Trăng đã lên, hai người ngồi dưới một gốc đại thụ, tựa vào nhau, ngắm ngọn núi lơ lửng xa xa, nhìn kiếm quang chợt lóe liên tục, bắt đầu kể lể tâm sự cùng nhau.
Hai người kể với nhau mọi chuyện trong quá khứ, nói cho nhau biết nỗi nhớ ấp ủ trong lòng bấy lâu nay.
Trong lúc vô tình, dần dần chỉ có Dư Tắc Thành nói, Lưu Thi Vận ngồi nghe.
Dư Tắc Thành cứ nói, bất chợt không nhịn được nhớ tới quãng đời sáu mươi năm bên cạnh Lưu Thi Vận của mình. Trong vô tình. Dư Tắc Thành kể lại việc năm ấy, toàn là những niềm vui đơn giản bình phàm, một bát canh, một bầu rượu, một mái nhà tranh, trọn đời không quên.
Lôi Băng Vân chỉ yên lặng lắng nghe, có khi vặn hỏi một câu, có khi đắm chìm trong lời nói của Dư Tắc Thành. Hai người ngồi dưới gốc cây, ánh trăng vằng vặc chiếu, tâm sự cùng nhau, rốt cục dần dần ngũ thiếp đi.
Ngày hôm sau, thái dương dâng lên, Dư Tắc Thành mờ bừng mất, nhìn sang bên cạnh không thấy Lôi Băng Vân đâu, chỉ thấy một chiếc trúc giản, ghi lại những lời nàng muốn nói:
“Tắc Thành sư huynh, thấy chữ như thấy người. Hôm qua muội đã biết trong lòng mình có huynh, chính vì như vậy, muội vĩnh viễn không thể đột phá Kim Đan kỳ.
Muốn đột phá Kim Đan kỳ phải làm thế nào, muội đã biết được phương pháp nhờ trận pháp ảo cảnh kia. Muội sẽ làm giống như Linh Tĩnh sư tỷ, yêu huynh, hận huynh, thân thiết cùng huynh, sau đó một kiếm đoạn tình, quên huynh đi. Sau khi đã thương tâm, khóc lóc khổ sở, lúc ấy đoạn tình cầu đạo, muội mới có thể đột phá Kim Đan kỳ, hóa sinh Nguyên Anh.
Hôm qua muội gặp huynh, vừa nhìn thấy huynh, tim muội bỗng đập thình thịch. Cảm giác năm xưa trên đường tới Hiên Viên kiếm phái lại xuất hiện, hết thảy những suy nghĩ trước đó hoàn toàn tiêu tan, muội chỉ muốn được chung sống cạnh huynh.
Tuy rằng huynh tỏ ra nồng nhiệt, ôm hôn, hết sức dịu dàng với muội, nhưng muội có thể nhìn thấu lòng huynh thông qua ánh mất huynh. Thật ra trong lòng huynh không có muội, mà chỉ có Lưu Thi Vận.
Muội hận nàng, tuy rằng nàng đã chết, nhưng cũng đã lấy đi tim huynh vĩnh viễn, cũng giống như huynh đã lấy đi tim muội.
Trong lòng huynh chỉ có nàng, không có khả năng có muội. Tất cả những gì huynh làm, là vì muốn trợ giúp muội đột phá cảnh giới mà thôi.
Muội cũng không cần tình yêu như vậy. muội là Lôi Băng Vân, Lôi Băng Vân kiêu ngạo, hết sức khinh thường tình yêu như vậy.
Muội muốn tình yêu toàn tâm toàn ý, còn loại tình cảm già dối như vậy, cho dù trọn đời muội không thể hóa sinh Nguyên Anh. muội cũng không cần.
Cho nên muội phải đi, bất cứ lúc nào muội cũng nhớ huynh, yêu huynh.
Nước chày dưới suối có thể bị đá ngăn lại, vĩnh viễn không chày qua được. Nhưng nếu nước chày qua được rồi, tảng đá tường nhớ kia rốt cục cũng sẽ lộ ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Có những thứ không thể nào che giấu được.
Nó ở tại nơi này, ở ngay trong lòng muội.
Cho nên muội sẽ không che giấu nó, không cố quên nó, không chạy trốn nó, mà sẽ nhìn thăng vào nó, thừa nhận nó.
Tuy rằng muội không thể được huynh, được tình yêu của huynh, nhưng muội sẽ vĩnh viễn nhớ huynh, trong lòng muội sẽ mãi có huynh.
Hơn nữa muội tin tưởng rằng dù là như vậy, muội vẫn có thể hóa sinh Nguyên Anh. Vì muội là Lôi Băng Vân, muội nhất định có thể làm được.
Muội sẽ biến niềm yêu nỗi nhớ huynh thành kiếm của mình, chém phá nhà giam Kim Đan, nhất định sẽ trở thành Nguyên Anh Chân Quân!”
Dư Tắc Thành lẳng lặng xem xong, khẽ vận lực, trúc giản kia lập tức hóa thành tro bụi, theo gió bay xa. Có lẽ kết cục như vậy là hoàn toàn mỹ mãn.
Thật ra với tu vi của Dư Tắc Thành, hắn sao thể ngũ thiếp đi như vậy, làm sao có chuyện Lôi Băng Vân rời khỏi mà hắn không hay không biết, có lẽ vì hắn đã quyết định như vậy.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, thông qua Hiên Viên kiếm phong lập tức biết Lôi Băng Vân đi đâu. Nàng đã bế quan, bắt đầu xung kích cảnh giới Nguyên Anh.
Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác rằng nhất định lần này Lôi Băng Vân sẽ hóa Anh thành công. Tuy rằng nàng cũng không làm theo phương pháp được chỉ dẫn trong ảo cảnh, đầu tiên là hữu tình, sau đó vô tình, để đột phá tâm ma của mình. Nhưng trạng thái hiện tại của nàng so ra còn tốt hơn trạng thái đạt được nếu làm theo phương pháp kia.
Có được trạng thái này, Lôi Băng Vân ắt sẽ thành công.
Có lẽ mình đã sai lầm, có lẽ phương pháp đột phá thông qua ảo cảnh kia cũng không hoàn mỹ như mình đã nghĩ. Bất quá như vậy mới là thực tế, Thiên Đạo khó lường.
Lôi Băng Vân đã tìm được hướng đi cho mình. Dư Tắc Thành bắt đầu tập trung chú ý vào Nhị đệ tử Cố Tâm Võ của mình.
Tên đệ tử này tu luyện đã trăm năm. nhưng thủy chung vẫn ở cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, không có tiến triển gì.
Lần này ảo cảnh phá tâm ma. nhờ vậy Dư Tắc Thành dần dần biết được tâm ma của cố Tâm Võ.
Đó chính là tự ti, vốn y là một trong hai đệ tử mà Dư Tắc Thành vì chiếu cố Thanh Thành mới chọn. Khác với những đệ tử khác của Dư Tắc Thành, có kẻ chân trần đi mười vạn dặm cầu đạo, có kẻ cất lưỡi cầu đạo, còn y hoàn toàn chỉ là hàng đi kèm.
Năm xưa y cùng Lưu Nham được Dư Tắc Thành chọn lựa. là vì sợ Thanh Thành không có người bầu bạn. chứ không phải nhờ vào năng lực bàn thân.
Lưu Nham đã tìm được hướng đi của mình ở thành Lâm Hài, không tu tiên nữa, chỉ mộ uyên ương chẳng mộ tiên. Chuyện này khiến cho cố Tâm Võ không ngừng tự hỏi chính mình, con đường của mình là đúng hay sai.
Mấy năm qua cố Tâm Võ vô cùng cố gắng, nhưng bất kể y cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp người khác.
Thật ra nếu đưa y vào một môn phái khác, hiện tại thành tựu của y sẽ hơn hẳn. Nhưng làm môn hạ của Dư Tắc Thành, ở trong hàng đệ tử biến thái như vậy, dù cố Tâm Võ có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua những người khác.
Ngoài ra còn một điểm quan trọng nữa, thì ra cố Tâm Võ đã âm thầm lặng lẽ yêu tiểu sư muội Thanh Thành từ lâu. Nhưng y hết sức tự ti, sự tồn tại của y chẳng qua chỉ để điểm xuyết cho Thanh Thành. Thanh Thành trong mất y chẳng khác Thiên Tiên.
Hơn nữa trong chuyến du ngoạn trăm năm trước, vào thời khắc nguy cấp, Thanh Thành hiên lộ ra thực lực chân chính của nàng, Thiên Ma Tự Tại. Thực lực đáng sợ như vậy khiến cho Cố Tâm Võ hiểu rằng mình vĩnh viễn không có cơ hội.
Dù là Tử Nhạc ngốc nghếch như vậy, trong chuyến du ngoạn ấy cũng từng đánh chết Nguyên Anh Chân Quân dễ như trở bàn tay. Trước mặt Tử Nhạc, cố Tâm Võ cũng cảm thấy tự ti, mình không bằng cả một tên ngốc như y.
Chuyện này dần dần hình thành tâm ma trong lòng cố Tâm Võ, khiến cho mỗi lần y xung kích cảnh giới Nguyên Anh đều thất bại vào phút chót.
Dư Tắc Thành quan sát kỹ tâm ma cố Tâm Võ, lúc này mới phát hiện ra rằng, thì ra xưa nay mình không quan tâm mấy tới tên đệ tử này.
Tương ngộ giữa y với mình không khắc cốt ghi tâm như Tiểu Tam. không giống như Tử Nhạc, là do mình cố ý thu nhận. Cũng không giống như ôn Mạn tình cũ khó quên, không giống Vũ Mạc An là tình duyên đời trước Nhược Đồng sư tỷ của mình.
Nhưng trong lòng Dư Tắc Thành, cố Tâm Võ là tên đệ tử kiên cường nhất, ít tâm cơ nhất, lại chăm chỉ nhất.
Dư Tắc Thành chợt xoay người, sau đó xuất hiện trong động phủ của cố Tâm Võ. Y đang ở trong đó, nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện, ngơ ngác sững sờ.
Y thấy Dư Tắc Thành xuất hiện, vội vàng đứng dậy thi lễ.
Dư Tắc Thành đi tới trước mặt cố Tâm Võ, đưa tay xoa đầu y:
– Tâm Võ, mấy năm qua sư phụ đã thiếu quan tâm tới con, hôm nay sư phụ ở đây xin lỗi con vậy.
– Thật ra trong số những đệ tử của ta, ta hết sức tự hào về con. Năm xưa ta nhận con làm đệ tử, quả thật không chút sai lầm.
– Ta sẽ kể quá khứ của ta cho con nghe một chút.
– Năm xưa ta là Ngũ Hành Linh Căn, lớn lên ở thành Lâm Hài. Khi đó phụ thân ta gặp họa trời mà mất tích, mẫu thân ở nhà lâm trọng bệnh, năm ấy ta chỉ mới mười tuổi…
Dư Tắc Thành chậm rãi kể cho cố Tâm Võ nghe quá khứ của mình, nhờ nấu bảo thang mới có cơ hội bước lên tiên lộ, đêm mưa giết người cướp sách, làm Đà chủ huyện thành Sơn Trúc, Hiên Viên tam vấn, đại ân của sư phụ, nỗ lực của bàn thân mình…
Dư Tắc Thành kể ti mỉ từng chút một, trong quá trình này, lần lần hé lộ cho cố Tâm Võ biết, trong lòng ta, con là thân nhân của ta, con rất giỏi, con nhất định làm được…
Theo lời kể của Dư Tắc Thành, hắn rót niềm tin vào trong đó, dần dần ánh mất cố Tâm
Võ rực sáng. Một lúc lâu sau, sắc trời đã tối, Dư Tắc Thành kể xong hết thảy, hắn đưa mất nhìn Cố Tâm Võ chăm chú, ánh mất đầy thâm tình.
Cố Tâm Võ gật gật đầu:
– Sư phụ, con đã hiểu, con sẽ không để cho người thất vọng, con đã hiểu ra hết thảy, nhất định con sẽ làm được.
Dư Tắc Thành nói:
– Ta không cần biết tu vi con cao hay thấp, có đạt tới Nguyên Anh Chân Quân hay không. Chỉ cần con sống vui vẻ, ta đã lấy làm mãn nguyện. Ta muốn cho con biết, chẳng những con là đệ tử của Dư Tắc Thành ta, còn là thân nhân của ta.
Thấy ánh mất sáng ngời của cố Tâm Võ, Dư Tắc Thành cảm thấy yên tâm, bất quá vẫn còn thiếu một cước cuối cùng.
Hôm sau, cố Tâm Võ chuẩn bị bế quan, bọn Dư Tắc Thành cùng đưa tiễn y.
Nhân duyên cố Tâm Võ rất tốt, có rất nhiều hảo hữu tới đưa tiễn y. Y nhìn về phía Dư Tắc Thành gật gật đầu. sau đó bước lên Nhất Tuyến Thiên, trọng địa xung kích Nguyên Anh của Hiên Viên kiếm phái.
Thình lình Thanh Thành trong đám đông bấc hai tay lên miệng làm loa, lớn tiếng kêu lên:
– Sư huynh, hãy cố gắng lên. huynh là giòi nhất, muội tin huynh, huynh nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ thành công!
Giọng nàng vang tận mây xanh, cố Tâm Võ hơi dừng một chút, sau đó quay lại gật đầu thật mạnh, rồi dứt khoát xoay người tiến vào Nhất Tuyến Thiên, bắt đầu bế quan tu luyện.
Sau khi thấy cố Tâm Võ tiến vào, Dư Tắc Thành quay lại nhìn Thanh Thành mỉm cười, giơ tay xoa đầu nàng. Những lời của nàng có lẽ sẽ làm cho tâm ma của cố Tâm Võ tiêu tan, cũng có thể sẽ gia tăng. Nhưng bất kể thế nào, vì Thanh Thành, y sẽ thành công.
Đã giải quyết xong chuyện của cố Tâm Võ, tới người kế tiếp là Thất sư đệ Yến Quy Lai. Thời gian qua, y vẫn chưa thể tiến vào cảnh giới Nguyên Anh.
Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu nhất nhất giải trừ tâm ma cho những Kim Đan Chân Nhân này, rồi đưa tiễn từng người vào Nhất Tuyến Thiên. Còn chuyện có mấy người sẽ thành công, mấy người sẽ sống sót trở ra, vậy chỉ có trời biết, Dư Tắc Thành đã tận tâm tận lực, hết thảy phải trông vào ý trời.
Nỗ lực của Dư Tắc Thành mấy ngày qua đã tiêu trừ tâm ma phiền não cho những Kim Đan Chân Nhân này. Nhưng Dư Tắc Thành hóa giải cho bọn họ, dường như những phiền não kia đã chuyển chỗ chạy sang người hắn. khiến hắn có cảm giác buồn bực vô cùng.
Có buồn bực thì phải phát tiết, Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi Hiên Viên kiếm phái, bước ra một bước xuất hiện ngoài vạn dặm. Hắn đi tìm đối tượng để giải trừ phiền não, chính là Vương Thư Nguyên.
Bảy mươi ba năm trước, Vương Thư Nguyên xung bá vùng Tuy Viễn, bị Dư Tắc Thành đánh cho một trận cụt tay cụt chân, vắt giò lên cố mà chạy.
Y hoàn toàn biến mất trong một giáp, mãi tới mười ba năm trước, y lại xuất hiện lần nữa, từng đến Hiên Viên kiếm phái tìm Dư Tắc Thành đòi đánh một trận. Nhưng lúc ấy Dư Tắc Thành “bế quan”, cho nên y cụt hứng rời đi.
Hôm nay Dư Tắc Thành quyết định thỏa mãn nguyện vọng của y, chuyển phiền não của mình sang cho y.
Vương Thư Nguyên đạt tới Phản Hư Chân Nhất, mười ba năm trước thành lập một động phủ ở Phong Mân sơn, Huyền châu, địa vực Sỡ Tây. Lại xưng hiệu là Hỗn Độn Kiếm Tổ, hoành hành Sở Tây.
Vương Thư Nguyên tinh thông kiếm pháp Hiên Viên kiếm phái, tâm pháp Hỗn Độn Thánh Ma tông, kiếm pháp Tâm Kiếm Thiền Tông. Lần trước đại chiến đã có được mười hai loại lực Thần Uy, có thể nói trong Hiên Viên kiếm phái ngoại trừ Dư Tắc Thành, không ai là đối thủ của y.
Vương Thư Nguyên vẫn có cảm tình với Hiên Viên kiếm phái. Trong mười ba năm qua, năm nào y cũng đi tào mộ sư phụ của mình, mỗi khi gặp được đệ tử Hiên Viên kiếm phái bên ngoài đều hết lòng chiếu cố. Chính vì như vậy, lần trước Dư Tắc Thành mới để cho y chạy thoát.
Dư Tắc Thành vượt phủ vượt châu, vượt qua biển cả, tâm niệm thoáng động, Vương Thư Nguyên ở ngoài hàng chục vạn dặm lập tức cảm ứng được Dư Tắc Thành đang tới tìm y.
Phong Mân sơn, Huyền châu, địa vực Sở Tây.
Dư Tắc Thành tới đây, sơn môn ngoài xa đã mở rộng sẵn sàng, Vương Thư Nguyên đang chờ đợi Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành mỉm cười, bước chậm trên đường đá xanh, chậm rãi tiến tới động phủ trước mặt. cao giọng nói:
– Thư Nguyên, ngươi ở đâu?
– Hôm nay trong lòng ta vô cùng khó chịu, cho nên tới tìm ngươi để phát tiết một chút.
Giọng Vương Thư Nguyên vang lên:
– Ta chờ ngày này đã mười ba năm qua, ngươi làm gì mà lâu vậy, ta đã muốn tìm ngươi để phát tiết từ lâu.
Nháy mắt Dư Tắc Thành na di vào trong động phủ của Vương Thư Nguyên. Trong một gian phòng xa hoa, Vương Thư Nguyên đang ngồi ung dung trên ghế, trước mặt có một bình trà, hai cái chén, chờ đợi Dư Tắc Thành.
Y vẫn như ngày nào, dáng vẻ thiếu niên anh tuấn tiêu sái, đầu đội pháp quan, mặt trắng như bạch ngọc, diện mạo hiên ngang, tóc mai vén cao, mặc một chiếc pháp bảo bảy sắc. Liếc mất nhìn qua dường như ân trong một tầng kim quang nhàn nhạt, vạt trước thêu hình cửu long, vạt sau thêu hình sơn hà. Bảo này không phải vải cũng không phải lụa, không biết là vật gì luyện chế mà thành, ắt là pháp bảo.
Dư Tắc Thành nói:
– Pháp bảo rất tốt. đáng tiếc… À phải, hiện tại ngươi tự đật mình là Hỗn Độn Kiếm Tổ, vì sao không dám đật là Hỗn Độn Lão Tổ, hay là sợ thiên hạ đệ nhất Ma Tôn Hỗn Độn Lão Tổ tìm tới ngươi gây phiền phức?
Vương Thư Nguyên cười nói:
– Ta không giống như ngươi, được xung là thiên hạ đệ nhất nhân, những lão già kia không cần quan tâm tới hư danh, bằng không thiên hạ đệ nhất nhân ngươi e rằng đã tan thành tro bụi từ lâu.
Dư Tắc Thành cười nói:
– Sau này ta có tan thành tro bụi hay không chưa biết, nhưng ta biết nếu hôm nay ngươi
không trốn, ngươi hẳn sẽ tan thành tro bụi.
– Động phủ này không tồi, đáng tiếc cho động phủ tốt như vậy… Ngươi không xứng ở nơi này, chỗ của ngươi hẳn phải là một sơn động âm u ẩm ướt…
– Chỉ cần ta còn trên thế gian này một ngày, ngươi sẽ không thể xuất hiện trước mất mọi người. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không đánh lại ta, số phận của ngươi là vĩnh viễn thất bại, vĩnh viễn tu luyện.
Vương Thư Nguyên nghe xong cười ha hà:
– Lên đi, Dư Tắc Thành, đừng ý mình có phi kiếm thập giai mà lên mặt. Ta mất thời gian ba mươi năm. rốt cục cũng tìm được chí bảo của mình trong Địa Phế Mạc Bắc.
– Cho ta xem lực Thần Uy của ngươi thử, lần trước ngươi không sử dụng phi kiếm thập giai, lần này ta cho ngươi cơ hội.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
– Được rồi, thật là vinh hạnh cho ta quá…
Thình lình trên người hắn bùng lên hào quang sáng chói, kiếm quang vạn đạo.
Dưới ánh hào quang này, hết thảy mọi vật bên trong động phủ hóa thành tro bụi, kiến trúc xa hoa tan nát dưới một kiếm này.
Nhưng cũng dưới một kiếm này, tất cả sinh linh trong động phủ, bất kể là đồng tử theo hầu Vương Thư Nguyên, hay linh thú mà y nuôi dưỡng lại không tốn thương mày may nào.
Vương Thư Nguyên biến sắc, bậc đại hành gia chỉ cần giơ tay nhấc nhân là đủ biết. Kiếm pháp Dư Tắc Thành đã đạt tới trình độ này, khiến cho trong lòng Vương Thư Nguyên thầm kinh hãi.
Thình lình y bay vọt lên không cao ngàn trượng, lên tiếng nói:
– Dư Tắc Thành, chúng ta lên không đi, tránh cho đại chiến làm hóng cảnh sắc nơi này.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
– Không cần, cứ đánh trong này là được. Nếu ngươi có thể phá hư một gốc cây ngọn cỏ, vậy coi như ta bại.
Trong lúc còn đang nói, trên người Dư Tắc Thành nhanh chóng toát ra ý chí hùng mạnh, một loại lực lượng vô cùng kinh khùng.
Đây là Thiên Đạo của hắn. đạo Tự Nhiên, hóa đạo thành kiếm, kiếm ý Thương Khung.
Rất nhanh phạm vi ba trăm dặm xung quanh, hết thảy đồi núi sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần… toàn bộ đều nằm trong tầm khống chế của hắn. Hắn chính là chủ nhân của thiên địa này, thiên địa nhất thể, vạn vật là kiếm, hết thảy đều là kiếm của hắn.
Trăm năm tu kiếm, đã thành Chân Nhất Thần Quân, giờ phút này Dư Tắc Thành xuất ra kiếm pháp của mình.
Kiếm Đạo Tự Nhiên của hắn lần đầu tiên hiển lộ ra thần uy vô thượng của nó, vạn vật trong phạm vi ba trăm dặm không hề sứt mè. Nhưng trong khoảnh khắc này, vạn vật trong thiên địa đã hóa thành kiếm của Dư Tắc Thành. Lời hắn nói một gốc cây ngọn cỏ cũng sẽ không tổn hại là sự thật, bởi vì hết thảy đã hóa thành kiếm của hắn.
Thiên phát sát cơ, long xà khởi lục, thiên địa nhất thể. Rất nhanh Vương Thư Nguyên có cảm giác như mình đang phải đối kháng với thiên địa, nguyên khí bị chiếm mất, cảm quan như biến mất. Khoảnh khắc này Vương Thư Nguyên chợt phát hiện ra mình đã chết, thiên địa này làm cho mình chết.
Khoảnh khắc này, thiên địa bồng bềnh như sống, nhìn qua xinh đẹp như mộng ào.
Dưới kiếm ý này, Vương Thư Nguyên chỉ có một phản ứng duy nhất. Rất nhanh, trên người y bạo phát vạn đạo hào quang, phát ra đòn hùng mạnh nhất của bàn thân mình. Trong tay y thình lình xuất hiện một thanh phi kiếm thập giai, chính là có phi kiếm này, y mới dám đi tìm Dư Tắc Thành quyết tranh cao thấp một trận.
Thanh phi kiếm thập giai này phát ra kiếm quang màu vàng chói, sau đó hóa thành một mãnh thú. to chừng trăm trụng. Trên thân thé nó phát ra hào quang vô hạn. trong hào quang ẩn chứa kiếm khí vô cùng hung ác, xông thẳng lên trời, toát ra kiếm ý cũng hung ác tới cực điểm. Tất cả lực Thần Uy của Vương Thư Nguyên kết hợp thành một thể, Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thân mãnh thú. phát ra một kiếm này. Kiếm quang mênh mông mãnh liệt, kiếm khí ăn mòn hết thảy thần hồn, hoành hành bốn phía.
Nhưng dã thú dù hung mãnh tới mức nào, trong thiên địa cũng không đáng để nhắc tới. Lúc này hết thảy thiên địa nguyên khí. lực lượng của nhật nguyệt tinh thần, đất nước gió lửa, đồi núi sông ngòi đều biến thành kiếm của Dư Tắc Thành. Trong thế giới thiên địa là kiếm này, Dư Tắc Thành chính là thần, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Thiên địa bất dung, khiến cho mãnh thú này nhanh chóng hóa thành tro bụi. Trong khoảnh khắc phi kiếm của mình vỡ nát, Vương Thư Nguyên dốc hết toàn lực phóng ra ngoài, lao ra khỏi thế giới đáng sơ của Dư Tắc Thành.
Phi kiếm thập giai có Kiếm Linh, chỉ cần vài tháng sau là có thể khôi phục lại. Vương Thư Nguyên đứng ngoài ba trăm dặm. kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, thần sắc lộ vẻ hết sức khó tin.
Pháp bảo tan nát, pháp quan rách bươm, giờ phút này toàn thân y xơ xác chẳng khác nào tên khất cái.
Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn y:
– Ta đã nói ngươi không xứng mặc pháp bảo này, không phải đã rách rồi sao?
– Còn muốn đánh nữa chăng?
Vương Thư Nguyên đột ngột quay đầu bước đi, vừa đi vừa gào thét giận dữ. Không cam lòng, y cảm thấy không cam lòng chút nào, nhưng y phải đi, bằng không, kiếm tiếp theo ắt Dư Tắc Thành sẽ lấy mạng y.
Dư Tắc Thành nhìn theo bóng y ròi khỏi, sắc mặt bình thản. Kiếm vừa rồi không chỉ là kiếm ý Thương Khung, sau khi đối phương xuất ra phi kiếm thập giai, Dư Tắc Thành cũng sử dụng lực Thần Uy của mình, cho nên mới nhanh chóng hủy diệt phi kiếm thập giai kia.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã không còn chú ý tới Vương Thư Nguyên, bởi vì bên cạnh có ba người đang lặng lẽ nhìn hắn.
Dư Tắc Thành có linh cảm rằng ba người này là những tu sĩ mạnh nhất thiên hạ. bọn họ vì mình mà tới…