Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, sau khi uống cạn vò rượu thứ mười ba, Dương Sắc đứng lên nói:
– Được rồi tiểu huynh đệ, ta uống đã đủ rồi. Sau khi ta đi rồi, hy vọng sau này ngươi tự bảo trọng, không nên cô phụ Tiên Tần Linh Dẫn này, làm mất đi thanh danh của chúng ta.
Nói xong y đạp đất bay lên ngọn cây, sau đó ung dung bay từ ngọn cây này sang ngọn khác. Tuy Dương sắc chỉ sử dụng tâm pháp khinh công bình thường, không có ngự kiếm bay đi, nhưng lại có vẻ phóng khoáng tự nhiên khó tả bằng lời, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Dư Tắc Thành, đồng thời thần thức Dư Tắc Thành cũng trở về.
Dư Tắc Thành uống mơ mơ màng màng, lúc này tiểu nhị Khoái Hoạt lâu đã nhìn thấy hắn, bèn nói:
– Dư tiên sinh, không phải ngài đang uống rượu ca hát trên lầu sao, vì sao lại chạy tới nơi này, mau, mau vào khách phòng nghỉ ngơi. A, vò rượu đồ ăn bày dưới đất này là ai bưng tới, làm như vậy không phải là đạp đổ chiêu bài của chúng ta sao?
Dư Tắc Thành uống mơ mơ màng màng, miệng lè nhè nói ra những lời không nghe rõ:
– Ta không có say, ta còn muốn uống, uống, thống khoái thật!
Cứ như vậy Dư Tắc Thành bị đưa vào khách phòng, ngủ một giấc thật say. Thật ra cũng không phải Dư Tắc Thành uống quá nhiều mới sinh ra như vậy, trong đó có một phần nguyên nhân là thần thức tiêu hao quá nhiều, cho nên cơ thể mệt mỏi.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau mặt trời lên cao. Dư Tắc Thành mới tỉnh. Tất cả những chuyện hôm qua hết thảy như một giấc mộng hoang đường vô lý, nhưng hết thảy đều là chân thật.
Tiên Tần Linh Dẫn của hắn hiện tại bị một loại kim loại kỳ dị bao trùm, kim loại này giống hệt như chất liệu Trấn Hồn Tượng mà hắn lấy được. Từ nay về sau lấy ra khỏi túi càn khôn không còn có tín hiệu phát ra, xem ra cho dù lúc trước đặt Tiên Tần Linh Dan trong túi càn khôn cũng không phải an toàn như vậy, chỉ có bao phủ kim loại mới có thể ngăn cho người khác khỏi thăm dò. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Dương Sắc kia có lẽ là do Tiên Tần Linh Dẫn của hắn trong túi càn khôn hấp dẫn mà tới, không biết y có thân phận thế nào, y muốn làm gì, rốt cục tu vi của y đạt tới cảnh giới nào? Dương Sắc? Dương sắc là ai, ai là Dương sắc, ta, vì sao ta lại bắt đầu quên?
Chuyện hôm qua bắt đầu chậm rãi trở nên mơ hồ trong trí nhớ Dư Tắc Thành, hết thảy hết thảy toàn bộ bắt đầu quên, chỉ có tiếng đàn tao nhã kia vẫn còn ở lại trong đầu. Dư Tắc Thành ngồi một lúc lâu, đột nhiên hô lớn:
– Đem hồ cầm lại đây cho ta, lấy Ngũ Duy Thập Nhị Huyền mới được!
Khoái Hoạt lâu chỉ cần có tiền, cái gì không có, lập tức có người đưa tới. Loại hồ cầm Ngũ Duy Thập Nhị Huyền này là nhạc khí rất khó đàn tấu. ở Khoái Hoạt lâu chỉ có hai ca nữ là đàn được. Tuy rằng tướng mạo các nàng không lấy gì làm xinh đẹp nhưng nhờ vào môn tuyệt kỹ này ở Khoái Hoạt lâu cũng là ca nữ nổi danh được nhiều khách nhân yêu thích. Bởi vì loại hồ cầm Ngũ Duy Thập Nhị Huyền này thế nào cũng phải mất trên dưới mười năm tâm huyết khổ công, mới có thể đàn tấu hoàng được.
Ca nữ mang cầm tới cho Dư Tắc Thành, nhưng tỏ ra hết sức không cam lòng, sợ rằng Dư Tắc Thành sẽ làm hỏng mất hồ cầm của mình.
Dư Tắc Thành cầm lấy hồ cầm, lập tức cảm giác quen thuộc bất chợt dâng lên trong lòng. Hắn chậm rãi chỉnh dây, sau đó cầm đàn bắt đầu đàn tấu, cất cao giọng hát, từng khúc cổ thi tân thi vang lên, giống như đã từng am hiểu thuật đàn tấu loại hồ cầm này khoảng chừng hơn mười năm, nếu không tuyệt đối không thể đàn tấu một cách hoàn mỹ như vậy.
Ca nữ nghe xong hoàn toàn mặt hoa đầu váng, cuối cùng bái phục, khẩn cầu Dư Tắc Thành truyền thụ cho nàng thuật gảy hồ cầm. Dư Tắc Thành cười cười, đây hoàn toàn là ngẫu nhiên mà biết, bảo hắn dạy, chết cũng không dạy nổi.
Ngoại trừ chuvện này, lúc Dương sắc rời đi, thần thức Dư Tắc Thành vẫn còn đi theo một đoạn. Trong đó tâm phế quyết khinh công mà Dương sắc sử dụng khi rời khỏi, dường như Dư Tắc Thành có chút cảm ngộ trong lòng, nhung lại không thể nào nói rõ.
Dư Tắc Thành đi ra Khoái Hoạt lâu, đi ra thành Lâm Hải, đến một khu đất hoang ngoài thành, bên trong một rừng cây, bất chợt bốc người lên vọt về phía trước một cái. Lập tức hắn rời khỏi mặt đất sau đó bay tới bay lui trong rừng cây không ngớt. Hắn đang căn cứ vào trí nhớ của mình, bắt chước tâm pháp khinh công của Dương sắc lúc gần đi.
Cứ như vậy Dư Tắc Thành nhảy nhót qua lại trên rừng cây không ngớt, cảm thụ tâm pháp khinh công Dương sắc sử dụng khi trước. Trong mơ hồ, Dư Tắc Thành có thể dùng hơn mười chữ đại biểu hình dung tâm pháp khinh công của Dương sắc nhưng cuối cùng Dư Tắc Thành chỉ nhớ kỹ bốn chữ bí quvết.
Chữ thứ nhất là Bạt, tức là bốc người lên từ dưới đất không cần mượn bất cứ lực đạo hay
điểm tựa nào trực tiếp bốc người bay lên.
Chữ thứ hai là Tá, mượn lực hư không, qua lại tự nhiên, chỉ cần có một điểm mượn lực chống đỡ hoặc là điểm tựa là có thể di chuyển giữa không trung.
Chữ thứ ba là Di, sau khi mượn lực hư không, có thể di chuyển phiêu hốt giữa hư không, tả hữu tự nhiên. Dựa theo công pháp này có thể trên không trung qua lại phóng khoáng, hết sức tự nhiên, lộ ra khí thế ung dung tiêu sái.
Chữ thứ tư là Dật, bất cứ lúc nào nơi nào, chỉ cần sử dụng bộ khinh công này, Dư Tắc Thành đều toát ra một khí thế phiêu dật phóng khoáng. Cho dù là ngã cắm mặt xuống đất như chó ăn phân, cũng là một tư thế vô cùng tự nhiên phóng khoáng.
Dư Tắc Thành luyện tập một hồi tuy rằng chỉ tổng kết ra bốn chữ này, còn lại hoàn toàn quên sạch, thậm chí quên bẵng vì sao mình học được. Đối với Dư Tắc Thành lúc này đã mất trí nhớ về chuyện Dương sắc, đây bất quá chỉ là một bộ tâm pháp khinh công mà thôi. Ngoại trừ khi sử dụng tự nhiên phóng khoáng, dùng để giả vờ khoe mẽ, hiện tại hắn cũng không thấy có ích lợi gì cho nên vốn không coi trọng quá nhiều.
Dư Tắc Thành cũng không biết, lúc hắn sử dụng khinh công, bốn chữ chân ngôn này đối với hắn có ích rất nhiều. Khi hắn ngự kiếm phi hành sau này, bổn chữ chân ngôn này hoàn toàn trở thành thứ mà hắn thích nhất, đối với hắn hữu dụng vô cùng. Khi hắn Trúc Cơ thành công, bốn chữ chân ngôn này vẫn phát huy tác dụng như trước, so với những pháp quyết tiên thuật phi hành khác hữu dụng hơn rất nhiều lần. Tới khi hắn Kim Đan đại thành, bốn chữ này vẫn giúp đỡ hắn vô hạn, cuối cùng khi hắn luyện thành Nguyên Anh, mới chính thức hiểu hết bốn chữ chân ngôn này.
Vị kỳ nhân Dương Sắc, chuyện hắn tình cờ gặp mặt Dương sắc rất nhanh đã bị Dư Tăc Thành quên sạch. Ngoại trừ diễn tấu và yêu thích đối với hồ cầm, việc vận dụng bốn chữ chán ngôn tâm pháp khinh công này. Du Tắc Thành cũng khắc sâu trong tâm khảm. Những chuyện khác thì toàn bộ quên sạch, chỉ cần vừa nghĩ tới, suy nghĩ của hắn liền tự động tránh đi, không suy nghĩ thêm nữa. Mãi đến khi hắn đạt Kim Đan đại thành, ký ức này mới dần dần khôi phục.
Dư Tắc Thành đi ra Khoái Hoạt lâu, lập tức lùng khắp toàn thành tìm mua Ngũ Duy Thập Nhị Huyền hồ cầm, cuối cùng tốn hai mươi lượng bạc tới Thính Cầm các chuyên môn đặt làm một chiếc hồ cầm. Từ đó về sau, hình ảnh của Dư Tắc Thành đã thay đổi, bất cứ lúc nào, ở bất cứ chỗ nào, sau lưng Dư Tắc Thành luôn đeo một chiếc hồ cầm. Khi đi đường, trông dáng vẻ của hắn hết sức tự nhiên phóng khoáng, phong lưu tiêu sái. Khi nhàn rỗi bèn kéo hồ cầm, nghển cổ hát vang, tiếng đàn ưu nhã, giọng ca mê hồn.
Đối với chuvện Dư Tắc Thành không tham gia đại lễ ở Dư gia, đệ đệ Dư Tắc Công của hắn vô cùng bất mãn. Dư Tắc Thành cùng không để ý, hắn trở về huyện thành Sơn Trúc, tiếp tục khổ tâm tu luyện. Thời gian cứ như vậy trôi qua, rốt cục Dư Tắc Thành cũng hoàn thành trăm ngày nuôi dưỡng Hồn Si, chỗ gởi hồn trong Trấn Hồn Kim Chuyên đại công cáo thành. Dư Tắc Thành đi tới một nơi yên tĩnh, bắt đầu thử nghiệm Hồn Si thú đầu tiên của mình.
Sau khi Du Tắc Thành nuôi dưỡng Hồn Si một lần cuối cùng, hét lớn một tiếng:
– Chư Kiền ở đâu?
Lập tức Trấn Hồn Kim Chuyên trong túi càn khôn nhoáng lên một cái, ở một nơi cách Dư Tắc Thành ba thước, cỏ cây bắt đầu tụ tập về một điểm, thậm chí đại thụ bên cạnh cũng bị hút vào điểm tụ tập ấy. Sau đó một con mãnh thú xuất hiện, chính là Chư Kiền Hồn Si hiện thân.
Chư Kiền Hồn Si Thú lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, nó rơi trên mặt đất, thân dưới là thân báo dài khoảng chừng ba thước, thân trên không khác con người, bốn chân đi dưới đất. Hồn Si thú này hoàn toàn do huyết nhục tạo thành, Dư Tắc Thành khẽ chạm vào, làn da, bộ lông, xương cốt đều là bằng xương bằng thịt hẳn hòi. Dư Tắc Thành dùng đao cắt lấy một sợi lông, sợi lông vừa rời khỏi bộ lông của Chư Kiền Hồn Si Thú, chỉ tồn tại được trong không trung khoảng vài lần hô hấp đã tự động tiêu tan.
Chư Kiền Hôn Si Thú trước tiên cúi đầu ra sức ngửi ngửi khí tức bùn đất sau đó ngẩng
đầu nhìn nhìn mây bay trên bầu trời, bất chợt há miệng gầm lên một tiếng, sau đó bắt đầu chạy rất nhanh trên cỏ trong vùng rừng núi.
Tốc độ của nó thật nhanh, nhanh như tia chớp, bất kể vách núi hay đại thụ, đối với nó chỉ như giẫm trên đất bằng. Dư Tắc Thành và nó có cảm giác tâm linh tương thông với nhau, hiện tại nó tựa như một đứa trẻ, chỉ là một con dã thú thông thường, đang học tập, đang chạy nhảy, đang cảm nhận sự dạy bảo của Dư Tắc Thành. Trong vô tình, nó học được hết thảy những gì Dư Tắc Thành biết được.