Tiên Nghịch – Chương 167: Cổ thẩn truyền thừa (tứ) – Botruyen

Tiên Nghịch - Chương 167: Cổ thẩn truyền thừa (tứ)

Bên trong cơ thể cổ thần, hầu hết mọi nơi đều có tu sĩ ma hoá tìm tòi. Thân thể cổ thần tuy lớn, đối với tu sĩ ma hoá có chút phiền phức nhưng đám người này dường như rất hiểu rất rõ nơi này, giống hệt Mạnh Đà Tử.
 
Cho dù là ở ngoài huyệt Khí Hải có khí lãng nhưng bọn họ sau khi gặp phải cũng chẳng hề né tránh, thậm chí còn chạy vào bên trong khí lãng tìm kiếm một hồi.
 
Cứ tìm tòi như vậy, mà lại không có thu hoạch gì, nhưng tu sĩ ma hoá vẫn không bỏ cuộc. Dù sao tìm được thôn hồn này đối với tương lai bọn chúng có quan hệ trực tiếp.
 
Vương Lâm sau khi bị vây trong cái kén lớn kia một khắc, thân thể tiến vào một trạng thái rất kỳ dị. Trước mắt hắn hiện lên một mảnh không gian đầy sao, bốn phía lại là toàn một màu đen.
 
Hắn không cảm thấy thân thể mình tồn tại. Nhưng trạng thái này lại bất đồng với thần thức ly thể. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể mình đang di động về phía trước với tốc độ cực nhanh.
 
Khu vực đầy sao kia càng ngày càng lớn, cuối cùng biến thành những quả cầu vĩ đại. Ngay sau đó hắn nhìn thấy một người khổng lồ. Người khổng lồ này đang ngồi khoanh chân trên một quả cầu lớn, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết. Từ tay hắn bắn ra một tia, đánh vào một quả cầu ở phía xa. Ầm một tiếng, quả cầu liền nổ tung, một đợt sóng không khí kinh khủng nhanh chóng từ nơi nổ mạnh đó tràn ra.
 
Người khổng lồ không thèm để ý, tay phải chụp một cái. Một giọt chất lỏng màu vàng từ nơi đó bay ra, rơi xuống tay hắn. Ngay sau đó tay trái hắn xoa một cái, một trận thất thải quang mang loé lên. Sau khi quang mang tiêu tán, trên tay người khổng lồ bỗng nhiên có thêm một đứa trẻ nhỏ.
 
Hắn lãnh đạm nhìn đứa trẻ, tay phải miết giọt chất lỏng vừa nãy, nhỏ lên mình nó, sau đó thân thể bay lên, cầm đứa trẻ trong tay ném vào bên trong quả cầu hắn vừa ngồi.
 
Đứa trẻ bị giọt chất lỏng màu vàng bao bọc, bay vút đi, hoá thành một đạo lưu tinh lập tức bay vào bên trong quả cầu kia. Do tốc độ quá nhanh, lực ném lại mạnh nên mãi tới gần giữa quả cầu mới chậm lại rồi dừng hẳn.
 
Người khổng lồ kia cùng không thèm liếc mắt một cái, thân thể loé lên rồi biến mất.
 
Vương Lâm nhìn cảnh này, hai mắt loé sáng, ẩn hiện một tia rung động. Người khổng lồ này nhất định là cổ thần! Cổ thần cường đại đến bậc nào hiện giờ hắn đã hiểu được. Cái vật hình tròn kia chính là thứ là Tư Đồ Nam đã từng đề cập qua, trên thực tế chính là một tinh cầu.
 
Mà lúc này vô số những ngôi sao trước mắt hắn chính là vô số tinh cầu. Chẳng qua do khoảng cách quá xa nên nhìn có vẻ không lớn. Nhưng trên thực tế thì chúng đều to khổng lồ.
 
Cổ thần phất tay là có thể hủy diệt một tinh cầu, đây là thực lực đến mức nào! Thần thông mạnh mẽ ra sao!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn hầu như không còn suy nghĩ cũng có thể hiểu vì sao cổ thần cuối cùng lại biến mất. Loại thân thể khổng lồ này phải cần linh lực nhiều tới đáng sợ, nếu cứ tiếp tục phát triển vậy thì hẳn phải hủy diệt tất cả tinh cầu mất.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn về chỗ đứa trẻ nọ bị ném xuống. Trong lòng vừa nghĩ tới, hắn cảm giác bản thân nhoáng một cái đã đi tới tinh cầu đó.
 
Trên tinh cầu nọ không hề ít người tu chân. Trừ một số người tu vi cực cao mới thấy được hiện dị thường do đứa trẻ bay vào gây ra thì không còn người nào phát hiện ra. Tuy nhiên những tu sĩ này sau khi tìm hiểu cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
 
Trang phục của họ so với tu chân giới mà Vương Lâm thấy có những điểm bất đồng rõ ràng.
 
Vương Lâm chìm vào lòng đất, rất nhanh tìm được đứa bé nọ. Đứa bé được chất lỏng màu vàng bao bọc, yên tĩnh nằm ở trung tâm của tinh cầu.
 
Cũng không biết đã qua bao lâu, người tu chân trên tinh cầu càng ngày càng nhiều, cực kỳ phồn thịnh.
 
Nhưng đột nhiên đến một hôm, đứa trẻ bao năm yên lặng đột nhiên mở mắt. Ngay sau đó chất lỏng màu vàng bên ngoài thân thể nó co rút lại, cuối cùng bị thân thể nó hút lấy hoàn toàn. Mà thân thể nó dần dần lớn lên, phát triển thành một thiếu niên.
 
Tiếp theo là một trường hạo kiếp. Vương Lâm thấy thiếu niên kia sau khi lớn lên, thân thể vừa động, tất cả thực vật trên tinh cầu đều héo rũ, hóa thành những đạo chất lỏng màu xanh biếc, hướng về tâm của tinh cầu, sau đó bị hắn hấp thu.
 
Quá trình này kéo dài rất lâu.
 
Vô luận người tu chân điều tra thế nào cũng không thu hoạch được gì. Họ dường như bị bịt mắt, không hề phát hiện ra hướng mà tinh hoa thảo mộc biến mất.
 
Tiếp theo đó, linh khí của cả tinh cầu trong thời gian ngắn ngủi nhanh chóng mất đi. Rất nhanh sau đó cả tinh cầu không còn một chút linh lực. Một số lượng lớn tu sĩ bất đắc dĩ đành phải di chuyển.
 
Linh khí toàn bộ là bị thiếu niên kia hấp thu. Thân thể hắn đã lớn lên không ít.
 
Sau đó, trên mặt đất xuất hiện những thiên tai khủng khiếp, núi lở đất sụp, thậm chí nhiều tu sĩ không kịp thời di chuyển đều chết một cách lạ lùng, nguyên nhân chẳng rõ ràng, thường là đột nhiên tu vi toàn thân mất hết, sức sống cũng mất sạch trong nháy mắt.
 
Nhiều năm sau, cả tinh cầu này trở thành một hành tinh chết. Lúc này thân thể thiếu niên ở tâm tinh cầu kia khẽ động. Tinh cầu nổ ầm một tiếng, vỡ tan.
 
Trong tiếng nổ đó, thiếu niên kia bay ra. Thân hình hắn cao ngàn trượng, ánh mắt lạnh lùng, không có bất cứ tình cảm gì tồn tại.
 
– Tên của ta là Đồ Ti!
 
Thiếu niên khép hờ hai mắt, tựa hồ cảm nhận gì đó, hồi lâu mới thì thào tự nói.
 
Đột nhiên hắn mà hai mắt, nhìn chằm chằm vào vị trí giữa hư không nơi Vương Lâm đang đứng, giọng nói lạnh như băng:
 
– Ta là cổ thần, kẻ được truyền thừa, ngươi tự thu xếp với bộ phận ký ức của ta đi!
 
Lúc này toàn bộ hư không đột nhiên biến mất. Thân thể Vương Lâm giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy, kéo nhanh trở về, một lần nữa lại tiến vào trong cơ thể.
 
Hắn dưới sự chấn động bỗng nhiên mở to hai mắt, thấy trước mắt không phải là hư không đen tối mà là một tấm màng mỏng trong suốt.
 
– Truyền thừa.
 
Ánh mắt hắn lóe sáng, nhìn tầm màng phía trước, biết nó hẳn có quan hệ trực tiếp với băng tinh.
 
Tại thời khắc này, trong đầu Vương Lâm có thêm ba chữ cổ màu vàng. Thần thức hắn đảo qua, cảm giác rất hiểu loại chữ này, lập tức nhận ra.
 
– Cổ thần quyết.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt, một lúc lâu sau mới mở ra. Hắn sau khi mở hai mắt, khóe miệng lộ nụ cười tinh quái. Vương Lâm đã hiểu rõ vì sao ngày đó Thiên Ma Tán Nhân lại hao tổn tâm cơ, dùng mọi thủ đoạn, hóa ra là để lấy được truyền thừa của cổ thần!
 
Căn cứ vào một bộ phận ký ức hắn thu được, Vương Lâm đã biết, mỗi một cổ thần khi đã có thể truyền thừa, thì người đạt được truyền thừa sẽ trở thành cổ thần kế tiếp.
 
Cổ thần truyền thừa chia ra làm hai bộ phận là truyền thừa sức mạnh và truyền thừa ký ức.
 
Chỉ cần được truyền thừa hai bộ phận này, người đó lập tức trở thành tân cổ thần, đạt được mọi thần thông của cổ thần. Chẳng qua không phải cổ thần nào cũng có thể truyền thừa. Chỉ có những người tu vi đạt tới một trình độ nhất định, hơn nữa sau khi tử vong, thân thể sau mười vạn năm được bảo tồn, không bị hư hại chút gì, lúc ấy mới có một tỷ lệ nhất định có thể sinh ra truyền thừa.
 
Nói tóm lại, tỷ lệ này cũng không lớn, thậm chí có thể nói là cực nhỏ. Từ cổ chí kim, cổ thần có thể sinh ra truyền thừa cũng không nhiều.
 
Có một nguyên nhân trọng yếu gây nên chuyện này, đó là cổ thần truyền thừa ngoài những điều kiện trên còn cần cổ thần phải tự nguyện từ bỏ tính mệnh lâu dài của mình. Trên thực tế cổ thần sống rất rất lâu, nếu chẳng may mà chết thì sẽ không thể xuất hiện truyền thừa.
 
Chỉ có những cổ thần ở thời kỳ trung niên, tự nguyện trả giá bằng tính mạng mình mới có thể sinh ra truyền thừa.
 
Về phần bộ tộc cổ thần, bọn họ bồi dưỡng trẻ nhỏ cực kỳ tàn khốc, thường thường là tùy ý ném vào trong một hành tinh nào đó, lấy vật chất của cả hành tinh đó để nuôi dưỡng đứa trẻ. Thời khắc đứa trẻ lớn lên chính là lúc hành tinh đó bị hủy diệt.
 
Đương nhiên loại phương pháp này cũng có tỷ lệ thất bại. Bộ tộc cổ thần bọn họ là một chủng tộc vô tình. Chuyện sinh tử của bọn trẻ họ chẳng thèm quan tâm. Kỳ thực đây cũng chính là nguyên nhân vì sao cổ thần lại thưa thớt như vậy.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng. Căn cứ vào phần ký ức hắn được truyền thừa, hắn đã biết trong cơ thể cổ thân căn bản là chẳng có thứ pháp bảo gì, càng chẳng có tí cặn bã của đan dược nào. Những điều này hẳn là do kẻ viết đặt điều nhằm mục đích nào đó.
 
Hắn cũng thông qua ký ức truyền thừa cảm ứng với cơ thể cổ thần, biết rằng truyền thừa lực lượng đã bị người khác đoạt được cách đây mấy vạn năm!
 
Mà chuyện trọng yếu nhất đối với Vương Lâm lúc này là làm sao rời được khỏi cơ thể cổ thần. Căn cứ theo ký ức của cổ thần lưu lại cũng có phương pháp nhưng phương pháp này khiến Vương Lâm có cảm giác bất lực.
 
Muốn rời khỏi nơi này, đối với người khác mà nói thì rất khó khăn, nhưng đối với người được truyền thừa ký ức thì lại rất đơn giản, chỉ cần tới thức hải của cổ thần, trong lòng vừa có ý niệm là lập tức có thể rời đi.
 
Nếu theo cách bình thường, Vương Lâm vào thức hải mới có thể đoạt được truyền thừa ký ức, như vậy mọi việc đều xuôn xẻ. Nhưng hắn lại đạt được truyền thừa theo cách khác, vậy thì bây giờ hắn lại phải tới thức hải.
 
Trước đây Vương Lâm cũng không biết tiến vào thức hải khó khăn ra sao. Nhưng giờ đây hắn đã có được một bộ phần truyền thừa ký ức, đối với thức hải, thậm chí là bên trong cơ thể cổ thần hiểu rõ hơn ai hết.
 
Nếu muốn tiến vào thức hải, trước tiên phải đạt được truyền thừa lực lượng của cổ thần, lấy nó thôi động linh lực còn sót lại trong cơ thể cổ thần thì mới có thể mở ra thức hải.
 
Chẳng qua tại phương diện này lại có một vài biến cố. Trong ký ức mà Vương Lâm nhận được có nói qua tới chuyện này. Đó là nguyên nhân vì sao cổ thần Đồ Ti lại từ bỏ táng mạng lâu dài mà ngưng kết thành truyền thừa.
 
Bộ tộc cổ thần vẫn lưu truyền một thần thông thần bí, tên là Mặc Lưu Hóa Thần Thuật.
 
Thần thông này sau khi luyện thành thì có thể khiến thần thức phân tán, một hóa mười, mười hóa ngàn vạn, cuối cùng thành hàng triệu vạn. Mà mỗi thần thức này đều có tu vi như bản thể. Người sáng tạo ra thần thông này không biết là ai, nhưng vô số năm qua vẫn chưa từng có người nào tu luyện thành công.
 
Đồ Ti có thể nói là kỳ tài ngút trời. Hắn sau khi tu luyện thần thông này không có kết quả lại dám nghĩ ra một phương pháp điên cuồng. Đó tu luyện ngược lại, từ bỏ táng mạng dài lâu, trong nháy mắt trước khi tử vong, nương theo khoảnh khắc thần thức phân tán tiêu tan, dựa vào thần thông bảo trì mấy ngàn thần thức bất diệt, chuẩn bị tu luyện lại, cuối cùng lại đạt được hiệu quả giống hệt Mặc Lưu Hóa Thần Thuật.
 
Chỉ đáng tiếc là nếu cho Đồ Ti một chút thời gian, hắn nhất định sẽ thành công. Chẳng qua đúng lúc này lại xuất hiện biến cố. Một hồng phát nam tử đột nhiên xông vào bên trong cơ thể Đồ Ti.
 
Người này tu vi kinh người, dám cướp đoạt truyền thừa lực lượng. Nhưng sau khi đại chiến với thần thức còn lưu lại của Đồ Ti một hồi, cuối cùng do Đồ Ti vốn đã tử vong, chỉ còn lưu lại thần thức nên không địch lại, thần thức tan biến.
 
Thức hải liền chia ra làm hai. Một phần hóa thành huyết hải phong ấn, dùng để vây khốn hồng phát nam tử khiến hắn không thể ra ngoài. Một phần khác hóa thành tử hải ngăn cản tất cả mọi người tiến vào, cất dấu truyền thừa ký ức đầy đủ.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cẩn thận xem xét lại ký ức trong đầu lần nữa. Tới khi xem xét kỹ càng, mọi việc đối với hắn dần dần rõ ràng.
 
So với những thông tin kia, thấy thu hoạch lớn nhất khi tiến vào cơ thể cổ thần chính là cổ thần quyết kia.
 
Ba chữ lớn trong đầu hắn ngoài việc ghi chép một bộ phận ký ức của Đồ Ti còn có một bộ phận công pháp thần thông không hoàn chỉnh. Cổ thần quyết này là thứ mà mỗi cổ thần khi còn nhỏ đã có sẵn trong đầu, hơn nữa là thần thông họ tu luyện cả đời.
 
Tinh túy của loại thần thông này chính là hai chữ —- Cướp đoạt!
 
Cướp đoạt hết thảy!
 
Trong trí nhớ của Vương Lâm, công pháp này có hai tầng đầu tiên. Chỉ có vậy nhưng khi hắn xem kỹ cũng phải âm thầm kinh hãi, tâm trí chấn động. Nếu dựa theo công pháp này mà tu luyện, hắn tin tưởng chuyện kết anh của mình không phải là mộng tưởng nữa.
 
Trầm ngâm một chút, đôi mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn vươn tay ấn vào tấm màng mỏng ở xung quanh, toàn thân tỏa ra thất thải quang mang, trong miệng lẩm bẩm mấy khẩu quyết phức tạp khó hiểu. Cơ thể hắn đột nhiên biến mất, sau khi xuất hiện đã ở vị trí trước đây.
 
Thân thể hắn vừa xuất hiện, lập tức thấy một đợt khí lãng từ xa ào ào đánh tới. Khí lãng vô cùng vô tận, ầm ầm tràn tới, nhưng thân thể Vương Lâm vẫn không nhúc nhích, hai mắt khép hờ, hai tay xuất ra mấy pháp quyết, trong nháy mắt ấn về phía khí lãng một cái. Trong nháy mắt đó, thân thể hắn lập tức dung nhập vào trong khí lãng, cũng với khí lãng xông thẳng về phía trước.
 
Nếu là trước đây thì Vương Lâm tất nhiên sẽ không làm vậy. Nhưng hiện tại sau khi hắn kế thừa một bộ phần ký ức của cổ thần, có thể nói đối với thân thể cổ thần, hắn quen thuộc hơn bất cứ kẻ nào.
 
Thậm chí có thể nói, nếu lúc này hắn muốn né tránh thì không kẻ nào có thể tìm thấy hắn. Trừ phi là hồng phát nam tử đã đoạt được truyền thừa lực lượng kia có thể thoát ra khỏi huyết hải, bằng vào tu vi kinh người của hắn thì mới tìm nổi.
 
Vương Lâm đang ở trong khí lãng, ánh mắt lóe lên. Sau khi khí lãng di chuyển tới một điểm, thân thể hắn lao ra, trong nháy mắt liền phóng tới chân trời. Tay phải hắn tùy ý chụp một cái, nhất thời giữa không trung xuất hiện một khe nứt không gian. Thân thể hắn lóe lên, chui tọt vào trong.
 
Sau khi xuất hiện trở lại, hắn đã rời khỏi phạm vi Khí Hải, bay hướng về phía tử phủ thức hải. Vương Lâm có ý định tới nơi thần thức tử hải phân làm hai quan sát một chút, nếu cuối cùng sự việc đúng như trong ký ức kia thì hắn sẽ thực hiện một kế hoạch lớn mật.
 
Sau khi rời khỏi Khí Hải, trước mắt Vương Lâm là một thế giới đầy mầu vàng lấp lánh. Nếu là trước đây, hẳn Vương Lâm đã nghĩ nơi này chắc hẳn là chẳng có bến bờ. Nhưng hiện giờ sau khi được truyền thừa ký ức, nơi này đối với hắn đã không còn thần bí và khổng lồ như vậy nữa.
 
Trong khi phi hành, ánh mắt Vương Lâm bình thản, thường tùy ý chụp một cái, lập tức mở ra một khe không gian. Thân thể sau khi chui vào đó, đến lúc xuất hiện đã ở cách đó rất xa.
 
Đây là một phương pháp di động đặc biệt bên trong cơ thể cổ thần do ký ức truyền thừa ghi lại. Trên thực tế nếu hắn được truyền thừa toàn bộ ký ức thì chỉ cần hắn có ý nghĩ, lập tức có thế tới bất cứ đâu trong cơ thể cổ thần trong nháy mắt.
 
Vương Lâm vừa từ trong một khe hở chui ra, đột nhiên sắc mặt hơi đổi, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Trong phút chốc, cách nơi hắn đứng không xa, không gian vặn vẹo một cái, sau đó xuất hiện một tu sĩ ma hóa. Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn Vương Lâm, liếm liếm môi, cười khặc khặc nói:
 
– Tiểu tử kia, rốt cục lão phu cũng tìm được ngươi rồi!
 
Sau đó hắn vươn tay phải hướng Vương Lâm chụp tới. Thần sắc Vương Lâm bình thản, không hề bối rối. Thân thể hắn lùi lại, trong miệng đọc một khẩu quyết phức tạp.
 
Nhất thời cảnh tượng bốn phía tự dưng như dài ra vô hạn. Chuẩn xác mà nói, là khoảng cách giữa tu sĩ kia vào Vương Lâm trong nháy mắt dài ra vô hạn. Hai người lúc đầu chỉ cách nhau mười trượng, giờ đã xa nhau ngàn dặm.
 
Tu sĩ ma hóa nọ sau khi chụp vào khoảng không, không khỏi ngẩn ra, sắc mặt trở nên âm trầm, hừ nhẹ một tiếng, tay phải vung lên, thân thể bỗng dưng vọt về phía trước, lập tức lao qua ngàn dặm, đuổi theo Vương Lâm.
 
Vương Lâm cười lạnh, tay phải chụp vào khoảng không trước mắt một cái, thân thể liền tiến vào khe không gian, trong nháy mắt liền biến mất.
 
Tu sĩ ma hóa nọ lại ngẩn người, ánh mắt lóe lên, không nói một lời liền dùng thần thức tìm kiếm, lại liên lạc bằng thần thức với đồng bọn, truyền ra tin tức đã phát hiện ra Vương Lâm. Chỉ vài giây sau khi tin tức được truyền đi, cơ hồ tất cả tu sĩ ma hóa trong cơ thể cổ thần đều chạy về phía này.
 
Cũng lúc đó, mấy chục tu sĩ vốn đang tìm kiếm bốn xung quanh, liền triển khai thần thức, cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng rất nhanh sau đó phát hiện ra vị trí của Vương Lâm. Vì thế đám người này dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía đó.
 
Sau khi kế thừa một bộ phận ký ức của cổ thần, Vương Lâm tuy rằng tu vi không tăng lên nhưng trong cơ thể cổ thần, hắn lại có thể tùy ý xuyên qua không gian, không có kẻ nào có thể hiểu rõ nơi này hơn hắn.
 
Dù là hồng phát nam tử đạt được truyền thừa lực lượng kia thì ở điểm này cũng không thể so với hắn. Dù sao thì hai người được truyền thừa hai mặt bất đồng.
 
Mà tu sĩ ma hóa sau khi phát hiện Vương Lâm, triển khai tốc độ bay tới, thần thức tập trung tìm kiếm, lập tức lại khiếp sợ phát hiện, không ngờ lại mất dấu đối phương. Đối phương dường như còn quen thuộc nơi này hơn hẳn bọn họ.
 
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ ma hóa tới huyệt Khí Hải. Thần thức do bọn họ liên hợp lại, có thể nói là vô cùng khổng lồ, quét ngang qua là có thể dễ dàng phát hiện Vương Lâm. Nhưng cứ mỗi khi thần thức tập trung tại một điểm là lập tức lại thấy thân ảnh đối phương quỷ dị biến mất. Sau đó cho dù mấy người này có tìm kiếm thế nào đi nữa cùng không còn thấy tung tích Vương Lâm nữa.
 
Khóe miệng Vương Lâm nhếch lên, cười lạnh, tay phải lại mở ra một khe không gian, thong dong bước vào. Sau khi hắn xuất hiện thì đã ở trong tử phủ thức hải.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.