Bây giờ đối phương có thể bài trừ cấm chế hắn tự nhận là hoàn mỹ, khiến hắn kinh ngạc vô cùng.
Hắn không nói một lời, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán, tay phải hướng về thông đạo chụp một cái, kéo ra một phần ba của băng tinh mười trượng kia, sau đó tay trái vỗ lên thông đạo. Lập tức thông đạo thu nhỏ lại, sau đó liền biến mất. Khoảng không lại trở lại cảnh hư vô, không có chút khe hở.
Lúc này trái tim Thiên Ma Tán Nhân đang nhỏ máu. Hắn trải qua trăm cay ngàn đắng, chỉ cần thêm mấy canh giờ nữa là có thể lấy được toàn bộ băng tinh. Nhưng bây giờ đành phải bỏ lại, chỉ lấy được có một phần ba.
Băng tinh này một khi đã phân chia ra thì những thứ ẩn trong đó sẽ bị tổn thất không ít, hơn nữa chỉ có một cơ hội lấy được mà thôi, nếu không thể lấy đầy đủ thì cũng đành chịu, không thể lấy tiếp phần còn thiếu kia nữa.
Hắn sau khi lấy băng tinh xong, không nói một lời, định ấn vào trán. Đúng lúc này một thanh âm lạnh như băng đột nhiên truyền tới:
– Nếu ngươi dám động đậy, ta sẽ thôn phệ ngươi để tăng cường thần thức bản thân!
Tay phải Thiên Ma Tán Nhân run lên. Âm thanh này hắn vô cùng quen thuộc, chả trách cấm chế có thể bị đối phương nhẹ nhàng phá giải. Người này bên trong huyết hải chỉ thấp hơn thập đại chiến tướng, tu vi đã nằm ngoài sự phân chia cấp bậc ở Chu Tước tinh.
Chuẩn xác mà nói, người này là một thượng cổ tu sĩ, vì một vài nguyên nhân đặc thù mới sống được tới ngày nay.
– Thuộc hạ tham kiến Đóa Mục đại nhân.
Thiên Ma Tán Nhân cười lấy lòng một tiếng, chẳng dám nhúc nhích một ngón tay. Hắn biết mình dù muốn hấp thu băng tinh cũng cần thời gian tiêu hoá, còn đối phương muốn giết hắn thì chỉ cần nháy mắt.
Lúc này một trung niên nam tử mặc một bộ y phục màu đỏ chậm rãi từ xa bay tới. Người này trông giống người bình thường, không giống như Mạnh Đà Tử hay Thiên Ma Tán Nhân đã bị ma hoá.
Dung mạo hắn bình thường, nhưng lại có một cỗ khí chất đặc biệt, khiến người ta vừa nhìn thấy hắn lập tức thấy khẩn trương.
Trung niên nam tử không nhìn vào Thiên Ma Tán Nhân mà nhìn vào khoảng không, hơi nghi hoặc. Vị trí đó hẳn mơ hồ cảm nhận được linh lực ba động.
Chẳng qua nơi này là Khí Hải trong cơ thể cổ thần, có linh lực ba động cũng không phải điều gì quá ngạc nhiên. Người này sau khi xem xét cẩn thận một lúc mà không phát hiện ra điều gì liền thu hồi ánh mắt, dừng lại ở thân thể Thiên Ma Tán Nhân.
Vương Lâm vô cùng kinh hãi. Vừa rồi trong nháy mắt hắn dường như cảm thấy đối phương nhìn rõ hạt châu nghịch thiên, nhìn xuyên suốt thấy được hắn bên trong. Đây là lần đầu tiên hắn mới gặp loại cảm giác này.
Đối phương không ngờ lại có thể phát hiện ra hạt châu nghịch thiên. Điều này khiến Vương Lâm thực sự kinh hãi. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt loé sáng.
Dưới ánh mắt của đối phương, Thiên Ma Tán Nhân đột nhiên cảm thấy mọi bí mật trong lòng đều như bị nhìn thấu. Chẳng qua hắn sống ở huyết hải lâu như vậy, hiển nhiên có phương pháp ứng phó. Ngay trong nháy mắt khi đối phương xuất hiện, một đạo linh lực cổ quái đã tự động yên lặng xoay tròn trong cơ thể hắn. Cảm giác bị nhìn thấu này chậm rãi tiêu tán.
Ánh mắt của trung niên nam tử đảo qua thân thể Thiên Ma Tán Nhân, dừng lại trên băng tinh mà hắn đang cầm, chụp một cái. Băng tinh nọ lập tức thoát khỏi tay Thiên Ma Tán Nhân, bay về phía trung niên nam tử.
Thiên Ma Tán Nhân trong lòng lại nhỏ máu, nhưng không dám biểu hiện bất cứ điều gì. Tất cả nội tâm đều được cỗ linh lực cổ quái đang xoay tròn kia che dấu hoàn toàn.
– Đây là vật gì? Thanh âm của trung niên nam tử bình thản, nhưng lại toả ra một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ. Hắn nhìn băng tinh này nhưng không phát hiện được bất cứ điểm gì khác thường.
Thiên Ma Tán Nhân vội vàng cung kính nói:
– Đóa Mục đại nhân. Đây là do tu vi toàn thân của đệ tử vãn bối là Lục Dục Ma Quân biến thành. Năm đó vãn bối nhận hắn làm đệ tử để về sau lấy não tinh của hắn, tăng trưởng tu vi. Nếu đại nhân thích thì vãn bối xin hiếu kính ngài.
Nam tử trung niên nhìn Thiên Ma Tán Nhân một cái, hai ngón tay kẹp lấy băng tinh, trong miệng lạnh nhạt nói:
– Thật không?
Vừa nói hắn vừa kẹp nhẹ hai ngón tay một cái, băng tinh liền biến thành những mảnh vụn bay tung ra bốn phía.
Thiên Ma Tán Nhân ngẩn ra, khuôn mặt kinh ngạc nhìn băng tinh tiêu tán, không nói lên lời.
– Cái thứ chẳng chịu nổi một đòn này mà ngươi cũng coi là bảo vật!
Nam tử trung niên cười trào phúng, lạnh nhạt nói.
Thiên Ma Tán Nhân cười khổ lắc đầu, thân thể phảng phất như già hẳn đi, trầm mặc không nói.
– Cùng ta đi tìm kẻ thôn hồn kia đi!
Nam tử trung niên nói xong, tay phải chụp một cái. Thiên Ma Tán Nhân cảm thấy như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng truyền tới, túm lấy thân thể hắn, kéo bay về phía xa.
Băng tinh sau khi vỡ vụn, hóa thành vô số điểm tinh mang, tản ra bốn phía, dần dần biến mất. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào những điểm tinh mang sắp tiêu tán này, nhiều lần muốn hiện thân xem xét nhưng cuối cùng đều nhịn được.
Sau thời gian một nén nhang, nam tử trung niên bỗng nhiên hiện ra từ hư không, cau mày lần nữa, sau khi nhìn quanh một lượt, trầm ngâm một chút, thân thể mới lóe lên rồi biến mất.
Băng tinh dưới thần thức của hắn xem xét, chỉ phát hiện một ít linh lực mà thôi. Sở dĩ hắn bóp nát là vì hắn hoài nghi ở đây có gì đó.
Không chừng là tên thôn hồn kia đang ở chỗ này. Linh lực ba động vừa rồi mà hắn cảm nhận được có phần kỳ quái.
Lại qua thời gian một nén nhang nữa, Vương Lâm âm thầm thở dài. Hắn tuy không biết rằng băng tinh kia là vật gì nhưng có thể khiến Thiên Ma Tán Nhân cố sống cố chết để đoạt lấy, hiển nhiên vật đó không phải tầm thường như lời nam tử trung niên nói.
Đáng tiếc là vật đó đã bị nam tử trung niên hủy mất, nếu không Vương Lâm cũng muốn xem thử xem, rốt cục nó là thứ gì.
Hắn thở dài, cũng không nóng vội từ trong không gian nghịch thiên đi ra. Dù sao nam tử trung niên kia cường đại quá mức, không chừng lại để lại một loại cấm chế nào đó.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên tại vị trí băng tinh tiêu tán vốn chẳng có thứ gì bỗng nhiên lóe lên mấy điểm sáng. Những điểm sáng ấy ngày càng nhiều, cuối cùng không ngờ lại như quay ngược thời gian, tự tụ lại thành băng tinh.
Ngay sau đó, trong hư không xuất hiện một đạo quang quyển màu vàng. Trong quang quyển hình như có một một tấm màn ngăn cách. Từng vết nứt nhỏ lan ra, sau đó bên trong đó xuất hiện một vết nứt không gian, từ đó tỏa ra một lực hút, hút băng tinh dần dần bay về phía đó.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn cắn răng, không nói một lời, quyết đoán từ không gian nghịch thiên lao vọt ra. Một thân ảnh hư ảo hiện lên giữa không trung, chưa ngưng thật nhưng thân ảnh đó đã vội chụp lấy băng tinh.
Lúc này hư ảnh dần dần hiện rõ ràng, đúng là Vương Lâm!
Hắn sau khi chụp được băng tinh không hề dừng lại, nhanh chóng phóng về phương xa. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất, cơ hồ là sử dụng toàn bộ linh lực, lướt đi như xé gió.
Bay được gần một canh giờ tốc độ hắn mới chậm lại, quay đầu nhìn về phía sau một chút, sau đó nhìn chằm chằm vào băng tinh trên tay, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc. Hắn không thể phát hiện đây là vật gì. Trong khi phi hành hắn cũng thử thu nó vào túi trữ vật nhưng không thể.
Trên mặt Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán. Vật này có thể khiến Thiên Ma Tán Nhân coi trọng như vậy hẳn không phải là vật phàm. Hắn cầm băng tinh, nhớ lại những động tác của Thiên Ma Tán Nhân, dứt khoát ấn vào trán.
Khi băng tinh mới chạm vào trán Vương Lâm, hắn còn chưa dùng sức, băng tinh đã tự động chui vào. Qua một lúc sau, Vương Lâm vẫn không thấy có bất cứ dấu hiệu gì khác thường. Linh lực trong cơ thể không tăng trưởng, thần thức cũng vẫn như trước.
Đáy lòng Vương Lâm nghi hoặc. Hắn nội thị trong cơ thể một lần nữa. Băng tinh nọ dường như chưa từng tồn tại, Vương Lâm có tìm kiếm thế nào cũng không phát hiện được.
Hắn nhíu mày. Chẳng lã Thiên Ma Tán Nhân thiên tân vạn khổ, thậm chí không tiếc phế bỏ đệ tử của mình để đạt được vật này, lại là thứ đúng như lời nam tử trung niên nói, chỉ là thứ rác rưởi sao?
Hai mày Vương Lâm nhíu chặt, thân thể hướng về phía trước tiếp tục phi hành, muốn nhanh chóng tới được thức hải. Nhưng đột nhiên vào lúc này, một cơn đau yếu ớt từ trong đầu hắn truyền ra.
Cơn đau này rất nhẹ, chỉ vừa xuất hiện là lập tức biến mất. Nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó, một cơn đau dữ dội liền xuất hiện. Lặp đi lặp lại như vậy, những cơn đau khủng khiếp điên cuồng kéo đến. Lúc đầu còn nhẹ nhàng, về sau thì như sóng giữ, dồn dập đánh tới.
Sự việc phát sinh quá nhanh, Vương Lâm cũng chỉ mới bay được thêm mấy trượng liền lập tức rên thảm một tiếng, thân thể run rẩy. Sự đau đớn điên cuồng xuất hiện, càng về sau càng kịch liệt. Hắn chẳng nói một lời, lập tức điểm vào mi tâm, muốn tiến vào không gian nghịch thiên tĩnh toạ. Nhưng hắn lại phát hiện thần thức của mình bị cơn đau xuất hiện cản trở, căn bản là không thể tiến vào không gian nghịch thiên.
Sắc mắt Vương Lâm khẽ biến. Hắn vội dùng nội thị nhìn lại thân thể, lập tức phát hiện bên trong thức hải của mình đã bị một tầng sáng màu lam bao vây, sự đau đớn chính là từ nơi này truyền tới. Loại đau đớn này cho dù là Vương Lâm tâm chí kiên định cũng không khỏi biến sắc, lại rất khó ngăn cản, chỉ đành đau khổ chống chịu.
Lúc này một đạo ánh sáng màu lam từ đỉnh đầu Vương Lâm chậm rãi bay ra. Quầng sáng này sau khi xuất hiện lập tức hoá thành vô số xúc tua. Những xúc tua này phiêu đãng giữa không trung. Dần dần chúng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dài.
Cuối cùng những xúc tua này đột nhiên cử động, hướng về phía thân thể Vương Lâm cuộn tới, vây quanh thân thể hắn, càng ngày càng nhiều. Xunh quanh thân thể Vương Lâm dần hình thành một cái kén lớn, lơ lửng giữa không trung.
Cùng lúc đó, từng đạo lam quang từ trong cái kén phát ra chói mắt. Lam quang vừa xuất hiện, không gian xung quanh liền như cuộc sóng. Rung động càng ngày càng nhiều, một lực hút cực đại từ bên trong truyền ra, hút cái kén vào.
Trong nháy mắt, cái kén khổng lồ liền biến mất. Rung động dần dần cũng dừng hẳn, không còn thấy một chút gì khác thường.
Không lâu sau, một tu sĩ ma hoá đột nhiên xuất hiện. Khuôn mặt hắn già nua vừa nhìn đã thấy tràn ngập lệ khí. Sau khi hắn hiện thân liền nghi hoặc nhìn quanh, tay phải tuỳ ý chụp vào hư không một cái, một khe hở không gian liền hiện ra.
Tu sĩ này không ngừng chụp ở bốn vị trí khác nhau, xem xét các khe hở không gian, cuối cùng không tìm thấy gì mới xoay người biến mất.