Tô Triệt cùng Lão Hắc lại không có pháp ngăn cản nàng, chẳng qua là trong lòng rõ ràng, nàng không phải là đã chết, mà là lấy loại phương thức tiêu tán này dung hợp vào Tiên Ngục, trở về bản thể.
Sau khi trở về bản thể, khí linh được giấu diếm sâu vô cùng sẽ chính thức thức tỉnh, đột nhiên từ phía sau tiếp quản Tiên Ngục bảo tháp, đem cái Hỗn Độn chí bảo này từ trên tay mình cướp đi sao?
Sẽ là thế này phải không?
Tô Triệt không kinh sợ, không bối rối, chẳng qua là vẻ mặt ngưng trọng nhìn Ngọc Hoàng Thiên, trầm thấp nói:
– Ngươi hao tổn tâm trí, bố cục xảo diệu, thiết kế nhiều âm mưu như vậy, mục đích cuối cùng, đơn giản chính là đoạt lấy cái Hỗn Độn chí bảo Tiên Ngục bảo tháp này, ở trong Hỗn Độn lĩnh vực sáng chế ra một cái vũ trụ thế giới thuộc về một mình ngươi. Ta nói đúng chứ?
Ngọc Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu, ý bảo Tô Triệt nói tiếp.
Tô Triệt hỏi nữa:
– Nói như vậy, ta chỉ là một tự dưỡng viên bị ngươi chọn trúng, một người làm việc trong lòng buồn bực mà thôi, cái gọi là trưởng thành của ta, chẳng qua là giúp ngươi đem nội bộ thế giới trong Tiên Ngục bảo tháp kiến tạo một chút xíu, đến cuối cùng, ngươi chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được. Là thế này phải không?
– Nói như vậy có chút khó nghe, nếu là ngươi hiểu như vậy, cũng không sao.
Ngọc Hoàng Thiên gật đầu lần nữa.
– Như vậy, ta muốn biết, sinh linh trong cái vũ trụ này vô số, tại sao lại chọn trúng ta?
Đây mới là một nghi vấn lớn nhất trong lòng Tô Triệt.
– Tô Triệt, ta biết, hôm nay nói ra những sự thật này đối với ngươi, trong lúc nhất thời, sẽ làm trong lòng ngươi không cam lòng, khó có thể tiếp nhận.
Ngọc Hoàng Thiên thở dài bình thường khẽ nói:
– Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, Tiên Linh vũ trụ này rốt cuộc là ai chế tạo nên?
– Có ý gì?
Thần thái vẻ mặt của Tô Triệt rốt cục có biến hóa rõ ràng, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:
– Chẳng lẽ nói, lúc ban đầu ngươi chính là người sáng tạo ra Tiên Linh vũ trụ này?
– Chỉ có thể nói, xem là như thế đi.
Ngọc Hoàng Thiên nhẹ nhàng gật đầu:
– “Hắn” đã từng là ta, ta đã sớm vẫn lạc, hiện tại cái gọi là Ngọc Hoàng Thiên, chẳng qua là Thiên Đạo Chi Lực lợi dụng một chút tế bào mà 'Hắn' lưu lại chế tạo nên thân thể trọng sinh, hình thái tồn tại cũng không hoàn chỉnh. Cũng chính bởi vì Sáng Thế thần chết đi, mới dẫn đến việc khiến vũ trụ này đi vào suy bại, tiện đà bị Khởi Nguyên Ma Tộc theo dõi.
Bất kỳ một vũ trụ thế giới nào, cũng có một người sáng tạo, đã trải qua hành trình tới Hỗn Độn lĩnh vực lần này, Tô Triệt hiểu được vô cùng nhiều đạo lý có liên quan, quả thật đã từng có rất nhiều lần liên tưởng tới chuyện: Tiên Linh vũ trụ này là ai sáng tạo? Vị Sáng Thế thần kia, đi đâu?
Hiện tại, đáp án đã có: dĩ nhiên là kiếp trước của Ngọc Hoàng Thiên sáng tạo!
– Ta, từng là người sáng tạo ra vũ trụ này, nhưng bất hạnh vẫn lạc; Mà ngươi, chính là người đã giết chết ta!
Nói tới chỗ này, Ngọc Hoàng Thiên ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười lộ ra một loại cảm giác vô hạn thê lương:
– Năm đó ngươi, đến từ Đại Hỗn Độn lĩnh vực, chính là một lữ hành giả có thực lực mạnh nhất trong Hỗn Độn. Đã có được khả năng sáng tạo vũ trụ. Hơn nữa, ngươi cũng là một lữ hành giả trong vô số Hỗn Độn lữ hành giả có vận khí tương đối không tệ. Ngươi ở trong Hỗn Độn phát hiện ra Hỗn Độn chí bảo là Tiên Ngục bảo tháp.
– Nhưng vấn đề là, vận khí của ngươi còn không phải là tốt nhất, chưa đợi tới lúc chân chính luyện hóa món bảo vật này, lại bị những cường giả Hỗn Độn khác theo dõi. Không biết sau bao nhiêu lần đánh giết. Ngươi đã sức cùng lực kiệt, cùng đường, trốn vào bên trong vũ trụ thế giới của ta, chiếm được sự trợ giúp cùng che chở của ta.
– Ta và ngươi liên thủ, hao phí mấy ngàn vạn năm. Lợi dụng thiên đạo lực lượng của vũ trụ này thế giới, đem những cường giả Hỗn Độn kia dụ dỗ đi vào giết hết từng người, ngươi được cứu, ngươi càng trở nên mạnh mẽ, rồi lại đem ánh mắt tham lam chuyển đến trên người của ta.
– Bởi vì ngươi biết, chỉ chiếm được một Hỗn Độn chí bảo, còn chưa đủ để lấy được năng lực sáng tạo vũ trụ; Bởi vì ngươi hiểu, vũ trụ thế giới có thể chịu tải trong Hỗn Độn có tổng số là cố định. Phải có một cái diệt vong, mới có thể có một cái sinh ra.
– Ngươi không có kiên nhẫn yên lặng đợi chờ vô số Hỗn Độn kỷ niên, liền muốn giết chết ta, hủy diệt Tiên Linh vũ trụ này, như vậy, ngươi có thể ở phía trên di chỉ của vũ trụ này sáng tạo ra một vũ trụ hoàn toàn mới thuộc về ngươi.
– Tô Triệt. Ngươi thành công, thành công ám toán ta. Nhưng ngươi cũng rơi vào một cái kết quả không tốt. Mượn lực lượng thiên đạo của vũ trụ trước khi chết ta đã xử lý ngươi. Ha ha, đồng quy vu tận! Tô Triệt, không nghĩ tới sao, vô số những năm trước, ngươi và ta là đại địch sinh tử đồng quy vu tận!
Nội dung kế tiếp, không cần nhiều lời cũng có thể đoán ra được: năm đó Ngọc Hoàng Thiên cùng Tô Triệt đồng quy vu tận, Thiên Đạo Chi Lực của thế giới này lợi dụng một chút xíu tế bào mà Ngọc Hoàng Thiên lưu lại, đem hắn phục chế lại, chỉ bất quá, tu vi của hắn cần bắt đầu tu luyện từng bước từng bước một lần nữa. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.net
Người sáng tạo ra Tiên Linh vũ trụ đã chết, vũ trụ này đi vào kỳ suy bại, là vì tự mình cứu vớt, thiên đạo vũ trụ liền đem tòa Hỗn Độn cấp chí bảo Tiên Ngục bảo tháp này đổi thành của mình, hy vọng có thể thông qua nó kéo dài tánh mạng của mình.
Nhưng là sau đó lại phát hiện, Ngọc Hoàng Thiên sau khi sống lại biến thành một tờ giấy trắng, cũng không có thuộc tính Hỗn Độn, tối đa cũng chẳng qua là một Chân Tiên lớn lên trong vũ trụ này mà thôi, không cách nào nắm trong tay Hỗn Độn chí bảo này.
Hỗn Độn pháp tắc: phải là Hỗn Độn lữ hành giả có thuộc tính Hỗn Độn mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của Hỗn Độn chí bảo.
Cho nên, chỉ có thể lợi dụng tế bào do người ngoại lai 'Tô Triệt' lưu lại, cũng khiến hắn sống lại một lần nữa, thử một chút. Không nghĩ rằng, linh hồn của hắn đặc thù lại có được thuộc tính Hỗn Độn nguyên thủy nhất. Mà khi đó, Tiên Ngục bảo tháp lại là một vật vô chủ, trong cả Tiên Linh vũ trụ, cũng chỉ có người ngoại lai 'Tô Triệt' tội không thể tha mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của nó.
Đây là một loại châm chọc sao?
Cho nên, Thiên Đạo Chi Lực xóa đi trí nhớ kiếp trước của 'Tô Triệt', muốn lợi dụng hắn, một lần nữa sáng tạo ra một vũ trụ thế giới mới …
Đây chính là ý tứ mà Ngọc Hoàng Thiên muốn biểu đạt, cũng là chân tướng chuyện thực mà hắn miêu tả, nhưng những thứ này, cũng chỉ là lời nói của một bên, Tô Triệt có tin được hay không?
– Không!
Tô Triệt ánh mắt kiên định lắc đầu nói:
– Những chuyện mà vừa rồi ngươi nói, ta chỉ có thể tin tưởng trong đó một phần, nhưng chỉ dựa vào trực giác ta liền có thể xác định, đây tuyệt đối không phải là tất cả chân tướng của chuyện này!
Xác thực mà nói, Tô Triệt không tin người kia là chính mình, nhất là đồ vô sỉ có một lòng tham không đáy, bội bạc, ân tương cừu báo.