Lần này cũng là như vậy, không cần Dư Tắc Thành chọn lựa cả bốn thế giới luyện tập võ nghệ hoàn toàn chấm dứt thí luyện, kết hợp lại thành một thể giao cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành trở lại giữa giác đấu trường, nhìn máu tươi vấy trên mặt đất thầm nghĩ đây là trăm lần đổ máu của mình, hiện tại đã đến lúc thu hồi nợ cũ.
Chỉ một lúc sau, trên khán đài đã có hơn ba trăm người ngồi, trong đó đa số là người của những phong lĩnh khác chạy tới đây xem náo nhiệt, nhưng số người tới đối chiến với Dư Tắc Thành bất quá chỉ có bốn người.
Trải qua nhiều lần chiến đấu Dư Tắc Thành đang không ngừng trưởng thành. Với cùng cảnh giới, cùng loại kiếm thuật, muốn đánh chết Dư Tắc Thành cũng là một chuyện hết sức gian nan. Bởi vì Dư Tắc Thành có được Vĩnh Hằng Chi Lô và thần thông Nhiên Huyết. Hiện tại đối chiến với hắn dù là các tiền bối Trúc Cơ cũng phải cân nhắc lại.
Thiếu người như vậy không được… Hương Xuyên Chân Nhân bắt đầu điểm danh, xuất ra kiếm ảnh truyền thư, cuối cùng có vài người lục tục chạy tới đã đủ mười người. Trong số những người này có ba đệ tử cảnh giới Linh Tịch cao cấp, rõ ràng bị Hương Xuyên Chân Nhản cưỡng ép tới tham gia.
Dư Tắc Thành lặng lẽ chuẩn bị, kẻ đối chiến đầu tiên lần này lại là Dương Hồng Binh. Gần đây hai người giao thủ vài lần, cảm thấy ttính tình hợp nhau, thích mến đối phương, trở thành hảo hữu. Dư Tắc Thành thấy y bèn cười nói:
– Dương ca tới rồi sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Hồng Binh gật gật đầu, cười nói:
– Hai lần gần đây ta không tham gia, hôm nay tay chân hơi ngứa ngáy. Tắc Thành lão đệ, ca ca tới giết đệ đây…
Dư Tắc Thành bật cười ha hả:
– Dương ca, hôm nay huynh là người đầu tiên… người đầu tiên bị đệ giết chết tại nơi này.
Hai người bật cười, cùng tiến vào giác đấu trường. Sau khi tiến vào Dương Hồng Binh phóng xuất tám đôi Kim Dực kiếm cẩn thận đối chiến với Dư Tắc Thành. Trận chiến so phi kiếm chỉ nháy mắt là có thể phân sinh tử, hiện tại Dư Tắc Thành đã không còn là tiểu bối vô tri mặc tình cho y chém giết dễ dàng như trước.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, ngự kiếm bay lên xuất ra sóng kiếm cuồn cuộn tấn công về phía Dương Hồng Binh.
Dương Hồng Binh cười nói:
– Lại là đường kiếm cũ, vô ích mà thôi, vì sao lại ít hơn trước kia trăm kiếm vậy, ta…
Nháy mắt y Thân Kiếm Hợp Nhất, định né tránh giữa khe hở kiếm quang như những lần trước nhưng lần này đã hoàn toàn khác hẳn. Những khe hở giữa kiếm quang của Dư Tắc Thành nháy mắt biến mất, kiếm quang của hắn dường như có được ý thức của riêng mình, nháy mắt đã cắt đứt toàn bộ đường lui lại phía sau của Dương Hồng Binh, không để y có thể tùy ý lợi dụng khe hở lách tránh như những lần trước nữa.
Lập tức Dương Hồng Binh giật mình kinh hãi bắt đầu múa Phi Dực kiếm phòng ngự ngăn trái đỡ phải, dốc hết toàn lực nhưng vẫn bị Dư Tắc Thành bao vây chế ngự, dần dần không còn lực trả đòn.
Dương Hồng Binh ngăn đỡ vô cùng vất vả, từng kiếm từng kiếm của Dư Tắc Thành công tới như cuộn sóng trùng trùng, thứ tự phân minh, linh khí nhiều hơn trước kia vô số, dường như Dư Tắc Thành có thể khống chế mỗi một kiếm như vậy hết sức vững vàng.
Trước kia Dư Tắc Thành khống chế kiếm quang tấn công y, sơ hở tính bằng đơn vị thước, khác hẳn so với lúc này. Lúc trước Dư Tắc Thành đánh ra trăm kiếm sẽ xuất hiện vô số khe hở to chừng một thước. Những khe hở như vậy đối với đệ tử Hiên Viên kiếm phái Trúc Cơ kỳ tinh thông kiếm thuật, chính là vô số lổ hổng to tướng.
Hiện tại sơ hở của Dư Tắc Thành chỉ còn tinh bằng đơn vị tấc, mỗi đạo kiếm quang sơ hở lớn nhất cũng chỉ chừng hơn tấc, chính xác hơn trước kia gấp mười lần. Khe hở để tránh né coi như đã không còn nữa, hơn nữa khả năng khống chế kiếm quang của Dư Tắc Thành vẫn đang dần dần trở nên chính xác hơn.
Lúc này Dương Hồng Binh đã bị Dư Tắc Thành bao vây chặt chẽ, y thay đổi liên tục ba loại kiếm thuật, sáu loại thủ pháp nhưng vẫn không thể đột phá được sóng kiếm tấn công trùng điệp của Dư Tắc Thành, mắt thấy sắp sửa thất bại.
Bất chợt Dư Tắc Thành thu kiếm quang lại, buông lỏng Dương Hồng Binh, thả y ra khỏi vòng kiếm tấn công của mình. Dương Hồng Binh lập tức bay lên không, chém vào khoảng không gần đó một kiếm, miệng hét lớn:
– Ta đã biết trước đệ muốn giở trò này, muốn dùng Chiến Lân Tiềm Dực kiếm ám toán ta ư, nằm mơ đi.
Đạo kiếm khí ẩn giữa không trung lập tức bị y đánh tan, nhưng chuyện ra ngoài dự liệu của Dương Hồng Binh chính là bên ngoài đạo kiếm khí Chiến Lân Tiềm Dực kiếm kia còn có một đạo kiếm khí Chiến Lân Tiềm Dực kiếm khác không tiếng động lặng lẽ chém tới. Dương Hồng Binh vội vàng né tránh đạo kiếm khí này nhưng trong nháy mắt liên tục mười đạo kiếm khí như vậy xuất hiện, y trốn trái tránh phải, bất chợt phát hiện ra trên đầu nhẹ bồng. Thủ cấp Dương Hổng Binh đã bay lên, giống hệt như kết cục lần đầu y đối chiến cùng Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhìn đầu Dương Hồng Binh bay lên không, cười nói:
– Sóng kiếm của đệ không phải chỉ có thể xuất ra một đạo Chiến Lân Tiềm Dực kiếm. Sư huynh là người đầu tiên đánh bại đệ, hiện tại trở thành người đầu tiên bị đệ đánh bại. Kế tiếp là ai?
Bách chiến mài kiếm, rốt cục Dư Tắc Thành khổ tận cam lai trong chiến đấu luyện tập không ngừng, lại được Không Ma Kinh điểm hóa hiện tại thực lực đại thành.
Trong những trận thí luyện kế tiếp Dư Tắc Thành giết chết liên tục hai vị sư huynh từng lấy chuyện thắng hắn làm vui. Đến người thứ tư, Hương Xuyên sư thúc chợt hô lên:
– Người lên ứng chiến chỉ cần dùng tu vi cảnh giới cùng cấp nhưng được phép sử dụng tất cả Hiên Viên Lục Kiếm, không còn hạn chế trong Kiếm Phi Dực nữa.
Mệnh lệnh này báo hiệu rằng bước đầu tu luyện Kiếm Phi Dực của Dư Tắc Thành đã đạt tiểu thành.
Trận chiến kế tiếp, Dư Tắc Thành lâm vào khổ chiến, đối phương không hề sử dụng Kiếm Phi Dực nữa mà sử dụng Kiếm Ngưng Lão. Đối thủ này luyện kiếm đã mấy chục năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, tuy rằng tu vi giảm xuống còn bằng Dư Tắc Thành nhưng kiếm thuật lại thuần thục hơn xa hắn.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn không lùi bước, tiếp rục dũng cảm tiến lên. Hai người khổ chiến nửa canh giờ rốt cục Du Tắc Thành nhờ vào động lực vô tận do Vĩnh Hằng Chi Lô cung cấp áp chế đối thủ được một chút, đánh tan kiếm quang phòng ngự của y, chém chết đối phương dưới kiếm mình.
Trận chiến này vô cùng vất vả, hai người chiến đấu xong cùng ngồi phệt xuống đất thở hồng hộc. Dư Tắc Thành nói:
– Tử Hiên sư huynh, đa tạ đã nhường đệ.
Tử Hiên nói:
– Kiếm thuật sư đệ tiến triển rất nhanh, sư huynh đánh không lại, không chiếm được ưu thế.
Dư Tắc Thành nói:
– Tử Hiên sư huynh quá khiêm rồi, nếu chiến đấu bình thường với tu vi của huynh chỉ cần ba chiêu là có thể giết chết đệ.
Tử Hiên ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
– Chỉ một chiêu là đủ, bất quá hiện tại đệ đang trưởng thành rất nhanh, qua vài năm sau không biết thế nào…
Dư Tắc Thành bật cuời ha hả, hắn biết đối phương nói những lời này là sự thật, bèn đáp:
– Sư huynh, vài ngày nữa đệ sẽ mở tiệc chiêu đãi các hảo hữu, cảm tạ các vị sư huynh đã tận tình dạy bảo, chẳng hay huynh có nể mặt đệ…
Tử Hiên đáp:
– Tự tay đệ nấu sao? Nếu là như vậy, ắt ta sẽ tới.
Một thời gian trước, Dư Tắc Thành nửa cố ý nửa vô tình hiển lộ năng lực nấu ăn của mình. Lập tức tất cả những người cùng đổi chiến đều tỏ ra thích thú trù nghệ của hắn.
Dư Tắc Thành đáp:
– Đó là đương nhiên, cung nghênh sư huynh.
Hiện tại Dư Tắc Thành bắt đầu kết giao hảo hữu trong hàng đệ tử Hiên Viên kiếm phái, thành lập mạng lưới quan hệ. Trước kia mới vào sơn môn Dư Tắc Thành không bước chân ra khỏi cửa toàn tâm toàn ý tu luyện.
Hiện tại Dư Tắc Thành dần dần hiển lộ tài năng, thói quen xử sự ở Hắc Hổ đường dần dần khôi phục. Hắn bắt đầu kết giao hảo hữu phát triển quan hệ. Dư Tắc Thành không phải là nhân vật bình thường, sao thể chịu đi sau người khác. Lời thề cùng muội muội trong động phủ ngầm của Cực Nguyên Vân Hà tông đã dần dần biểu lộ dã tâm của hắn.
Dư Tắc Thành nghỉ ngơi một lúc lại khiêu chiến với đối thủ thứ năm. Hai người đánh nhau kịch liệt, kiếm quang tung hoành, kiếm khí lượn lờ, quả thật là một trận chiến nảy lửa. Đại chiến mấy trăm hiệp, cuối cùng Dư Tắc Thành cũng bại, đối phương khổ tu kiếm thuật đã hơn ba mươi năm, lại hiểu quá rõ kiếm thuật của Dư Tắc Thành, thất bại cũng là bình thường.
Sau khi đánh xong, Dư Tắc Thành cũng đưa ra lời mời dự tiệc, đối phương hoàn toàn đồng ý. Cứ như vậy Dư Tắc Thành tiếp tục thí luyện hôm nay, những trận sau đối thủ toàn là những cao thủ mà Hương Xuyên Chân Nhân mời tới cho đủ số, toàn là cao thủ cảnh giới Linh Tịch cao cấp, Dư Tắc Thành không phải là đối thủ. Đánh mười trận thắng năm thua năm, cuối cùng chấm dứt thí luyện hôm nay.
Sau khi trận chiến này chấm dứt tất cả giải tán, ai nấy biết rằng chiến đấu như vậy về sau sẽ không có nữa. Bởi vì từ trận thứ tư trở đi Dư Tắc Thành đã hoàn thành thí luyện, tỷ thí sáu trận sau hoàn toàn vô nghĩa. Đại danh Dư Tắc Thành lại một lần nữa truyền khắp Hiên Viên kiếm phái.
Lần thí luyện này chấm dứt. Hương Xuyên Chân Nhân bắt đầu truyền thụ Phong cốt kiếm và Cực Đạo Kiếm Mang cho Dư Tắc Thành.
Phong Cốt kiếm này là do phi thăng tổ sư đời thứ mười chín Mân Man tổ sư sáng chế, kiếm pháp thông huyền, đặc điểm của môn kiếm pháp này là thoạt cương thoạt nhu khiến cho đối phương khó lòng nắm bắt.
Có khi một kiếm xuất ra chiếu theo hết thảy đạo lý trên đời, kiếm này tuyệt đối không có khả năng xuất ra lực lượng quá lớn nhưng thực tế kiếm ấy lại ẩn chứa lực lượng vô cùng, giống như một đòn lôi đình giáng xuống. Hoặc có khi một kiếm xuất ra dường như mang theo lực lượng vạn cân thật ra chỉ nhẹ nhàng như lông ngỗng, phiêu hốt vô cùng. Kiếm thuật này có thể điều khiển phi kiếm của mình biến hóa khéo léo giữa cương và nhu, thật tế hoàn toàn là một kiếm vô cùng mạnh mẽ nhưng kiếm pháp thoáng chuyển lại hóa thành một nhát đâm yếu ớt lợi dụng phán đoán sai lầm của đối phương mà tiến hành công kích.
Kiếm pháp này thông thường đệ tử Hiên Viên kiếm phái phải đạt tới cảnh giới Dung Hợp cao cấp mới có thể sử dụng, hơn nữa quá trình học tập tu luyện hết sức gian nan. Nhưng đối với Dư Tắc Thành lại trở nên đơn giản vô cùng. Bởi vì Huyết Cương quyết của hắn cũng có được đặc tính chuyển hóa cương nhu tùy ý. Điểm khó nhất trong môn kiếm thuật này đối với hắn lại là đơn giản nhất cho nên Dư Tắc Thành đã luyện kiếm pháp này đến mức độ tinh thông rất nhanh.
Kiếm ý của Cực Đạo Kiếm Mang là hợp ngàn kiếm lại thành một kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang, cực đạo hoành hành. Thực ra môn kiếm thuật này Dư Tắc Thành từng vô ý sử dụng trong chiến đấu vài lần cho nên hắn mới có ý định học nó.
Chỉ cần học thành môn kiếm thuật này chiến lực của Dư Tắc Thành sẽ tăng lên gấp đôi. Kiếm quang này có thể hợp cũng có thể phân, tung hoành vô ngại, đánh đâu thắng đó.
Nhưng Du Tắc Thành khổ luyện kiếm thuật này rất lâu, mãi cũng còn kém một đường tơ mới có thể luyện thành. Môn kiếm thuật này cần phải công ra ngàn kiếm chỉ trong vài lần hô hấp sau đó hợp nhất ngàn kiếm, hóa thành Cực Đạo Kiếm Mang. Thế nhưng hiện tại Dư Tắc Thành chưa đủ sức làm được chuyện này. Có lẽ khi hắn thi triển Linh Cưu Dẫn Sinh quyết hẳn không có vấn đề gì, có thể công ra ngàn kiếm chỉ trong vài lần hô hấp. Bất quá hiện tại là không được, không thể luyện thành.
Rốt cục Dư Tắc Thành luyện thành một lộ kiếm pháp Kim Dực kiếm, nắm rõ Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, Chiến Lân Tiềm Dực kiếm. Bất Dực Nhi Phi kiếm, Mãnh Hổ Thiểm Dực kiếm, Phong cốt kiếm, sáu bộ tương quan, kiếm thuật diễn sinh, biến dị. Sau khi hiểu rõ sáu bộ kiếm pháp này, bất giác Dư Tắc Thành chợt như cảm ngộ sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc với kiếm trong tay. Dường như phi kiếm này là một phần thân thể của mình, có thể hoạt động linh hoạt theo ý muốn của mình.
Trạng thái này gọi là minh ngộ hay ngộ đạo là một cảm giác vô thượng. Sau khi cảm giác này biến mất Dư Tắc Thành lập tức có cảm giác ngự kiếm đại thành.
Hiện tại cho dù không sử dụng tới Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết Dư Tắc Thành cũng có thể không chế mười bốn thanh phi kiếm một cách hoàn mỹ, không phải chỉ là mười hai thanh phi kiếm như trước. Thì ra tu luyện tuân theo vạn năm truyền thừa của Hiên Viên kiếm phái lại có lợi ích như vậy. Hiểu ra được chuyện này Dư Tắc Thành cảm thấy mình may mắn vô cùng, không khỏi thầm cảm tạ Thần Hi Chân Nhân chỉ điểm cho mình.
Chuyện kỳ quái là vì sao sư phụ và Thần Hi Chân Nhân lại không nói cho mình biết về cảm ngộ này?
Thật ra loại minh ngộ này Nam Thiên Chân Nhân, Thần Hi Chân Nhân, cũng như các đệ tử Hiên Viên kiếm phái khác sẽ không thể cảm giác được. Bởi vì bọn họ luyện kiếm, khống chế phi kiếm phần nhiều là dùng tâm thần của mình khống chế. Sau khi đạt tới hoàn mỹ, tu luyện tinh thông mới có thể gia tăng dần dần. Cho nên loại cảm ngộ như vậy bọn họ không thể nào cảm giác được.
Dư Tắc Thành lại nhờ vào Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết mới có thể khống chế nhiều phi kiếm như vậy cho nên hắn mới có được cảm ngộ này. Nói cách khác, lúc này hắn có thể nhờ vào Đô Thiên Trảm Hồn Đoán Si Thuyết tăng thêm số lượng phi kiếm khống chế, chỉ không biết hiện tại bao nhiêu thanh phi kiếm mới là cực hạn của hắn.
Sau khi có được cảm ngộ này lúc Dư Tắc Thành đưa cơm cho lão điên bèn kể cho lão nghe.
Lão điên nghe xong ngây người ra một lúc lâu khoảng chừng một khắc sau mới phục hồi tinh thần lại. Sau đó lão chợt nổi trận lôi đình, lăn lộn gào thét dưới đất qua nửa canh giờ sau mới khôi phục bình thường.
Sau khi lão điên bình thường trở lại bèn xuất ra kiếm ảnh truyền thư. Chỉ trong thoáng chốc, trong thạch thất xuất hiện thêm hai bóng người, lập tức toàn thân Dư Tắc Thành bị chế ngự, không thể nghe thấy gì cả. Khoảng nửa canh giờ sau, ba người hàn huyên xong xuôi mới chịu giải tán.
Lão điên giải thuật định thân cho Dư Tắc Thành, sau đó mới nói:
Tắc Thành này, vốn Hiên Viên kiếm phái chúng ta trước kia tu luyện kiếm pháp dựa theo trình tự từng bước một. Lúc chọn tu luyện Nạp Hải Thôn Thiên khí, còn luyện thêm một môn Phi Kiếm Đa Khống thuật, sau đó mới có thể tu luyện kiếm pháp nhập môn. Nhưng thuật khống kiếm kia lại không có tác dụng chút nào, năm đó lúc năm người chúng ta học kiếm, không có chút hiệu quả nào cả, cũng không thể không chế được thêm thanh phi kiếm thứ hai.
– Sau này môn phái bởi vì Tâm Kiếm Thiền tông mà xuất hiện hai lần đại nạn. Lần đại nạn thứ hai tuy rằng mấy người chúng ta đã vượt qua nhưng hầu như không còn cao thủ. Lúc năm người chúng ta truyền thụ kiểm pháp cho đám hậu bối đệ tử, lại bỏ đi Phi Kiếm Đa Khống thuật rác rưởi kia không truyền. Bởi vì năm người chúng ta luyện nó không thấy có hiệu quả gì, hiện tại xem ra chúng ta sai rồi, thì ra tác dụng của thuật ấy là ở chỗ này.
– Nếu có người nhờ vào Phi Kiếm Đa Khống thuật kia khống chế được nhiều hơn vài thanh phi kiếm, có thể là khống chế mười phần sai sót, không có chút tác dụng gì. Nhưng đến khi người đó tu luyện kiếm thuật nhập môn đạt tới tiểu thành, cảm ngộ như ngươi xuất hiện, chỗ thiếu sót kia sẽ biến mất, sẽ khống chế thêm được vài thanh phi kiếm nữa. Chúng ta sai rồi, hoàn toàn sai rồi, thật là có lỗi với liệt tổ liệt tông!
Dư Tắc Thành lập tức sững sờ:
– Vậy… vậy không phải chỉ cần khôi phục lại pháp thuật này là được hay sao?
Lão điên cười đau khổ:
– Hiện tại chỉ còn lại ba người chúng ta, cả ba đều quên bẳng môn pháp thuật kia rồi. Chúng ta sống đã quá lâu, cũng phải trả giá ở một mức độ nào đó, một ít ký ức vô dụng sẽ tự động tan biến.
– Chúng ta không nhớ được nhưng môn phái vẫn có truyền thừa, có thể khôi phục lại. Ôi… hy vọng có thể tìm được nó trong thư viện cũ hoặc có thể tìm được từ trong môn phái khác, nếu cần cũng phải đánh cướp. Nếu không, ba người chúng ta chính là tội nhân lớn nhất của Hiên Viên kiếm phái.
– Lần này ngươi làm rất tốt, chúng ta sẽ ghi cho ngươi một đại công. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ không được nói việc này ra cho bất cứ ai, nếu không coi chừng ba người chúng ta giết người diệt khẩu. Chúng ta cũng không muốn sau này bị hậu bối gọi là tội nhân môn phái.
Dư Tắc Thành rời khỏi thạch thất, trở về động phủ của mình. Cuộc đời chính là như vậy, đôi khi bạn cho rằng mình đúng, hết thảy những gì mình làm đều có đạo lý, thật ra bạn đang làm sai mà không tự biết.
Chuyện này coi như kết thúc, Du Tắc Thành bắt đầu chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi các hảo hữu kết giao được sau lần thí luyện vừa qua. Hắn xuất ra hàng chục kiếm ảnh truyền thư, mời tất cả mọi người.
Những bằng hữu được mời đại đa số là những đệ tử Hiên Viên kiếm phái đã tham gia thí luyện cùng Dư Tắc Thành, như Dương Hồng Binh, Tử Hiên… Những người này toàn là đệ tử trung kiên của Hiên Viên kiếm phái, có thể đùng Kiếm Phi Dực đánh bại Dư Tắc Thành, chắc chắn mỗi người đều là hảo thủ. Bọn họ có lòng tin, có quyết tâm, cũng có dã tâm, đáng để hắn kết giao.
Ngoại trừ một ít đệ tử bận rộn bế quan luyện công, đại đa số đều có hồi âm, bằng lòng tới dự tiệc, Dư Tắc Thành bắt đầu chuẩn bị.
Dư Tắc Thành chọn một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp trên Thiên Đạo phong để đãi tiệc lần này. Cả Thiên Đạo phong chỉ còn mình hắn, chỉ cần nói qua với Lý thúc một tiếng, hết thảy coi như mình làm chủ.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu chạy khắp nơi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Hắn vào dược viên trong thế giới mặt âm hái linh dược, vào chuồng chọn linh thú, vào thế giới Bàn Cổ chuẩn bị tiên tửu.
Lần này Dư Tắc Thành chuẩn bị nhiều loại rượu ngon, Bích Liên Thiên, Hỏa tửu, Cực Lạc Thiên, thứ nào cũng có số lượng hết sức dồi dào. Dư Tắc Thành còn pha chế một loại tiên tửu mới có chứa linh khí của thế giới lửa nhưng thất bại rất nhiều lần, rốt cục tới lần cuối cùng mới đạt được thành công.
Dư Tắc Thành trải qua muôn ngàn gian lao vất vả, rốt cục lấy được một giọt linh dịch trên miệng núi lửa sau đó dựa theo phương pháp pha chế Cực Lạc Thiên mà pha chế một loại tiên tửu mới. Rượu này chứa mười phần hỏa lực, uống vào một hóp lập tức có cảm giác như vừa nuốt lửa vào bụng, nhưng sau đó liền cảm thấy thoải mái vô cùng, khiến cho người ta lâng lâng phiêu phướng như trên cõi tiên. Tửu lực của loại rượu này không phải dùng tiên thuật là có thể giải trừ. là mỹ tửu có thể khiến cho Tiên Nhân cũng phải say ngã lăn ra.
Vì thế Dư Tắc Thành đặt tên cho loại rượu này là Túy Tiên Nhân, hiện tại hắn chưa muốn quảng bá rộng rãi, giữ lại trước đã. Đợi sau này thực lực mình mạnh hơn một chút rồi hãy tính, chỉ cần một loại Cực Lạc Thiên cũng đã đủ dùng.