Tiên Ngạo – Chương 277: Thoáng qua như mộng – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 277: Thoáng qua như mộng

Cứ như vậy ba người lại thẳng tiến về phía trước, băng qua sơn mạch Hoành Viễn, vượt qua đại sa mạc Cáp Lạp, rốt cục chạy tới Bắc Hải rời khõi địa phận Kinh châu.

Càng về gần tới quê nhà ba người càng cảm thấy sốt ruột, hận không thể gia tăng tốc độ Long Cốt Phàm Đĩnh nhanh hơn nữa. Vượt qua Bắc Hải tiến vào Trung châu, coi như đã đặt một chân về nhà.

Sau khi bay qua đỉnh Thiên Tri, xuyên qua bình nguyên Nhạn Đãng, qua Sơn mạch Kỳ Liên, rốt cục vào chiều hôm đó từ xa một hồ nước rất lớn xuất hiện trước mắt mọi người, giữa hồ là một kiến trúc có hình kim tự tháp, chính là Tây Lĩnh.

Lập tức ba người kích động vô cùng, về nhà, về đến nhà rồi, lãng tử tha hương rốt cục đã trở về… Dư Tắc Thành điều khiển Long cốt Phàm Đĩnh bay tới Tây Lĩnh bèn ngừng lại, ba người xuống thuyền, chạy nhảy trên Tây Lĩnh một phen.

Kiến trúc của sáu phái trên Tây Lĩnh trước kia đã bị hủy hoại trong họa trời năm ấy. Hiện tại tuy rằng đã được tu sửa lại nhưng đã không còn xa hoa như trước.

Ba người Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lượn trên bầu trời Tây Lĩnh một lúc trên Tây Lĩnh vốn có mấy đệ tử Luyện Khí kỳ phụ trách canh gác, nhìn thấy Long cốt Phàm Đĩnh của Dư Tắc Thành, lại thêm ba người ngự kiếm bèn tránh né ra xa.

Ba người bay nhảy một lúc, Thành Lam chợt nói:

– Hai vị ca ca hay là chúng ta chia tay tại đây thôi. Quê đệ ở Thanh quốc, đệ muốn về đó ngay tức khắc, chúng ta không cùng đường. Hãy liên hệ với nhau bằng phi kiểm truyền thư, trăm ngày sau chúng ta hội họp tại đây sau đó cùng trở về sư môn.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

– Kỳ hạn trăm ngày, được, đến lúc đó chúng ta sẽ hội hợp tại đây.

Thành Lam cũng gật gật đầu:

– Thư chuyển cho Tử Trang sư huynh, tiện đường đệ sẽ ghé qua, vậy chúng ta chia tay, trăm ngày sau tái kiến.

Dứt lời Thành Lam ngự kiếm bay lên, bay nhanh về phương xa. Dư Tắc Thành nhìn theo bóng y một lúc, sau đó quay sang nói vói Cốt Luân Tề Văn:

– Tề Văn, chúng ta cùng đi thôi, không còn xa nữa, chúng ta hãy ngự kiếm phi hành. Lúc trước chúng ta chỉ có thể đi dường, hiện tại rốt cục chúng ta đã có thể hãnh diện, đã có thể ngự không phi hành rồi.

Cốt Luân Tề Văn gật gật đầu, hai người ngự kiếm bay lên, bay về phía sơn trại của Cốt Luân gia.

Một lúc sau, Cốt Luân Tề Văn chợt hạ kiếm quang, đáp xuống sơn cốc hoang dã trước kia:

– Đây là nơi năm xưa chúng ta gặp phải Tử Lĩnh Tam Hùng, phụ thân tiểu điệt đã tự bạo ở nơi này…

Dứt lời Cốt Luân Tề Văn lấy ba nén hương ra đốt lên, sau đó bắt đầu bái tế, bất chợt lớn tiếng khóc òa lên:

– Phụ thân, hài tử của người đã trở về, hài nhi rốt cục đã Trúc Cơ. Chẳng những Trúc Cơ, tương lai còn có khả năng đạt tới Nguyên Anh, Kim Đan, không phụ kỳ vọng của người. Phụ thân ở nơi xa có khỏe không, rồi hài nhi sẽ tới thăm người. Tuy rằng hài nhi cũng bước lên đường cũ của Cốt Luân gia nhưng hài nhi đã mở ra một con đường mới rộng rãi tươi sáng hơn nhiều.

Cốt Luân Tề Văn gào khóc. Dư Tắc Thành bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy bùi ngùi cảm thán, bản thân những người kia đã hy sinh biết bao nhiêu vì Cốt Luân Tề Văn, y mới có được thành tựu hôm nay.

Nhìn vùng hoang vắng xung quanh, nhớ lại năm xưa đại chiến Tử Lĩnh Tam Hùng. Cứ ngỡ như là mới hôm qua, làm cho người ta cảm thán không thôi.

Cốt Luân Tề Văn khóc lóc một hồi bèn đứng dậy, trấn tĩnh lại:

– Từ nay về sau, Cốt Luân Tề Văn ta chỉ đổ máu chứ không đổ lệ. Dư thúc, chúng ta đi thôi.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, hai người ngự kiếm bay lên, bay về phía Cốt Luân Man trại. Trước kia đi cần mất rất nhiều thời gian, hiện tại chỉ trong thoáng chốc đã đến.

Nguyên thủy sâm lâm vốn vô cùng kinh khủng đối với bọn họ hiện tại chỉ như một đám cỏ tranh. Hai người ngự kiếm bay qua, phóng xuất khí tức, lập tức các loài độc vật, yêu thú im bặt. Bằng vào linh cảm của chúng có thể biết được kiếm khí kinh khủng như vậy, tốt nhất là đừng trêu chọc tới.

Chưa đến một canh giờ, hai người đã tới cốt Luân Man trại cốt Luân Tề Văn ngự kiếm càng ngày càng nhanh, thấy đã tới nơi bèn rống lên một tiếng thật dài, thanh âm vang tận tròi xanh, chấn động thiên địa.

Lập tức trong Man trại bay lên một đám mây trùng, nhưng Dư Tắc Thành phát hiện ít hơn trước kia rất nhiều. Có tiếng một người kêu to:

– Chẳng hay vị cao nhân nào quá bộ đến đây vậy?

Giọng này quả đúng là của Cốt Luân Vọng Nguyệt, Cốt Luân Tề Văn đáp:

– Nhị thúc, tiểu điệt đã trở về, Cốt Luân Tề Văn đã trở về…

Lập tức cả Man trại sôi trào, Cốt Luân Vọng Nguyệt nhìn Cốt Luân Tề Văn mà rơi đôi dòng lệ trên gương mặt già nua. Nháy mắt bọn họ đã ôm chặt lấy nhau, mọi người cùng khóc vì vui sướng.

Dư Tắc Thành cũng dừng trong Man trại, vốn hắn muốn về nhà ngay tức khắc nhưng cả Cốt Luân Tề Văn lẫn Cốt Luân Vọng Nguyệt đều ngăn cản. Hiện tại vầng dương đã gần ngậm non Đoài, cửa thành đã đóng, ai nấy nghỉ ngơi. Bây giờ về nhà phải nửa đêm mới tới cũng không thêm được bao nhiêu thời gian. Sáng mai trở về mới là hợp lúc, xa nhà bao nhiêu năm như vậy, cũng không cần gấp gáp một đêm.

Dư Tắc Thành nghĩ lại thấy cũng phải, bèn nghỉ lại nơi này. Tiệc tối vô cùng long trọng bên đống lửa, mọi người kéo tới chúc mừng Cốt Luân Tề Văn không ngớt.

Lúc này Dư Tắc Thành phát hiện Cốt Luân gia tộc có rất nhiều hài tử, Cốt Luân Vọng Nguyệt giải thích:

– Dư lão đệ, từ sau họa trời năm ấy các ngươi được Hiên Viên kiếm phái mang đi, Thủy Vân tông hàng năm đều phái tới đây ba tên đệ tử cảnh giới Thai Tức giúp chúng ta bảo vệ sơn trại. Mãi đến năm năm trước, chiến sự căng thẳng cho nên mới thôi không phái đệ tử tới nữa.

– Bọn họ tới chỗ chúng ta cũng không có gì giải trí vì vậy Cốt Luân gia chúng ta mới có thêm nhiều hậu duệ ưu tú như vậy.

Dư Tắc Thành nghe vậy bật cười ha hả, lúc này có một thiếu phụ xinh đẹp đi tới cạnh Dư Tắc Thành:

– Tắc Thành ca ca, chàng còn nhớ muội không?

Chính là muội muội của Cốt Luân Tề Văn. Thiếu nữ năm xưa mười ba năm không gặp nay đã trở thành thiếu phụ nở nang. Dư Tắc Thành là nam nhân đầu tiên của nàng, giờ gặp lại Dư Tắc Thành chợt nhớ tới câu nói của nàng trước lúc chia tay: “Ta… ta không cần những thứ này… Ta chỉ cần chàng hát cho ta nghe bài ca hôm trước.”

Lời xưa còn văng vẳng bên tai tưởng như mới vừa nghe hôm qua vậy. Bất quá hiện tại bề ngoài Dư Tắc Thành vẫn là thiếu niên ngày nào nhưng dung mạo thiếu nữ năm xưa nay đã lộ ra dấu vết thời gian. Nếu qua mười năm, vài mươi năm nữa quả thật chỉ còn là cơn mộng.

Dư Tắc Thành hỏi:

– Tiểu di của nàng đâu?

Nàng cúi đầu khẽ nói:

– Bốn năm trước tiểu di ra ngoài săn thú bị mãnh thú tập kích, không cứu được, đã đi rồi…

Dư Tắc Thành than dài trước sau nào thấy bóng người, hoa đào năm ngoái còn cười gió Đông… Vị tiểu di phong tư tuyệt sắc năm nào không ngờ lại chết đi như vậy… Muội muội Cốt Luân Tề Văn nói tiếp:

– Tắc Thành ca ca chàng hát cho chúng ta nghe nữa đi. Muội và tiểu di rất thích nghe chàng hát, trước khi tiểu di chết đi vẫn cố sức thều thào bài hát ngày xưa của chàng…

Dư Tắc Thành nao lòng gật gật đầu lấy hồ cầm ra chỉnh dây. Lúc trước cũng bên đống lửa sơn trại này mười ba năm sau trở về chốn cũ quả thật chẳng khác nào một cơn mộng thoảng qua.

Dư Tắc Thành ngầm nghĩ một chút, bắt đầu lấy hồ cầm ra đàn tấu hát lên bài từ Vũ Lâm Linh nổi tiếng của đại từ nhân Liễu Vĩnh ba trăm năm về trước:

Ve kêu thảm thiết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net

Chiều trước trường đình, trận mưa vừa hết.

Ngoài thành rượu tiễn chẳng hoài

Còn quyến luyến, thuyền đà giục riết.

Nắm tay nhìn mắt lệ rơi.

Nghẹn ngào, khôn nói xiết.

Bước chân đi ngàn dặm xa khơi,

Trời Sở rộng mây chiều mù mịt

Đa tình tự cổ đau ly biệt.

Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!

Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?

Bờ dương liễu, gió mai trăng khuyết.

Biền biệt năm dài

Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.

Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình.

Dễ ngỏ cùng ai biết?

(Người dịch: Châu Hải Đường)

Tiệc tối chắm dứt. Dư Tắc Thành trở lại gian phòng xa hoa được an bày cho hắn. Hắn nghĩ rằng tối nay muội muội của Cốt Luân Tề Văn sẽ tơi, cũng coi như nối lại tình xưa.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, muội muội Cốt Luân Tề Văn mang theo một thiếu nữ lặng lẽ mò vào. Hết thảy vô cùng quen thuộc, chẳng khác gì mười ba năm về trước.

Muội muội của Cốt Luân Tề Văn vẫn dịu dàng như trước, cởi giày và y phục cho Dư Tắc Thành, xoa bóp cho y. Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua thiếu nữ kia, muội muội Cốt Luân Tề Văn giải thích:

– Nó là con của của tiểu di, năm nay mười ba tuổi, năm nay đã thành niên. Nó cũng muốn chàng làm nam nhân đầu tiên trong đời nó, như vậy đời này của nó cũng có chuyện đáng để tự hào.

– Tuy rằng chúng ta có thể quyết định cuộc sống của mình, lựa chọn nam nhân cho mình nhưng cuộc đời chúng ta chỉ sinh ra lớn lên trong núi rừng này, lập gia đình, mãi tới lúc già chết vẫn không đi ra khỏi nơi này. Có thể gặp được chàng xem như là một chuyện vô cùng may mắn, đối với chúng ta cũng như một tia sáng trong cuộc đời tăm tối u buồn.

– Dù trăm năm, ngàn năm sau, Tắc Thành Đại ca, chàng không được quên đám nữ nhân Man tộc chúng ta…

Dư Tắc Thành không có lời gì để nói cũng có đôi khi không cần lời nói hết thảy diễn ra trong yên lặng, vô thanh thắng hữu thanh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.