Dư Tắc Thành rút lui ra phía ngoài, tiến vào phạm vi thế giới của sinh vật bên ngoài. Hết thảy cây cối sinh vật trong phạm vi huyết hài quét qua nhanh chóng bị dung hòa.
Trường lực Hỗn Độn đuổi theo sau, kẻ đuổi người chạy, nhanh như điện chớp.
Không lâu sau Dư Tắc Thành đã thoát ra khỏi thế giới sinh vật, tiến vào trong thế giới dung nham. Rất nhanh huyết hài hòa mình vào trong các dòng sông dung nham, huyết hài phát ra thanh âm xèo xèo, bị dung nham hòa tan.
Trường lực Hỗn Độn lập tức ngừng lại, Hỗn Độn Lão Tổ hỏi:
– Làm sao vậy, ngươi nhận thua rồi sao?
Giọng Dư Tắc Thành vang lên:
– Không, là tiền bối thua.
Trên mặt đất. huyết hài đã tiêu tan, nhưng vô số dung nham tụ tập lại, hình thành một biển dung nham thật lớn. quét về phía trường lực Hỗn Độn của Hỗn Độn Lão Tổ.
Dư Tắc Thành đang khống chế biển dung nham này bằng đạo Tự Nhiên. Thiên địa tự nhiên, mà trên thế giói này, dung nham chính là đạo Tự Nhiên của nó.
Cho nên hiện tại Dư Tắc Thành khống chế dung nham, lấy pháp tắc Thiên Đạo của mình làm trung tâm, lấy lực Thần Uy của mình làm nguồn, hóa thành biển dung nham ngập trời.
Giờ phút này, Dư Tắc Thành là chủ nhân của cả thế giới này, là thần của thế giới này. Hắn lợi dụng pháp tắc Thiên Đạo, lực Thần Uy của mình, hóa toàn bộ lực lượng của tinh cầu này thành lực lượng của mình, phát động công kích Hỗn Độn Lão tổ.
Nóng, cực nóng, sức nóng kinh khùng nhanh chóng hóa lỏng hóa khí tất cả pháp trận do Tư Tháp Ma tộc bố trí để khống chế dung nham, hết thảy tiêu tan.
Dung nham vô tận bạo phát, phóng về phía trường lực Hỗn Độn của đối phương.
Trường lực Hỗn Độn va chạm với biển dung nham, lập tức dung nham bị đông lại, hóa đá tiêu tan. hóa thành khí Hỗn Độn.
Nhưng dung nham quá nhiều, vô cùng vô tận, khí Hỗn Độn tuy nhiều nhưng không thể nào đối kháng với cả thế giới tinh vực này.
Giọng Dư Tắc Thành vang lên:
– Lão tổ, ngài đã thua.
Hỗn Độn Lão Tổ quát lớn:
– Hào tiểu tử. ngươi cho rằng ta thật sự không có cách nào phá giải pháp tắc Thiên Đạo, lực Thần Uy của ngươi sao, hãy xem ta hóa cả tinh vực này trở thành Hỗn Độn.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
– Ta tin rằng tiền bối có thể phá giải pháp tắc Thiên Đạo, lực Thần Uy này, thậm chí có thể Hỗn Độn hóa cả tinh vực này, nhưng ngài vẫn phải thua.
– Ngài có thể Hỗn Độn hóa tinh vực này, khi đó ta có thể sử dụng Thiên Đạo của ta, mượn lực lượng của cả vũ trụ đối phó với ngài.
– Hỗn Độn không được tồn tại trên thế giới này, nếu tiền bối Hỗn Độn hóa cả tinh vực này, như vậy ngài sẽ là địch nhân của cả tinh vực. Mà Thiên Đạo Tự Nhiên của ta vẫn có thể tiếp tục mượn dùng lực lượng của cả vũ trụ đối phó ngài.
– Rốt cục quan trọng nhất là, tiền bối là Hỗn Độn Lão Tổ, vô thượng Ma Tôn. Hỗn Độn này chỉ là công cụ, là Thiên Đạo, là lực Thần Uy của ngài, nó không phải là chủ nhân của ngài, ngài vẫn có thể khống chế nó. Cho nên ta cược rằng ngài sẽ không Hỗn Độn hóa tinh vực này để phân thắng bại cùng ta, cho nên ngài đã thua.
Hỗn Độn Lão Tổ trầm ngâm rất lâu, sau đó mới nói:
– Thua thì thua vậy, chỉ là hư danh, không đáng chút nào.
Hỗn Độn Lão Tổ khống chế Thiên Đạo Hỗn Độn, thành danh đã mấy ngàn năm. Mà Thiên Đạo Hỗn Độn lại là Thiên Đạo dễ dàng hình thành nguy cơ Hóa Đạo nhất. Nhưng đến nay lão vẫn bất diệt, có nghĩa là lão đã khống chế Thiên Đạo Hỗn Độn tới mức hoàn mỹ.
Cho nên Dư Tắc Thành tin rằng lão có thể khống chế dục vọng của mình, chắc chắn sẽ
không vì thắng bại nhất thời mà liều mạng một mất một còn với mình. Nếu như tử chiến, ắt sẽ có một người chết, không ai dám nói rằng mình nhất định thắng lợi.
Tu sĩ tồn tại vạn năm như lão nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ. sẽ không liều mạng mình làm gì. đây gọi là càng già, lá san càng nhỏ.
Dư Tắc Thành mỉm cười với lão, không nói nhiều lời, mà quay đầu lại nhìn thoáng một cái. Biển dung nham đang sôi trào trên mặt đất bị cái nhìn của Dư Tắc Thành làm cho phát ra những thanh âm ùng ục, chày ngược lại vào trong mặt đất theo những thông đạo chày ra.
Lượng dung nham trên mặt đất dần dần giảm bớt, trở lại noi vốn là của chúng. Trên những khu vực mà các loài sinh vật vẫn chưa bị diệt, vô số sinh vật phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Trong những năm tháng tương lai, vì dung nham đã rút xuống lòng đất, cả tinh vực này sẽ trở nên rét lạnh vô cùng, băng tuyết bao trùm thiên địa. Vô số sinh linh này về sau sẽ mất đi năng lực sinh sôi này nỡ nhanh chóng, hơn nữa chỉ có khoáng một phần ngàn chúng tộc có khà năng vượt qua thời kỳ đóng băng rét lạnh này.
Thiên địa có linh, trong vô minh, bọn chúng biết được số phận tương lai của mình cho nên phát ra những tiếng kêu thể thảm.
Nhưng Dư Tắc Thành phải làm như vậy, thế giới này đã bị Tư Tháp Ma tộc cưỡng ép tạo thành bộ dạng này. Hiện tại làm như vậy chính là trà nó về lại với tự nhiên, về với bộ dạng vốn có của nó. Đây mới là Thiên Đạo Tự Nhiên, phù hợp với Thiên Đạo của Dư Tắc Thành. Nếu tiếp tục vận chuyến như vậy, vũ trụ càng ngày càng thừa nhận Dư Tắc Thành, vậy pháp tắc Thiên Đạo của hắn sẽ ngày càng vững chắc, tu vi hắn cũng ngày càng mạnh hơn.
Trong lúc hai người nói chuyện, Dương sắc, Tà Tâm đ*o nhân từ trên không đáp xuống. Thấy cảnh tượng trước mắt, Tà Tâm đ*o nhân nhướng mày nói:
– Diệt Độ Thần Quân quả nhiên là thiên hạ đệ nhất nhân, lãnh ngộ ào diệu của pháp tắc Thiên Đạo thật nhanh. Xem ra ba năm sau sẽ là một trận khổ chiến.
Dư Tắc Thành bèn nói:
– Hư danh thiên hạ đệ nhất nhân kia là do Bất Ngôn tông gây ra họa, tự mình tung tin mà thôi. Anh hùng thiên hạ xuất hiện như mây, chỉ là bọn họ không cần tới hư danh này.
Tà Tâm đ*o nhân nói:
– Ngươi cũng đã thấy, hiện tại những Dị tộc này luyện hóa chế tạo Nhân tộc, không hề có tính người, đây là nguyên nhân mà bọn chúng muốn xâm lược thế giới Thương Khung chúng ta. Bọn chúng rất cần Nhân tộc chúng ta làm nô lệ, làm thức ăn. làm tiền tệ cho chúng, để chúng có thể duy trì xã hội phát triển. Cho nên chúng không đội chung trời với Nhân tộc chúng ta, ắt sẽ có một trận chiến, không thể nào tránh né.
Dư Tắc Thành hỏi:
– Ta thật không rõ, với văn minh của Tư Tháp Ma tộc hoàn toàn có thể tạo ra sinh vật khác thay thế Nhân tộc chúng ta. vì sao chúng nhất định phải xâm lược thế giới Thương Khung mới được?
Tà Tâm đ*o nhân nói:
– Vì sao bọn chúng phải thay đổi sỡ thích của mình? Ngươi bằng vào cái gì bất chúng phải thay đổi bàn thân vì Nhân tộc chúng ta? Chỉ có chúng ta trở nên hùng mạnh, tiêu diệt được chúng, hậu duệ chúng ta mới có thể sinh tồn an toàn.
– Vào thời Tiên Tần quật khởi, đại quân Tiên Tần càn quét thế giới Vực Ngoại của Dị tộc. Vào thời đó, Dị tộc nghe tới Tiên Tần là bỏ chạy trối chết, vốn có tổng cộng năm mươi mốt Dị tộc sinh sống noi Vực Ngoại, đã bị Tiên Tần đế quốc tiêu diệt hơn hai mươi, bảo vệ Nhân tộc bình yên trong thời gian ba vạn năm.
– Nhưng sau khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ, thời gian dần trôi qua, những Dị tộc này dần dần phát triển. Trong vạn năm qua, chúng không ngừng xâm nhập âm thầm vào thế giới Thương Khung. Vào trăm năm trước, rốt cục chúng kết thành liên quân sáu Dị tộc, xâm nhập pháo đài Thiên Lại của chúng ta, nhờ trời phù hộ, rốt cục chúng ta cũng đánh bại chúng.
– Nhưng chúng cũng không chịu bỏ cuộc, mà cho rằng thất bại là vì cuối cùng không khống chế được Chung Cực Thần Uy Sĩ, cho nên trận chiến mới sắp sửa bắt đầu.
– Thời kỳ mới sắp sửa tới, Dị tộc chúng và Nhân tộc chúng ta không đội chung trời, ắt sẽ có một trận chiến.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
– Đúng là thiên địch, nếu đã là thiên địch, vậy không thể để cho Dị tộc tồn tại, phải tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn.
– Tà Tâm tiền bối, ta đã hiểu được dụng ý của ngài, nhưng ta vẫn phải đưa Hiên Viên kiếm phái trở thành đệ nhất thượng môn.
Tà Tâm đ*o nhân tỏ ra kích động:
– Thật không ngờ… nếu vậy giữa hai ta ắt phải đánh một trận. Nếu ta không thể buộc ngươi buông bỏ ý nghĩ này, tương lai Tu Tiên Giới ở thế giới Thương Khung sẽ vì Hiên Viên kiếm phái các ngươi mà dấy lên một trường gió tanh mưa máu, thực lực đại giảm. Vì sinh linh thiên hạ. ta đành phải làm như vậy.
– Chỉ có buộc ngươi từ bỏ ý nghĩ này, mới có thể bảo vệ Nhân tộc, mới có thể…
Dư Tắc Thành bật cười ha hả, cất ngang những lời nói hùng hồn của Tà Tâm đ*o nhân:
– Tiền bối, đừng nói vì sinh linh thiên hạ gì đó, ngài còn chưa đủ tư cách nói những lời này.
– Ngài đã làm gì cho sinh linh thiên hạ, nói với ta những lời này, không sợ ta cười nhạo hay sao?
Vừa nghe như vậy, Tà Tâm đ*o nhân sững sờ, một lúc lâu sau sắc mặt sa sầm, lên tiếng nói:
– Tà Tâm ta thoát ly khỏi sự khống chế của Tư Mã Tương Như, năm ngàn năm qua đánh tan tông cộng ba lần công kích của Dị tộc, tiêu diệt mười một thế giới Vực Ngoại của Dị tộc.
– Tuy rằng Diệt Độ Thần Quân ngươi phá hủy một lần âm mưu xâm nhập của người Thích Đề Hoàn Nhân trên cổ Lãng đào. Lục châu, Mạc Bắc. Tuy rằng ngươi từng chiến đấu qua ở pháo đài Thiên Lại, nhưng nếu so với ta, ngươi vẫn chưa xứng cười ta. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Dư Tắc Thành bèn nói:
– Nếu so sánh về chuyện bảo vệ bá tánh sinh linh, ngài vẫn không xứng với ta.