Tiên Ngạo – Chương 47: Dùng trí đấu Hỏa Vân – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 47: Dùng trí đấu Hỏa Vân

Vậy bước tiếp theo mình nên làm gì đây? Trước hết phải hoàn thành cương hóa trái tim, đây là bước tiếp theo của mục tiêu. Mấy ngày nay Dư Tắc Thành hấp thu ba viên linh thạch còn lại tiến hành tu luyện, sau đó tập trung chú ý vào Cống Càn Thông Tâm Chi.

Dựa theo Phù Đồ lục ghi lại, linh chi này có thể gia tăng tu vi người tu tiên, hữu dụng hơn linh thạch rất nhiều. Nếu như có được nó. mình có thể luyện thành Hóa Huyết Thành Cương, tiến vào tu luyện cảnh giới tầng ba Huyết Cương Tiên cốt. Khi đó mình sẽ đạt tới ới cảnh giới Dẫn Khí cao cấp. Luyện Khí kỳ tầng thứ ba.

Suy nghĩ không bằng hành động, Dư Tắc Thành bắt đầu vắt óc nghĩ hết các biện pháp, làm sao có thể xử lý được Hoả Vân Xà lấy được Cống Càn Thống Tâm Chi vào tay.

Xuất động đệ tử vây công? Vô ích, Hỏa Vân Xà có thể phun ra hỏa vân, trong phạm vi trăm trượng hỏa độc lan tràn, đám đệ tử của mình không có ai tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, đi tới đó chính là chịu chết.

Đi mời cao nhân bên ngoài ư? Không được, tiền tài làm động lòng người, nếu như tìm gia gia, ông ấy tuvệt đối sẽ chiếm lấy linh dược này ngay cả một sợi lông cũng không để lại cho mình. Nhã Hương nhất định sẽ hoài nghi vì sao mình lại tìm được nhiều dược thảo tốt như vậy, đó quả thực chính là dẫn sói vào nhà. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.net

Làm sao bây giờ đây? Dư Tắc Thành suy xét rất lâu, cũng không tìm được cách nào, bèn đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, làm sao bây giờ đây…

Dư Tắc Thành nghĩ tới nghĩ lui lại lấy Phù Đồ lục ra xem một lần nữa, bất chợt hắn nhìn thấy một đoạn văn tự giới thiệu về Hỏa Vân Xà:

– Thích ăn chim tùng kê, tham ăn vô độ.

Dư Tắc Thành vỗ đùi, đã có chủ ý. Lập tức hắn đứng bật dậy đi ra ngoài truyền đạt mệnh lệnh, lệnh cho đệ tử thủ hạ bắt đầu thu mua chim tùng kê và quả Túy Hồng. Chim tùng kê là một loại chim trĩ có thể bay lên ngọn thanh tùng cao hàng chục trượng trong Thập Vạn Đại Sơn. Chúng rất thích ăn đọt non của thanh tùng, toàn thân trắng như tuyết cho nên có tên là chim tùng kê. Chim tùng kê hương vị rất ngon, hơn nữa không dễ gì bắt được, là một trong những đặc sản ở huyện thành Sơn Trúc.

Quả Túy Hồng là một loại dược liệu bình thường trong Thập Vạn Đại Sơn, người miền núi chuyên môn thu thập gieo trồng, là một loại nguyên liệu dùng để ũ rượu, nếu ăn quá nhiều rất dễ có cảm giác say. Hơn nữa loài rắn lại rất thích ăn, sau khi chúng ăn xong, hành động sẽ trở nên chậm chạp. Hai thứ này chỉ cần có tiền sẽ dễ dàng mua được.

Cứ như vậy Dư Tắc Thành mua ba mươi con chim tùng kê sống, sau đó cho chúng ăn quả Túy Hồng và đọt non thanh rùng. Cứ nuôi như vậy trong khoảng chừng mười ngày, con nào con nấy ăn đến thân thể mập tròn, có thể phát huy công dụng.

Mỗi ngày Dư Tắc Thành đều mang theo một con chim tùng kê đi tới chỗ Cống Càn Thông Tâm Chi, nơi đó là một ngọn núi cao, dân bản xứ gọi ngọn núi này là Bút Giá phong. Tên này vô cùng chuẩn xác đỉnh núi này giống như một chiếc bút, thẳng tắp chọc trời.

Ở giữa Bút Giá phong có một nơi sườn dốc địa thế hơi bằng phẳng, rộng chừng trăm trượng, là do nước mưa lâu ngày ăn mòn mà thành. Khắp nơi đều là đá tảng chồng chất chênh vênh, trong đó dưới mặt đá núi có rất nhiều hào rãnh do nước mưa chảy xói mòn lâu ngày mà thành, ở giữa sườn dốc có ba tảng đá lớn hình tam giác hình thành một vòng tròn, ở giữa ba tảng đá lớn đó có một gốc cây nhỏ trông hết sức bình thường, chính là Cống Càn Thông Tâm Chi.

Hỏa Vân Xà chiếm cứ một góc ngay phía dưới tảng đá lớn, mỗi ngày thái dương dâng lên, nó tránh vào bóng râm của tảng đá, không hề nhúc nhích.

Hỏa Vân Xà bảo vệ cống Càn Thòng Tâm Chi này thân thể trải ra dài chừng hai trượng, thân to một thước, trên đầu có mào trắng, thân thể đỏ như lửa. Các loại phi cầm tẩu thú chỉ cần tới gần nó trong vòng mười trượng, nó sẽ há mồm hút lấy, bắt bọn chúng nuốt vào bụng.

Dư Tắc Thành quan sát rất lâu, mỗi lần đều dùng Huyết Tàng Thuật ẩn núp tiến tới cách Hỏa Vân Xà chừng ba mươi trượng thì dừng lại. Nếu như tiếp rục đi về phía trước, Hỏa Vân Xà sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Dư Tắc Thành.

Cuối cùng Dư Tắc Thành lựa chọn phương vị ở phía Đông cách ba mươi ba trượng, bắt một con chim tùng kê sống thả ra ở gần đó. Chim tùng kê này đã bị bẻ gãy cánh, đánh gãy chân, không thể chạv trốn. Sau khi nó được thả ra, cảm nhận được khí tức của Hòa Vân Xà, sợ hãi kêu to không ngừng.

Tiếng kêu của chim tùng kê dần dần thu hút Hỏa Vân Xà, dẫn dụ nó rời khỏi chỗ Cống Càn Thông Tâm Chi bò ra ăn chim tùng kê.

Trong cơ thể chim tùng kê có mùi vị của quả Túy Hồng. Hỏa Vân Xà tuyệt đối không thể kháng cự món ngon dâng tới miệng lại không chạy được như vậy. Nhưng nó vẫn tỏ ra vô cùng cảnh giác, bò quanh mấy vòng kiểm tra tình hình, sau khi xác định không có chuyện gì khác lạ lúc này mới dần dần buông lỏng lực chú ý, tới ăn chim tùng kê. Từ đó về sau, mỗi ngày Dư Tắc Thành đều mang chim tùng kê tới, dẫn dụ Hỏa Vân Xà bò ra ăn. Vị trí của chim tùng kê mỗi ngày lại cách xa về hướng Đông thêm một trượng, dẫn dụ Hỏa Vân Xà trong vô tình chậm rãi rời khỏi Cống Càn Thông Tâm Chi càng ngày càng xa. Hỏa Vân Xà mỗi ngày ăn chim tùng kê, hương vị thom ngon, dù sao động vật cũng chỉ là động vật, linh trí không nhiều, dần dần đi ra rất xa để bắt chim tùng kê mà ăn.

Cứ như vậy, ba mươi con chim tùng kê, sau thời gian một tháng, Dư Tắc Thành đã đạt được mục đích, có thể dẫn dụ Hỏa Vân Xà ra ngoài sáu mươi trượng ăn chim tùng kê. Dần dần Hòa Vân Xà hoàn toàn buông lỏng, đã quen ăn chim tùng kê như vậy, rốt cục ngàv Dư Tắc Thành xuống tay đã tới.

Lần nàvy đây cũng lên thả chim tùng kê, bất quá không phải là Dư Tắc Thành đưa lên mà là một tên thủ hạ của hắn. Sau khi thả chim tùng kê ra y liền liều mạng chạy trốn. Lần này chim tùng kê thật ra đã chết, tiếng kêu là do người giả ra, trong cơ thể chim tùng kê có giấu một lưỡi câu cỡ lớn được chế tạo bằng hàn thiết, trên lưỡi câu cột vài sợi kim ti vô cùng chắc chắn, đầu kia được cột chặt ở một tảng đá lớn xa xa.

Hỏa Vân Xà cũng giống như trước đây đi ra ăn chim tùng kê. Trước khi rời đi nó kiểm tra xung quanh một chút theo thói quen, không phát hiện gì nguy hiêm, sau đó không nhanh không chậm bò tới nuốt ực chim tùng kê vào trong bụng, chờ đợi dần dần tiêu hóa.

Trong khoảnh khắc nó nuốt chim tùng kê vào bụng. Dư Tắc Thành ở phía Nam nhờ vào Huyết Tàng Thuật ẩn nấp bất chợt lao ra xông về phía cống Càn Thông Tâm Chi cách hắn hơn ba mươi trượng, chuẩn bị hái trộm Cống Càn Thông Tâm Chi.

Sau khi vọt tới bên cạnh Cống Càn Thông Tâm Chi bất chợt Dư Tắc Thành cảm thấy đầu óc choáng váng. Không ngờ xung quanh cống Càn Thông Tâm Chi tràn ngập khí độc vô cùng, chẳng trách Hỏa Vân Xà không chút sợ hãi đi ra ngoài ăn chim tùng kê, hóa ra còn có mai phục như vậy nữa.

Đúng vào thời khắc mấu chốt, một lá chắn mỏng dâng lên, chính là lá phù hộ mệnh mà Dư Tắc Thành lấy được của Đàm Nhị Lang khởi động, xuất hiện vòng bảo vệ, chống đỡ kịch độc xâm nhập. Tranh thủ thời gian một lần hô hấp này, huyết năng toàn thân Dư Tắc Thành lập tức vận chuyển, bài trừ kịch độc hấp thu vào cơ thể ra ngoài. Trong quá trình này Dư Tắc Thành không hề giảm bớt tốc độ ngược lại còn gia tăng tốc độ lên, một tav nắm lấy cống Càn Thông Tám Chi nhổ tận gốc sau đó nhắm phía Tây chạy trốn.

Hỏa Vân Xà lập tức phát ra tiếng kêu giận dữ điên cuồng đuổi theo sau. Lúc này lưỡi câu thật lớn mà nó nuốt vào trong bụng đã phát sinh tác dụng, dây kim ti lôi ngược lại khiến cho nó cảm thấy đau đớn vô cùng, lập tức dừng lại đánh mất thời gian quý giá. Hỏa Vân Xà tức giận hừ một tiếng, há mồm phun ra một mảng hóa vân đây kim ti lập tức tan rã, nó lại há miệng phun ra chim tùng kê chứa lưỡi câu hàn thiết ra ngoài.

Sau đó Hỏa Vân Xà nhắm Dư Tắc Thành đuổi theo, thỉnh thoảng phun ra hỏa vân. Hỏa vân kia phun thẳng về phía Dư Tắc Thành, nhưng hai bên cách nhau quá xa, cho nên không có chút hiệu quả nào cả. Hỏa Vân Xà vẫn đuổi theo về phía Dư Tắc Thành chạy trốn, đối với người bình thường, tốc độ của Hỏa Vân cực nhanh, nhưng đối với Dư Tắc Thành vốn dựa vào Khinh Linh thuật và Huyết Độn Thuật dốc hết toàn lực chạy trốn, tốc độ của nó vẫn còn kém hơn rất nhiều.

Đuổi theo được chừng ba dặm, tới trước mặt một sơn khẩu, chỉ thấy sơn khẩu chất đống đầy các loại dược vật kỳ với loài rắn như lưu huỳnh. Cho dù Hỏa Vân Xà mạnh mẽ đến mức nào nó cũng là loài rắn, thấy như vậy lập tức giảm chậm tốc độ. May là những thứ này này chỉ có thể ngăn chặn sơn khẩu, rắn có thể đễ dàng tìm đường khác, Hỏa Vân Xà lập tức tránh đi mấy thứ này vượt qua sơn khẩu bằng đường khác.

Không ngờ trên đường của Hỏa Vân Xà lần này, chưa đi được bao xa, lại thấy từng đống dược vật cản đường. Đây là Dư Tắc Thành mời tới rất đông những tay hảo thủ bắt rắn ở huyện thành Sơn Trúc, bày ra tầng tầng trở ngại. Cứ như vậy tiên cơ mất đi, Hỏa Vân Xà thân thể thật lớn muốn đuổi theo, nhưng rốt cục nó không phái là đối thủ của Dư Tắc Thành. Hơn nữa toàn bộ dấu vết truy tung bị số dược vật kia ngăn chặn, chờ Hỏa Vân Xà vòng tránh đi, đã sớm bị Dư Tắc Thành bỏ lại phía sau rất xa, rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng Dư Tắc Thành đâu nữa.

Dư Tắc Thành chạy một hơi trở về trụ sở của mình ở huyện thành Sơn Trúc, bật cười ha hả. Đã lấy được linh dược vào tay, công cuộc tu luyện của mình lại có hy vọng, thật sự là trời không tuyệt đường người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.