Mặc dù nhìn từ bên ngoài, thân thể hắn không có gì khác thường, nhưng bên trong cơ thể hắn có sự biến hoá khó có thể tưởng tượng được. Đến bây giờ, hắn đã dung hợp được bảy mươi băng tinh, và lẽ dĩ nhiên, lúc này, thân thể hắn đã có lực phòng ngự rất mạnh.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, trầm ngâm nhìn bàn tay một chút, suy đoán liệu hiện tại thân thể hắn có thể chống cự được một kích toàn lực của một tên Kết Đan kì hay chưa?! Trầm ngâm một lát, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, gật gật đầu.
Thời gian trôi qua. Ngày hôm nay, tại nơi truyền thừa ký ức Cổ Thần, đã không còn băng tinh tồn tại. Chính giữa nơi đây chỉ còn tồn tại một cái kén lớn màu lam đậm.
Cái kén lớn này không như bình thường, mặt trên của nó có rất nhiều hoa văn tinh mịn lộ ra. Nếu nhìn kĩ, có thể nhận thấy những hoa văn này hoàn toàn giống với những dấu vết trên thân thể của Cổ Thần Đồ Ti Kén lớn này đã tồn tại vô số năm tháng nhưng vẫn không có dấu hiệu người bên trong phá kén mà ra. Mọi thứ xung quanh dường như bị một cỗ lực lượng thần bí nào làm cho yên tĩnh, không thay đổi gì qua chừng ấy thời gian.
Thân thể Vương Lâm nằm gọn trong cái kén lớn này, hai mắt nhắm chặt. Tim hắn đã ngừng đập từ lâu. Toàn thân giống như lâm vào trạng thái gần như tử vong.
Thần thức hắn lúc này rơi vào trạng thái hỗn loạn. Đến bây giờ hắn mới dung hợp được băng tinh cuối cùng, tốn thời gian hơn rất nhiều so với tổng thời gian dung hợp chín mươi ba băng tinh trước đó.
Thần trí hắn đắm chìm vào ký ức của Cổ Thần. Hắn thấy được đời sống của Cổ Thần Đồ Ti ngay từ lúc vừa sinh ra cho đến khi quyết định nghịch tu Mặc lưu hóa thần thuật. Hắn cảm giác giống như chính bản thân hắn đã trải qua những chuyện đó. Cuối cùng hắn có cảm giác mình chính là Cổ Thần.
Loại cảm giác rối loạn này trước đó vẫn cố gắng tránh né nhưng tại thời khắc cuối cùng, cũng không khống chế được, bùng nổ ra.
Cứ như thế, Vương Lâm vẫn rơi vào trạng thái hôn mê. Không rõ bao lâu sau, kén lớn nơi truyền thừa Cổ Thần bỗng nhiên phát ra một tiếng “rắc”.
Ngay sau đó, tiếng ” rắc rắc” từ trong kén lớn không ngừng truyền ra. Một vết rách rất nhỏ xuất hiện từ những đồ văn trên thân kén, rồi lan nhanh ra toàn thân kén. Một tiếng “bang” vang lên, cả cái kén bắt đầu vỡ ra, sụp xuống.
Trong nháy mắt, từ trong chiếc kén, bỗng nhiên lộ ra một con người trần trụi. Người này có mái đầu bạc và đôi mắt đen nhánh, tướng mạo mặc dù bình thường nhưng có khí chất khôn tả. Lúc này hai mắt hắn nhắm nghiền, tim ngừng đập, không có một chút hơi thở sinh mệnh.
Lâu sau, hai mắt hắn bỗng nhiên mở ra, trong đó ẩn chứa vô cùng lực lượng. Mây khói trong đồng tử cuồn cuộn thổi qua.
Vương Lâm chậm rãi thở ra một hơi, hắn cúi đầu nhìn thân thể mình. Sau khi dung hợp băng tinh thứ chín mươi tư, lúc này hắn cảm thấy nhận được trình độ mạnh mẽ của cơ thể. Tuy nói không thử nghiệm qua thì không thể nhận ra mình rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào. Nhưng Vương Lâm tin tưởng rằng, tại thời khắc gặp đối mặt với sinh tử tồn vong, có thể gia tăng mấy lần cơ hội sinh tồn.
Nhớ lại trước đó, khi hắn dung hợp băng tinh cuối cùng. Bây giờ hắn vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu không phải sau khi dung hợp được hơn 50 băng tinh, để hấp thu hoàn toàn hắn đã cẩn thận giảm tốc độ lại, tạo nên một cơ sở vững chắc, thì ở lần dung hợp băng tinh cuối cùng, khi nó nổ tung, hắn đã hoàn toàn hỏng mất, trở thành một Cổ Thần Đồ Ti điên.
Đúng là bởi vì cơ sở trước đó, hắn mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng, làm cho thần trí thanh tỉnh lại.
Ánh mắt Vương lâm chớp động. Khẩu quyết đã gần như đầy đủ. Nhưng trong lòng hắn lại có chút nghi hoặc. Căn cứ vào ký ức của Cổ Thần, hắn chỉ nắm được ký ức cơ bản của Cổ Thần từ khi sinh ra cho đến khi chuẩn bị tu luyện Mặc lưu hoá thần thuật. Nhưng tu luyện pháp thuật này như thế nào cùng với thời gian hắn tử vong thì hoàn toàn trống rỗng.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, cẩn thận đánh giá xung quanh. trong lòng mạnh dạn đoán rằng số lượng của băng tinh không chỉ có chín mươi tư cái mà có thể còn có hơn, và còn hơn rất nhiều!
Chỉ có điều những băng tinh còn lại sao lại không ở đây? Vương Lâm nhíu mày, sau khi trầm tư một chút đành buông tha suy nghĩ về vấn đề này. Hai tay hắn kết ra một cái pháp quyết kỳ dị.
– Khẩu.
Đây là ngôn ngữ riêng của Cổ Thần nhất tộc. Nó có nghĩa là “Khai!” Lập tức, ở trước hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái khe hình vòng cung. Trong đó lẳng lặng lơ lửng ba viên đá màu đen.
Vương Lâm vung tay phải chụp một cái, ba viên đá kia lập tức bay đến trong tay hắn. Sau đó, hắn hướng thân mình về phía trước, dưới chân xuất hiện từng trận gợn sóng. Một, hai bước, ba bước.
Hắn bước tới ba bước, nháy mắt thân hình hắn đã biến mất ở nơi truyền thừa ký ức của Cổ Thần.
Ba khối đá kia chính là vật phải có để tạo cấm phiên – Mặc gian thạch.
Ở kinh mạch của Cổ Thần Đồ Ti có một cái khe, bên trong có vô số cấm chế hình thành vòng tròn, tản mát ra từng trận hơi thở nguy hiểm. Lúc này, ở bên ngoài cấm chế đột nhiên xuất hiện một bóng người. Người này đầu bạc, hai mắt ngập tràn cảm giác tang thương.
Sau khi xuất hiện, hắn đưa mắt nhìn những cấm chế xung quanh, xác định không có biến hoá nào, lúc này hắn mới tiến về phía trước. Cấm chế này dường như mất đi tác dụng vốn có, không dẫn động công kích. Người này thẳng tiến đi ra, mỗi bước đi là có một cấm chế tiêu tan. Lúc hắn đến chỗ trung tâm của tất cả cấm chế, thì các cấm chế này tự động tiêu thất.
Hắn chính là Vương Lâm. Những cấm chế này, năm đó, khi Vuơng Lâm rời đi đã bố trí để bảo vệ bản thân mình và túi trữ vật.
Tuy nói ở đây hắn có vẻ khá an toàn, nhưng dù sao cũng không phải là thực sự ở trong kinh mạch, mà là ở trong cái khe theo phương pháp trong ký ức của Cổ Thần tạo ra. Nhưng vốn tính cẩn thận, hắn vẫn cứ thận trọng tạo ra một chút phòng hộ.
Sau khi đi vào cấm chế, Vương Lâm nhìn lại thân thể trước đây của bản thân và túi trữ vật, ánh mắt lộ ra vẻ cảm khái. Cơ thể trước đây của hắn cũng đã hư thối, chỉ còn lại cái xác khô. Trên thân khô tản ra từng trận linh khí, hiển nhiên là kim đan còn ở lại trong đó phát tán ra.
Bên cạnh thây khô còn có mấy cái túi trữ vật.
Vương Lâm thầm than một tiếng, nếu hắn không chiếm được ký ức của Cổ Thần, trọng tổ lại thân thể, thì chắc lại phải đi tìm một cỗ thân thể khác.
Tay phải hắn điểm nhẹ trước ngực của thây khô, linh lực nồng đậm trong thây khô tràn ra. Ngay sau đó hai tay hai chân vỡ vụn, hướng về phía trước khuếch tán. Theo đó, linh lực dao động càng lúc càng lớn. Cuối cùng, toàn bộ thây khô vỡ vụn ra, một viên kim đan to bằng nắm tay từ trong cơ thể hiện ra.
Trên thây khô vỡ vụn này lộ ra những tiểu điểm nho nhỏ dày đặc, trải rộng toàn thân, đôi khi loé ra những hào quang kỳ lạ.
Nhìn viên kim đan này, Vương Lâm đột nhiên có cảm giác máu huyết tương thông. Dù sao nó cũng chính là do hắn ngưng kết mà thành, dù thời gian trôi qua nhưng một tia liên hệ này cũng không thể bị chặt đứt được.
Ngay sau đó, tay phải Vương Lâm vung lên, kim đan kia lập tức bay vào tay hắn. Vừa đụng vào ngón tay hắn, Kim đan bỗng nhiên biến mất, chui vào trong cơ thể của Vương Lâm. Theo cánh tay, nó nhanh chóng chuyển đến đan điền mới dừng lại, rồi chậm rãi xoay tròn.
Lập tức, từng đợt linh lực trong cơ thể hắn bát đầu lưu chuyển. Hai mắt hắn hơi khép lại, rồi đột nhiên mở to ra nhìn thây khô đã vỡ vụn gần như vẫn còn hình người trên mặt đất Ánh sáng trong mắt chợt lóe lên, tay phải bấm pháp quyết, quát:
– Hoàng tuyền chi viêm. Hiện!
Lời nói của hắn vừa dứt, những lam sắc quang điểm, theo thây khô vỡ vụn thành tro, nhanh chóng bay lên, ngưng kết lại với nhau. Dần dần chúng hình thành một đoàn lam sắc hoả diễm.
Vương Lâm há mồm, đoàn lam sắc hoả diễm này lập tức bay vào trong miệng, dung nhập vào kim đan dần tan biến trong cơ thể hắn.
Sau đó, Vương Lâm vung tay phải lên, túi trữ vật tức khắc bay lên, bị hắn nắm lấy. Bạch quang chợt loé lên, trong tay hắn xuất hiện bộ trường bào màu đen. Sau khi mặc vào, Vương Lâm thu lấy túi trữ vật, tay phải chụp vào hư không, lập tức một cái khe xuất hiện. Không chút do dự, hắn liền đi vào trong.
Xuất hiện trở lại đúng nơi Vương Lâm tiếp nhận truyền thừa ký ức. Hắn nhìn lại xung quanh, xác định một lần nữa rồi hai tay nhanh chóng biến hoá pháp quyết. Trong miệng hắn lại lẩm bẩm mấy câu chú ngữ phức tạp bằng ngôn ngữ của Cổ Thần.
Theo thủ pháp biến hoá, một tầng ba quang dần xuất hiện trong hư không. Những chú ngữ phức tạp của hắn như một bàn tay vô hình, huy động trong ba quang đó. Ba quang càng lúc càng mở rộng, cuối cùng, thân ảnh hư ảo của Cổ Thần Đồ Ti chợt xuất hiện ở trên ba quang.
Đối với Cổ Thần Đồ Ti, Vương Lâm đã rất quen thuộc, mặc dù đối mặt từng trận uy áp của Cổ Thần hư ảnh truyền tới, đáy lòng hắn không có gì dao động.
Hư ảnh sau khi xuất hiện, tám tinh điểm nơi mi tâm bắn ra tám đạo tinh quang, dừng lại trên ba quang, hình thành một lốc xoáy hình bát giác rất lớn.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hư ảnh của Cổ Thần, đáy lòng thầm nói:
– Cổ Thần chi địa, vĩnh biệt!