Bởi vì Tứ sư huynh đã thay đổi, không còn là vị sư huynh tao nhã như trước kia. Vì muốn đạt được lực Thần Uy, y ẩn nấp trong Ma Già Bà tộc học tập lực Thần Uy, rốt cục hiện tại gặp lại, Dư Tắc Thành phát hiện ra y đã thay đổi.
Hiện tại y đã trở thành Thần Uy Sĩ, tên Thần Uy Sĩ Dị tộc kia cũng bị y đánh chết, hấp thu. Nhưng quá trình ẩn náu ở Ma Già Bà tộc cũng đã làm cho y thay đổi, Dư Tắc Thành cảm nhận được uy hiếp đầy chết chóc toát ra trên thân người y.
Tứ sư huynh quả thật đã thay đổi, bằng không y sẽ không trơ mắt nhìn mình bị tử quang xuyên thủng ngực, nhìn mình khổ chiến như vậy mà vẫn lặng thinh. Sau khi đạt được lực Thần Uy, y cũng đã đánh mất không ít.
Tứ sư huynh nhìn Dư Tắc Thành:
– Tắc Thành sư đệ, đã lâu không gặp.
Giọng nói của y vẫn như xưa, nhưng trong giọng điệu đã khác, có thêm ba phần điên cuồng.
Thủ cấp đang bị y cầm trên tay chợt quay nhìn y mắng to:
– Vũ Khố Luận, ngươi đang làm gì vậy, ngươi dám phản bội Ma Già Bà tộc chúng ta, ngươi là ai, tên phản đồ…
Tứ sư huynh nhìn thủ cấp người này, Thần Uy Sĩ quả nhiên hùng mạnh, chỉ còn lại cái đầu cũng không chết.
Tứ sư huynh nói:
– Ta ư, ta là đệ tử Hiên Viên kiếm phái ở thế giới Thương Khung, gọi là Tinh Thần ư?
– Không đúng, ta là Vũ Khố Luận, Cường giả tối cao của Ma Già Bà tộc.
– Ha ha. rốt cục ta là ai? Ta cũng không nhớ ta là ai, ta muốn có lực Đại Thần Uy, không, ta muốn có lực lượng Chung Cực Thần Uy.
– Thứ mà ta muốn, không thể nào không chiếm được, không có gì là ta không làm được. Năm xưa ta chuyển thế thất bại, chia ra làm ba phần, nhưng rốt cục ta cũng tìm được hai người kia, tam hồn hợp nhất.
– Hảo đồ đệ Nam Thiên cũng có được lực Thần Uy, thật sự là khó tin. Tên đồ đệ mà ta coi thường nhất, rốt cục đi từng bước từ Trúc Cơ lên tới Kim Đan, Nguyên Anh, kết quả còn có được lực Thần Uy, những đồ đệ khác đều đã tiêu vong. Vì sao ta lại không có được lực Thần Uy, đồ đệ ta lại có, ta không có lấy gì nhìn mặt y?
– Cho nên ta mới trở thành Vũ Khố Luận, ta đã đạt được lực Thần Uy. Hiện tại ta muốn trở thành Chung Cực Thần Uy Sĩ, ta là kẻ hùng mạnh nhất, thiên hạ không ai có thể chống lại ta.
Dứt lời, y vận lực bóp mạnh một cái, thủ cấp tên Thần Uy Sĩ Dị tộc lập tức bị y bóp nát. Sau đó y hút mạnh, máu óc bay vào trong miệng nuốt chửng, lại chép miệng ra vẻ rất ngon lành.
Đồng thời lực lượng của y gia tăng rất nhanh, tăng gấp đôi so với trước. Sở dĩ Dư Tắc Thành có thể nhìn ra, bởi vì y không còn có thể khống chế lực lượng của mình một cách hoàn mỹ.
Dư Tắc Thành thấy bộ dáng của y như vậy, trong lòng đau xót, lên tiếng nói:
– Sư huynh, huynh đã lâm vào họa mê muội rồi.
Đúng vậy, Tứ sư huynh đã lâm vào họa mê muội. Tuy rằng y đạt được lực Thần Uy, nhưng lực lượng của nó đã vượt xa khỏi tầm khống chế. Lại thêm tiềm phục một thời gian trong Ma Già Bà, tâm thần y dần dần bị Dị tộc ảnh hưởng, cho nên trước mặt lực lượng hùng mạnh như vậy, rốt cục y đã mê muội.
Tứ sư huynh cười nói:
– Mê muội thì mê muội vậy, ta thích cảm giác này, ta có thể khống chế cảm giác lâm vào họa mê muội. Ta sẽ không tẩu hỏa nhập ma. bởi vì ta là Thần Uy Sĩ, sẽ không chết được, ta sẽ trở thành Chung Cực Thần Uy Sĩ hùng mạnh nhất.
– Thần Uy Sĩ của Ma Già Bà tộc tới đây chín người, hiện tại có năm người đã chết, ba người còn lại không thể tranh đoạt cùng ta, bọn chúng sẽ bị ta xử lý, ta chính là nhân tuyến tốt nhất cho địa vị Chung Cực Thần Uy Sĩ.
– Chiến đấu về sau, bọn chúng, bọn chúng… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
Tứ sư huynh chỉ về phía tinh vực Thiên Lại và liên quân Dị tộc ở xa xa:
– Bọn chúng đều phải chết, bọn chúng sẽ thuộc về ta, thuộc về Chung Cực Thần Uy Sĩ tối cao. Ha ha ha…
– Sáu Dị tộc kia thật sự không thể ngờ, bọn chúng nghiên cứu vạn năm không thể chế ra Chung Cực Thần Uy Sĩ, rốt cục lần này hợp lực lại chế tạo thành công, nhưng lại để cho một tu sĩ Nhân tộc như ta được hưởng, ha ha, quả thật hết sức buồn cười.
Tứ sư huynh cất tiếng cười vang, trông y hết sức điên cuồng.
Dư Tắc Thành nhìn Tứ sư huynh mà lòng đau xót, đâu còn Tứ sư huynh trời sập mặt không đối sắc, còn đâu Tứ sư huynh quen thuộc ngày nào…
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
– Sư huynh…
Tứ sư huynh ngẩng đầu nhìn Dư Tắc Thành:
– Ngươi là ai vậy?
Sau đó y lại tự hỏi:
– Ta là ai?
– Ta là Nhân tộc hay là Ma Già Bà tộc?
– Rốt cục ta là ai?
Y ngã người xuống đất, bắt đầu lăn lộn không ngừng, ôm đầu tru tréo. Theo những tiếng kêu của y, giác đấu trường này bắt đầu sụp đổ.
Một khắc sau y lại đứng lên, khôi phục lại bình thường, chắp tay đứng đó, cử chỉ phong thái toát ra khí độ uy nghiêm chấn nhiếp lòng người, lại vô cùng ung dung tiêu sái.
Y nói với Dư Tắc Thành:
– Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta phải trở thành Chung Cực Thần Uy Sĩ.
– Sư đệ, liên quân Dị tộc lần này bất quá chỉ là quân tiên phong của Đại Liên Minh Dị tộc mà thôi. Bọn chúng tới đây để kiểm nghiệm thử xem có thể chế tạo Chung Cực Thần Uy Sĩ được hay không. Sư đệ, ngươi cho rằng pháo đài Thiên Lại này có thể ngăn cản Dị tộc thêm trăm năm, ngàn năm nữa hay sao?
– Không chỉ là sáu Dị tộc, theo như ta biết, Đại Liên Minh đã liên thù hai mươi mốt Dị tộc, hơn nữa còn có Tiên tộc đứng sau lưng ủng hộ.
– Cho nên pháo đài Thiên Lại này ắt sẽ bị hủy diệt, ai sẽ làm trụ cột chống trời, lực ngăn cơn sóng dữ? Chỉ có ta, chỉ cần ta trở thành Chung Cực Thần Uy Sĩ, ta sẽ có thể tiêu diệt hết thảy Dị tộc.
– Cho nên sư đệ, đệ hãy mau mau rời khỏi nơi này, nơi này ắt sẽ bị hủy, đừng để mất mạng vô ích.
– Sư đệ, bảo trọng!
Dứt lời, y biến mất ngay tại chỗ, không còn thấy Tứ sư huynh đâu nữa.
Thế giới giác đấu trường sụp đổ, Dư Tắc Thành lẳng lặng không nói, ngự kiếm bay trở về pháo đài Thiên Lại, trong lòng hắn hiện tại đã không còn dục vọng chiến đấu.
Sau khi trở về pháo đài Thiên Lại, vào trong đại điện có ngàn trụ sáng kia, nhưng lúc này nhân số đã giảm bớt hai thành, lại có thêm Nguyên Anh Chân Quân, Phản Hư Chân Nhất tử trận sa trường.
Dư Tắc Thành chui vào trụ sáng của mình, lặng yên không nói, trở vào thế giới Bàn Cổ, ngồi phệt xuống nhìn Lưu Thi Vận.
Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
– Này Thi Vận, ta phải làm sao, y là Tứ sư huynh của ta, ta phải làm sao đây…
Lưu Thi Vận ôm đầu hắn đật lên đùi mình, nhẹ nhàng nói:
– Huynh hãy hỏi lòng mình xem, huynh muốn làm gì thì cứ làm, muội vĩnh viễn ủng hộ huynh, cho dù thân tử đạo tiêu, muội cũng ủng hộ huynh..
Dư Tắc Thành lặng yên một lúc, sau đó mới nói:
– Tính tình Tứ sư huynh vô cùng cương nghị, tâm trí siêu quần, nói thật ra, ta rất sợ huynh ấy.
– Những chuyện mà huynh ấy vừa nói ắt sẽ biến thành sự thật. Huynh ấy cũng giống như sư phụ, bọn họ tính kế trước khi chiến đấu, sau khi bố trí xong xuôi là có thể định thắng bại.
– Tuy rằng những lời huynh ấy nói trong trạng thái mê muội, nhưng ta dám khẳng định lời huynh ấy nhất định trở thành sự thật. Hẳn huynh ấy đã bày ra mai phục trùng trùng, thiết kế nhiều tầng cơ quan, chúng ta sẽ không giữ được Thiên Lại cổ thành này.
Nếu chỉ là Dị tộc, Dư Tắc Thành cũng không e ngại, nhưng sự xuất hiện của Tứ sư huynh làm cho hắn hoàn toàn mất phương hướng. Thật ra từ trước tới nay Dư Tắc Thành vẫn có lòng kính sợ Tứ sư huynh, nếu mình giữ vững lý tưởng của mình, tương lai nhất định hai sư huynh đệ sẽ ở hai chiến tuyến, cho nên Dư Tắc Thành cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Dư Tắc Thành lặng yên một lúc, sau đó mới nói:
– Hiện tại nếu theo lý trí. ta hẳn nên khẩn trương rời khói nơi này. Ta có thể đột phá vòng vây, sống sót trở về thế giới Thương Khung.
– Nhưng ta không cam lòng làm như vậy…
– Chẳng lẽ ta cứ như vậy mà rời khỏi sao? Kính Hạc tiền bối thà chết không lùi nửa bước, nếu ta đi như vậy, cả đời ông ấy sẽ nhìn ta đầy thất vọng, ta sẽ không yên.
– Chẳng lẽ ta buông bỏ hết thảy những gì mình từng phấn đấu cho đến bây giờ, chạy trốn hay sao? Chẳng lẽ ta bỏ mặc bằng hữu, bỏ lý tường, niềm tin của mình, bỏ đi hết thảy, cuốn vó chạy dài? Ta không cam lòng…
Lưu Thi Vận nói:
– Không, muội tin huynh. Tắc Thành, huynh cũng không thua gì huynh ấy, huynh muốn làm bất cứ việc gì. nhất định sẽ làm được!
Dư Tắc Thành nghe vậy lặng yên không nói, dần dần thần sắc hắn trở nên ngưng trọng, tất cả vẻ uể oải chán nàn hoàn toàn biến mất, thần thái trở nên bừng bừng phấn chấn trở lại:
– Đúng vậy, ta sẽ không đi, cho dù Tứ sư huynh rút kiếm đánh với ta, cho dù ta chết tại nơi này, ta cũng sẽ không bỏ mặc pháo đài Thiên Lại, bỏ mặc lý tưởng niềm tin, bỏ mặc hết thảy rời khỏi nơi này.
– Ta phải chiến đấu, chiến đấu tới cùng, ta phải đánh bại Tứ sư huynh, ta có thể vượt qua huynh ấy.
– Tứ sư huynh đã mê muội, biện pháp giúp người mê muội tỉnh táo lại chính là đánh một chưởng thật mạnh, giúp cho huynh ấy tỉnh lại. Vì cứu huynh ấy, ta cũng không thể rời khỏi.
– Huynh ấy đã đi sai đường, là thân nhân của huynh ấy, ta sẽ đưa huynh ấy trở về nẻo thăng đường ngay, ta phải đưa Tứ sư huynh của ta trở lại.
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã cảm thấy mình trở nên vô cùng kiên định. Sau khi hồ đồ trong thoáng chốc, hắn đã trở lại bình thường, càng thêm kiên định hơn trước. Những gì e ngại trước đây nháy mắt tiêu tan, chỉ còn lại ý chí chiến đấu vô cùng bất khuất.