Sau khi tên Thần Uy Sĩ kia đánh nát kiếm ý kiếm quang của Dư Tắc Thành, vô số ngọn lửa bay lên, hóa thành đao quang màu đỏ lửa. Chỉ trong thoáng chốc, hàng ngàn hàng vạn ánh đao quang như vậy ngưng tụ thành những thanh trường đao vô cùng vô tận. Khí tức nóng rực mang theo khí thế hủy diệt hết thảy lăng không chém tới, nháy mắt toàn bộ thế giới biến thành một vùng đao hải thiêu đốt sôi trào.
Đòn này có uy lực chẳng khác nào Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên mà Dư Tắc Thành vừa mới luyện thành, nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy địch nhân chưa đủ mạnh.
Kiếm ý trong tay Dư Tắc Thành xuất ra liên miên bất tuyệt, kiếm quang lấp lánh trên không từng đạo rực rỡ chói mắt, giống như mưa to ào ào trút xuống thành một cơn mưa kiếm. Kiếm quang vô cùng sắc bén tới chỗ nào, làm cho thế giới này bắt đầu xuất hiện vết nứt ở đó.
Mưa kiếm đối chọi với biển đao, dần dần biển đao tiêu tan dưới mưa kiếm càng ngày càng mạnh. Nhưng địch nhân vẫn không hề biến sắc, đón đỡ kiếm quang đang đánh úp tới. Y chỉ phất ống tay áo một cái, lập tức vô số tảng đá lớn trên mặt đất đứng bật dậy, vốn là đá cứng nhưng sau khi đứng lên, lại hóa thành các loại người đá khổng lồ, xông về phía làn mưa kiếm của Dư Tắc Thành.
Thủy tới Thổ ngăn. để xem người đá đông hơ, hay mưa kiếm mãnh liệt hơn.
Người đá này ngăn cản mưa kiếm, lập tức cả hai đều sụp đổ. Tuy rằng mưa kiếm càng ngày càng nhanh, liên miên bất tuyệt, nhưng người đá cũng xuất hiện vô tận vô biên, giống như không có lúc nào ngừng nghỉ.
Cường giả kia vung tay áo lên, nháy mắt từ trong đó bắn ra một đạo tử quang quay cuồng như nước, chợt lóe rồi biến mất. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh, muốn tránh cũng không thể được.
Thật sự không thể tránh. Dư Tắc Thành nhanh chóng thi triển Súc Địa Thành Thốn, Kim Quang Phích Lịch Độn, nhưng dưới tử quang nhanh như điện chớp, hết thảy không thể trốn tránh. Tử quang này dường như có thể xuyên qua cả tương lai, dường như có mối quan hệ nhân quả vô cùng, chắc chắn sẽ bắn trúng Dư Tắc Thành.
Nháy mắt bụng Dư Tắc Thành bị tử quang xuyên thủng một lỗ to bằng miệng bát, vết thương như vậy thật ra cũng không đáng kể gì, nhưng xung quanh miệng vết thương có một lực lượng ăn mòn đáng sợ đang bám vào, nhanh chóng phân giải thân thể Dư Tắc Thành.
Lực phân giải này không thể nào hóa giải, Dư Tắc Thành nở một nụ cười ảo não, vung kiếm ra đâm vào thân mình, nháy mắt toàn thân hắn bị một kiếm này chém nát, hóa thành sương máu.
Tên Thần Uy Sĩ kia lắc lắc đầu, dường như đánh chết Dư Tắc Thành chỉ là chuyện vô cùng nhỏ bé.
Nhưng lúc này làn sương máu giữa không trung chợt có tiếng tụng niệm vang lên:
– Nguyện kiếp sau ta chứng được quà Bồ Đề, thân như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng chói, tịnh không tỳ vết, quang minh quảng đại, công đức vô lượng. Khiến cho hết thảy chúng sinh hữu tình nghe thấy tên ta. có đủ các căn, không phải chịu khổ.
– Nguyện kẻ gặp ta, phát Bồ Đề tâm.
– Nguyện kẻ nghe tên ta, dừng ác tu thiện.
– Nguyện kẻ nghe ta nói, được đại trí huệ.
– Nguyện kẻ biết tâm ta, tức thân thành Phật.
Nháy mắt Minh Vương pháp tướng xuất hiện, Dư Tắc Thành phục sinh.
Hắn lên tiếng hỏi:
– Đây là pháp thuật gì mà đáng sợ như vậy?
Tên Thần Uy Sĩ kia cũng không thèm để ý tới Dư Tắc Thành, tay áo khẽ phẩy, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, chín ngàn chín trăm chín mươi chín thanh phi đao nguyên khí bay ra xoay tròn.
Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm. thế giới xung quanh thoáng chốc chỉ còn lại những cơn trốt xoáy do vô số phi đao nguyên khí tạo thành, vô cùng sắc bén quét về phía Dư Tắc Thành.
Những lưỡi phi đao này dường như sống, xoay tròn mạnh mẽ, đi đến đâu phá nát vạn vật đến đó.
Nhưng phi đao này vẫn chỉ là đánh lạc hướng, sát chiêu chân chính vẫn là đạo tử quang kia.
Đối phương lại phẩy ống tay áo, trông hết sức nhẹ nhàng, ung dung tự tại. Lại một đạo tử quang bay ra, ẩn trong những cơn trốt xoáy phi đao kia, nhắm Dư Tắc Thành giáng vào ngực hắn một đòn.
Đòn này hết sức mộc mạc tự nhiên, nhưng lại vô cùng chính xác, ẩn chứa trong đó lực Tương Lai, lực Nhân quả. đánh ra tất trúng, kẻ trúng tất chết.
Dư Tắc Thành lại phát ra một tiếng hét thảm, ngực trúng kiếm. Cường giả kia lập tức chuẩn bị pháp thuật kế tiếp, y biết cách làm thế nào đối phó với chiến sĩ Tiên Tần có được Chuyển Sinh Minh Vương Quyết. Chỉ cần chờ khi Dư Tắc Thành chuyển sinh, lập tức thi triển bí pháp phá hoại chuyển sinh, đối phương ắt hẳn phải chết không sai.
Đây là bí pháp mà Ma Già Bà và Tiên Tần đế quốc chiến đấu nhiều năm đúc kết mà ra.
Đột nhiên y hự lên một tiếng đau đớn, không biết từ lúc nào, kiếm ý Dư Tắc Thành đã xuyên qua những cơn trốt xoáy kia, đánh trúng vào ngực y. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một kiếm này nhìn qua hết sức bình thường, nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong lại nặng bằng non Thái, dễ dàng xuyên qua thân thể y.
Cường giả này thình lình giáng mạnh một đòn, đánh trúng vào bụng mình. Lập tức thân thể y bị xuyên qua từ trước ra sau. máu bắn tung tóe, nhưng đã bức được kiếm ý của Dư Tắc Thành ra ngoài thân thể của mình.
Tên Thần Uy Sĩ kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, rõ ràng hắn mới trúng kiếm, nhưng chỉ là ảo giác mà thôi. Sau khi ảo giác biến mất, chỉ thấy Dư Tắc Thành vẫn còn nguyên vẹn, đạo tử quang kia treo lơ lửng bên cạnh mình, còn cách thân mình chừng ba thước, vẫn đang không ngừng chồm về phía trước định tiếp tục công kích Dư Tắc Thành, nhưng không thể nào tiến thêm được nữa.
Bởi vì trên tay Dư Tắc Thành đã xuất hiện một chiếc kim đăng. Kim đăng vàng rực, tỏa sáng thiên địa, bao trùm cả đạo tử quang kia lẫn những cơn trốt xoáy phi đao vào trong đó.
Dưới ánh kim quang, tử quang kia không thể nào di chuyển, bị vây khốn chặt chẽ. Tuy rằng nó liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ là vô ích.
Dư Tắc Thành cười lạnh:
– Quả nhiên là như vậy, chuyện gì có lợi ắt cũng có hại. Một đòn của ngươi ẩn chứa lực Nhân quả, một đòn tất sát, tuy rằng mạnh mẽ vô địch, nhưng nó phi hành quá nặng nề, không có khả năng đâm xuyên qua ánh Diệt Pháp Kim Đăng của ta, cho nên bị kim đăng của ta khắc chế.
– Nó như vật sống, cho nên ở trong phạm vi của kim đăng cũng không tắt.
– Xem ra năng lực của ngươi là cho vạn vật lực lượng sinh mạng. Ngươi có thể làm cho vạn vật có được sinh mạng, phục vụ cho ngươi, đây chính là lực Thần Uy của ngươi.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nói, những cơn trốt xoáy phi đao quét tới bên cạnh Dư Tắc Thành thình lình tắt ngóm, chín ngàn chín trăm chín mươi chín thanh phi đao nháy mắt biến mất.
Vừa rồi Dư Tắc Thành thoáng động, xuất ra Kiếm Ý Luân Hồi. Đây chính là khắc tinh của những thanh phi đao nguyên khí có được sinh mạng, lập tức đẩy chúng vào trong luân hồi, hoàn toàn tiêu tan.
Nhưng đạo tử quang kia dưới Kiếm Ý Luân Hồi này vẫn còn nguyên vẹn không hề hao tổn. Bởi vì sinh mạng lực của nó vô cùng mạnh mẽ, Kiếm Ý Luân Hồi không thể đưa nó vào luân hồi.
Cường giả Thần Uy Sĩ kia nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, miệng vết thương của y khép lại rất nhanh, thân thể lập tức lành lặn không hề thương tổn.
Trong khoảnh khắc y vừa lành lại, thình lình Dư Tắc Thành mờ Khống Tử tiên nhãn, nhìn thẳng vào đạo tử quang kia, chết cho ta!
Đạo tử quang kêu lên một tiếng, sau đó diệt mất. Trong khoảnh khắc Thần Uy Sĩ này vừa lành lại vết thương, chuẩn bị phản kích, tử quang chợt tắt tạo ra lực cắn trả ngược lại, khiến cho tâm thần y run lên.
Bao nhiêu đó là quá đủ, đột ngột một đôi tay từ dưới nền giác đấu trường thò lên, ôm chặt hai chân y. Lập tức hai chân y hóa thành đá cứng cho đến tận eo, sau đó một người từ dưới đất bay vọt lên, phát động công kích tên Thần Uy Sĩ.
Công kích của người này nhanh như điện chớp, vô cùng vô tận. Thần Uy Sĩ ra sức phản kích, hai người lâm vào cận chiến, dùng quyền cước đánh nhau. Lực Thần Uy của cả hai bắn ra tung tóe, khiến cho cả giác đấu trường dần dần sụp đổ.
Một tiếng bộp vang lên, không ngờ rốt cục Thần Uy Sĩ kia bị người đánh lén đánh cho tan tành thân thể, cả người hóa thành sương máu bay tung.
Tuy rằng sương máu này đang không ngừng khép lại, không ngừng biến hóa dung hợp, nhưng người xuất hiện bất ngờ cũng đang không ngừng công kích, luyện hóa hấp thu, cuối cùng sương máu kia bị người nọ hấp thu sạch sẽ.
Bọn họ chiến đấu nhanh cực độ, chỉ là nháy mắt mà thôi, chiến đấu lập tức chấm dứt.
Người nọ nắm thủ cấp Thần Uy Sĩ trong tay, đưa mất nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhìn thấy sương mặt y, vội vàng vái dài sát đất:
– Tham kiến Tứ sư huynh.
Đúng vậy, người thình lình xuất hiện, đột phá vào trong thế giới giác đấu trường này chính là Tứ sư huynh Tinh Thần của Dư Tắc Thành.
Là vị Tứ sư huynh năm xưa Dư Tắc Thành vừa gia nhập Hiên Viên kiếm phái, suốt ngày ngồi dưới gốc Bồ Đề mỉm cười không nói.
Là vị Tứ sư huynh trước nay vẫn luôn ủng hộ Dư Tắc Thành, cho hắn cây Bồ Đề.
Tứ sư huynh là sư phụ của Nam Thiên Chân Quân chuyển thế sinh ra, bất quá trong khi chuyển thế, linh hồn sư tổ Dư Tắc Thành chia làm ba phần, cuối cùng y tìm được hai người còn lại, hợp nhất ba phần.
Trong quá trình Dư Tắc Thành tu tiên, y vẫn hết lòng giúp đỡ Dư Tắc Thành. Thậm chí Bồ Đề Quang mà y vất vả tế luyện trăm năm cũng bị Dư Tắc Thành vô tình hấp thu sạch sẽ, trăm năm khổ công hủy hoại chỉ trong chốc lát, y cũng không tỏ ra tức giận.
Có thể nói y là một trong những người dẫn dắt Dư Tắc Thành tu tiên, một trong những vị trưởng bối đáng tin nhất. Nhưng lần này gặp y, Dư Tắc Thành không hề tô vẻ vui mừng, ngược lại tỏ ra cành giác cao độ, chẳng khác đang đề phòng cường địch.