Trong khoảnh khắc Khô Trúc lão nhân chết đi, nguyên thần lão phá thể mà ra, hóa thành lưu quang biến mất. Đây là nguyên thần, không phải Nguyên Anh, cho nên không bị pháp tắc Thiên Đạo bắt đi, chính là nhờ diệu dụng của Cửu Thiên Huyền Kinh.
Bất quá nguyên thần vừa đi, thân thể lão lập tức sụp đổ, trong đó xuất hiện một thanh phi kiếm sáng ngời.
Kiếm dài một thước bằng bạch ngọc, trên đó có khắc hình một con quang long bảy sắc.
Quang long này trông vô cùng sống động, toát ra khí thế như phi long tại thiên. Long nhãn khép hờ, bất quá toàn thân đầy sát khí. ngũ trảo giương lên lạnh lùng, ngạo nghễ xem chúng sinh như thức ăn.
Kiếm này dùng tinh hoa của Vạn Tái Hàn Thiết luyện thành, sau đó lại ngưng luyện trong Thiên Quang Hỏa, Liệt Dương Quang ngàn năm, cuối cùng dung hợp pháp tắc Thiên Đạo Hỗn Nguyên Phá Diệt, là hung vật đệ nhất trong thiên hạ.
Mặt bên kia có khắc bốn chữ to: Vạn Sinh Tịch Diệt. Đây là Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm, chí bảo vô thượng của Khô Trúc lão nhân.
Nếu vừa rồi Dư Tắc Thành không nhận lời của lão, e rằng nguyên thần lão sẽ tự bạo, xuất ra một kiếm chí mạng. Dư Tắc Thành toát mồ hỏi lạnh, thu lấy kiếm này, trong lòng thầm nói: “Khô Trúc tiền bối, nếu sau này chúng ta có duyên gặp lại, ta sẽ trả kiếm này lại cho ngài.”
Lúc này cung điện bắt đầu run lên, thinh thoảng phát ra chấn động mạnh. Không chỉ nơi này, dường như cả Thiên Lại cổ thành đều đang chấn động.
Một ngàn lẻ một thông đạo kia bắt đầu đóng lại dần dần. những Chân Nhất Thần Quân còn trong đó đều bị truyền tống trở về cung điện.
Đây là phản ứng tự nhiên của Thiên Lại cổ thành sau khi Thiên Lại Trí Long chết.
Những Chân Nhất Thần Quân vừa truyền tống trở về, nhìn thấy Dị tộc lập tức tham chiến. Đặc biệt sau khi Tô Tam Thái Thần Quân, Phương Thốn Thần Quân trở về tham chiến, lập tức tình hình chiến đấu biến đổi.
Không bao lâu sau, tất cả Dị tộc đã bị đánh chết không còn. Trận chiến này vô cùng kịch liệt. Hắc Động thuật, khống chế nguyên lực, thế giới Nhất Phương Nhất, Tiên Bảo, lực Thần Uy… đâu đâu cũng thấy, hỗn loạn vô cùng. Thậm chí pháp bảo thập giai cũng xuất hiện một lần trong tay Tô Tam Thái Thần Quân, một đòn đánh chết tên thủ lĩnh Dị tộc khống chế Khô Trúc lão nhân khi trước.
Đại chiến chấm dứt. các Chân Nhất Thần Quân Nhân tộc cũng chết hết vài người. May là cung điện này tuy nhìn qua như làm bằng đá, nhưng lại kiên cố vô cùng, dù là pháp bảo thập giai cũng không thể phá hủy.
Nhưng một ngàn lẻ một thông đạo kia chỉ còn lại một thông đạo duy nhất, chính là thông đạo rời khỏi nơi này, những thông đạo khác hoàn toàn biến mất. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.net
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Đúng lúc này, trước mặt mọi người xuất hiện một đạo bạch quang, một con bạch long thình lình xuất hiện.
Bạch long này vô cùng xinh đẹp tao nhã. bọn Tô Tam Thái Thần Quân. Nhị Đại Ma Tôn lập tức thi lễ:
– Bái kiến Thánh Cát Quang Long.
Bạch long này cũng là một trong Bát Bộ Thiên Long, nó nhìn qua mọi người có mặt tại đây, lên tiếng nói:
– Tất cả các tu sĩ Nhân tộc ở Thiên Lại cổ thành, xin hãy lắng nghe…
Thanh âm của nó truyền trực tiếp tới thần hồn của từng người, chỉ cần tu sĩ có mặt trong Thiên Lại cổ thành đều nghe thấy.
– Ta lấy danh nghĩa là người lãnh đạo tạm thời của Thiên Lại cổ thành ra lệnh, lần đại hội Thiên Lại này đến đây là chấm dứt, đình chỉ mọi hoạt động thăm dò khai thác.
– Bởi vì Thiên Lại Trí Long là đầu não của Thiên Lại cổ thành đã bị tử sĩ Dị tộc ám sát mà chết. Người thay thế nó cần phải có thời gian ba tháng mới có thể khống chế hoàn toàn Thiên Lại cổ thành.
– Nhưng chúng ta đã không còn thời gian, ở ngoài ba ngàn năm ánh sáng, liên quân Dị tộc đã xuất hiện, hẳn là liên quân sáu tộc Thích Đề Hoàn Nhân, Ma Già Bà, Kiêu Thi Già, Sát Đế Lợi, Diêm ma, Thiên Nhãn, có khoảng một trăm hai mươi sáu ngàn vạn tên.
– Cho nên ta cần các ngươi trợ giúp.
Trong lúc nó đang nói, trước mất tất cả tu sĩ xuất hiện một màn hình, trong đó có hình ảnh vô số tinh thuyền đang bay về phía này.
Những tinh thuyền này có chiếc hình dáng như con rết, đang bay uốn éo giữa Thanh Minh, có chiếc như ngọn núi khổng lồ biết bay, có chiếc giống như biển cả, rộng chừng mười dặm. có chiếc hình dáng như tia chớp, nháy mắt xuyên qua vạn dặm.
Từ xa nhìn lại có thể thấy được một đặc điểm của Dị tộc, chính là đông đúc vô bờ, nhìn ngút mắt, chính là một trăm hai mươi sáu ngàn vạn tên địch.
Nhìn thấy đám Dị tộc đông như vậy, tất cả tu sĩ tại đây sừng sờ ngây dại, dường như tim mọi người đều ngừng đập trong khoảnh khắc này. Thấy cường địch Dị tộc vô biên vô hạn như vậy, cho dù là Chân Nhất Thần Quân hùng mạnh nhất cũng cảm thấy tan gan vỡ mặt.
Tu sĩ chiến đấu xuất động cả một môn phái, hàng ngàn người chiến đấu với nhau cũng đã khiến cho thiên hạ khiếp sợ. Nhưng trước mắt mọi người hiện tại là một trăm hai mươi sáu ngàn vạn tên địch… tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh toát trong lòng. Cho dù bọn chúng đứng yên cho mình chém giết, cũng phải mất một, hai năm mới có thể giết hết được.
Màn hình thủy kính đột nhiên xuất hiện Dị tộc giống như loài ong vàng, chúng bu xung quanh thủy kính như đang công kích, rất nhanh thủy kính tiêu tan.
Sau đó thủy kính lại hiện ra, đổi thành một góc độ khác, lén lút theo dõi.
Thánh Cát Quang Long nói tiếp:
– Ba mươi mốt đài quan sát bí mật đã bị hủy diệt, đây là lần công kích quy mô nhất của Dị tộc trong hai vạn năm qua, từ sau khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ.
– Nếu Thiên Lại Trí Long chưa tử vong, chúng ta vẫn còn lực đánh một trận, nhưng Thiên Lại Trí Long đã chết, tân Thiên Lại Trí Long còn chưa trường thành, chúng ta không thể chống lại cường địch như vậy.
– Cho nên ta phải cầu viện các tu sĩ tại đây, nếu chúng ta thất bại, vậy thế giới Thương Khung, mười giới Vực Ngoại, ba ngàn thế giới Tiểu Thiên sẽ bại lộ hoàn toàn trong phạm vi công kích của Dị tộc. Dưới ổ lật úp không còn quả trứng nào lành lặn.
– Cho nên ta khẩn cầu tất cả các tu sĩ ở lại chiến đấu, vì mình, vì Nhân tộc, đánh một trận cuối cùng.
– Đương nhiên vì Thiên Lại Trí Long đã chết, ta không thể phát ra lệnh cưỡng chế trưng binh, cho nên đây chỉ là lệnh trưng binh tự nguyện. Những ai bằng lòng có thể lưu lại chiến đấu, sau khi chiến đấu có thể nhận được phần thưởng không nhỏ.
– Những kẻ không muốn xin hãy rời khỏi ngay tức khắc, cho các ngươi thời gian nửa canh giờ để rời khỏi tinh vực Thiên Lại, các ngươi còn có cơ hội trở về nhà.
– Sau khi về nhà, xin hãy cáo biệt cùng thân nhân, chuẩn bị chiến đấu.
– Xin hãy chú ý, đây là chiến tranh chủng tộc, mục đích của Dị tộc là giết chết hết Nhân tộc chúng ta, bất cứ ai cũng không có cơ hội thỏa hiệp với chúng.
– Được rồi, xin các vị hãy lựa chọn, ai bằng lòng ở lại, xin tới đây báo danh, kiểm tra sức khỏe, để có thể bố trí con rối Tiên Tần thích hợp.
– Sau nửa canh giờ, tinh vực Thiên Lại sẽ trở thành thiên vực chiến tranh, nếu ai không phục tùng mệnh lệnh, giết chết ngay tức khắc!
Thánh Cát Quang Long dứt lời, trên màn hình thủy kính xuất hiện vô số bảo vật, là những vật phẩm sẽ ban thưởng sau khi chiến đấu. Nhưng không ai đoái hoài tới chúng, mạng không còn, có nhiều bảo vật cũng không có nghĩa gì.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn đang chần chờ do dự.
Dư Tắc Thành là người đầu tiên đứng ra, hô lớn:
– Dị tộc và Nhân tộc không thể cùng tồn tại, những gì ta mất thấy tai nghe ở sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông trên Cố Lãng đảo, Lục châu vô cùng xác thực. Người ở đó bị Dị tộc hành hạ không phải là người, còn thua cả súc sinh.
– Thay vì sống quỳ, không bằng chết đứng, ta ở lại! Tu kiếm trăm năm, hôm nay noi theo tiên hiền, lực chiến Dị tộc, không uổng kiếp này. Cho dù chết đi, coi như đã không sống uổng một đời.
Dứt lời, Dư Tắc Thành báo tính danh của mình:
– Thế giới Thương Khung, Hiên Viên kiếm phái, Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành.
Nháy mắt một đạo hào quang truyền tống lóe lên, Dư Tắc Thành biến mất.
Tô Tam Thái Thần Quân cũng đứng ra nói:
– Ngàn năm khổ tu không thể tiến thêm một bước, xem ra cơ duyên ngay trước mắt, ta cũng ở lại.
– Thế giới Thương Khung, Thái Thượng Đạo Chân tông, Tô Tam Thái Thần Quân Tô Bính.
Nháy mắt lão cũng biến mất.
Ngạo Thương Ma Tôn cười vang:
– Lão tử giết người vô số, không chuyện ác nào không làm, hôm nay có cơ hội chém giết Dị tộc sao lại không làm? Để xem giết bọn chúng có gì khác với giết người, chuyện này kích thích như vậy, sao lại không có phần của ta?
– Ngạo Thương Ma Tôn Lý Ngạo Thương.
Dứt lời, lão liếc nhìn Mị Ly Ma Tôn bên cạnh.
Mị Ly Ma Tôn cười nói:
– Vốn ta không phải là người, nhưng các ngươi đều xem ta như người. Vì đám ngốc nghếch các ngươi, vì hàng xóm láng giềng của ta, ta phải ra tay viện trợ, phải làm chuyện của con người. Được rồi, ta sẽ tiến thoái chung với lão, dù sao ta cũng không chết được.
– Thế giới Thương Khung, Thiên Ma Mị Ảnh tông, Mị Ly Ma Tôn Sở Thiên Cơ.
Bốn người bọn họ vừa tỏ thái độ, lập tức có vô số Chân Nhất Thần Quân khác cũng lục tục báo danh. Nhất Kiếm Chân Quân nhìn thoáng Hỏa Thần. Hỏa Thần gật gật đầu:
– Đi thôi, nếu không cả đời chúng ta sẽ thấp thỏm không yên. Có chàng bầu bạn, đi đâu ta cũng đi.
Nhất Kiếm Chân Quân gật gật đầu:
– Tay trong tay đến khi chết!
Hai người cũng báo danh.
Lập tức kẻ báo danh vô số, nhưng cũng có rất nhiều Chân Nhất Thần Quân chỉ đứng nhìn bất động.
Dư Tắc Thành nhanh chóng trở lại, kiểm tra sức khỏe đã xong. Sau đó những Chân Nhất Thần Quân khác cũng tục tục trở lại.
Lúc này chiến ý Dư Tắc Thành đang bừng bừng trỗi dậy. Trận chiến với hàng trăm ngàn vạn Dị tộc thu hút hắn giống như ánh đèn thu hút thiêu thân.
Băng Tâm Chân Quân thấy Dư Tắc Thành trở lại, bèn chậm rãi đi tới bên cạnh hắn:
– Tắc Thành, ta muốn trở về…
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt. hắn hoàn toàn không ngờ Băng Tâm Chân Quân không báo danh mà muốn trở về.
Dọc theo đường đi, có thể nói Băng Tâm Chân Quân tỏ ra sát phạt quyết đoán, không quên sư huynh mình trong bảy trăm năm qua, có tình có nghĩa. khiến cho Dư Tắc Thành khâm phục vô cùng. Theo hắn suy nghĩ, nhất định Băng Tâm Chân Quân sẽ sóng vai chiến đấu với mình. Nhưng thật không ngờ, Băng Tâm Chân Quân lại muốn rời khỏi.
Băng Tâm Chân Quân nói:
– Có lẽ lão đệ rất là thất vọng, nhưng ta chính là ta, là đệ tử Ma tông. Đệ tử Ma tông trời sinh tính tình khắc bạc, hại người lợi mình.
– Chuyện chết đi vì Nhân tộc như vậy, để cho danh môn chánh phái các ngươi làm. Ta là ma nữ, sống vẫn tốt hơn, cho nên ta muốn rời khỏi. Tuy rằng có thể là chuyện chết sớm hay muộn, nhưng tay vẫn muốn đi. Tái kiến, Diệt Độ Chân Quân, quen biết lão đệ, ta vô cùng vui sướng.
Dứt lời, nàng quay đầu rời khỏi, là người đầu tiên đi tới thông đạo.
Dư Tắc Thành nghẹn lời một lúc. Con người ta vào thời khắc mấu chốt sẽ đưa ra lựa chọn khác nhau, mình cũng không có quyền ép buộc người khác.
Dư Tắc Thành nói với theo nàng:
– Tái kiến, Băng Tâm Chân Quân, quen biết nàng, ta cũng rất vui mừng, hữu duyên tái ngộ.
Băng Tâm Chân Quân khẽ run lên, lắc lắc đầu, sau đó sải bước nhanh hơn, dưới ánh mắt của mọi người thản nhiên đi tới thông đạo rời khỏi.
Băng Tâm Chân Quân rời khỏi, lập tức có Chân Nhất Thần Quân lên tiếng nói:
– Ta… ta…
Ngạo Thương Ma Tôn quát lớn:
– Muốn cút thì cút mau, đồ hèn nhát, cút!
Chân Nhất Thần Quân kia im bặt, quay người rời đi. Có người đi, lập tức có vài người, mười mấy người cũng đi. Một lúc sau trong cung điện chỉ còn lại ba mươi chín người, có gần ba mươi Chân Nhất Thần Quân rời khỏi.
Ngạo Thương Ma Tôn kêu lớn:
– Thánh Cát Quang Long, mau giết chết đám hèn nhát này đi, thật là tức chết…
Thánh Cát Quang Long nói:
– Xin lỗi, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Nhân tộc, ta không có quyền cưỡng chế trưng binh, chỉ có thể thu nhận tu sĩ tự nguyện tham gia chiến đấu.
– Còn ai muốn rời khỏi xin hãy đi mau, chỉ còn một khắc là thông đạo Vực Ngoại sẽ đóng lại hoàn toàn.
Tô Tam Thái nói:
– Có lẽ không ai đi nữa, có lẽ chúng ta sẽ chết, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ hối hận.
– Có lẽ những người rời khỏi sẽ sống, nhưng bọn họ sẽ vĩnh viễn sống trong hối hận. Có tâm ma như vậy, ắt gặp phải nguy cơ Hóa Đạo.
Có người ở lại anh dũng chiến đấu, có người hèn nhát rời đi, con người ta là như vậy, có người thế này người thế khác.
Cành tượng này diễn ra một lúc ở tinh vực Thiên Lại, sau nửa canh giờ, lập tức không gian biến hóa. Tinh vực Thiên Lại khổng lồ chậm rãi biến hình, lối vào tinh vực Thiên Lại ở bên ngoài sơn môn Vân Hải Thanh Minh tông nháy mắt biến mất giữa vô số tinh thể.
Không ngừng có Nguyên Anh Chân Quân và Chân Nhất Thần Quân được truyền tống tới nơi này, đây là những tu sĩ quyết định ở lại Thiên Lại cố thành chiến đấu.
Mọi người tụ tập lại, tìm người quen, kêu gọi nhau í ới.
Dư Tắc Thành nhìn thấy vài người mình biết vẫn còn ở lại, Tĩnh Tâm Thần Quân.
Phương Thốn Thần Quân, Phong Hồn Phách cũng không rời khỏi.
Dư Tắc Thành đi tới hỏi:
– Tiền bối, vì sao ngài không rời khỏi?
Phong Hồn Phách cười vang:
– Lần này ta lỗ vốn, tay áo rách nát, phải kiếm chác chút bảo vật bù lại mới được.
– Ta nói thật cho ngươi, cơ hội này vô cùng hiếm có. Sau khi xong chuyện luận công ban thưởng, bảo vật rất nhiều, nói không chừng có thể được thưởng pháp bảo thập giai.
– Pháp bảo thập giai của Tô Tam Thái kia, lực Thần Uy của Nhị Đại Ma Tôn cũng được ban thưởng sau khi làm một nhiệm vụ cực khó.
Lời của Phong Hồn Phách tuy rằng nói khẽ, nhưng người xung quanh đều có thể nghe được. Dư Tắc Thành biết y nói vậy để cho mọi người thêm can đảm, khích lệ sĩ khí.
Dư Tắc Thành cũng hùa theo:
– Đúng vậy, bảo vật Tiên Tần vô số, theo như thái độ của Dị tộc kia, trận chiến này chắc chắn không có vấn đề gì.
Tất cả mọi người đều động viên khích lệ lẫn nhau. Dù sao cũng sắp tới lúc sinh tử lâm đầu. cho dù tim như sắt đá cũng phải hơi run rầy.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới trước mặt Đạm Ngôn Chân Quân, thi lễ:
– Tham kiến Đạm Ngôn Chân Quân.
Đạm Ngôn Chân Quân cũng ở lại chiến đấu, nàng liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Dư Tắc Thành hỏi:
– Không biết vì sao Đạm Ngôn Chân Quân lại hận ta như vậy?
Đạm Ngôn Chân Quân vẫn không hé răng.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
– Thật ra chuyện của lệnh sư không liên quan gì với ta. Lệnh sư trao đổi Tiên Thiên Linh Bảo, ta bèn đổi lấy bảo vật kéo dài thọ mệnh, ta không lừa gạt lão, mà dù muốn lừa cũng không lừa được.
Lúc này Đạm Ngôn Chân Quân mới lên tiếng nói:
– Chuyện giữa các người ta không biết, chỉ biết sư phụ không thể vượt qua lôi kiếp, trước khi binh giải còn mắng một câu: “Lỏi con Diệt Độ này thật là khốn kiếp, đưa Linh Bảo giả, nguyên lực không đủ, khiến ta không thể phi thăng.” Ngươi có gì giải thích hay không?
Dư Tắc Thành nghe vậy vội vàng nói:
– Lệnh sư chính là trưởng lão Vô Hình Ám Ma tông, ta…
Đạm Ngôn Chân Quân nghe vậy tỏ ra sửng sốt, vội hỏi:
– Vô Hình Ám Ma tông ư, sư phụ…
Dư Tắc Thành lập tức im bặt, xem ra Đạm Ngôn Chân Quân cũng không biết lai lịch sư phụ của mình, bèn đổi lời khác nói:
– Nếu lệnh sư binh giải, ắt sẽ chuyển thế, chúng ta cùng nhau tìm kiếm lão, đưa lão trở về tiên lộ. Nàng xem như vậy có phải là tốt hơn thù hận ta không? Có Hiên Viên kiếm phái chúng ta tương trợ, chẳng phải tốt hơn vì một lời vu vơ như vậy mà giết ta?
Đạm Ngôn Chân Quân vẫn còn lẩm bẩm mấy chữ Vô Hình Ám Ma tông, sau khi nghe Dư Tắc Thành nói xong bèn đáp:
– Ta không cần biết sư phụ là ai, thủy chung người vẫn là sư phụ ta. Ân sư như cha, người đã cho ta hết thảy, ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho sư phụ.
– Hy vọng Diệt Độ Chân Quân ngươi nhớ kỹ lời nói của mình, nếu để ta phát hiện ngươi lừa gạt, chúng ta không chết không thôi!
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
– Kích chưởng lập thệ.
Lập tức hai người vỗ tay một cái, xem như lập thệ.
Lập thệ xong, Dư Tắc Thành lại hỏi:
– Vì sao nàng không rời khỏi?
Đạm Ngôn Chân Quân đáp:
– Đệ tử Bất Ngôn tông ta sao lại không tham gia thịnh sự thế này. Ta sẽ ghi chép lại hết thảy cuộc chiến này, cho dù thân tử đạo tiêu, cũng quyết không hối tiếc!
Hai người bắt đầu nói chuyện với nhau, dần dần hận ý của Đạm Ngôn Chân Quân với Dư Tắc Thành không còn mạnh mẽ như trước nữa.
Trong quá trình tán gẫu, thình lình Dư Tắc Thành xuất ra một đạo Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật đánh vào cơ thể nàng.
Nháy mắt đạo Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật này gặp phải một sự kháng cự hùng mạnh, một lực lượng đồng nguyên với nó xung đột mạnh mẽ. Khiến cho cả hai người đồng thời hự lên một tiếng đau đớn, cả hai cùng ôm đầu, nhất thời choáng váng.
Dư Tắc Thành truyền âm nói:
– Pháp nguyên xung đột, đồng môn cắn trả. Xin chúc mừng Đạm Ngôn sư muội, từ hôm nay trở đi, muội sẽ là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông.
Vừa nghe như vậy. lập tức Đạm Ngôn Chân Quân ngẩn người hỏi:
– Vô Hình Ám Ma tông phải chăng là môn phái hết sức thần bí, bọn họ không có sơn môn, không có động phủ, đệ tử hoàn toàn ẩn nấp trong các môn phái khác, là thượng môn thần bí nhất hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
– Đúng vậy, sư phụ muội cấm Ngôn Thần Quân là một trong mười ba Đại trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông ta, có được quyền uy vô thượng. Lão đại biểu cho Bất Ngôn tông ở Vô Hình Ám Ma tông, còn ta đại biểu cho Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành thay đổi khái niệm một chút, nói rằng mình đại biểu cho môn phái gia nhập Vô Hình Ám Ma tông.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
– Thật ra Vô Hình Ám Ma tông đúng hơn là một liên minh, rất nhiều đệ tử của các phái khác gia nhập vào để hình thành đồng minh. Tôn chỉ của phái ta là tự do tham gia, tự do rời khỏi, không chịu hạn chế, cùng hưởng tài nguyên.
Đạm Ngôn Chân Quân gật gật đầu:
– Ta đã hiểu, cũng là tổ chức giống như Thiên Địa Minh, Tiên Tần Hội.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng:
“Có đúng vậy không, ta cũng không biết, nhưng ta phải lừa nàng gia nhập Vô Hình Ám Ma tông.
Thì ra năm xưa Trương tiền bối cũng có suy nghĩ như mình. Giết người diệt khẩu thì không thích hợp, cần phải bảo vệ bí mạt, chỉ có nước làm như vậy, lôi kéo đối phương vào Vô Hình Ám Ma tông, mới có thể bảo vệ được thân phận của mình.
Người sáng lập ra Vô Hình Ám Ma tông này quả thật là cao nhân, đây hoàn toàn là hệ thống đa cấp, lôi kéo nhiều người gia nhập. Bất quá xem ra nàng cũng đã tu luyện bí pháp Vô Hình Ám Ma tông, bằng không Vô Hình Am Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của mình đâu bị kháng cự như vậy.”
Trong lúc này Đạm Ngôn Chân Quân vẫn còn đang suy nghĩ, sau đó chợt lên tiếng nói:
– Xem ra trong mắt sư phụ, ta vẫn không bằng sư tỷ. Ta vẫn lấy làm thắc mắc không biết vì sao sư tỷ có được nhiều tài nguyên, nắm được tin tức nhanh như vậy, thì ra sư tỷ đã kế thừa địa vị của sư phụ trong Vô Hình Ám Ma tông.