Thủ đoạn hồng phát nam tử khống chế những người này đơn giản chính là dung hợp phân thức, lưu lại lạc ấn. Thiên Ma Tán Nhân sở dĩ có thể bảo trì thần trí, nguyên nhân chính là do công pháp hắn tu luyện. Trừ Huyền Thiên Dục Ma Quyết ra, hắn còn có một khẩu quyết thần bí. Khẩu quyết này năm đó trong lần đầu tiên hắn tới chỗ cổ thần ngẫu nhiên có được.
Khẩu quyết này hắn không truyền cho bất cứ kẻ nào, cho dù là Lục Dục Ma Quân cũng không biết nó tồn tại. Chính nhờ hắn tu luyện khẩu quyết này thường xuyên nên sau khi bị hồng phát nam tử bắt được, trong nháy mắt phân thức nhập thể mới có thể vô thanh vô tức nắm thế chủ động, không bị dung hợp với phân thức, áp chế trong thân thể.
Hắn liếc nhìn đám người Đóa Mục một cái. Thực ra từ nhiều năm trước hắn đã sớm nghi ngờ. Xung quanh đây có tới hơn một ngàn tu sĩ, không thể chỉ có một mình hắn có thể áp chế phân thức, nói không chừng ở phương diện này sớm đã có người khác làm được, áp chế phân thức, tùy ý hành động.
Mà khả năng lớn nhất chính là Thập đại huyết hải chiến tướng.
Trong lòng Thiên Ma Tán Nhân thầm nghĩ, nếu mười người này quả thật như vậy thì khi phong ấn của chủ nhân huyết hải mở ra, tất nhiên là lúc bọn hắn động thủ. Nếu vậy thì hắn cũng có một cơ hội!
Nghĩ tới đây, trái tim Thiên Ma Tán Nhân đập thình thịch. Hắn hít sâu một hơi, đè nén sự xúc động trong lòng, bình tĩnh ngưng thần, cẩn thận quan sát.
Vương Lâm mỗi khi thôn phệ một đạo phân thức, hồn hạch liền có biến hóa. Dần dần, theo sự lớn lên của hồn hạch, trong đầu hắn bỗng nhiên cảm thấy hoàn toàn thanh tỉnh.
Phối hợp với thôn hồn dần dần trở nên ăn ý hơn. Phân thức từ người hồng phát nam tử tuôn ra cũng chậm rãi nhạt đi, hơn nữa càng ngày càng ít.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên bốn phía huyết hải bỗng sôi trào. Huyết tương trên mặt đất toàn bộ bay lên, giữa không trung hóa thành vô số đạo phân thức, mạnh mẽ hướng về phía hồng phát nam tử.
Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người đều không kịp ứng phó. Vương Lâm không nói một lời, thần thức quyết đoán lui lại, tránh bị cuốn vào.
Lúc này hồng phát nam tử gầm nhẹ một tiếng. Hai tay hắn bắt quyết, nhanh chóng khoa trước thân một vòng, sau đó ấn một cái. Lập tức một cỗ ngũ thải khí lãng từ trong cơ thể hắn tràn ra, trong nháy mắt hình thành một quang mạc năm trượng xunh quanh hắn .
Bên ngoài quang mạc, phân thức ầm ầm đánh tới, kịch liệt va chạm với bề mặt quang mạc.
Hồng phát nam tử ngẩng mạnh đầu, nhìn cực kỳ cuồng ngạo. Hắn thì thào:
– Đồ Ti, phong ấn này không vây khốn được Thác Sâm ta nữa!
Nói xong, tay hắn tùy tiện chụp một cái. Một tu sĩ ma hóa không tự chủ được liền bay lên. Trên mặt hắn lộ vẻ hoảng sợ, chưa kịp nói gì thì thân thể đã bay tới ngũ thải quang mạc, lập tức bị hơn mười phân thức nhanh như chớp chui vào trong thân thể.
Người này kêu thảm một tiếng, hai tay cào cấu lên người không ngừng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn đã thành một mảng huyết nhục mơ hồ.
Phải biết rằng thân thể tu sĩ bình thường thì sợ rằng ngay cả một đạo phân thức cũng không thể thừa nhận. Vậy mà bây giờ lại bị hơn mười đạo chui vào, kết cục của hắn chỉ có con đường chết mà thôi.
Loại phương thức cực đoan này vốn hồng phát nam tử không muốn dùng, bởi lẽ nó chẳng có lợi gì cho hắn. Ngay khi tu sĩ này chết đi, phân thức trong cơ thể hắn sẽ lại thoát ra, đối với hắn mà nói cũng chẳng có tác dụng gì đối với việc giải phong ấn.
Nhưng hiện giờ không giống như thế nữa. Lúc này hắn đang phá giải phong ấn, nếu không bằng cách này phân tán phân thức, vậy một khi ngũ thải quang mạc bị nghiền nát, phân thức này lập tức sẽ chui vào cơ thể hắn. Mọi cố gắng trước đây đều đổ xuống sông xuống bể.
Hồng phát nam tử coi như không thấy, tay phải lại chụp một cái vào hư không. Một phù hào kim sắc bỗng nhiên xuất hiện, khắc lên trên người tu sĩ ma hóa nọ. Trong nháy mắt kim mang hiện lên khắp bốn phía xung quanh , phủ lấy thân thể hắn.
Ngay sau đó, hai mắt hồng phát nam tử lộ hồng mang. Hai tay hắn điểm liên tiếp, lại có mấy tu sĩ bay lên, sau khi bị dung hợp phân thức lại bị kim mang bao vây. Thảm trạng bên ngoài giống hệt tu sĩ trước kia, huyết nhục mơ hồ.
Vương Lâm âm thầm kinh hãi. Lúc này lại vừa có một tu sĩ bị hồng phát nam tử cách không bắt lấy. Người này lộ vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh liền lộ ra một tia ngoan độc. Hai tay hắn đột nhiên biến đổi pháp quyết, thân thể trở nên hư ảo, không ngờ lại biến mất, sau đó xuất hiện cách đó ngoài mười trượng.
Hắn vừa mới xuất hiện liền xé rách không gian, thân thể vọt đi.
Hồng phát nam tử mắt lộ hàn mang, không thèm ngăn cản, khóe miệng chỉ nở nụ cười lạnh, tay phải điểm lên mi tâm một cái, trong miệng nói khẽ:
– Bạo!
Đột nhiên một tiếng ” ầm” vang lên. Trong nháy mắt tu sĩ kia tiến vào khe không gian, đột nhiên thân thể nổ tung, huyết nhục văng khắp nơi. Một đạo phân thức màu tử hồng lập tức xuất hiện, nhanh chóng bay về quang mạc bên ngoài thân thể hồng phát nam tử, cùng với những phân thức kia đánh phá.
Hai mắt hồng phát nam tử lóe lên, đôi tay đột nhiên mở ra, quát khẽ một tiếng, chụp một trảo vào hư không. Hơn một trăm thân thể tu sĩ ma hóa liền bay lên. Trên mặt đám người này lộ vẻ sợ hãi và bất lực, thần sắc hoàn toàn khác với đám người còn lại đang thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ bay tới ngũ thải quang mạc, trong nháy mắt liền bị phân thức nhập thể, kết quả lại giống hệt những người trước đó.
Nhờ hơn một trăm người này hấp thụ, phân thức bên ngoài ngũ thải quang mạc đã ít đi non nửa. Chẳng qua lúc này quang mạc đã không còn chắc chắn như lúc đầu, bắt đầu rung động, tựa hồ có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Hồng phát nam tử chẳng nói một lời, hai tay lại chụp một cái nữa. Lúc này hơn ba trăm người bị hắn tóm được. Đột nhiên trong đó có tám người nhanh chóng dùng các loại thần thông thoát ra, chạy ra xa, xé rách không gian, chui vào.
Cùng lúc đó, trên mặt đất có bốn người nhảy lên, phá mở khe không gian, thân thể nhanh chóng tiến vào, lóe lên rồi biến mất.
Nụ cười lạnh trên khóe miệng hồng phát nam tử ngày càng tăng. Hắn không giết những kẻ này giống như tu sĩ trước đó mà chỉ liếc một cái rồi bỏ qua. Đối với hắn mà nói, giết họ quá dễ dàng, nhưng phân thức trong những người này quay lại sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ đối với ngũ thải quang mạc của hắn.
Giết những người này cũng không cần phải vội!
Vương Lâm nhìn tình hình trước mắt. Hắn biết rõ hồng phát nam tử không có khả năng ra tay với hắn. Dù sao vẫn còn phải cần tới hắn tiếp tục thôn phệ. Những tu sĩ trốn thoát không có đám người Đóa Mục. Mười người này vẫn ngồi ung dung trên cột đá, mặt không chút biểu tình.
Lúc này có hơn bốn trăm tu sĩ bổ sung, phân thức đã hoàn toàn dung nhập trong cơ thể họ. Bên ngoài ngũ thải quang mạc lơ lửng hơn bốn trăm quang quyển màu vàng. Trong mỗi cái quang quyển là một tu sĩ huyết nhục mơ hồ, trong cơ thể mỗi người có hơn mười đạo phân thức.
Ánh mắt hồng phát nam tử lạnh như băng, quét qua mấy trăm tu sĩ còn lại trên mặt đất. Nhất thời có vài ba tu sĩ mặt biến sắc, bỗng nhiên tạo khe không gian ngay bên người, nhanh chóng chui vào.
Hồng phát nam tử cười lạnh, không truy kích mà nhìn thôn hồn, quát khẽ:
– Thôn!
Thân thể hư ảo của thôn hồn như âm vân chợt động, miệng hóa to, hướng về phía hồng mang ngoài quang mạc thôn phệ, nuốt vào hơn mười một hồng mang liền lui lại. Lúc này hồng phát nam tử hơi nhíu mày. Hắn biết nếu cứ tiếp tục thế này rất có khả năng lại khiến cho phong ấn trong huyết hải một lần nữa lại ào ra.
Trên mặt hắn lộ vẻ độc ác, đột nhiên chụp một cái bắt lấy thôn hồn nọ đang muốn lui lại nghỉ ngơi sau khi thôn hồn, trầm giọng nói:
– Tiếp tục!
Thôn hồn do dự một chút, mở miệng nuốt tiếp hơn mười thần thức nữa. Nhưng hồng phát nam tử vẫn chưa thỏa mãn. Hắn cắn ngỏn trỏ, cách không vẽ một ký hiệu quỷ dị, đánh ra một cái. Một cái phù hào lóe lên, xuyên qua ngũ thải quang mạc, nhanh chóng in lên người thôn hồn.
Trong nháy mắt này, Vương Lâm lập tức phát hiện khí tức thôn hồn nọ chợt trở nên cuồng bạo, từng đạo thần niệm từ bên trong bắt đầu khuếch tán ra.
– Ngươi . Không giữ lời!
Hồng phát nam tử há mồm hút một cái, phù hào kia liền bị hắn nuốt vào. Sau đó hắn âm trầm nói:
– Thác mỗ sao lại không giữ lời chứ. Chẳng qua chỉ điều khiển ngươi một chút thôi. Chỉ cần ngươi phá giải phong ấn của ta, ta sẽ dùng cổ thần lực tái tạo nhân hình cho ngươi, cũng mang ngươi đi tịch diệt giới. Giờ hãy tiếp tục nuốt cho ta!
Lời hắn vừa nói ra, trên trán liền lóe lên cái phù hào vừa nãy. Cùng lúc đó trên hư ảnh của thôn hồn cũng lóe lên ký hiệu tương đồng.
Ngay sau đó, thôn hồn lập tức như không thể khống chế bản thân, điên cuồng thôn phệ. Sau một hồi cắn nuốt, thân thể hắn hiện lên từng mảng màu đỏ, cuối cùng cả cơ thể như trở thành một đám âm vân màu đỏ.
Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng, thôn hồn truyền ra từng cỗ thần niệm thống khổ. Hiển nhiên thôn phệ quá nhiều đã vượt quá khả năng thừa nhận của hắn. Nếu cứ tiếp tục thế này, rất có khả năng hắn sẽ rơi vào thảm trạng như mấy tu sĩ kia.
Lúc này hai mắt hồng phát nam tử lộ hàn mang, nhìn về phía Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm như thường, Cực Cảnh thần thức đột nhiên phát động, nhanh chóng thôn phệ xunh quanh quang mạc. Lúc này tốc độ thôn phệ của Vương Lâm rất nhanh. Sau khi liên tục thôn phệ hơn mười đoàn phân thức, hắn cảm thấy đã gần bão hòa, nhưng Vương Lâm vẫn không dừng lại mà tiếp tục thôn phệ.
Chẳng qua trong thân thể hắn vụng trộm vận chuyển cổ thần quyết, nhanh chóng tiêu hóa phân thức.
Lúc này ngũ thải quang mạc bên ngoài thân thể hồng phát nam tử chớp động càng kịch liệt, hiển nhiên là sáp tan rã. Mà phân thức bên ngoài vẫn còn hơn một nửa. Cho dù là Vương Lâm và thôn hồn có thôn phệ thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn hoàn toàn cắn nuốt được.
Đúng lúc này, toàn bộ thạch trùy trong huyết hải, trừ cái ở dưới chân hồng phát nam tử đồng thời ầm một tiếng vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ màu đó. Trong đó ẩn hiện hồng mang, hình như có phân thức ngưng tụ bên trong.
Trong nháy mắt khi thạch trùy vỡ nát, tất cả các tu sĩ đang ngồi trên đó đều nhảy lên né tránh.
Sắc mặt hồng phát nam tử trầm xuống. Hắn cắn răng, hai tay nhanh chóng duỗi ra. Lập tức trong gần sáu trăm tu sĩ còn lại bị bắt ra hơn ba trăm người, đưa về phía quang mạc.
Trong nháy mắt, ngũ thải quang mạc vỡ tan, chẳng qua hồng mang bên ngoài trong ngay khi quang mạc vỡ vụn đã bị hồng phát nam tử dùng thần thông đẩy vào cơ thể những tu sĩ đang bay tới kia.