chưa mở miệng thì đột nhiên một thanh âm từ trên không trung truyền đến: “Ngươi có biện pháp tìm Độc Sư?” Trong thanh âm tràn ngập khẩn trương.
“Cạch cạch cạch!”
Đám Cấm Vệ Quân cấp tốc giương cung tiễn nhắm lên trời. Diêm Xuyên nhẹ phất tay ngăn đám cung thủ. Trên trời cao, Độc Cô Kiếm Vương lưng đeo trường kiếm, chậm rãi hạ xuống từ không trung.
“Sư tôn!” Diêm Vô Địch ngạc nhiên nói.
“Độc Cô Kiếm Vương, ngươi đi theo chúng ta sao?” Diêm Xuyên lạnh lùng nói.
“Trời còn chưa sáng, đồ đệ ta đã đi ra ngoài, dĩ nhiên ta phải đi theo xem sao. Nhưng lời ngươi vừa mới nói có ý gì, ngươi có thể tìm ra Độc Sư?” Độc Cô Kiếm Vương vội vàng nói.
Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn chăm chăm Độc Cô Kiếm Vương, trầm mặc hồi lâu liền gật đầu.
“Tìm như thế nào?” Trên mặt Độc Cô Kiếm vương vui vẻ nói.
Diêm Xuyên xuống ngựa. Những người đi theo cũng đồng loạt xuống ngựa.
“Lưu Cẩn, pha trà!” Diêm Xuyên nói.
“Rõ!” Lưu Cẩn lập tức đáp.
Lấy ra Không Gian Họa Quyển, xuất ra chiếc bàn, đồng thời còn có bếp nhỏ, nhanh chóng nấu nước pha trà. Hoắc Quang chỉ huy tướng sĩ lui sang một bên.
“Ngươi đã đến đây cũng khỏi mất công ta đến tìm, ngồi đi!” Diêm Xuyên nói.
“Ừ!” Độc Cô Kiếm Vương gật gật đầu.
Diêm Vô Địch cũng ngồi xuống. Rất nhanh, Lưu Cẩn đã châm trà nóng cho ba người.
“Ta muốn biết, vì sao ngươi muốn giết Độc Sư?” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Hả? Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Độc Cô Kiếm Vương nhíu mày nói.
“Nếu là người khác ta cũng lười hỏi, nhưng gã Độc Sư này ta phải biết rõ ràng mới được. Ngày ấy hắn cùng với Hắc Vũ Chân Quân rõ ràng cùng một đường, nghe đồn Hắc Vũ Chân Quân là một trong những hung thủ hại phụ mẫu ta, Độc Sư cũng có thể là kẻ hại chết cha mẹ ta. Ta cùng hắn có thể có thù oán, nguyên tắc của ta, thù oán, cần chính mình báo. Cho nên ta muốn biết rõ ràng, ít nhất nếu ngươi muốn thuyết phục ta nhường lại hắn cho ngươi.” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Ngươi nắm chắc sẽ tìm được Độc Sư?” Độc Cô Kiếm Vương kinh ngạc nói.
Nghe giọng điệu của Diêm Xuyên như thế chắc chắn, Độc Cô Kiếm Vương không khỏi thận trọng.
“Xem ngươi thế nào đã.” Diêm Xuyên nhấp ngụm trà, cười nói.
“Cũng được, việc này cũng không có gì phải che giấu!” Độc Cô Kiếm Vương lộ một nụ cười khổ. truyện được lấy tại TruyenFull.net
“Xin lắng tai nghe!” Diêm Xuyên gật gật đầu.
“Hai trăm năm trước, khi đó ta một người một thanh trường kiếm hành tẩu thiên hạ, tìm kiếm cường giả trong thiên hạ tôi luyện kiếm thuật của ta. Có một lần ta vượt cấp chém chết một hung ma, ta gần như đã chết trong trận chiến đó. Mang theo trọng thương rời khỏi hiện trường, cuối cùng hôn mê ở bên trong một sơn cốc.” Độc Cô Kiếm Vương hồi tưởng lại, nói. “Đó là lần thê thảm nhất của ta, yêu thú trong sơn lâm rất nhiều, nếu không có nàng có lẽ ta đã phải táng thân trong bụng yêu thú.”
“Nàng?” Diêm Xuyên hỏi.
“Nàng là thiên kim tiểu thư của chưởng môn Thiên Diệp Môn, nàng đã phát hiện ra ta, hơn nữa còn chăm sóc ta rất cẩn thận. Ta còn nhớ rõ, đó là một sơn cốc nở đầy hoa bách hợp, lúc ta tỉnh lại, câu đầu tiên nàng hỏi ta chính là ” Ngươi có đói bụng không?” Khóe miệng Độc Cô Kiếm Vương khẽ nhếch lên mỉm cười.
“Qua nửa năm dưỡng thương, mỗi ngày nàng đều đến chăm sóc ta hết lòng. Tuy rằng ta biết tâm ý của nàng nhưng khi đó tâm lý hiếu thắng của ta quá mãnh liệt. Sau khi thương thế lành lại, ta liền mang kiếm ly khai, ta muốn tiếp tục khiêu chiến các cường giả khác, ma luyện kiếm pháp.”
“Cứ như thế mà đi sao? Còn nàng kia thế nào?” Diêm Vô Địch khó hiểu nói.
“A, ta nói với nàng, hoa bách hợp sẽ thay ta ở cạnh nàng, nhìn thấy hoa bách hợp tựa như nhìn thấy ta. Hơn nữa ước định, mỗi năm năm ta đều đến thăm nàng một lần.” Ngữ khí Độc Cô Kiếm Vương có chút ngắc ngứ, nắm chặt tay, tràn đầy hối hận.
“Về sau thế nào?”
“Về sau, ta đã đúng ước hẹn mà đến thăm nàng mỗi năm năm một lần. Nàng cũng thực ngốc, vẫn chờ ta, nhất định chờ ta. Mãi cho đến hai mươi năm trước…” Cả người Độc Cô Kiếm Vương đều run rẩy, trong mắt ngập tràn tơ máu, rưng rưng nước mắt.
“Hai mươi năm trước có chuyện gì xảy ra?”
“Hai mươi năm trước, lẽ ra ta theo đúng hẹn đi thăm nàng, nhưng vì chờ đợi một cuộc ước chiến trước đó nên chậm trễ nửa năm. Nửa năm sau, khi ta đến Thiên Diệp Môn một lần nữa…” Độc Cô Kiếm Vương nhất thời khó kìm lòng nổi, nước mắt khẽ trào ra.Advertisement / Quảng cáo
“Thiên Diệp Môn xảy ra chuyện gì?”
“Thiên Diệp Môn, cả nhà bị diệt, không ai còn sống. Còn nàng, nàng bị đóng đinh trên cửa lớn sơn môn của Thiên Diệp Môn. Lúc chết trong tay còn cầm chặt một bó hoa bách hợp!” Độc Cô Kiếm Vương bóp nát chén trà trong tay, trên mặt thống khổ khôn cầm, nước mắt chảy xuống.
“Lúc còn sống không biết quý trọng, lúc chết rồi mới hiểu ra vô cùng đáng quý!” Diêm Xuyên khẽ khẽ thở dài.
“Sau này ta mới biết, nửa năm trì hoãn đó, mỗi ngày nàng đều đứng ở sơn môn, vừa ngắm hoa bách hợp vừa chờ ta. Ngày Thiên Diệp Môn bị diệt môn, cũng là lúc nàng đang cầm trên tay hoa bách hợp mà chờ ta, trong mắt ngập tràn chờ mong, trong tâm chất đầy buồn bã, đáng ra ta… Nếu ta không tham gia trận ước đấu kia thì việc này đã không xảy ra.” Độc Cô Kiếm Vương run rẩy cả người, khóc không thành tiếng.
“Là Độc Sư?” Diêm Vô Địch hận thù nói.
“Đúng, ngày ấy kẻ cầm đầu tới diệt Thiên Diệp Môn chính là Độc Sư. Sau mười năm, những kẻ khác ta đã giết hết rồi, chỉ còn tên Độc Sư này, mối thù này không đội trời chung!” Độc Cô Kiếm Vương gào lên.
“Về sau ngươi đã đuổi giết Độc Sư mười năm?”
“Đúng, thù này ta nhất định phải báo, nếu ngươi có thể giúp ta tìm được hắn, ta có thể giúp ngươi làm một chuyện.” Độc Cô Kiếm Vương hạ giọng.
“Cũng được, ta giúp ngươi tìm hắn. Ta cũng không đòi hỏi chuyện gì khác, chỉ mong ngươi hãy dốc lòng dạy bảo hắn thật tốt!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.
“Vương… Vương thúc?” Diêm Vô Địch không ngờ được nhìn về phía Diêm Xuyên.
“Tốt, ta sẽ truyền cho Vô Địch bí mật bất truyền của Độc Cô thế gia!” Độc Cô Kiếm Vương gật gật đầu.