Vì vậy hắn mở khe không gian một lần nữa, đầu tiên lấy một tiểu thú biến ảo thân ảnh ra dò xét. Sau đó hắn lập tức phát hiện ra, ngoại trừ lão giả luôn muốn đối phó với hắn, còn có nam tử có đôi mắt lục lăng kia tập kích hắn.
Hắn tận mắt thấy nam tử có đôi mắt lục lăng này là do cơ thể sinh vật vạn trượng hóa thành. Thứ tồn tại có thể so với hồng phát nam tử, Vương Lâm hiển nhiên không dám lao ra.
Hắn cẩn thận tính toán, lập tức quyết đoán một lần nữa xuất ra bốn cơn lốc. Hơn nữa trong đó lưu lại một tia thần thức. Làm xong hết thảy mọi việc, thân thể hắn lại ẩn vào trong khe không gian.
Đối với biến cố sau đó của Thác Sâm và đám người kia, hắn đều thông qua thần thức ở trong cơn lốc quan sát. Nhất là thần thông quỷ dị của Thác Sâm, càng khiến Vương Lâm cảm thấy quyết định của mình hoàn toàn chính xác. Nếu theo lời lão giả kia tiến hành phong ấn, sợ rằng mình còn chưa kịp phong ấn thì đã bị Thác Sâm giết chết, kết cục thê thảm chẳng khác gì sáu người kia.
Nhưng Thác Sâm sau đó lại ngưng kết thành mấy phân thân, một người trong đó lại hướng về phía mình. Vương Lâm lập tức quyết đoán ra tay trước đối phương, đầu tiên phá tan cơn lốc, sau đó cho vô số tiểu thú thần thức chạy tứ tán. Nhờ đó thần thức hắn phân ra, giấu trên người tiểu thú, khả năng bị phát hiện sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Chẳng qua Vương Lâm không cuồng vọng tới mức tự nhận là tuyệt đối sẽ không bị đối phương phát hiện. Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu đối phương phát hiện thần thức của mình vậy thì sẽ cắt đứt toàn bộ khối thần thức này.
Dù sao thì tác dụng lớn nhất của đám thần thức này chính là để dò xét. Hắn khống chế thần thức gắn trên thân tiểu thú, đánh vào lân phiến trên thân thể sinh vật vạn trượng. Trong đó có một tia thần thức xảo diệu đụng vào lân phiến kia. Ngay trong nháy mắt đụng vào nó, hắn cảm nhận được rõ ràng có gì đó ở bên trong đang kêu gọi mãnh liệt.
Dưới sự kêu gọi này, bộ phận truyền thừa ký ức trong thần thức của hắn bắt đầu rung động kịch liệt, dường như muốn thoát thể vậy.
Nhưng cùng lúc đó, bên trong truyền thừa ký ức bỗng xuất hiện một đoạn ký ức. Khi hiểu hết đoạn ký ức này, đáy lòng Vương Lâm không khỏi trầm xuống.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền quyết đoán cho tiểu thú tự bạo, đến lúc này cũng không thấy phân thân kia có hành động gì. Vương Lâm thoáng nghi ngờ, nhớ lại mọi chuyện trước sau, cuối cùng hiểu ra dụng ý của đối phương. Hắn trong lòng cười lạnh, tương kế tựu kế, thừa dịp đối phương không ra tay liền mở một khe không gian, thần thức lý thể, nhanh như chớp phóng ra.
Vương Lâm tính toán không sai. Tu vi của hắn và Thác Sâm chênh lệch quá lớn. Dù chỉ là một phân thân nhưng Vương Lâm cũng chẳng thể giấu diếm hắn. Trong lòng phân thân kia hiện lên một tia châm chọc. Hắn trước đó đã phát hiện tia thần thức của Vương Lâm trong cơn lốc. Nếu không hắn đã không sử dụng thần thông thương tổn cực lớn tới thân thể kia.
Kỳ thực từ khi Thác Sâm tiến vào trong thần thức tử hải này một khắc hắn đã thấy có vấn đề. Hắn tuy không thể liên hệ với ức chi thần thức nhưng nói gì thì cũng là một tia ma niệm tách ra từ Đồ Ti, đối với thức hải này cực kỳ quen thuộc.
Theo hắn nhận thấy, có chuyện cổ quái. Nhưng cổ quái ở chỗ nào thì hắn không nói rõ được. Đây thuần túy chỉ là cảm giác mà thôi.
Mặc dù sinh vật vạn trượng xuất hiện, mười thủ hạ trở mặt nhưng hắn cũng không thèm để ý. Hắn một mực suy nghĩ xem, rốt cục nơi này có gì cổ quái. Cho tới khi Vương Lâm từ trong khe hở phóng ra, đại não của Thác Sâm như có một tia chớp lóe lên, lập tức liền hiểu ra.
Vì thế lúc này hắn mới thi triển thần thông độn xuất, hơn nữa không trực tiếp ra tay tiêu diệt thần thức của Vương Lâm mà lẳng lặng chờ đợi. Hắn muốn đợi xem rốt cục thôn hồn này đã phát hiện ra điều gì.
Thân thể Vương Lâm lóe lên liền đứng trên người sinh vật vạn trượng. Thân thể hắn hư ảo mơ hồ, nhìn phân thân của Thác Sâm, lộ ra một tia cười lạnh.
Phân thân của Thác Sâm nhìn chằm chằm vào miếng lân phiến dưới chân Vương Lâm. Miệng hắn nhếch lên. Hắn tin chắc, chỗ cổ quái chính là trong tấm lân phiến này. Tuy không thể đoán chắc là có phải chỉ có chỗ này không nhưng hắn tin rằng chỉ cần tất cả phân thân mình hợp nhất là có thể dò ra.
Lúc này trong mắt hắn, Vương Lâm đã mất đi giá trị lợi dụng. Vì thế hai tay hắn liền biến đổi, ngón cái ngón trỏ đụng nhau, hình thành một đồ án lục lăng, trong miệng nói khẽ:
– Diệt!
Nụ cười trên khóe miệng Vương Lâm càng lạnh lùng. Thần thức của hắn lúc trước vừa đụng tới tấm lân phiến đã hiện lên đoạn ký ức, chỉ ra rằng nơi chứa truyền thừa ký ức, bất kì thân thể ai cũng không thể tiến vào, chỉ có thần thức là có thể.
Sau khi hiểu được đoạn ký ức này, Vương Lâm mới quyết đoán cho thần thức ly thể. Trong lòng hắn có một ý niệm lớn mật. Nếu như mọi việc đều như dự định, như vậy hắn có thể là người thứ nhất đi vào nơi chứa truyền thừa ký ức chân chính.
Nếu thực sự như thế, sẽ lấy được truyền thừa ký ức đầy đủ. Nghĩ tới đây tim Vương Lâm không khỏi đập thình thịch.
Đối với công kích của phân thân Thác Sâm, Vương Lâm không hề né tránh. Thân thể thần thức của hắn giống như mây mù cuồn cuộn, nhanh chóng tản ra bốn phía. Ở bên trọng bỗng hiện lên ba chữ mày vàng chói lọi. Ba chữ này chính là Cổ thần quyết!
Sắc mặt phân thân của Thác Sâm biến đổi chưa từng thấy. Dưới tâm thần cảm ứng, các phân thân khác đang giao chiến cũng đều tái mét.
Phân thân nọ ngơ ngác nhìn ba chữ to kia, thân thể đột nhiên nhoáng lên. Cùng lúc đó chín cái phân thân khác cũng dùng tốc độ cực nhanh nhất tề phóng về phía Vương Lâm!
Chỉ trong nháy mắt, nam tử có đôi mắt lục lăng kia hai mắt hiện hàn mang, quyết đoán theo sao phân thân kia cùng bay tới, trong miệng cuồng tiếu:
– Thác Sâm, người nào cũng có thể nhận được truyền thừa ký ức của chủ nhân, chỉ có ngươi không thể! Tiểu tử kia, xem vào vận khí của ngươi vậy!
Câu nói cuối cùng hiển nhiên là hắn nói với Vương Lâm. Vừa nói hắn vừa thầm quyết định. Quyết định này cần hắn phải trả một giá đắt.
Tay phải hắn bỗng điểm lên mi tâm, vội vã nói:
– Lấy phân thân hiến tế. Ức chi truyền thừa. Chuyển!
Phân thân của hắn lập tức run lên. Ngay cả thanh mâu hư ảo trong tay hắn cũng biến thành từng đạo tinh mang, tiêu tán trong tử hải.
Gần Vương Lâm nhất hiện giờ là Thác Sâm. Ngay khi hắn nhắm về phía Vương Lâm, thần thức Vương Lâm đang khuếch tán liền co rút lại, giống như bị một lực hút cường đại trong chớp mắt biến mất ở lân phiến.
Ngay sau đó, theo câu “chuyển” của nam tử có đôi mắt lục lăng, lân phiến kia liền vỡ tan, biến mất.
Phân thân Thác Sâm quay đầu lại hướng về nam tử có đôi mắt lục lăng kia gầm lên, mười phân thân trong nháy mắt hợp nhất, một lần nữa hóa thành bổn tôn của Thác Sâm. Tay trái hắn cầm Tàn Nguyệt loan đao, mái tóc đỏ tung bay, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.
– Nếu sau một ngàn năm, tiểu gia hỏa kia không thành công dung hợp ức chi truyền thằ, như vậy thì Thác Sâm người có lẽ còn có cơ hội!
Nam tử có đôi mắt lục lăng cười ha hả.
Tạm thời không nhắc tới hai người này nữa. Lại nói tới Vương Lâm, thần thức hắn bị lực hút hút vào trong lân phiến, lập tức đi tới một thế giới tràn ngập mây mù. Nơi này không có trời, chẳng có đất, chỉ toàn sương khói.
Những mảnh băng tinh tỏa ra quang mang nhu hòa mang lam nhạt, lơ lửng trong sương khói. Thần thức Vương Lâm đảo qua, tổng cộng có chín mươi tư cái!
Thần thức đảo qua, hắn lập tức phát hiện ra một cái khác nhỏ hơn một chút. Vương Lâm nhìn cái này có hơi quen thuộc, chính là vật mà Thiên Ma Tán Nhân sau khi hao tổn tâm cơ mở ra thông đạo đã túm được.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn bây giờ mới biết, hóa ra cổ thần truyền thừa ký ức cũng không phải chỉ có một băng tinh mà tổng cộng có chín mươi tư cái!
Hóa ra là bộ phận mà Vương Lâm hấp thu trước đây còn chưa được nổi một phần trăm.
Thần thức Vương Lâm lúc này đang đứng ở nơi vô thiên vô địa. Hắn trầm ngâm một chút, thần thức đột nhiên đánh về phía băng tinh hắn nhìn quen mắt nọ.
Ngay khi thần thức hắn đụng vào băng tinh đó, băng tinh liền bị hòa tan, toàn bộ dung hợp vào thần thức của Vương Lâm. Một đoạn ký ức bàng bạc không ngừng quanh quẩn trong thần thức Vương Lâm. Thời gian trôi qua, thần thức Vương Lâm giống như mây khói cuồn cuộn, rung động liên hồi.
Những pháp quyết phức tạp khó hiểu, quỷ dị khôn lường, những đoạn ký ức đứt đoạn, giống như viễn cổ thương long giận dữ thét gào, giương nanh múa vuốt mà tới. Thần thức Vương Lâm trong nháy mắt bị xé rách, sau đó lại được trọng tổ.
Cứ thế liên tục, từng đợt cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng ào ào bao phủ lấy thân thể Vương Lâm.
Thực ra Vương Lâm ở trạng thái thần thức, cơ bản sẽ không cảm thấy đau đớn. Nhưng trạng thái hiện nay cực kỳ quỷ dị. Hắn rõ ràng cảm nhận được nỗi đau từ khắp nơi trong thần thức, tựa như bị vạn trùng thôn phệ.
Loại cảm giác này bám riết lấy hắn. Dù là lần đầu tiên dung hợp một bộ phận truyền thừa ký ức hắn cũng chưa từng gặp phải loại cảm giác này. Dần dần, thần thức hắn không tự chủ được khuếch tán, hóa thành trạng thái như tơ tằm, sau đó tụ lại, hình thành một cái kén.
Cái kén do thần thức tạo thành, bề ngoài màu lam nhạt. Thoạt nhìn không khác gì băng tinh, giống như một tảng băng tinh lớn vậy.
Trong quá trình này, thần trí Vương Lâm tiến vào một mảnh hỗn độn. Loại cảm giác này lần trước khi lần đầu hắn đạt được một bộ phận truyền thừa ký ức đã từng trải qua. Nhưng lần này so với lần đó cảm giác chân thực hơn nhiều. Nếu như nói lần trước giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách thì lần này giống như là sông lớn cuồn cuộn vậy.
Hắn phảng phất như chiếc thuyền nhỏ giữa dòng, quay cuồng giữa dòng nước. Mỗi lần dòng sông nổi sóng đều khiến hắn đau đớn hơn vài phần.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy hai mắt sáng ngời. Ngay sau đó một quang cảnh mà hắn đã từng nhìn thấy hiện ra trước mắt. Nơi đây là khoảng không hư vô. Ở đó có vô số những điểm sáng đang lấp lóe.
Cảnh tượng này Vương Lâm đã từng thấy trước kia. Lần này gặp lại, trong lòng đột nhiên có những tia minh ngộ xuất hiện. Cùng lúc với những tia minh ngộ này xuất hiện, nỗi đau đớn tới tận xương tủy kia đột nhiên biết mất, phảng phất như chưa từng tồn tại vậy.
Ngay sau đó, Vương Lâm cảm thấy tê dại. Lập tức từ mỗi một vị trí trong thần thức của Vương Lâm truyền ra một loạt khẩu quyết, pháp quyết, ký ức, lưu động bên trong thần thức của hắn, cuối cùng chậm rãi dung hợp hoàn toàn vào trong thần thức.
Từ từ Vương Lâm cảm nhận được thân thể mình đang không ngừng di động về phía trước. Một điểm ánh sáng phía trước càng ngày càng lớn, cuối cùng hóa thành một tinh cầu khổng lồ. Ngay sau đó hắn lại thấy cổ thần thân thể khổng lồ kia một lần nữa.
Lúc này Vương Lâm đã biết đứa trẻ sơ sinh mình chứng kiến lần trước chính là cổ thần Đồ Ti lúc nhỏ. Mà người khổng lồ trước mắt bây giờ hiển nhiên chính là Đồ Ti lúc trưởng thành.
Khuôn mặt Đồ Ti cũng không khác bình thường mấy, chỉ là ở mi tâm có tám tinh điểm xếp thành vòng tròn. Ngoài ra da hắn cực kỳ thô ráp, tràn ngập những đường nứt nẻ. Những đường nứt này rất nông, nếu không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra được.
Chỉ khi quan sát thật kỹ mới phát hiện ra những đường nứt này giống như những đường vân trên mai rùa.
Lúc này ánh mắt hắn lấp lánh, tỏa ra từng trận quang mang, ngưng thần nhìn chăm chú vào một tinh cầu, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư. Một lúc sau, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng chụp một cái. Nhất thời tinh cầu trước mắt hắn ầm một tiếng liền vỡ vụn, hóa thành từng đám sương mù mà xám, tiêu tán trong không trung.
Từ trong đám sương mù màu xám nọ, đột nhiên bay ra một đạo kim quang. Đồ Ti lại chụp một cái, đạo kim quang kia liền đổi hướng phi hành, trong nháy mắt rơi vào tay hắn, biến thành một quả cầu vàng nhỏ.
Vật ấy hiển nhiên là một tài liệu luyện khí. Nó giống như vàng nhưng không phải vàng, giống đá mà không phải đá, bên ngoài có một đạo hắc tuyến lờ mờ. Nắm vật ấy, cổ thần Đồ Ti lại chụp một cái nữa, xa xa lại có một tinh cầu vỡ vụn.
Cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, đại khái có hơn ba mươi tinh cầu bị hủy diệt. Tài liệu trong tay hắn đã rất nhiều, đủ mọi màu sắc.
Sau đó hai tay Đồ Ti cử động. Toàn bộ tài liệu này dung hợp với nhau. Hắn bình tĩnh ngưng thần, đánh ra vài đạo pháp quyết, dung nhập vào bên trong tài liệu.
Ngay sau đó hắn nhắm mắt lại, nhưng lại mở ra rất nhanh, trợn mắt một cái, tám cái tinh điểm trên mi tâm hắn đồng thời bắn ra tám đạo tinh quang, dung nhập vào trong tài liệu.
Một lúc lâu sau, một cái đỉnh tỏa ra thất thải quang mang xuất hiện trước mắt hắn.
Từ cái đỉnh này tản mát ra uy áp bàng bạc. Một tia khí tức hủy thiên diệt địa từ bên ngoài lan ra bốn phía, thậm chí còn sinh ra những dòng khí nhỏ. Thần thức Vương Lâm nhìn đến cái đỉnh này trong nháy mắt liền có cảm giác bị thu hút. Hắn thầm ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào nó, trầm mặc không nói.
Đồ Ti nhìn một chút, khẽ lắc đầu, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, nắm lấy cái đỉnh, nhìn lại một vài lần rồi thuận tay ném đi. Cái đỉnh đó liền rơi xuống một tinh cầu, sau đó biến mất.
Đồ Ti thở dài, thân thể nhoáng lên, đi mấy bước liền biến mất trong hư vô.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Cổ thần Đồ Ti này rõ ràng vừa luyện khí, dùng hơn ba mươi tinh cầu làm tài liệu, luyện chế ra cái đỉnh kia. Theo Vương Lâm thấy thì nó phải thuộc vào loại pháp khí trong truyền thuyết. Nhưng không ngờ Đồ Ti lại chẳng hề hài lòng với vật ấy, nhìn vài lần rồi ném đi.
Một kiện pháp bảo như vậy, nếu rơi vào trong tay tu sĩ, uy lực hẳn mạnh mẽ vô cùng! Vương Lâm nhìn chằm chằm vào tinh cầu mà pháp bảo rơi xuống, thầm than một tiếng.
Quá trình luyện khí Vương Lâm đều ghi nhớ trong lòng. Tuy rằng tài liệu hắn không nhận ra, thậm chí pháp quyết cổ thần luyện khí cũng hoàn toàn xa lạ đối với hắn nhưng Chu Lâm tin tưởng, khi hắn đem tất cả băng tinh của truyền thừa ký ức hấp thu, tri thức này hắn sẽ hiểu rõ hoàn toàn.
Cổ thần Đồ Ti sau khi biến mất, Vương Lâm cảm giác rõ ràng rằng thần thức của hắn đang tan rã. Kể cả ý thức của hắn, toàn bộ biến mất khỏi mảnh hư vô.
Lúc này trong truyền thừa ký ức còn lại chín mươi ba cái băng tinh. Ngoài ra còn có một cái kén hình trứng. Trên cái kén đột nhiên có một vết rách, sau đó vết rách càng lúc càng lớn, cuối cùng lan tỏa ra toàn bộ cái kén.
Từng đạo ngũ thải quang mang từ trong vết rách bắn ra. Vết rách lớn dần, quang mang cũng càng ngày càng trở nên chói mắt. Cuối cùng, một loạt tiếng loạt soạt truyền ra. Cái kén hình trứng kia đã hoàn toàn vỡ vụn.
Một thân ảnh nửa trong suốt, phát ra ngũ thải quang mang từ trong kén xuất hiện.
Người này chính là Vương Lâm.
Vương Lâm mở hai mắt, cúi đầu nhìn thân thể mình, sau đó lộ vẻ trầm ngâm. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, sau khi hấp thu khối băng tinh đó, trong đầu mình đã có thêm một đoạn ký ức. Quan trọng hơn là thần thức của hắn vốn ở trạng thái hư vô, hiện giờ đã biến thành dạng này.
Trầm ngâm một chút, thần thức Vương Lâm chợt động, thân thể tan ra, trở lại trạng thái hư vô, khuếch tán ra bốn phía.
Thần niệm của Vương Lâm sau đó lại tụ lại, lập tức hóa thành trạng thái nửa trong suốt như vừa rồi. Bộ dáng nửa trong suốt kì dị này khiến Vương Lâm trầm mặc một lúc. Ánh mắt hắn sáng lên, tay phải đột nhiên vung lên. Nhất thời trong lòng bàn tay xuất hiện một mặt gương do băng tinh tạo thành.
Nhìn thoáng qua tấm gương, thân thể Vương Lâm bỗng nhiên run lên, hai mắt hắn lộ ra thần thái chưa bao giờ có, nhìn chằm chằm vào tấm gương, thật lâu không nói lên lời.
Trong gương hiện lên thân ảnh bán trong suốt, diện mạo tuy rằng nửa trong suốt nhưng mơ hồ vẫn nhìn rõ. Khuôn mặt này không phải là khuôn mặt mi thanh mục tú của Mã Lương mà là một khuôn mặt bình thường, hơi thuần phác.
Vương Lâm ngơ ngác nhìn khuôn mặt trong gương, đáy lòng dâng lên tâm tình phức tạp. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại có thể có ngày nhìn lại được khuôn mặt trước kia của bản thân.
Năm đó bị Đằng Hóa Nguyên hủy dệt thân thể, cho tới giờ Vương Lâm cũng không rõ đã qua bao nhiêu năm. Nhưng diện mạo mà cha mẹ ban cho, hắn chưa từng quên. Mỗi lần nhớ tới, trong lòng đều tràn ngập tiếc nuối vào hận thù sâu sắc với Đằng Hóa Nguyên.
Một lúc lâu sau, Vương Lâm than nhẹ một tiếng. Hắn bình ổn lại tâm tình, thân thể do thần thức hóa thành chợt động, trong nháy mắt liền chụp lấy một khỏa băng tinh nữa.
Loại cảm giác đau đớn mãnh liệt lại xảy ra một lần nữa. Lúc này Vương Lâm đã quen. Hắn bình tâm tĩnh khí, từng mảnh ký ức trong thần thức nọ đều bị hắn cẩn thận xem xét.
Ngay sau đó, thân thể do thần thức tạo thành của hắn không chịu nổi lượng thông tin khồng lồ đó, lại hóa thành những sợi tơ, vây hắn vào trong, tạo thành cái kén một lần nữa.
Không trung hư vô đầy sao lại xuất hiện trước mắt Vương Lâm. Lúc này hắn thấy cổ thần luyện đan. Cổ thần Đồ Ti dùng linh lực mấy tinh cầu, luyện chế một viên đan dược.
Đan dược này Vương Lâm nhìn có vẻ thô ráp, trông giống như một viên bùn vậy. Nếu không phải nó tỏa ra linh khí ba động cực kỳ nồng đậm thì nhìn thế nào cũng không giống một viên đan dược.
Đồ Ti ăn đan dược xong, lớp da đầy vân trở nên mịn màng hơn nhiều. Lớp vân này dường như ẩn chứa một cỗ khí tức thần bí nào đó, theo cử động của thân thể cổ thần, những đường vân này sống động cực kỳ, khiến kẻ khác không khỏi sinh ra đủ loại ảo giác.
Lớp kén lớn lại vỡ vụn. Vương Lâm từ bên trong xuất hiện. Thân thể hắn lại trở nên ngưng thật hơn một ít.
Thời gian chậm rãi trôi đi. Truyền thừa ký ức của cổ thần Đồ Ti vẫn tiếp tục. Vương Lâm mỗi lần hấp thu một cái băng tinh sẽ lại dung hợp, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Đến khối băng tinh thứ ba mươi tư, sau khi hắn hoàn toàn hấp thu, thân thể do thần thức tạo thành của Vương Lâm đã từ trạng thái nửa trong suốt biến thành trạng thái ngưng thật. Dù nhìn thế nào đi nữa thì so với nhục thân cũng không hề khác biệt. Về phần mái tóc của hắn thì vẫn giống như cũ, toàn bộ là màu trắng.
Vương Lâm hít sâu một hơi, bình tĩnh ngưng thần, bắt đầu cẩn thận quan sát thân thể của chính mình. Khối thân thể này dù là cảm giác hay ngũ quan đều như thân thể thật vậy, không có chút bất đồng nào.
Dần dần Vương Lâm lại càng cảm thấy nghi hoặc hơn. Hắn vẫn không hiểu vì sao mình chỉ hấp thu truyền thừa ký ức của cổ thần mà lại ngưng kết được thân thể.
Khối thân thể này, ngoài việc không có kim đan ra thì giống hệt người bình thường, không có chút khác biệt nào.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, tay trái cào một đường lên tay phải, nhất thời xuất hiện một vết thương. Máu tươi đỏ thắm chảy ra. Nhìn dòng máu chằm chằm, Vương Lâm cuối cùng cũng xác định, hiện giờ chính xác mình đã khôi phục lại thân thể ngày xưa!
Hắn nhắm hai mắt, thần thức đảo qua một lượt, phát hiện ra thần thức của mình cũng không có biến hóa gì. Bên trong thức hải, Cực Cảnh thần thức hóa thành một tia chớp màu đỏ, xoay quanh thôn hồn hạch. Mỗi một vòng xoay, thức hải lại nổi sóng, hướng ra xung quanh.
Cả thức hải, dù là hạt châu nghịch thiên hay Cực Cảnh thần thức cũng không có gì dị thường.
Sau đó hắn cẩn thận dò xét trong cơ thể một lần nữa, cuối cùng mở hai mắt, nắm chặt tay.
Thân thể do thần thức ngưng kết mà thành đối với Vương Lâm mà nói không cần một chút thời gian làm quen nào. Bởi lẽ thân thể này vốn là của hắn. Hắn nắm chặt tay, trong đáy lòng hào tình vạn trượng.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt lóe hàn mang, trong miệng thì thào:
– Đằng Hóa Nguyên, lúc trước ngươi hủy thân thể ta. Bây giờ ta lại một lần nữa ngưng thể. Thân thể này của Vương mỗ sau khi đạt tu vi Nguyên Anh chính là lúc ta đánh tới Triệu quốc, tiêu diệt cả Đằng gia ngươi! Hận này phải lấy máu toàn tộc ngươi mới giải nổi. Chỉ có dùng hồng phách Đằng gia ngươi mới khiến Vương mỗ trong lòng bĩnh tĩnh được!
Ánh mắt Vương Lâm chớp động. Hắn từ khi vào đây, không ngờ có tới chín mươi tư khối băng tinh. Do vậy đã làm thay đổi toàn bộ kế hoạch của hắn.
Hắn vốn định hấp thu hết truyền thừa ký ức xong liền đi tìm Mặc Gian thạch chế tạo Cấm phiên, rời khỏi nơi này, trở về thân thể mình, sau đó rời khỏi nơi cổ thần bị khốn nhiều năm này.
Nếu mọi việc thuận lợi theo kế hoạch, vậy thì lúc này Vương Lâm có thể nói là đã thu hoạch được rất nhiều. Chẳng những học được thuật cấm chế, lại chiếm được phương pháp chế tạo cấm phiên. Còn có túi trữ vật của Mạnh Đà Tử và Cổ Đế, khu thú quyển và hai mươi khối cực phẩm linh thạch nọ. Nếu tính cả mười bổn mạng pháp khí của đám người Đóa Mục thì lúc này hắn đã vớ bẫm.
Trừ việc đó ra thì còn có một thứ trân quý nhất —– Truyền thừa ký ức !
Mà khi phát hiện ra băng tinh nơi này có tới chín mươi bốn cái, Vương Lâm vẫn cảnh giác vô cùng. Hắn cho rằng mình có thể vào đây, vậy người khác cũng có thể.
Nhưng đợi bao lâu vẫn không có bất kỳ kẻ nào tiến vào. Thời gian quá dài nhưng cũng không hề có biến cố gì.
Một điểm quan trọng hơn đó là nơi chứa thân thể hắn cũng để tất cả túi trữ vật. Chẳng qua nơi đó ở trong khe không gian, vấn đề an toàn cũng không phải lo lắm. Nhưng thần thức ly thể quá lâu, nói không chừng có thể xảy ra chuyện. Mãi cho tới khi thân thể hắn ngưng kết, Vương Lâm mới thở phào một hơi.
Thời gian trôi qua, tốc độ dung hợp băng tinh của Vương Lâm càng ngày càng chậm. Một hôm, băng tinh thứ năm mươi bảy hóa thành kén vỡ vụn, ở mi tâm của Vương Lâm lờ mờ xuất hiện một tinh điểm.
Vương Lâm lẳng lặng ngồi khoanh chân trong kén vỡ. Hai mắt hắn ngắm nghiền, một lúc lâu sau mở ra. Một tia ánh sáng thâm thúy từ trong mắt hắn lan ra.
Lúc này Vương Lâm thoạt nhìn giống hệt thiếu niên tướng mạo thuần phác năm xưa ở Triệu quốc, nhưng khí chất là không nhau một trời một vực. Giờ phút này toàn thân hắn toát ra một cỗ khí tức khiến người ta không dám lại gần, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống như một con dã thú hung mãnh, khiến cho ai nhìn thấy trong lòng cũng nảy sinh sợ hãi.
Tinh điểm trên trán hắn là sau khi hấp thu băng tinh thứ năm mươi bảy thì xuất hiện tại mi tâm. Trong nháy mắt khi tinh điểm xuất hiện, trong đầu hắn giống như lóe lên một tia chớp, hoàn toàn sáng tỏ.
Hắn nhớ rõ ràng, trên trán cổ thần Đồ Ti có tám tinh điểm. Cổ thần cho dù là luyện khí hay luyện đan đều dùng lực lượng của tinh điểm điểm một cái mới hoàn thành.
Chẳng quan tinh điểm trên trán của cổ thần màu đỏ thẫm, còn trên trán hắn lại chỉ có hình dáng na ná, không có mày sắc gì. Thậm chí nếu nhìn không kỹ thì khó phát hiện ra.
Hắn bây giờ tuy không biết tác dụng của tinh điểm nhưng Vương Lâm tin rằng khi hắn hoàn toàn hấp thu hết những băng tinh này, hắn sẽ có thể hiểu rõ mọi chuyện.
Tuy Vương Lâm chưa biết tác dụng của tinh điểm nhưng sau khi hắn hấp thu hơn năm mươi băng tinh, đối với chuyện thân thể mình vì sao lại có thể ngưng kết một lần nữa đã hiểu.
Cổ thần chú trọng tu luyện thân thể. Mỗi một cổ thần khi hấp thụ linh lực, tuyệt đại bộ phận đều dùng để củng cố thân thể. Do đó dù là cổ thần nhưng thân thể hắn sẽ có một khoảng thời gian đạt tới cực hạn, không thể mạnh mẽ lên.
Lúc này phải mở rộng thân thể mình, nếu không tu vi liền đình trệ. Chỉ có sau khi mở rộng thân thể mới có thể thừa nhận nhiều linh lực hơn, có thể tăng tiến tu vi. Có thể nói, thân thể cổ thần càng lớn, linh lực bên trong càng nhiều. Đạt tới một trình độ nhất định, cổ thần sẽ trải qua một lần trọng tổ thân thể. Đây là quá trình cải biến về chất.
Mỗi một cổ thần cả đời đều phải trải qua vô số lần mở rộng thân thể. Đồng thời cũng lần lượt trải qua những lần trọng tổ thân thể. Trọng tổ thân thể càng nhiều, ngoài việc tu vi mạnh lên, thân thể cũng càng cường hãn.
Mà mỗi một lần trọng tổ thân thể, thần thức của cổ thần cũng sẽ đề cao. Không phân chia tu vi như tu chân giới, tu vi của cổ thần chủ yếu chú trọng tới thần thức và thân thể.
Vương Lâm sau khi hấp thu ức chi truyền thừa, biết được từ ký ức của cổ thần, Đồ Ti đang trường kỳ tu luyện phân thần thuật thì chết, nhưng thân thể cũng đã trải qua tám lần trọng tổ!
Mỗi một lần trọng tổ, đối với cổ thần mà nói đều là một đoạn ký ức khắc cốt minh tâm, làm tượng trưng cho tu vi của bọn họ bước lên một tầm cao mới. Vương Lâm mới chỉ đạt được một bộ phận nhỏ trong ức chi truyền thừa, chẳng nổi một phần trăm, vậy nên cũng không có gì thay đổi quá lớn.
Có thể vào được nơi này, hắn chưa hấp thu đầy đủ chín mươi tư băng tinh nhưng tính chất trọng tổ trong ký ức của cổ thần đã tự phát.
Vì vậy thân thể Vương Lâm bắt đầu được tổ hợp lại một lần nữa, lấy thần thức làm vật dẫn, dựa theo trí nhớ cửa hắn mà trọng tổ lại thân thể. Hết thảy chuyện này kỳ thật cũng không phải chuyện gì trùng hợp. Bất kỳ ai nếu tiếp nhận truyền thừa của cổ thần cũng đều sẽ trải qua quá trình này.
Chẳng qua khi thân thể Vương Lâm trọng tổ, trực tiếp giúp hắn khôi phục lại hình dáng ban đầu mà thôi.
Thân thể này thoạt nhìn tuy cực kỳ tầm thường, không có gì đặc biệt nhưng trên thực tế, độ rắn chắc của thân thể này mạnh không nhiều so với tu si bình thường.
Nếu thân thể Vương Lâm có thể trọng tổ tám lần thì thân thể hắn sẽ bằng với thân thể cổ thần khi còn sống.
Sau khi rõ ràng mọi chuyện, Vương Lâm dám cả gan đoán rằng, tám tinh điểm trên trán cổ thần có liên quan tới tám lần trọng tổ thân thể của hắn.
Nếu thật là thế, cũng giải thích được tại sao trên mi tâm hắn lại có một tinh điểm. Dù sao thì thân thể hắn cũng đã trọng tổ một lần.
Chẳng qua Vương Lâm phân tích, thân thể hắn trọng tổ hẳn là chưa hết. Nếu không vì sao tinh điểm trên mi tâm của hắn lại chẳng có chút màu sắc gì, như ẩn như hiện.
Những điều này dều là phỏng đoán của Vương Lâm, không có ký ức xác thực. Nhưng hắn tin rằng không lâu nữa hắn sẽ có đáp án chính xác.
Hấp thu năm mươi bảy băng tinh xong, những pháp quyết rời rạc trong đầu Vương Lâm đã có một bộ phận tách ra, chậm rãi tổ hợp, biến thành một đoạn tương đối đầy đủ, kết hợp với thần thức của hắn, không phân biệt. Thậm chí có đôi khi, thần thức Vương Lâm suýt thác loạn. Hắn khi thì nghĩ rằng mình là Đồ Ti, khi thì khôi phục bình thường, biết mình là Vương Lâm.
Cảm giác thác loạn này làm cho trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt. Kể cả là Đồ Ti đã chết, không gặp phải chuyện đoạt xá nhưng theo hắn phân tích, nếu mình hấp thụ toàn ký ức truyền thừa của Đồ Ti, như vậy nếu xử lý không tốt, rất có khả năng thần thức sẽ đại loạn, hoàn toàn cho rằng mình là Đồ Ti, thần thức bản thân thì quên sạch sẽ.
Chính vì điểm này cho nên Vương Lâm mới giảm tốc độ dung hợp ức chi truyền thừa. Chỉ có sau khi hoàn toàn hấp thụ, hắn mới tiếp tục tiến hành dung hợp băng tinh kế tiếp.
Do đó loại cảm giác thần thức thác loạn cũng chậm rãi tiêu tán. Tuy rằng cũng có thể còn sinh ra nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng tới thần thức bản thân Vương Lâm, có thể phân biệt rõ ràng.
Tuy tốc độ chậm lại nhưng lại vững vàng. Vương Lâm lúc này không nóng lòng mà bình tĩnh tiêu hóa ký ức trong ức chi truyền thừa.
Năm tháng trôi đi, ngày qua ngày, Vương Lâm ở nơi này đã hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian. Dù sao sau mỗi lần dung hợp hóa kén, hắn đều rơi vào trong hỗn độn. Cụ thể đã qua bao nhiêu ngày hắn cũng không rõ lắm.
Chỉ có điều, Vương Lâm nhớ rõ ràng lượng băng tinh mà mình đã dung hợp.
Từ băng tinh thứ 70 trở đi, mỗi lần dung hợp thêm một cái, hắn đều cần thời gian gấp mấy lần trước đó để hoàn toàn hấp thu.
Càng về sau, ký ức ẩn chứa trong băng tinh càng nhiều. Hơn nữa, mỗi lần phá kén mà ra thì, Vương Lâm đều trước tiên quan sát cơ thể mình. Dĩ nhiên hắn biết, bản thân đã dự đoán chính xác. Tinh điểm trên trán, xác thực đại biểu một lần trọng tổ thân thể.
Tinh điểm nơi mi tâm của hắn, sau mỗi lần dung hợp băng tinh, màu sắc đều đậm thêm một chút. Đồng thời Vương Lâm cũng cảm giác rõ rằng thân thể của hắn tại mỗi lần dung hợp đều dựa vào sự gia tăng của trí nhớ để điều chỉnh từng chút một. Như vậy,trải qua sau hơn bảy mươi lần điều chỉnh, phương pháp tu luyện làm cho thân thể ngày càng cứng rắn hơn của hắn đã ngày càng tiếp cận với phương pháp của Cổ Thần.