Tiên Ngạo – Chương 957: Thiên Long – Đạp Ca – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 957: Thiên Long - Đạp Ca

Đòn này xuất ra cũng đồng nghĩa với cuộc chiến mở màn. lập tức vài tên Chân Nhất Thần Quân Vô Thượng Cảm ứng tông ra tay, hào quang vạn đạo tấn công Dư Tắc Thành. Ngọn núi cao ngàn trượng kia trúng phải một đòn ầm ầm sụp đổ.

Nhưng Dư Tắc Thành đã động trước đó, hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn, tiến vào giữa đám đông của địch, chân đạp mặt đất, lớn tiếng ngâm nga:

– Vượt ngọn núi cao lên tận đinh, san bằng mọi hiểm trở gập ghềnh. biển xanh cuồn cuộn nào lui bước, cười ngắm núi xanh tận trời cao.

Lúc này Dư Tắc Thành lại ra tay, lập tức mọi người cảm thấy dường như thái dương vừa rơi xuống. Đúng vậy, trước người Dư Tắc Thành xuất hiện một vầng dương đỏ chói, giống hệt như thái dương trên trời.

Mọi người không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn lên thái dương trên không… vẫn còn nguyên đó, vậy rốt cục trước người Dư Tắc Thành là cái gì?

Dư Tắc Thành đã xuất ra Hằng cổ Nhật Nguyệt thăng lên phi kiếm thập giai, hóa thành mặt trời đỏ chói. Lập tức đám Kim Đan Chân Nhân, tu sĩ Trúc Cơ còn sống sót xung quanh không kịp cất tiếng kêu thàm thiết, đã nhanh chóng hóa khí.

Đây là uy thần kiếm, nhưng chỗ đáng sợ nhất của phi kiếm thập giai không phải ở uy thần kiếm, mà là lực lượng kiếm pháp đáng sợ được phát huy.

Lúc này Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, ngự kiếm bay lên. Chỉ có Nhân Kiếm Hợp Nhất mới có thể sử được phi kiếm thập giai này, hiện tại sau khi hóa thành phi kiếm thập giai, hắn không cần đứng chân dưới đất nữa.

Ngự kiếm bay lên, Dư Tắc Thành chính là thái dương, là vô thượng thần kiếm.

Lúc này Dư Tắc Thành xuất ra Kiếm Ý Yên Diệt của mình. Vô Thượng Kiếm Ý, phối hợp với phi kiếm thập giai này, uy Hỏa Thần bạo phát. Mũi kiếm hướng tới đâu, không trung sạch sẽ tới đó, bất kể là Nguyên Anh Chân Quân hay Phản Hư Chân Nhất hoàn toàn hóa khí.

Đây là lực lượng đáng sợ sau khi điều khiển phi kiếm thập giai. Có chừng bảy tên Chân Nhất Thần Quân điều khiển phi kiếm pháp bảo cửu giai của mình, dốc hết bàn lãnh giữ nhà ra chiến đấu.

Nhưng dưới thần kiếm này, dưới Kiếm Ý Yên Diệt này, hết thảy đều mai một. nháy mắt bảy tên Chân Nhất Thần Quân nhanh chóng tiêu tan.

Dư Tắc Thành khống chế thần kiếm bắt đầu tàn sát. Đối mặt với uy thần kiếm, đối mặt Vô Thượng Kiếm Ý, phản ứng của tất cả địch nhân chỉ có một, chính là bỏ chạy.

Không trốn thì phải chết, lại có một tên Chân Nhất Thần Quân kêu lên:

– Mọi người mau tránh, hắn không có khả năng điều khiển phi kiếm thập giai trong thời gian quá dài, hắn bất quá chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, sẽ cạn kiệt nguyên khí rất nhanh.

Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, sau một kiếm vừa rồi, bên trong vầng dương thình lình xuất hiện một vầng trăng. Ban đầu là một vành trăng lưỡi liềm, sau đó là bán nguyệt, cuối cùng là trăng tròn.

Thái dương bên trái, trăng tròn bên phải, rất nhanh hai thứ hợp nhất.

Nhật nguyệt hợp nhất hóa thành minh. Chỉ trong thoáng chốc, một đạo quang minh hùng mạnh xuất hiện, bạo phát vô cùng mạnh mẽ, quét ngang thiên địa, vạn dặm nố ầm ầm.

Sau một kiếm này, trên mặt đất không còn tu sĩ Trúc Cơ nào sống sót, mấy vạn người hoàn toàn chết đi sau một kiếm này.

Kim Đan Chân Nhân cũng đã chết đi khoảng bảy thành. Nguyên Anh Chân Quân cũng chết gần trăm tên.

Sau một kiếm này, Dư Tắc Thành rơi xuống đất, miệng thở hổn hển, ra vẻ mệt nhọc vô cùng.

Lập tức tất cả hưởng ứng lời kêu gọi của tên Chân Nhất Thần Quân vừa rồi, vô số Nguyên Anh Chân Quân. Chân Nhất Thần Quân xông về phía Dư Tắc Thành.

Pháp bảo làm động lòng người.

Vừa rồi hắn đã sử dụng hai món pháp bảo thập giai, một thanh phi kiếm thập giai. Chỉ cần cướp được một trong những món đó, ai cũng có thể xung bá một phương, lập nên cơ nghiệp muôn đời.

Chỉ trong thoáng chốc, vô số người bị dục vọng kích thích, bắt đầu liều mạng, ai cũng nghĩ rằng chỉ cần mình cướp được một món là đủ.

Hiện tại trông Dư Tắc Thành vô cùng yếu ớt, tên Chân Nhất Thần Quân xông tới trước tiên lòng thầm phỏng đoán, nói cho cùng hắn cũng chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, sau khi điều khiến pháp bảo thập giai như vậy, nhất định không còn năng lực chống cự, pháp bảo sẽ là của mình.

Đột nhiên Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.

Nụ cười của hắn toát ra vẻ vô cùng khinh miệt. Thình lình hắn giơ tay ra, một tiếng long ngâm vang lên, trên bầu trời xuất hiện một cự long to trăm trượng, lam quang lấp lánh, long nhãn to cả trượng dữ tợn vô cùng.

Từ trên long thể toát ra ý chí chiến đấu tới cùng, vẻ ngạo thị thương sinh vô cùng bá đạo. Đó là sát cơ vô cùng lạnh lẽo, lại thêm khí tức chết chóc vô hạn. khiến cho người ta nhìn thấy lập tức có cảm giác tuyệt vọng.

Không ngờ hắn vẫn còn phi kiếm thập giai… Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu tên Chân Nhất Thần Quân xông tới nhanh nhất.

Thiên Long giáng thế, lực Thần Uy hiện.

Thiên Long vừa xuất hiện, một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên, thiên địa chấn động. Hai tên Chân Nhất Thần Quân, mười mấy tên Nguyên Anh Chân Quân xông lên trước nhất muốn cướp lấy pháp bảo phi kiếm, lập tức diệt mất giống như đèn tất phụt.

Huyết nhục bọn chúng bắn tung tóe giữa không trung, một kiếm hiện hình, đừng nói là Nguyên Anh bỏ chạy, ngay cả nguyên khí muốn tiết ra cũng không được, tất cả đều bị Thiên Long này hấp thu.

Vô số Chân Nhất Thần Quân phía sau thấy cành tượng này, tên nào tên nấy quay đầu bỏ chạy tứ tán.

Tuy rằng bọn chúng bỏ chạy tứ tán, nhưng vẫn không chịu chạy xa, chỉ chạy ra ngàn dặm bèn dừng lại, lặng lẽ quan sát động tĩnh của Dư Tắc Thành. Phi kiếm pháp bảo thập giai trước mất. không ai muốn buông tha dễ dàng như vậy.

Dư Tắc Thành bật cười vang, cao giọng quát to:

– Mười năm mài một kiếm, chưa từng thử với ai… Lên. mau lên đi, đừng chạy, để ta mượn các ngươi thử kiếm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dứt lời Thân Kiếm Hợp Nhất, hóa kiếm bay lên, tiếp tục sử dụng Vô Thượng Kiếm Ý tàn sát bốn phía.

Chỗ hùng mạnh của phi kiếm thập giai này không phải là khoảnh khắc lúc nó hóa hình xuất hiện, mà là có người điều khiển nó. Phi kiếm có người sử dụng, đây mới là đáng sợ.

Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, thân hóa Thiên Long dài trăm trượng, hoành hành bốn phía. Vừa động đã xuất hiện ngoài ngàn dặm. ngăn cản địch nhân chạy trốn, khóa đuôi một kiếm.

Trên thân Thiên Long biến hóa ra vô số vòng tròn sáng toát ra hào quang ngũ sắc giống như mây lành, khuếch tán ra xung quanh, phạm vi ngàn dặm đều nằm trong đám mây lành này.

Rất nhanh mây lành che phủ không trung, tạo thành từng vòng sóng gợn mơ mơ hồ hồ. Kiếm quang khẽ chuyển, lập tức tất cả Chân Nhất Thần Quân tại đây thân hình ngưng trệ.

Có người kêu lớn:

– Đừng chạy nữa, kiếm quang tới sát người, chạy cũng không kịp. Phải liều mạng một trận mới có thể có đường sống!

Lại có người khác thét to:

– Lần trước điều khiển phi kiếm thập giai, hắn chỉ có thể duy trì trong một trăm tám mươi lần hô hấp, mọi người cố gắng vượt qua quãng thời gian này là có thể sống sót.

Trong khoảnh khắc này, bảy Chân Nhất Thần Quân, hàng chục Nguyên Anh Chân Quân đang bỏ chạy ai nấy đều xuất ra pháp thuật độc môn mạnh nhất của bàn thân mình.

Có kẻ điều khiển phi kiếm cửu giai, phát ra vô số kiếm quang, có kẻ xuất ra bí pháp hủy thiên diệt địa, hình thành họa trời. Có kẻ hóa sinh thiên địa, tập hợp lực lượng vạn khí. hoặc sử dụng pháp tắc Thiên Đạo của mình điên cuồng oanh kích.

Nhưng hết thảy những thứ này đều là vô ích. Thiên Long biến hóa, biến thành một con quang long màu bạch kim, xông vào vùng đất ngàn dặm này.

Quang long mang theo khí thế mênh mông cuồn cuộn, cùng kiếm ý điên cuồng mạnh mẽ xông tận trời cao chém tới. Thiên Long trước đây là ma. còn đây là một kiếm trừ ma. không hề có bất cứ biến hóa khéo léo gì. chỉ là một đòn công kích hung mãnh tới cực điểm.

Dùng lực phá xảo, bất kể là phi kiếm, pháp bảo, bí pháp gì gì, vỡ hết cho ta, diệt hết cho ta. chết hết cho ta!

Đây là Thiên Long Trảm, lúc này đám tu sĩ liên minh Lục Kiếm thúc giục phi kiếm cửu giai các loại tới cực hạn. phát ra vô số kiếm quang ngăn chặn. Nhưng lập tức bị một chiêu Thiên Long Trảm này chém cho tan tác, pháp trận sụp đổ. Thiên Long Trảm đã làm đông tất

cả biến hóa của bọn chúng, tất cả tu sĩ liên minh Lục Kiếm lập tức nổ tan xác mà chết, tất cả phi kiếm, tất cả phi kiếm cửu giai ngân lên một tiếng, tan vỡ hoàn toàn.

Thiên Long Trảm như một cầu vồng kiếm óng ánh bay ra, Cửu Thiên Nguyên Dương Xích. Kim Giao Tiễn, Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng, Thái Âm Diệt Tuyệt Thần cầu, Tử Điện Chùy, Chấn Tiêu Chùy, Đại Lực Kim Cương Thần Xử… hoàn toàn tan tác dưới một kiếm này. Dư thế của nó còn chưa dứt, tiếp tục xuyên thúng thần hồn của đám Chân Nhất Thần Quân, nháy mắt bùng lên vô số sương máu.

Thiên Long Trảm này không có biến hóa pháp thuật gì cả, chỉ đơn thuần là lực lượng vô cùng bá đạo, linh hoạt sắc bén, nhanh chóng tới cực điểm. Tuy rằng nhìn bề ngoài chỉ là một kiếm, nhưng trong nhát chém này ẩn chứa mười đợt kiếm lực.

Đợt kiếm lực đầu tiên của Thiên Long Trảm còn chưa dứt, đợt thứ hai, thứ ba, thứ tư… đã tới. Chín đạo Thiên Long Trảm hóa hợp thành một, sinh ra đợt Chung Cực Thiên Long Trảm thứ mười, cất nát hết thảy, thậm chí chém nát cả không gian, hư vô, ý thức.

Một đạo kiếm quang sinh ra mười nhát chém, nhát nào cũng như sóng thần ngoài biển cả, mênh mông mạnh mẽ, muốn ngăn đỡ cũng không thể được.

Cảm giác của mọi người về kiếm này là:

– Đẹp dường Hậu Nghệ bắn mặt trời, dịu dàng chẳng khác phượng rồng bay, tới như sấm sét trời Thu giận, ngưng như nước giếng chăng gợn nào.

Sau một trăm tám mươi lần hô hấp, kiếm quang chợt lóe, Thiên Long biến mất, Dư Tắc Thành ngạo nghễ đứng giữa trời cao. Đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy trong phạm vi ngàn dặm không còn một mống, tất cả tu sĩ đều đã chết.

Dư Tắc Thành nhìn quanh, sau hai kiếm, tu sĩ còn sống sót chỉ có bốn, năm phần mười. Hai kiếm bạo phát vừa rồi, có khoảng hơn hai mươi Chân Nhất Thần Quân, hơn trăm Nguyên Anh Chân Quân ngã xuống.

Những Nguyên Anh Chân Quân còn sống sót lúc này không dám tham lam nữa, quay đầu bỏ chạy thật sự, ra sức chạy càng xa càng tốt.

Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua vầng dương trên không, sau đó nhìn đám Chân Nhất Thần Quân và Nguyên Anh Chân Quân đang chạy trốn, lên tiếng nói:

– Tội tình gì phải làm như vậy…

Trong mất hắn dường như có một vẻ hắc ám thâm thúy vô cùng, tất cả tu sĩ khác nhìn thấy ánh mất hắn không nhịn được phải lui lại phía sau một bước.

Dư Tắc Thành biến mất nhanh chóng, thi triển Súc Địa Thành Thốn, hắn tới chỗ nào, chỗ ấy vang lên tiếng gào thảm thiết. Trên không vô số Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất bắt đầu chạy trốn, chạy trối chết tứ tán. Lúc này Phản Hư Chân Nhất cũng chẳng khác gì Nguyên Anh Chân Quân, tất cả đều phải bỏ chạy vắt giò lên cổ.

Dư Tắc Thành nhanh chóng xông vào đám đông của địch, nhưng địch nhân trốn cũng không chậm chút nào, hắn bèn hóa thành kim quang tiếp tục đuổi theo. Chỉ thấy trên không có chừng hai mươi mấy Chân Nhất Thần Quân, hơn trăm Nguyên Anh Chân Quân bị một người tay cầm phi kiếm, truy đuổi khắp nơi như bầy thô bị đuổi chạy tứ tán.

Đuổi theo địch nhân khoảng vài chục lần hô hấp, Dư Tắc Thành bèn đáp xuống mặt đất, miệng nói:

– Nếu biết có hôm nay, lúc trước đừng làm vậy…

Lúc này thân hình hắn lại biến hóa, cất tiếng cười ha hà. sau đó lại điên cuồng ca hát.

Tiếng ca hào sàng không câu nệ, vang vọng giữa đất trời:

– Mỹ tửu hồng nhan vui hát ca, kiếm tâm bay thẳng chốn trời xa, chém bay tạp niệm nơi trần thế, chỉ muốn bay cao kiếm cùng ta.

Dư Tắc Thành xuất ra Cửu Thiên Đạp Ca, khống chế kiếm này tiêu dao trong thiên địa. Bước chân thoáng động đã bay lên chín tầng trời, mặc tình hoành hành, còn cao siêu hơn cả Súc Địa Thành Thốn gấp trăm lần. Dưới chín tầng trời duy ngã độc tôn, nháy mắt hắn na di tới chỗ tên Nguyên Anh Chân Quân trốn đi xa nhất.

Kiếm quang vừa hiện, tiếng kiếm ngâm vang lên như tiếng sấm sét vang trời, như tiếng sư tử rống, hổ gầm, sói gào thét. Đồng thời thân kiếm uốn khúc, đàn hồi không ngừng, toát ra uy thế hủy diệt hết thảy, quét thẳng về phía trước, nháy mắt đã giết chết Nguyên Anh Chân Quân kia.

Dư Tắc Thành lại động, bay tới chỗ Chân Nhất Thần Quân trốn đi xa nhất, vung kiếm lên… Tên Chân Nhất Thần Quân rống to một tiếng, tự bạo pháp bảo cửu giai của mình phát ra một đạo kim quang ngăn đón. Nhưng giữa kiếm quang cuồng ca này, hết thảy đều là vô ích. kim quang nháy mắt vỡ nát, Chân Nhất Thần Quân tiêu vong.

Dư Tắc Thành ngạo nghễ trên chín tầng trời, vừa đi vừa ca hát vang trời.

Hắn đi một bước, hát một câu, xuất ra một kiếm, giết một tên địch.

Đám địch nhân này muốn cao chạy xa bay, nhưng Dư Tắc Thành đã quyết giết chết bọn chúng, còn trốn được nữa sao, mời đạo hữu yên nghi nơi đây cho bần đạo…

Sau khi Cửu Thiên Đạp Ca thăng lên thập giai, không có uy lực kiếm Trảm bốn phương như những phi kiếm khác, nhưng có thể tự do đi lại dưới chín tầng mây, trong vòng vạn dặm nháy mắt lập tức đến. Mỗi lần chỉ chém chết một người, nhưng một kiếm chém xuống, nhất định giết chết.

Phương vị mà Dư Tắc Thành di chuyển vô cùng khéo léo, mỗi lần như vậy chỉ đối mặt với một tên. tuyệt đối không để cho đối phương hình thành thế hợp kích.

Sở dĩ Dư Tắc Thành làm như vậy, mục đích chân chính của hắn không phải vì sợ đối phương hình thành thế hợp kích, mà muốn cho đối phương nghĩ như vậy.

Đám Phản Hư Chân Nhất. Nguyên Anh Chân Quân cơ trí tới mức nào, lập tức phát hiện ra điếm này, có người lập tức kêu to:

– Mau. mau tập trung lại, hắn không thể chống lại chúng ta hợp lực công kích. Mọi người hãy tụ tập lại với nhau, hắn muốn chém tận giết tuyệt, căn bản không cho chúng ta chạy trốn.

– Liều mạng đi thôi, hãy liều mạng cùng hắn. bằng không tất cả mọi người phải chết tại nơi đây, mọi người mau mau tụ tập…

Đây là mục đích của Dư Tắc Thành, nếu địch nhân không tụ tập lại, mình phải truy đuổi như vậy sẽ mệt nhọc tới chừng nào, làm sao có thể dễ dàng giết chết bọn chúng?

Dư Tắc Thành bay tới trước mặt một tên Nguyên Anh Chân Quân, tên này vội vàng kêu lớn:

– Ta là Kế Ngôn Chân Quân của Bất Ngôn tông, không phải tới công kích Hiên Viên kiếm phái. Ta tới đây chỉ muốn ghi chép lại hết thảy, xin đừng giết…

Chữ ta còn chưa kịp nói ra, Dư Tắc Thành đã xuất ra một kiếm. Không cần biết ngươi là ai, không cần biết ngươi đang làm gì, dám tới nơi này rồi còn muốn sống sót sao, chỉ là nằm mơ…

Ghi chép cái rắm gì. e rằng tới đây ghi chép tình cảnh Hiên Viên kiếm phái chúng ta bị diệt vong thì đúng hơn. Bằng không tại sao không đứng vào địa vị trung lập bàng quan, mà gia nhập vào đội ngũ của địch nhân như vậy? Bất Ngôn tông là cái thá gì, chết đi đạo hữu…

Dư Tắc Thành lại tới trước mặt một tên Chân Nhất Thần Quân, tên này vội vàng kêu lớn:

– Ta là minh hữu của Hiên Viên kiếm phái, ta là nội gián, không phải là đồng bọn của chúng, ta tới để giúp Hiên Viên kiếm phái các vị, ta…

Cũng là một kiếm chém xuống, giết chết ngay tức khắc. Minh hữu hay không ta không biết được, minh hữu gia nhập hàng ngũ địch nhân, có được mấy người thật lòng giúp ta? Cho dù là thật lòng, ta cũng không giúp được, chết đi thôi.

Dư Tắc Thành vừa ca vừa tiến tới, y phục phất phơ, tay áo vung lên hạ xuống liên tục, tiếng ca của hắn như ngâm nga, như than thở.

Thân hình của hắn theo tiếng ca mà động, thân hình vũ động chẳng khác nào đang múa theo tiếng nhạc, nhất cử nhất động tạo thành nhịp điệu kỳ diệu, đối phương không thể nắm bắt được.

Theo tiếng ca cao vút, thân hình Dư Tắc Thành uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chày mây trôi, vô cùng linh hoạt. Mỗi động tác phát ra một kiếm, kiếm quang tới chỗ nào, tiêu diệt hết thảy, mỗi kiếm ắt Trảm một người.

Mỗi một kiếm của Dư Tắc Thành toàn là hóa thế mà sinh, ẩn chứa lực Ngũ Hành, uy Cửu Thiên, không đâu là không tới được, đại biểu cho lực Thiên Địa rộng lớn mênh mông lại tinh thuần, chính là Thế Thiên Địa. Mỗi một kiếm đều có đặc điểm tinh khiết, thuần túy, có được lực hủy diệt vô cùng. Mỗi kiếm đánh ra xông thẳng lên chúi tầng trời, thậm chí bay vào tận Thanh Minh.

Mỗi một kiếm như vậy vô cùng hung mãnh, có lực hủy diệt hùng mạnh, cự ly rất xa, tốc độ đệ nhất.

Mỗi kiếm xuất ra, nháy mắt ngàn trượng, trường kiếm chém tới đâu, địch nhân tan xác tới đó, mỗi một kiếm đều là hình thần câu diệt.

Sau một trăm tám mươi lần hô hấp, tiếng ca tất mất, lúc này Dư Tắc Thành mới lên tiếng nói:

– Chỉ cần Dư Tắc Thành ta còn ở đây, chỉ cần Hiên Viên kiếm phái ta mỗi người còn kiếm trong tay, không ai có thể coi thường chúng ta. Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên… Đã tới đây rồi thì đừng đi nữa. vùng đất này rất cần phân bón, tất cả nằm xuống hết cho ta!

Nhìn lại chỉ thấy đám Chân Nhất Thần Quân. Nguyên Anh Chân Quân còn sống sót đã tụ tập lại với nhau, thủ ở trước loan xa Cửu Long Cửu Ma của Vô Sinh lão tổ. Vừa rồi Dư Tắc Thành tàn sát bốn phía, mỗi bước một kiếm, giết chết một người, khiến cho địch nhân cảm thấy kinh hồn khiếp vía.

Mà Vô Sinh lão tổ chống đỡ được một đòn của pháp bảo thập giai, khiến cho mọi người có cảm giác vô cùng tin tường lão, cho nên tụ tập lại nơi này theo bàn năng.

Đây đúng là chuyện mà Dư Tắc Thành cần, hắn bèn bước tới từng bước một, mỗi bước vượt qua ba mươi dặm. thi triến Súc Địa Thành Thốn, tiến về phía cường địch.

Thình lình có người quát lớn:

– Hắn mượn dùng lực đại địa để điều khiển phi kiếm thập giai, ai có thể cắt đứt nguyên khí đại địa mau ra tay!

Tuy rằng Dư Tắc Thành giả vờ như vậy, nhưng đám Chân Nhất Thần Quân há phải những kẻ tầm thường, lập tức nhận ra nhược điểm của hắn.

Vài người lập tức thi pháp, vô số pháp thuật khống chế nguyên khí đại địa, cắt đứt địa khí được thi triển như Đoạn Long Cơ. Thiên Địa Ly… Lực đại địa nhanh chóng bị cắt đứt, bị những pháp thuật này hoàn toàn cắt đứt.

Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, hắn chỉ cần đứng chân trên mặt đất, làm sao địch nhân có thể chặt đứt cho được? Chỉ cần hắn đứng trên mặt đất là có thể kích hoạt Kiếm Ý Hậu Uyên, còn nguyên khí đại địa không có ý nghĩa à nhiều với hắn.

Như vậy rất tốt, có thể hấp dẫn sự chú ý của cường địch.

Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục bước đi mỗi bước ba mươi dặm. đã tới bước thứ ba, dáng vẻ của hắn hết sức tự nhiên, ung dung phóng khoáng.

Tới bước thứ tư không còn là ba mươi dặm nữa. Thật ra mỗi bước ba mươi dặm là Dư Tắc Thành muốn cho địch nhân sơ xuất. Bước thứ tư hắn vượt qua năm trăm dặm. đi tới vị trí mặt đất bên dưới địch nhân trên không. Lúc này phi kiếm Sát Na Quang Hoa khởi động.

Chỉ trong thoáng chốc, Sát Na Quang Hoa hóa thành một đạo hào quang trải rộng phạm vi trăm dặm. Trong khoảnh khắc này, vạn vật trong thiên địa đều bị đình trệ bất động, Đây là bất động vĩnh hằng, ánh sáng, gió, con người… đều bất động.

Thế gian tạm ngừng, quang hoa trong Sát Na này tạm thời bất động.

Đại đa số Chân Nhất Thần Quân. Nguyên Anh Chân Quân đã tụ tập tại nơi này, hết sức thích hợp xuất ra một kiếm này, tạm dừng hết thảy.

Thật ra nếu quan sát cẩn thận số tu sĩ này, có thể thấy số Kim Đan Chân Nhân còn sống sót là hoàn toàn không thể cử động. Thân thể Nguyên Anh Chân Quân không thể cử động, nhưng ánh mất thần thức có thể động. Phản Hư Chân Nhất có thể hành động, nhưng vô cùng chậm chạp, chẳng khác lừa già kéo xe.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.