Dư Tắc Thành nhìn chúng, đưa Ngũ thải thạch, Kim Tinh Chiến Giáp cho chúng. Sau đó lại đưa Tam Bàn kinh, Kim Tinh Lục Ngự Quyết cho chúng dùng luyện hóa hai món Tiên Thiên Linh Bảo kia.
Nháy mắt hai con rối này hóa thành hào quang, trở về tiêu ký tâm đăng trên đỉnh đầu Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lẳng lặng ngồi xuống bất động. Sau bảy ngày, tâm đăng phóng xuất hào quang, hai con rối lại hiện hình hóa thành hai phân thân giống Dư Tắc Thành như đúc.
Dư Tắc Thành nhìn phân thân của mình, buông tiếng than dài:
– Ta đây cầu đạo, hết sức khó khăn, vì muốn tiến lên trên tiên lộ, chỉ có thể hợp nhất kiếm ý Ngũ Hành, tự chém thân mình. Cảm tạ hai vị đạo hữu thành toàn, tương lai Tắc Thành nhất định báo đáp.
Dứt lời bèn vái dài sát đất.
Tức Nguyên Thổ khôi lỗi và Cực Đạo Tử Kim Cương liếc nhìn nhau. Tức Nguyên Thổ khôi lỗi thản nhiên cười nói:
– Ngươi cũng là ta, ta cũng là ngươi, ta đi trước một bước, hy vọng ngươi không phụ tâm huyết của chúng ta, ắt phải thiên địa đại thành mới được.
Cực Đạo Tử Kim Cương lại nói:
– Duyên sinh duyên diệt, ngươi ban sinh mạng cho chúng ta, hôm nay chúng ta trả lại. Từ nay giữa chúng ta cùng ngươi không còn vướng bận, duyên đã diệt rồi, sẽ không còn ngày tương kiến.
Dư Tắc Thành nhìn chúng, trong lòng bất động, tâm như sắt thép.
Mình còn chưa đạt tới cảnh giới có thể thương hại cho người khác. Vì đạt được lực lượng hùng mạnh hơn, đôi lúc phải hy sinh, thậm chí là hy sinh bàn thân mình. Cho nên dù phân thân trước mắt mình sắp sửa tiêu tan, lòng Dư Tắc Thành cũng không hối hận.
Tức Nguyên Thổ khôi lỗi và Cực Đạo Tử Kim Cương liếc nhìn nhau, chậm rãi hút khí, thình lình một dao động rất lớn bùng lên trên người chúng. Nháy mắt thân hình chúng chợt biến hóa, trở thành hai lỗ đen hư vô sâu không thấy đáy, lơ lửng giữa không trung.
Hai lỗ đen này to chừng năm trượng, thình lình xuất hiện giữa không trung. Nhìn vào trong đó chỉ thấy bóng tối mịt mờ, âm u thăm thẳm chẳng khác vực sâu.
Lỗ đen phát ra lực hút vô cùng đáng sợ, hút hết thảy vật chất và lực lượng trong thiên địa.
Dư Tắc Thành thầm niệm:
– Diêm Ma Hắc Động thuật.
Hai lỗ đen xuất hiện chỉ trong khoảng mười lần hô hấp, nháy mắt đã biến mất. Một đạo bạch quang xuất hiện trong hai lỗ đen, chỉ trong khoảnh khắc, lực lượng mà hai lỗ đen hấp thu trước đó thình lình bạo phát với thanh thế mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, lấy lỗ đen làm trung tâm, không khí trở nên bập bềnh như gợn sóng. Cả thế giới dung nham trở nên như một mặt nước, trên đó xuất hiện vô số hình ảnh phản chiếu bồng bềnh. Vạn vật trở nên mơ hồ, sau đó âm thầm lặng lẽ vỡ tan thành vô số mảnh.
Chớp mắt vụ nổ biến mất, trong vòng trăm dặm, không còn lại chút dung nham nào, chỉ có một viên linh thạch ngũ sắc và một chiếc Kim Tinh Chiến Giáp lơ lửng giữa không trung.
Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng trên đầu Dư Tắc Thành phát ra một tiếng kêu giòn tan. Thân đăng do vô số chú văn hóa thành nháy mắt tan tác, hóa thành một luồng khí bay đi.
Đồng thời trong lòng Dư Tắc Thành, tất cả nội dung về Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp hoàn toàn biến mất, dường như hắn chưa từng học qua bí pháp Tiên Tần này vậy.
Hơn nữa Dư Tắc Thành biết rằng từ nay về sau, mình sẽ không bao giờ có phân thân được nữa. Năm phân thân của mình đã liên tục tiêu vong, đạo pháp thiên địa không thể tiến hành hết lần này sang lần khác, cho nên mình không có khả năng chế tạo phân thân thứ sáu.
Dư Tắc Thành nhìn Tiên Thiên Linh Bảo trước mắt, nói:
– Không thể thì không thể, chỉ cần ta có kiếm trong tay, cần gì phải có phân thân, ta không hối hận!
Dứt lời giơ tay điểm ra, lập tức hai món Tiên Thiên Linh Bảo hóa thành lưu quang tiến vào thân thể Dư Tắc Thành. Đồng thời Thể Hồ Chỉ Quang của Tiên Tần Luyện Khí thuật trong thân thể hắn bắt đầu tụ tập đến hai kiếm ý này, bắt đầu tu luyện Vô Thượng Kiếm Ý.
Hậu Thổ chở đức, nguy nga như vực, vô cùng vô tận, chính là đại địa. Đây là nền tàng của hết thảy, căn bản của vạn vật, suối nguồn của thiên địa.
Dư Tắc Thành nhận được Kiếm Ý Hậu Uyên, là Vô Thượng Kiếm Ý. Kiếm ý này vừa xuất, cường địch sẽ có cảm giác như đại địa là địch nhân của mình, vô cùng sâu nặng. Uy một kiếm này vô cùng vô tận, không thể địch nổi. Sau một kiếm này, cát bụi lại trở về cát bụi, cường địch hóa thành tro bụi.
Kim quang chiếu xạ sao Ngưu sao Đẩu, Kim thuộc phương Tây, từ Thổ mà ra, Kim vô cùng sắc bén, chủ của sinh tử, phá hủy hết thảy.
Dư Tắc Thành nhận được Kiếm Ý Liệt vẫn, chính là Vô Thượng Kiếm Ý. Kiếm ý này vừa xuất, thuộc tính Kim đạt tới cực hạn, sao trời rơi rụng, cắt đứt hết thảy vật hữu hình và vô hình, thậm chí cả không gian thứ nguyên, có thể cắt đứt phá tan hết thảy.
Lập tức Dư Tắc Thành đạt thành năm loại kiếm ý Ngũ Hành, trong lòng mừng rỡ. Nhưng đường phía trước còn dài, không thể để thất bại giữa chừng như vậy.
Dư Tắc Thành bình tâm tĩnh khí, không luyện kiếm nữa, mà là đứng dậy tản bộ, không hề tỏ ra nôn nóng, sau đó tĩnh tọa.
Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành điều khiển Kiếm Ý Hư Vô, đây là Vô Thượng Kiếm Ý đầu tiên mà mình đạt được. Luân hồi phá hủy vạn vật, vạn vật có khô có tươi, khô vinh hóa luân hồi, uy năng hệ Mộc cực hạn sinh ra luân hồi vô hạn.
Mộc sinh Hỏa, Hòa Diễm vô cùng, hóa thành Kiếm Ý Yên Diệt. Hết thảy vật chất dưới sức nóng cực hạn này hoàn toàn tan thành tro bụi, thậm chí tro bụi cũng không còn.
Hỏa sinh Thổ, đại địa bao la hóa thành Kiếm Ý Hậu Uyên, vực sâu, lòng đất mênh mông vô tận. uy năng vô biên không thể địch nối, cát bụi trở về cát bụi, cường địch tan tác.
Thổ sinh Kim, không gì là không phá nổi, sinh ra Kiếm Ý Liệt vẫn. Kiếm ý này chưởng quàn trăm binh, làm chủ sinh tử, bài trừ hết thảy, cắt đứt hết thảy vật chất hữu hình vô hình, không gian thứ nguyên, thày đều tan vỡ.
Kim sinh Thủy, đóng băng thiên địa, hóa sinh Kiếm Ý Hư Vô, vạn vật yên lặng, thiên địa đông cứng, hết thảy hóa thành hư vô.
Thủy sinh Mộc, tái sinh Kiếm Ý Luân Hồi, tuần hoàn trọn một vòng, chính là Thiên Đạo Ngũ Hành.
Cứ như vậy, năm loại Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Hậu Uyên, Kiếm Ý Liệt vẫn, Kiếm Ý Yên Diệt. Kiếm Ý Hư Vô tuần hoàn không ngừng.
Ngũ Hành tương sinh, Thiên Đạo tuần hoàn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Chỉ trong thoáng chốc, một lực lượng hùng mạnh từ thân thể Dư Tắc Thành phóng xuất ra ngoài, lực lượng này thâm sâu mà rộng lớn, nháy mắt tất cả Cường giả trên tinh vực Thiên Lại này đều cảm ứng được lực lượng đáng sợ ấy.
Mọi người kinh ngạc vô cùng, đây là…
Kiếm ý Ngũ Hành dung hợp thành một, đạt tới lực lượng thâm sâu mà rộng lớn vô biên.
Ngay cả Tứ sư huynh Tinh Thần ở một tinh vực xa xôi đang ngủ say, mài mê luyện hóa lực lượng Chung Cực Thần Uy mà mình vừa đạt được cũng bừng tỉnh dậy.
Sau khi y tỉnh dậy, đưa mắt nhìn về phía tinh vực Thiên Lại ở xa xa, lên tiếng nói:
– Sư đệ, cảm tạ đệ, vốn phải một năm sau ta mới luyện hóa xong lực Chung Cực Thần Uy, mới có thể tỉnh lại. Nhưng đệ đã giúp ta, làm cho ta thức tỉnh, khiến cho ta không cần đợi hết một năm đã luyện hóa thành công lực Chung Cực Thần Uy.
– Quả nhiên đệ làm cho ta hết sức bất ngờ, xem ra đệ có thể đánh cùng ta một trận.
Thình lình y đứng bật dậy, lập tức giống như một người khổng lồ xuất hiện cuối chân trời, chiến ý mênh mông toát ra phá tan hết thảy Thời Không, phát ra khiêu chiến với Dư Tắc Thành ở pháo đài Thiên Lại.
Kiếm ý Ngũ Hành của Dư Tắc Thành đã hoàn toàn hợp nhất, vốn chúng đều là kiếm ý hủy diệt hết thảy tới cực hạn. Nhưng không biết vì sao sau khi Ngũ Hành hợp nhất lại nghịch chuyển.
Lực Hủy Diệt Ngũ Hành này, mỗi loại đều đạt tới cực hạn lực Ngũ Hành. Hư Vô, Yên Diệt, Luân Hồi, Hậu Uyên, Liệt vẫn đều đạt tới hủy diệt cực hạn.
Nhưng tới trạng thái cực hạn này rồi, vật cực tất phản, ngược lại trở thành lực Ngũ Hành ôn hòa, tràn đầy sinh cơ. Dần dần dung hợp thành một thể, trở thành một loại lực lượng tự nhiên vô cùng khó tả.
Thiên địa có Ngũ Hành, thứ nhất là Thủy, thứ hai là Hỏa, thứ ba là Mộc, thứ tư là Kim. thứ năm là Thổ. Thủy Hỏa Kim Mộc Thổ, tương sinh tương khắc có thể phối hợp, cương nhu kết hợp có thể dung hòa, tuần hoàn không ngừng, sinh sôi bất diệt, từ đó sản sinh ra vạn vật.
Ngũ Hành hợp nhất này chính là tự nhiên, tự nhiên sinh ra thiên địa.
Nháy mắt Dư Tắc Thành hiểu được mình lãnh ngộ được thứ gì, đây chính là lực lượng tự
nhiên, cảm ngộ tự nhiên, cũng là điểm cần thiết nhất, cơ bản nhất để khống chế Thiên Lại Cự Nhân.
Lực lượng này quá mức hùng mạnh, quá mức thâm ảo, phải chăng là lực Thần Uy? Không, đây không phải là lực Thần Uy, lực lượng này đã vượt qua lực Thần Uy, đây hẳn là lực Đại Thần Uy.
Chậm đã, đây cũng không phải là lực Đại Thần Uy… Lực Thần Uy sâu không lường được, hùng mạnh vô cùng, có lực lượng có thể phá hủy hết thảy. Nhưng lực lượng này lại vô cùng nhu hòa ấm áp, tự nhiên tràn trề, nó không phải là lực Thần Uy.
Rốt cục đây là lực lượng gì?
Dư Tắc Thành chậm rãi cảm nhận lực lượng này. Lực lượng hùng mạnh như vậy tụ tập vào người Dư Tắc Thành, hắn chỉ có thể nở một nụ cười khổ. Lực lượng này hùng mạnh tới mức hắn chỉ có thể tiếp xúc, khẽ cảm ứng, nhưng không có trình độ khống chế được nó.
Giống như tay không vào núi bảo, vô số bảo bối trước mắt mình, nhưng không thể lấy đi được thứ nào. Cũng như bên người có bảo đao vô địch, nhưng mình chỉ là trẻ con ba tuổi, chỉ có thể nhìn mà không thể múa, đừng nói là giết địch.
Bất quá mình đã chạm tới được lực lượng này, đã tìm được con đường, tuy rằng hiện tại mình chưa thể khống chế được nó, nhưng nhất định tương lai có thể.
Nháy mắt Bát Bộ Thiên Long xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, bọn chúng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, ánh mắt tràn đầy vui mừng kinh ngạc.
Dư Tắc Thành nhìn chúng gật gật đầu, tuy rằng mình không thể khống chế thần lực này, nhưng hơi lãnh ngộ một chút cũng đã đủ khống chế Thiên Lại Cự Nhân.
Dư Tắc Thành hỏi:
– Đây là lực lượng gì vậy?
Băng Lan Yêu Long đáp:
– Đây là lực Sáng Thế, lực lượng này có thể sáng tạo cả một thế giới, chính là lực lượng vĩ đại nhất mà Tiên Tần Thủy Hoàng của chúng ta đã phát hiện ra. Tiên Tần đế quốc chúng ta, bất kể là Bát Bộ Thiên Long chúng ta hay thế giới Bàn cổ, Tiên Tần cổ đạo, động phủ Tiên Tần. đều do lực lượng này sáng tạo mà ra.
– Ngươi có được thế giới Bàn cổ, cho nên cũng có được lực lượng này. Lực lượng này cũng là lực lượng hạch tâm của Thiên Lại Cự Nhân, chúc mừng, ngươi đã thành công.
Dư Tắc Thành hỏi:
– Đây là lực Sáng Thế, không phải là lực Thần Uy hay sao?
Đại Uy Thiên Long đáp:
– Không phải lực Thần Uy, nó không thể dùng để chiến đấu, tác dụng của nó chính là sáng tạo sinh mạng, cân bằng tự nhiên. Nhờ có sự tồn tại của nó, ngươi mới có thể chống đỡ Thiên Lại Cự Nhân cắn trả. Chỉ có lực lượng cân bằng này mới có thể khống chế Thiên Lại Cự Nhân.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
– Thì ra là như vậy, không ngờ ta khổ cầu lực Thần Uy không thành, rốt cục lại ngộ ra được lực Sáng Thế, lực lượng của tự nhiên.
– Ha ha, thật sự là không thể ngờ được, quả thật con tạo trêu người…
Hắn nhìn thoáng qua thế giới bên ngoài, trầm giọng hỏi:
– Hiện tại tình hình ra sao, địch nhân còn lại bao nhiêu, những tu sĩ khác có biết ta lãnh ngộ tự nhiên không?
Thánh Cát Quang Long đáp:
– Cuộc chiến đã tiến vào giai đoạn giằng co, đối phương chỉ còn lại trên dưới bảy ngàn vạn chiến sĩ, bất quá bọn chúng càng ngày càng mạnh, không hề dễ đối phó như trước nữa. Nhưng trận địa pháo đài Thiên Lại chúng ta chỉ mới tổn hại hai thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta tất thắng không sai.
– Không ai biết được ngươi vừa lãnh ngộ tự nhiên. Lúc lực Sáng Thế vừa xuất hiện, chúng ta giả vờ nói rằng đây là Thiên Lại Trí Long sống lại, có được lực lượng này. Đồng thời chúng ta đã chế ra một phân thân cho ngươi, giả làm ngươi trà trộn giữa đám tu sĩ, cho nên không ai hay biết.
Dư Tắc Thành kinh ngạc hỏi lại:
– Địch nhân chỉ còn lại bảy ngàn vạn thôi sao?
Thánh Cát Quang Long nói:
– Đúng vậy, ở giai đoạn sau của cuộc chiến, dưới sự dẫn dắt của bọn Tô Tam Thái, Nhị Đại Ma Tôn. chúng ta phát động xung phong vài lần, lợi dụng chiến trận do con rối Tiên Tần kết thành đánh chết vô số cường địch, mới đạt được chiến tích như vậy.
Dư Tắc Thành nói:
– Thật là hay quá, chỉ cần tăng lực là chúng ta có thể tiêu diệt hết tất cả địch nhân.
Đột nhiên có vô số tiếng cành báo vang lên:
– Cành báo, cành báo, phát hiện rất nhiều năng lượng tụ tập, phán đoán đây là Chung Cực Thần Uy Sĩ thức tỉnh. Cẩn thận, cẩn thận, y đang phát động công kích chúng ta!
Mọi người nghe vậy giật mình kinh hãi, nháy mắt thủy kính mở ra, có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài xa.
ở tinh vực xa xôi, có một bóng đen thật lớn dần dần xuất hiện.
Bóng đen này có hình dáng như một đám mây bay, chậm rãi bay về phía này. Nhưng y không bay tới tinh vực Thiên Lại, mà thình lình bổ nhào vào giữa liên quân Dị tộc.
Liên quân Dị tộc vừa thấy y lập tức ắt tiếng hoan hô long trời lở đất. Hy sinh một trăm hai mươi ngàn vạn chiến sĩ mới có thể chế tạo ra Chung Cực Thần Uy Sĩ, bọn chúng vô cùng vui sướng.
Nhưng những tiếng hoan hô biến thành những tiếng kêu thảm thiết rất nhanh. Chỉ thấy y vung tay quét mạnh, hóa thành vô số hào quang cuốn lấy toàn bộ liên quân Dị tộc, sau đó kéo mạnh một cái.
Thánh Cát Quang Long kinh hô thất thanh:
– Y muốn nuốt chửng tất cả đồng bọn, tên này cũng quá tham lam. dường như y đã không còn tự chủ được bản thân mình…
Trong đó có hàng ngàn tộc nhân Dị tộc đứng lên muốn ngăn cản y. Sát Đế Lợi khống chế nguyên lực, Thích Đề Hoàn Nhân hóa thành thể năng lượng, bọn chúng cùng nhau gọi lớn tên y, hy vọng làm y tỉnh táo lại.
Nhưng không hề có ích gì, động tác cuốn lấy liên quân Dị tộc của y không hề chậm lại.
Tộc nhân Diêm Ma tộc phát ra Hắc Động thuật, tộc nhân Thiên Nhãn tộc sử dụng thế giới Nhất Phương Nhất muốn hủy diệt y, bất quá chỉ là vô ích. Chung Cực Thần Uy Sĩ há phải lực lượng của chúng có thể phá được.
Chỉ trong thoáng chốc bảy ngàn vạn chiến sĩ Dị tộc có tên kêu thảm, có tên bạo phát công kích, có tên sử dụng bí pháp, thậm chí có tên tự bạo, nhưng hết thảy chỉ là vô ích.
Khí huyết, tinh nguyên, linh hồn của bảy ngàn vạn chiến sĩ Dị tộc bị y hấp thu toàn bộ, kể cả thân thể bọn chúng sụp đổ hóa thành tro bụi cũng bị y hấp thu.
Y hoàn toàn không để ý tới sự chống cự của đồng bạn. sau khi hấp thu xong, đám mây bay lên. Nhìn lại chỉ còn không tới ngàn người sống sót, số còn lại đã bị bóng đen này hấp thu sạch sẽ.
Bảy ngàn vạn người hóa thành tro bụi như vậy, khiến cho cả hai phe địch ta thảy đều kinh ngạc ngẩn người, không ai ngờ rằng sự tình xảy ra như vậy.
Sau khi đám mây đen hấp thu bảy ngàn vạn chiến sĩ Dị tộc, dường như đang tiêu hóa, phân giải số sinh mệnh lực này.
Theo quá trình tiêu hóa, thân hình y dần dần thu nhỏ lại, từ đám mây đen trải rộng ngàn dặm dần dần hóa thành vật chất thực thể, biến thành một người khổng lồ ngàn trượng thân khoác giáp trụ.
Người khổng lồ này có hình dáng giống hệt Nhân tộc, khỏi ngô cường tráng, gương mặt thanh tú, thân khoác kim giáp, lưng đeo bảo kiếm.
Thình lình y gầm lên một tiếng vô cùng giận dữ. Nháy mắt cả tinh vực Thiên Lại chấn động không ngừng dưới tiếng gầm của y.
Thanh âm cảnh cáo lại vang lên:
– Cảnh cáo, cảnh cáo, tinh vực Thiên Lại đã bị sóng âm của sinh vật không rõ công kích, hệ thống phòng ngự của pháo đài Thiên Lại tổn hại một thành, cảnh cáo, cảnh cáo!
Mọi người nghe vậy ai nấy đều biến sắc, đối phương bất quá chỉ mới nổi giận gầm lên, pháo đài Thiên Lại đã tốn hại một thành. Nếu y giáng xuống một đòn, ắt pháo đài Thiên Lại này hoàn toàn tan nát.
Chung Cực Thần Uy Sĩ quả nhiên có được lực lượng Chung Cực Thần Uy.
Lúc này tất cả ánh mắt của Bát Bộ Thiên Long đều đổ dồn vào Dư Tắc Thành, hiện tại hắn là hy vọng cuối cùng của mọi người.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
– Lên đi, chúng ta cũng biến thân, hợp thành Thiên Lại Cự Nhân đi thôi.
Pháp Linh kia không biết tới đây từ lúc nào, nói với Dư Tắc Thành:
– Không được, ngài không có lực Thần Uy, nếu làm hạch tâm Thiên Lại Cự Nhân, ngài hãn phải chết không sai.
Dư Tắc Thành mỉm cười nói:
– Tinh Thần đã mê muội, huynh ấy bảo ta rời đi, nhưng ta không đi. Đằng nào cũng là chết, không bằng xả thân đánh một trận.
– Cho ngươi thấy lực Thần Uy của ta!
Nháy mắt trong thế giới Bàn cổ, Lưu Thi Vận múa tít phi kiếm, Kiếm Ý Tư Thân của nàng bừng bừng dâng lên, lan khắp toàn thân Dư Tắc Thành, đây chính là lực Thần Uy. Nhìn thấy cảnh tượng này, Pháp Linh kia lập tức trợn mắt há mồm, ra sức giụi mắt vài lần, rốt cục cũng khó lòng tin được.
Dư Tắc Thành lặng lẽ thi pháp, kiếm ý Ngũ Hành xuất hiện, hóa thành lực Sáng Thế:
– Còn không biến thân, đợi đến khi nào?
Bát Bộ Thiên Long cũng đồng thanh quát lớn:
– Còn không biến thân, đợi đến khi nào?
Nháy mắt bọn chúng hóa thành tám đạo hào quang, chui vào cơ thể Dư Tắc Thành, bạo phát hào quang vô tận.
Bát Bộ Thiên Long vừa chui vào cơ thể Dư Tắc Thành. Tứ Tướng Diệt Thế Pháo, Ngũ Hành Nguyên Lực Lô, Pháp Trận Lục Hợp Bi, Phá Quân Thất Sát lục tục xuất hiện, cũng hóa thành hào quang chui vào cơ thể hắn.
Trong khoảnh khắc này, cơ thể Dư Tắc Thành sáng rực hào quang, hào quang này chính là lực Sáng Thế, nó chiếu tới đâu, vạn vật bắt đầu biến hóa dung hợp tới đó.
Cả tinh vực Thiên Lại này đều hóa vào trong ánh hào quang ấy, đại điện trung tâm của tinh vực Thiên Lại, vô số thế giới không gian, toàn bộ tinh vực Thiên Lại đều hóa vào trong đó.
Hào quang này càng ngày càng sáng chói, giữa ánh sáng rực rỡ vô tận này, một người khổng lồ chậm rãi đứng dậy, chính là Thiên Lại Cự Nhân. Nó vừa đứng dậy đã hóa thân cao ngàn trượng, đứng đối diện với Chung Cực Thần Uy Sĩ ở xa xa.
Bên ngoài hào quang của Thiên Lại Cự Nhân, có hơn trăm tu sĩ hiện thân. Bọn họ không thuộc về tinh vực Thiên Lại, cho nên Thiên Lại Cự Nhân thả họ ra ngoài.
Bây giờ còn lại một trăm hai mươi mốt Nguyên Anh Chân Quân, chín mươi ba Phản Hư Chân Nhất. Trong đó đã có hơn ba trăm người tử trận, bất quá cũng có không ít người thăng tiến Phản Hư Chân Nhất.
Dư Tắc Thành khống chế Thiên Lại Cự Nhân nhìn thoáng qua bọn họ, giơ tay khẽ phất, nháy mắt bọn họ bị na di ra ngoài vạn dặm, tránh để bọn họ biết được mình là hạch tâm của Thiên Lại Cự Nhân.
Lúc này vô số hào quang tụ tập vào thân thể Dư Tắc Thành, nháy mắt toàn thân hắn như chìm vào một trạng thái thần kỳ: không còn thân thể, nguyên thần không thấy, hết thảy thành không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Nói chính xác là hắn đã hóa thân thành một vùng thiên địa. Thiên là hắn, địa là hắn, vạn vật cũng là hắn, hắn có cảm giác vô cùng bao la bát ngát, hết sức xa vời.
Thiên địa này tuy là mình thật, nhưng mình lại không thể cử động, chỉ có thể cảm nhận một cách bị động, không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, không thể động đậy chút nào.