Hiện tại đai lưng này đã tan nát, phù văn linh thạch trên đó không còn, chỉ có thể cho vào lò làm tài liệu luyện khí. Trên đó vẫn còn vết máu, xem ra Phong Sư sư tổ lành ít dữ nhiều, có lẽ đã hoàn toàn tiêu vong trong trận chiến này.
Phong Sư sư tổ đã tử trận, hảo hữu của lão là Vũ Bá sư tổ hẳn sẽ không sống một mình, vậy là hai vị sư tổ hoàn toàn tử trận.
Thật ra Phong Sư sư tổ trước nay vẫn tỏ ra hết sức lạnh lùng với Dư Tắc Thành. Hồng nhan tri kỷ Mộ Yên Tiên Tử của lão bị Dư Tắc Thành thuê nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý. Tuy rằng lão không có bằng chứng, nhưng có lẽ là nhờ cảm ứng Thiên Nhân, cho nên lão vẫn có thành kiến với Dư Tắc Thành, mỗi lần gặp hắn là mặt lão lại tỏ ra lạnh như tiền. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hôm nay thấy dấu vết còn sót lại của Phong Sư sư tổ đã tử chiến, Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng tê tái. Tuy rằng lão không thích mình thật, nhưng vẫn là trưởng bối trong Hiên Viên kiếm phái, cũng như thân nhân trong nhà. dù có quan hệ không tốt nhưng dẫu sao cũng máu mủ ruột rà.
Dư Tắc Thành than dài một tiếng, cất đai lưng hỏng này đi, tiếp tục sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật vừa phi hành vừa tìm kiếm thi hài.
Chưa bay ra khỏi hồ nước, Dư Tắc Thành chợt phát hiện ra khí tức một thanh phi kiếm dưới đáy hồ. Thanh phi kiếm này là một bộ sáu thanh hợp nhất, là phi kiếm mà Nhất Tâm sư bá yêu thích nhất. Năm xưa mình đi thăm Long Thiên Hoàng, từng thấy nó rất nhiều lần.
Bộ sáu thanh phi kiếm này đại biểu cho sáu nguyên thần trong thân thể Nhất Tâm sư bá, đại biểu cho ký ức về quá khứ của mình. Kiếm còn mà người không thấy, không cần nghĩ nhiều. Nhất Tâm sư bá cũng đã tử trận.
VỊ Nhất Tâm sư bá lấy một hóa sáu, rất thích thay đổi vẻ mặt đã tiêu tan tại nơi này, không bao giờ còn thấy nữa…
Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy đau nhói trong lòng, không khói bàng hoàng kinh hoàng. Không biết sư phụ mình thế nào rồi, hai đệ tử của mình ra sao… Dạ Hàn. Nhất Trúc sư huynh. Lục sư đệ, Thất sư đệ… những sương mặt quen thuộc này rốt cục còn có thể gặp lại được mấy người…
Lập tức Dư Tắc Thành gia tăng tốc độ, bay nhanh ra xa.
Nháy mắt hắn đã bay ra khỏi đại lục, tiến vào Thương Khung hài.
Biển rộng bao la, mênh mông vô bờ bến, lập tức Dư Tắc Thành ngơ ngác ngẩn người, không biết phải truy về hướng nào.
Hắn nghiến răng một cái, bạo phát Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình lan tràn ra bốn phương tám hướng, tiến thành thăm dò dấu vết trận chiến.
Hiện tại Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành chỉ có tác dụng trong phạm vi năm trăm dặm. vượt qua phạm vi này sẽ không tra xét được gì. Sỡ dĩ phạm vi thu hẹp như vậy là vì năm xưa hắn tu luyện Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, khiến cho phạm vi Thấu Không Đại Thần Niệm thuật giảm xuống chỉ còn phạm vi trăm dặm. Sau đó nhờ một lần ngộ đạo, mờ rộng được năm lần, cũng chỉ có phạm vi năm trăm dặm.
Có lẽ hiện tại sư phụ đang khổ chiến, có lẽ thiếu một chút nữa là có thể giết chết địch nhân, có lẽ nếu có mình tham chiến, các vị Phong Sư sư tổ, Vũ Bá sư tổ sẽ không phải chết…
Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng đau khổ, nôn nóng không yên.
Thình lình hắn quát lớn một tiếng:
– Biến cho ta, mở rộng thiên địa!
Sau khi Dư Tắc Thành đạt được Hồng Mông tử quang, hắn nâng cao kiếm ý cơ bàn nhất của mình là Kiếm Ý Như Thiên.
Kiếm Ý Như Thiên là kiếm ý mà Dư Tắc Thành có được đầu tiên, cũng là quan trọng nhất với hắn. có thể hóa sinh thiên địa.
Dư Tắc Thành có thể hóa kiếm ý của mình thành vạn vật trong thiên địa, mượn khí thế vạn vật chém giết cường địch, có thể khai thiên lập địa, hùng mạnh vô cùng.
Sau Dư Tắc Thành lại nâng cao kiếm ý này, ngoại trừ mượn dùng khí thế vạn vật thiên địa còn có thể hóa hình, biến kiếm quang thành búa, kiếm ý thành thực thể, đập chết đối phương.
Vừa rồi Dư Tắc Thành có được lực Thần Uy, đã vượt qua cảnh giới hóa hình, từ hình đến chất, hiện thực hóa kiếm ý của mình.
Thật ra chuyện này cũng tương tự Tâm Kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền Tông, chỉ cần tâm niệm khẽ động là có thể biến ào thế giới. Thật ra là chịu ảnh hưởng của Hiên Viên Thần Kiếm.
Dư Tắc Thành gặp Hiên Viên Hoàng đế, khống chế Thiên Lại Cự Nhân luyện hóa Hiên Viên Thần Kiếm. Lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm quá sức hùng mạnh khiến cho hắn mê say, trong vô tình đã bất chước theo lực Thần Uy của Hiên Viên Thần Kiếm.
Vốn kiếm ý của hắn có nguồn gốc từ Hiên Viên Lục Kiếm, mà Hiên Viên Lục Kiếm có quan hệ móng manh với Hiên Viên Thần Kiếm. Có câu là trăm sông về biên, cho nên lực Thần Uy của Dư Tắc Thành chính là như vậy, chỉ cần nghĩ là có thể thực hiện.
Tuy rằng chỉ có thể thực hiện được một. hai phần, sau khoảnh khắc biến hóa sẽ tiêu tan rất nhanh, thậm chí không có được khí thế thiên địa tùy ta mà động như Hiên Viên Thần Kiếm, nhưng cũng là một loại lực Thần Uy hết sức hùng mạnh.
Sau khi rống to, Dư Tắc Thành hợp nhất lực Thần Uy Kiếm Ý Như Thiên cùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của mình lại. Ta muốn được Thấu Không Đại Thần Niệm thuật hùng mạnh nhất!
Tâm niệm vừa động, lực Thần Uy lập tức thi hành. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, đầu Dư Tắc Thành tuôn ra máu tươi như suối.
Thấu Không Đại Thần Niệm thuật chính là tiên thuật vô thượng, lúc Dư Tắc Thành kích phát lực Thần Uy dung hợp, đã làm sống lại đặc tính bàn nguyên của nó, đánh nát tất cả hạn chế phạm vi thần niệm do trước kia Dư Tắc Thành tu luyện gây ra, cùng liên hệ của Dư Tắc Thành với Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, khiến cho hắn trở lại bình thường.
Máu tươi tuôn ra là do pháp thuật mất đi hiệu lực gây ra thương tích. Tuy rằng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành đã khỏi phục lại bình thường, nhưng hắn sẽ không còn sử dụng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến được nữa.
Hiện tại không thể lo được quá nhiều, Dư Tắc Thành lập tức sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, dốc hết toàn lực xuất ra, lại sử dụng lực Thần Uy mờ rộng tiếp tục.
Nhờ có lực Thần Uy, vô số thần niệm của Dư Tắc Thành lan tràn ra trong thiên địa, xuyên qua hư không. Nháy mắt phạm vi vạn dặm đều nằm trong thần niệm của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhanh chóng tìm được chỗ sư phụ mình, ở ngoài bây ngàn dặm. trên một hài đào, các đệ tử còn sống sót của năm đại kiếm phái đang bao vây xung quanh một ngọn núi cao.
Trên núi là phân thân cuối cùng của Tâm Ma Tàn Ảnh, hình dáng Kiếm Lão Nhân lúc này đã trở nên ảm đạm. dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Dư Tắc Thành cảm giác có vẻ hư ào già dối. Nhưng nó vẫn thủ vững trên núi cao, không cho bất cứ ai xông lên. Kỳ thật cũng không xông lên được, những đệ tử năm đại kiếm phái còn sống sót xem ra không ai còn đủ sức giở kiếm lên.
Thì ra là ở đó… Dư Tắc Thành vừa định bay về phía hài đào, đột nhiên thần niệm của hắn phát hiện ở hướng ngược lại với hài đảo, có một màn sương đen mờ tới cực điếm đang liều mạng chạy trốn.
Màn sương đen kia rõ ràng là hình dáng của Kiếm Lão Nhân, rất nhanh trong đầu Dư Tắc Thành xuất hiện một ý nghĩ:
– Kim thiền thoát xác, chặt đuôi cầu sống!
Nó muốn chạy trốn, nó muốn chạy trốn…
Dư Tắc Thành lập tức nổi giận đùng đùng, trận chiến này đã chết nhiều người như vậy,
đánh lâu như vậy, rôt cục không ngờ để nó chạy trôn. Nêu như Tâm Ma Tàn Ảnh thật sự trôn thoát, hết thảy cố sắng đều uổng phí. cái chết của mọi người cũng thành vô ích. không thể, tuyệt đối không thể để nó chạy trốn!
Dư Tắc Thành đổi phương hướng nhanh chóng, hóa thành một đạo kim quang đuổi về phía Tâm Ma Tàn Ảnh đang chạy trốn. Trốn đi đâu, để mạng lại đây cho ta…
Dư Tắc Thành thi triển Kim Quang Phích Lịch Độn. hóa thành kim quang nhanh như điện chớp, chỉ trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm. điên cuồng đuổi theo Tâm Ma Tàn Ảnh dưới thần niệm của mình.
Tâm Ma Tàn Ảnh đang phi hành về phía biển cả, vượt qua Thương Khung hài chính là đại lục Lư châu, không hề dừng lại.
Đột nhiên nó đứng yên bất động, xem ra đã cảm ứng được khí tức của Dư Tắc Thành.
Rất nhanh, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn không tới mười dặm. Dư Tắc Thành liếc mất nhìn qua, trên biển cả mênh mông không có gì cả, dù là dưới thần niệm của mình cũng không phát giác tung tích Tâm Ma Tàn Ảnh.
Dư Tắc Thành liên tục sử dụng mười mấy loại pháp thuật, pháp nhãn, cũng không tìm thấy tung tích Tâm Ma Tàn Ảnh. Chỉ có sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, mình mới có thể phát hiện ra Tâm Ma Tàn Ảnh. thì ra là như vậy, chẳng trách nó có thể chạy thoát khỏi năm đại kiếm phái vây công.
Dần dần Tâm Ma Tàn Ảnh phát hiện Dư Tắc Thành đang ở trên đầu nó, không chịu bay đi, dường như đang tìm kiếm gì đó. Nó biết mình đã bại lộ, chỉ trong thoáng chốc nó tiếp tục bỏ chạy đi xa. Lần này nó đã để lộ thân hình của mình, lập tức trên mặt biển xuất hiện một
bóng râm, hóa thành vệt sáng âm u biến mất nơi bờ biển.
Còn muốn trốn ư, ngươi chạy đi đâu!
Dư Tắc Thành đuổi sát theo sau, kẻ đuổi người chạy trên mặt biển.
Tốc độ của Dư Tắc Thành nhanh hơn Tâm Ma Tàn Ảnh. nhanh chóng thi triển Súc Địa Thành Thốn, bay tới phía trước Tâm Ma Tàn Ảnh. quay đầu đuổi ngược.
Dư Tắc Thành cũng không nóng lòng bất kịp Tâm Ma Tàn Ảnh. chỉ theo sau đối phương cách chừng trăm trượng. Ngươi nhanh ta cũng nhanh, ngươi chậm ta cũng chậm, điều chinh phương hướng không ngừng. Hắn muốn dần dần bức Tâm Ma Tàn Ảnh tới chỗ không có đường lui, khiến cho nó hao hết nguyên lực, dần dần bức tử nó.