Tiên Ngạo – Chương 926: Mật truyền diệu pháp – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 926: Mật truyền diệu pháp

Thật ra chiến tranh cũng là cuộc so đấu tài nguyên, có thể dần dần giết hết một trăm hai mươi sáu ngàn vạn liên quân Dị tộc đối phương, tinh vực Thiên Lại phải dựa vào tài nguyên bên trong thiên vực của mình. Nhưng tới thời điểm tài nguyên cạn kiệt, hoặc tài nguyên tái sinh không kịp tiêu hao, chính là lúc pháo đài Thiên Lại bị công phá.

Dư Tắc Thành thấy tình cảnh như vậy thật sự không thể nào chịu được. Hắn bèn đi tìm Bát Bộ Thiên Long, lấy tài nguyên trong thế giới Bàn Cổ của mình trợ giúp bọn chúng.

Hài yêu, sơn tinh, vô số yêu ma quỷ quái, thậm chí Côn Bằng, Vạn Tái Hàn Huyền cũng tham chiến.

Các loại tài nguyên bảo vật, linh thạch, tiên đan linh dược, khoáng thạch bảo vật… được lấy ra từng đống, chồng chất như núi, không sao đếm xuể. Đây là chỗ hùng mạnh của thế giới Bàn Cổ, chỉ cần một người, một thế giới, cũng đã đủ ủng hộ cho một cuộc chiến.

Có được chỉ viện mạnh mẽ như vậy, lập tức Thiên Lại cổ thành đứng vững trở lại trước những đợt tấn công mãnh liệt của đối phương.

Pháp Linh truyền đạo tìm tới Dư Tắc Thành nói:

– Trần Tinh Nam Tước, thấy ngài chậm chạp mãi không đạt được lực Thần Uy, ta chỉ còn cách truyền thụ cho ngài diệu pháp cuối cùng. Đây là diệu pháp hùng mạnh nhất trong nội bộ Tiên Tần đế quốc chúng ta, dù là trong lúc Tiên Tần đế quốc hùng mạnh nhất, cho dù bị người hiểu lầm cũng không dám tự ý truyền ra, cho nên rất nhiều người không biết ý nghĩa chân chính của nó.

– Thấy ngài cống hiến cho chúng ta vô số, cho nên ta mới truyền thụ diệu pháp này cho ngài.

Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng vui sướng, chờ đợi Pháp Linh kia truyền cho diệu pháp.

Pháp Linh nói tiếp:

– Diệu pháp này của ta chính là pháp quyết tối cao của Tiên Tần đế quốc. Đáng cười một số người có mắt không tròng, không nhìn ra bảo bối, nghĩ rằng đây chỉ là phương pháp vô dụng, quả thật là ếch ngồi đáy giếng, lãng phí tuổi thanh xuân.

– Đây là lúc sinh tử tồn vong, ta mới dám truyền cho ngài diệu pháp này, thật sự là không còn cách nào khác. Bằng không có đánh chết ta cũng không truyền.

Dư Tắc Thành ngồi ngay ngắn, chờ đợi truyền diệu pháp.

Pháp Linh nói tiếp:

– Được rồi, chúng ta bắt đầu.

– Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chỉ thủy. Hữu, danh vạn vật chỉ mẫu, cố thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu. Thường hữu, dục dĩ quan kỳ kiếu. Thử lưỡng già, đồng xuất nhi dị danh, đồng vị chỉ huyền. Huyền chỉ hựu huyền, chúng diệu chỉ môn.

Nghe tới đây, thần sắc Dư Tắc Thành biến hóa, nở một nụ cười khổ.

Pháp Linh tiếp tục truyền pháp quyết:

– Bàn Cổ khai thiên địa, Hồng Mông nhị khí sinh, hóa thành thiên và địa, Tiên Tần luyện khí lập càn khôn…

Dư Tắc Thành chợt lên tiếng đọc tiếp:

– Tứ Tướng hóa Bát Quái, khí chuyển cửu trùng lâu, xông lên Lăng Tiêu điện…

Tới phiên Pháp Linh kia kinh ngạc ngây người, nhìn Dư Tắc Thành trân trối.

Dư Tắc Thành buồn cười nói:

– Tiên Tần Luyện Khí thuật, ta đã luyện tinh thông, hiện tại đã có rất nhiều bạch quang đột phá bình cảnh, nhưng không thể đột phá rất nhiều kiếm ý của ta, không thể đạt được lực Thần Uy.

Chẳng trách từ sau đời Tần nhị thế, Tiên Tần Luyện Khí thuật này bị hiểu lầm như vậy, thì ra là do cố ý, pháp này trong Tiên Tần đế quốc cũng là pháp không truyền sáu tai.

Có lẽ có một ít người cố ý hạ thấp pháp thuật này, cho dù bọn họ biết được bí mật cũng không chịu nói, cố ý hạ thấp giá trị của Tiên Tần Luyện Khí thuật, để có thể độc hưởng diệu pháp.

Pháp Linh nghe vậy kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, cầm tay hắn lặng lẽ cảm nhận toàn thân, sau đó lắc lắc đầu đầy tiếc nuối:

– Ôi, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.

– Ngài đã đi trước tới hai bước.

– Bạch quang do Tiên Tần Luyện Khí thuật sinh ra kia, chúng ta gọi là Thể Hồ Chỉ Quang (ánh sáng dạng keo), có câu là “thể hồ quán đỉnh, nháy mắt ngộ đạo”. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

– Nếu hiện tại ngài là Phản Hư Chân Nhất, Thể Hồ Chỉ Quang kia có thể giúp ngài lãnh ngộ lực Thần Uy… Không, ngài có được nhiều loại Vô Thượng Kiếm Ý như vậy, nhất định có thể trở thành Đại Thần Uy Sĩ.

– Nhưng hiện tại ngài mới chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, hơn nữa Thiên kiếp lôi nhập thể, trong vòng trăm năm không có hy vọng thành Chân Nhất Thần Quân, đời này vô vọng đạt được lực Thần Uy.

– Ngài đã vượt mức thái quá, đây gọi là đi trước nửa bước là thiên tài, đi trước một bước là kẻ điên, ngài vượt mức hai bước, cho nên đời này vô vọng đạt được lực Thần Uy.

Dư Tắc Thành sửng sốt nói:

– Không thể nào, cho dù hiện tại không được, chỉ cần sau trăm năm, ta trở thành Phản Hư Chân Nhất, chẳng phải lúc ấy sẽ có được lực Thần Uy?

Pháp Linh lắc đầu:

– Không có nghĩa gì, ngài đã đại thành thân Bàn cổ, nhưng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, tinh thông hoàn mỹ Tiên Tần Luyện Khí thuật, nắm được năm loại Vô Thượng Kiếm Ý, ẩn chứa Thiên kiếp lôi trong cơ thể. Nước đầy thì phải tràn, theo như kinh nghiệm của ta trong bao năm qua, đời này ngài vô vọng đạt được lực Thần Uy.

– Thật ra cái gọi là lực Thần Uy có thể nói là một loại lực lượng vượt lên trên cả pháp tắc Thiên Đạo. Cũng có thể nói là một loại cảm ngộ bàn nguyên sinh ra sau khi khống chế thành thạo pháp tắc Thiên Đạo.

– Lực Thần Uy này không thể dùng lời nói diễn tả, chỉ có khi nào ngài lãnh ngộ, ngài mới biết được rốt cục nó là gì.

– Thật ra lai lịch tên gọi lực Thần Uy chính là như vậy, còn thật ra rốt cục nó là gì, không ai biết rõ. Lực lượng này quá mức hùng mạnh, đáng sợ vô cùng, cho nên gọi nó là lực Thần Uy, đây chỉ là cách gọi mà thôi.

– Thật ra quan trọng nhất là trong lòng ngài khao khát cầu được lực Thần Uy này, có thể nói là vô cùng khao khát. Nhưng ngài có thật sự cần tới lực Thần Uy hay không?

Dư Tắc Thành sửng sốt nói:

– Ta rất cần, hiện tại ta rất cần lực Thần Uy, ngày nào ta cũng trông chờ nó…

Pháp Linh lắc lắc đầu:

– Không, đó không phải là bản tâm của ngài, hiện tại ngài cảm thấy cần chẳng qua ngài so bì với người khác, tự tạo nên áp lực cho mình

– Chẳng qua ngài thấy người khác có, mình cũng muốn có mà thôi, bản ý của ngài không phải thật là như vậy, không phải nhu cầu cần lực Thần Uy phát xuất từ bản tâm ngài.

– Thật ra ngài cần lực Thần Uy để làm gì, một đòn của bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ của ngài, Hiên Viên Kiếm là quá đủ. Một đòn ấy chúng ta đã thấy, dù là Bát Bộ Thiên Long cũng không thể ngăn nổi.

– Thậm chí dù Thần Uy Sĩ cũng không ngăn nổi đòn này, cho nên nhu cầu hiện tại của ngài không phải phát xuất từ tận đáy lòng.

– Cho nên ta dám buông lời tiên đoán, cả đời này ngài sẽ không lãnh ngộ lực Thần Uy, bởi vì ngài đã có lực lượng còn mạnh hơn cả nó.

Dư Tắc Thành hỏi:

– Chẳng lẽ ta thật sự không có khả năng đạt được lực Thần Uy này sao?

Pháp Linh nói:

– Trên đời này không có gì là tuyệt đối, còn có một truyền thuyết về lực Thần Uy, chỉ cần ngài lấy thân hứng chịu một đòn lực Thần Uy của đối phương mà còn có thể chạy trốn không chết, vậy ngài sẽ có khả năng có được lực Thần Uy.

Dư Tắc Thành nghe vậy cười khẩy:

– Hứng chịu một đòn lực Thần Uy, chuyện này có thể làm được sao?

Pháp Linh nói:

– Không biết, bất quá chuyện gì cũng có khả năng.

Dư Tắc Thành ngơ ngác ngây dại, chuyện này làm cho hắn không còn gì để nói. Có lẽ khao khát trong lòng mình đúng là như vậy thật… Pháp Linh rời khỏi lúc nào, hắn cũng không hay biết.

Đúng vậy, lòng mình quả thật là như vậy. Nhìn thấy sư phụ có được lực Thần Uy, mình không muốn nghe người khác nói rằng sư phụ vô địch, còn đệ tử vô dụng, cho nên mình muốn có được lực Thần Uy.

Thấy Thi Vận có được lực Thần Uy, mình cũng không muốn người khác nói lão bà có được nhưng lão công không có, cho nên mình muốn được lực Thần Uy.

Có lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính khiến cho mình thấy cần có lực Thần Uy… Dư Tắc Thành tự hỏi lòng mình.

Thật ra dưới Hiên Viên Kiếm của mình, lực Thần Uy đã là gì…

Ngoại trừ lực Đại Thần Uy của lão điên sư tổ, mình không thể chống lại. Ngoài ra cho dù là Tô Tạm Thái Thần Quân. Nhị Đại Ma Tôn, hạy Kim Cương Giải, Thiên Ngoại Phi Tiên, tất cả đều không chịu nổi một đòn Hiên Viên Kiếm của bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cố của mình.

Có lẽ đúng là như vậy, mình đã có được lực lượng mạnh hơn cả lực Thần Uy, cho nên nó là nguyên nhân khiến mình không thể lãnh ngộ lực Thần Uy.

Dần dần nhìn rõ bản tâm, Dư Tắc Thành càng thêm tự tin, không còn vất vả theo đuổi lực Thần Uy như trước, mà chuyển hướng sang nghiên cứu chín mươi chín bí pháp Tiên Tần.

Những lời Thánh Cát Quang Long nói nghe thật là rộng rãi, nhưng những bí pháp này là nền tảng lập quốc của Tiên Tần đế quốc, cũng không phải muốn là có thể học được, còn cần nghiệm chứng thể chất, lập thệ truyền pháp gì gì nữa. Mình có thể học được những bí pháp này, nhưng sau khi học xong, tuyệt đối không thể truyền thụ cho người khác. Ngoài ra mình phải khổ tu bí pháp Tiên Tần đạt tới một trình độ nhất định, bằng không muốn xem qua bí pháp khác là không có khả năng.

Nhưng Dư Tắc Thành lại không bị hạn chế này, hắn đã cống hiến rất nhiều, có thể mặc tình xem thoải mái.

Đầu tiên hắn xem Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến. Mình được bí pháp này không trọn vẹn, khiến cho mình chỉ có thể luyện thành áo nghĩa quang trong sáu áo nghĩa của nó mà thôi, còn lại năm áo nghĩa Đại, Ngũ Hành, Diệt, Tuyệt, Tuyến, mình vẫn chưa luyện được, cho nên hắn xem lại thuật này một lần nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.