Sau một trường đại chiến kịch liệt, Cố Thính Vân ngoan ngoãn rúc vào lòng Dư Tắc Thành, tay vuốt ve thân thể trần của hắn, hưởng thụ cảm giác êm đềm hiếm có trong đòi. Lúc giao hoan, hai người tỏ ra hết sức điên cuồng, đại chiến ban ngày làm cho tinh thần ai nấy đều căng thẳng, sinh tử chỉ cách đường tơ. Đại chiến ban đêm, cả hai đều phát tiết nỗi sợ hãi căng thẳng trong lòng.
Dư Tắc Thành đưa tay vuốt ve đùi Cố Thính Vân không ngừng, lát sau không nhịn được lại vuốt ve khắp toàn thân. Lúc này Cố Thính Vân đã hao hết sức lực, lưng nàng rịn mô hôi, thân thể trắng nõn nà làm cho người ta thật sự không nỡ rời tay. Bất chợt Cố Thính Vân lên tiếng nói:
– Tắc Thành Đại ca muội phải đi rồi, không thể Ở lại Cực Nguyên Vân Hà tông nữa, không có tiền đồ. Hôm qua nghe nói vị sư tổ vừa trở về muốn thanh trừ tất cả đệ tử không thuộc nhất mạch của ông ta, tuyển nhận đệ tử mới chấn hưng Cực Nguyên Vân Hà tông.
– Muội cũng nằm trong số bị thanh trừ, có người liên hệ với muội, rủ muội đầu nhập Hỏa Vân phái ngoài ba ngàn dặm. Tuy rằng hoàn cành nơi đó không tốt lắm nhưng có thể học được bản lãnh thật sự, có thể chậm rãi phát triển. Muội không muốn tiên lộ của mình bị hoàn toàn cắt đứt, về nhà làm thê thiếp người khác, sống uổng một đời này.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
– Muội chờ một chút, để ta hỏi một người để xem nơi đó có thể thu nhận nàng không. Đó là một trong những thượng môn, nếu muội có thể gia nhập vào đó ắt tiền đồ sẽ thênh thang rộng mở.
Dứt lời Dư Tắc Thành lấy Lưỡng Tâm ngọc ra viết tình huống của Cố Thính Vân lên đó. Qua một khắc sau, bên kia đã có trả lời. Dư Tĩnh Hân vừa lúc đang thiếu nhân thủ trung thành, lập tức đáp ứng thu nhận Dư Tĩnh Hân nhập môn trông nom vị tiểu tẩu tẩu này giùm Đại ca mình, tuyệt đối không thành vấn đề, ngày mai sẽ phái vân xa tới đón.
Được câu trả lời chắc chắn, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm, dần dần hứng thú nổi lên lại tiếp tục mở cuộc vui vầy. Qua ngày mai từ biệt, nói không chừng rất khó có cơ hội gặp lại nhau, hai người chỉ hận không thể nuốt chửng đối phương vào bụng.
Sáng sớm hôm sau Dư Tắc Thành dẫn Cố Thính Vân đi tới nơi ước định chờ đợi vân xa. Không lâu sau đó một chiếc vân xa từ trên không chậm rãi đáp xuống. Dư Tắc Thành lấy ba món pháp khí mà Diệp Thiên dâng hiến tặng cho Cố Thính Vân sau đó đưa nàng vào vân xa ngồi cạnh muội muội. Chuyện tương lai ra sao vậy phải trông vào nỗ lực của bản thân nàng.
Hai người gạt nước mắt chia ly, Cố Thính Vân khóc ròng, nước mắt tuôn rơi lã chã. Từ trước tới nay nàng vẫn thui thủi một mình, chưa tùng có ai đối xử tốt với nàng như Dư Tắc Thành, hiện tại tình cảm chân thành đã bừng dậy trong lòng.
Dư Tắc Thành lẳng lặng tiễn đưa vân xa rời khói tầm mắt sau đó mới quay về. Nghĩ đến lúc Cố Thính Vân xuống vân xa sẽ gặp lại một ít đồng môn Cực Nguyên Vân Hà tông cũ không biết nàng sẽ có cảm giác gì. Làm thủ hạ của muội muội mình, nàng nhất định sẽ được dạy đỗ tới nơi tới chốn, bất quá Dư Tắc Thành không thể lo xa như vậy, lúc này hắn phải trở về.
Công tác ở Cực Nguyên Vân Hà tông đã xử lý xong xuôi, để lại một ít đệ tử Hiên Viên kiếm phái trấn thủ, số đệ tử còn lại phải trở về sơn môn, bọn bốn người Dư Tắc Thành cũng nằm trong số đó.
Bốn người tái ngộ lập tức hàn huyên không ngớt. Lúc sau bốn người bị phân tán, lúc này ai cũng có thu hoạch của mình.
Chỉ trong thoáng chốc, Cấp Thủy Chân Nhân và sư phụ cũng đã tới, sắc mặt cấp ThủY Chân Nhân ảm đạm không ít, dường như bị thương. Sư phụ Nam Thiên Chân Nhân dường như thu hoạch cũng không ít, sắc mặt thỏa mãn, nhìn thấy bốn người bèn gật gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.
Nam Thiên Chân Nhân nói với bốn người:
– Khá, khá lắm, lần này chúng ta đều có thu hoạch, biểu hiện của bốn người các con vô cùng xuất sắc, hoàn thành thí luyện lần này đáng được ngợi khen.
– Đặc biệt Thành Lam đánh chết một tên Kim Đan Chân Nhân của Hấp Âm Hóa Dương giáo. Tuy rằng đối phương đã trọng thương nhưng chuyện này hoàn toàn đáng được mọi người tán dương nhiệt liệt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
– Bốn người các con đã hấp thu không ít lực bản nguyên, sau khi trở về có thể thăng đến cảnh giới Tố Thể trung cấp. Để thưởng cho hành động lần này, bốn người các con có thể về thăm nhà một chuyến, không cần phải đợi đến khi đạt tới cảnh giới Dung Hợp.
Nam Thiên Chân Nhân vừa dứt lời lập tức cả bốn người reo lên mừng rỡ.
Nam Thiên Chân Nhân lại truyền âm nói với Dư Tắc Thành:
– Tắc Thành này, sau khi trở về ta sẽ đột phá cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, e rằng phải mất tối thiểu năm năm mới có thể xuất quan. Đến lúc đó ta sẽ an bày cho con vài vị lão sư. Con muốn học tập bất cứ lộ kiếm pháp nào có thể đến chỗ các vị lão sư ấy mà học.
– Chờ sau khi xuất quan, lúc ấy hãy cân nhắc cho thật kỹ. Kiếm pháp của con mới vừa bắt đầu cần phải tu luyện từ từ. Mẫu kiếm Kiếm Ngưng Lão của con ta không có thời gian luyện chế giúp con, sau khi xuất quan con tới chỗ Đạo Ngân sư thúc mời ông ấy tới đây ta sẽ nhờ ông ấy giúp con luyện chế.
– Ngoài ra trước khi đi hãy tới Tàng Lôi các trên Hiên Viên kiếm phong lãnh ba quả thần lôi, ta sẽ nói giùm con. Tuy rằng người tu tiên chúng ta không thể quá dựa vào ngoại vật nhưng vẫn phải có để phòng thân. Có được thần lôi hộ thể dù là gặp Kim Đan Chân Nhân cũng có thể đánh được một trận.
Dư Tắc Thành đáp:
– Tạ ơn sư phụ đã an bày, đệ tử hiểu rõ.
Lúc này tất cả các đệ tử Hiên Viên kiếm phái chuẩn bị trở về, bọn Dư Tắc Thành cùng gia nhập trong đó. Sáu người kết thành Cưu Kiếm trận nhỏ, sau đó sáu Cưu Kiếm trận nhỏ kết thành một Cưu Kiếm trận trung, sáu Cưu Kiếm trận trung kết thành một Kiếm Cưu đại trận.
Lập tức Kiếm Cưu đại trận phá không bay lên, bay vào trong Thanh Minh, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Tốc độ của Kiếm Cưu đại trận so với tiểu trận lục giai nhanh hơn gấp mấy lần, do Nguyên Anh Chân Quân điều khiển, bay trong Thanh Minh nháy mắt ngàn dặm. Cứ như vậy sau sáu ngày, Dư Tắc Thành đã trở về sơn môn, về động phủ của mình trên Thiên Đạo phong.
Sau khi trở về, mọi người giải tán, trước khi chia tay Dư Tắc Thành cùng Cốt Luân Tề Văn và Thành Lam ba người cùng nhau ước hẹn, ba năm sau sẽ cùng nhau trở về thăm nhà.
Lần này tất cả mọi người phải bế quan để thăng cảnh giới, cần tối thiểu hai năm cho nên mới định ra ước hẹn ba năm. Tên Phi Hồng kia cũng muốn về nhà, xin tham gia vào ước hẹn này muốn đến nhà Dư Tắc Thành chơi một chuyến, như vậy có thể đi du ngoạn được nhiều hơn. Chuyện này không vi phạm môn quy, thêm y vào cũng chẳng có chuyện gì đáng kể cho nên ba người hoàn toàn đồng ý.
Sau khi trở lại Thiên Đạo phong, Dư Tắc Thành đưa cơm cho lão điên, sau đó kể lại chuyện đại lễ Phản Hư lần này từ đầu chí cuối một lượt.
Lão điên nói:
– Hừ, nghĩ rằng lãnh ngộ Thiên Địa pháp tắc đạt tới Phản Hư kỳ như vậy sẽ thiên hạ vô địch, thật quá đơn giản. Tên Thần Hà Chân Nhân này chết không oan chút nào.
– Bất quá vị Ma Chủ Già Lam kia không phải là nhân vật thầm thường, tương lai nhất định sẽ dấy lên một trường gió tanh mưa máu, bão táp phong ba. Mỗi lần Ma Chủ Ma môn xuất hiện có nghĩa là một thời kỳ mới sắp tới, một trường đại họa sắp xảy ra. Xem ra thời cuộc đã trở nên rối ren phức tạp…
Dư Tắc Thành hỏi:
– Thiên Địa pháp tắc là gì vậy?
Lão điên đáp:
– Vạn vật đều có thiên lý, tối cao trong đó chính là đạo. Cũng có câu rằng đạo chia ba ngàn, ba ngàn Đại Đạo, mỗi đạo như vậy đều thông tới Hỗn Độn, chứng được chính là Hỗn Nguyên Thánh Quả. Có nghĩa là tất cả đạo cuối cùng đều có thể chứng được Hỗn Nguyên Thánh Quả.
– Dưới ba ngàn Đại Đạo chính là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm Nhất Nguyên Tiểu Đạo. Bất cứ đạo lý nào ẩn chứa trong thiên địa vạn vật đều có đạo bản nguyên của mình. Những Đại Đạo Tiểu Đạo ấy theo lời chúng ta chính là pháp tắc, đắc một đạo là có thể đắc bản nguyên, bước vào cảnh giới Phản Hư. Phản Phác Quy Chân.
Dư Tắc Thành kinh ngạc vô cùng:
– Vậy Ma Chủ Già Lam dường như đã nhìn thấu lực pháp tắc, giác ngộ cội nguồn vạn lực, còn Thần Hà Chân Nhân lại được Bạch Vân Thái Hà pháp tắc, hai pháp tắc này thứ nào lợi hại hơn?
Lão điên đáp:
– Lực pháp tắc của Thiên Ma có thể xưng là đạo Lực, chính là một trong những đạo hùng mạnh nhất của ba ngàn Đại Đạo. Bạch Vân Thái Hà pháp tắc kia chỉ có thể gọi là pháp tắc, chưa xứng gọi là đạo.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, chợt hỏi:
– Vậy đạo hay pháp tắc của lão là gì?
Lão điên nói:
– Không thể nói, không nói được! Những người biết được pháp tắc của ta, tất cả đều hình thần câu diệt, ngươi thật muốn biết lắm sao?
Dư Tắc Thành lắc đầu quầy quậy:
– Đột nhiên ta cảm thấy không cần phải biết nữa…
Hai người nói chuyện rất lâu, sau đó Dư Tắc Thành trở về. Sư phụ Nam Thiên Chân Nhân sau khi trở về lập tức bế quan đột phá, lần này tối thiểu phải mất năm năm.
Dư Tắc Thành cũng trở về động phủ của mình, đóng cửa lại kích hoạt tất cả cấm chế, hắn muốn kiểm kê thu hoạch lần này.
Dư Tắc Thành nhanh chóng tiến vào thế giới Bàn cổ, Bích Linh lập tức hành lễ vấn an. Dư Tắc Thành không còn lòng dạ nào để ý tới nàng, bắt đầu kiểm kê thu hoạch của mình.
Sau khi tiến vào thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành phát hiện ra biến hóa.
Mây mù lượn lờ khắp chốn, sương mù Cực Nguyên bị hút vào tập trung lơ lửng trên thế giới nước, hình thành một luồng sáng. Sương mù Cực Nguyên này bị thế giới Bàn cổ ánh hưởng, dần dần xảy ra biến hóa, phản bôn hoàn nguyên, sương mù tan đi, biển thành một quả cầu ánh sáng to cỡ bồn nước.
Quả cầu ánh sáng này lơ lửng ở đó như một vật chết nhưng Dư Tắc Thành biết bên trong nó ẩn chứa năng lượng vô cùng đáng sợ. Thế giới Bàn cổ cho Dư Tắc Thành biết quả cầu ánh sáng này tên là Cực Nguyên Thần Quang, nhưng công năng cụ thể của nó là gì, tác dụng thế nào vậy Dư Tắc Thành phải tự mình từ từ nghiên cứu.
Ngoài chuyện này ra, trên mặt đất còn có vạn cân Cực Nguyên Kim Tinh, kể cả số Cực Nguyên Vân Hà thạch nhặt dưới đất có thể tinh luyện thành Cực Nguyên Kim Tinh, có chừng năm ngàn cân. Tổng cộng lần này thu hoạch khoảng chừng một vạn năm ngàn cân Cực Nguyên Kim Tinh, vốn thứ này ở phường thị có giá mười vạn linh thạch một lạng, hiện tại nguồn gốc sinh sản của nó đã bị đoạn tuyệt, giá cả hẳn càng ngày càng cao.
Ba gốc Tiên Linh Vân hà quả kia vẫn đang sinh sống khỏe mạnh trong thế giới Bàn cổ. Nơi đây linh khí vô cùng sung túc có tác dụng rất tốt cho chúng. Hiện tại trên cây có tổng cộng hai mươi ba quả.
Còn lại mười bốn bình Tích Vân Trọng Thủy, Dư Tắc Thành thử lấy một bình đi tới hồ nước, mở nắp bình ra đổ hết xuống hồ. Tích Vân Trọng Thủy vừa vào hồ nước, không hề sinh ra suối Tích Vân Trọng Thủy như Du Tắc Thành tưởng tượng mà nó làm cho cả hồ nước chấn động, mặt hồ bắt đầu dâng lên.
Theo mặt nước trong hồ dâng lên màn sương đen bao quanh thế giới Bàn cổ dần dần lui về phía sau. Chỉ đổ một bình Tích Vân Trọng Thủy xuống hồ màn sương đen đã lui về phía sau một thước, thế giới nước lại lớn thêm một chút.
Dư Tắc Thành thấy vậy mừng rỡ vô cùng, từ khi thế giới nước cung cấp cho thế giới lửa nó chưa từng mở rộng lần nào. Hiện tại rốt cục cũng đã bắt đầu mở rộng, những vất vả của mình vô cùng đáng giá.
Dư Tắc Thành tiếp tục đổ một bình Tích Vân Trọng Thủy xuống hồ, lập tức hồ nước dần dần khuếch tán, diện tích thế giới nước càng ngày càng lớn hơn. Cuối cùng hắn đổ hết mười bốn bình Tích Vân Trọng Thủy xuống hồ, diện tích hồ tăng lên chừng gấp đôi, hơn nữa lúc này trong hồ đã hình thành một con suối Tích Vân Trọng Thủy nho nhỏ. Từ nay về sau, thế giới nước của Dư Tắc Thành cũng có thể sinh ra Tích Vân Trọng Thủy, tuy rằng sản lượng không cao nhưng đây chắc chắn là thu hoạch lớn nhất.
Còn lại ba chiếc Tử Hà Thái Phượng Y. Dư Tắc Thành không thèm để ý tới chúng, vì không có tác dụng gì, còn thua xa Thiên Khung Chiến Ngoa.
Dư Tắc Thành còn hơn hai trăm đôi Thiên Khung Chiến Ngoa, tuy rằng đại trận của Cực Nguyên Vân Hà tông đã khôi phục nhưng muốn có thể chế tạo Thiên Khung Chiến Ngoa trở lại tối thiểu cần phải mất ngàn năm nữa. Từ nay về sau Thiên Khung Chiến Ngoa của Phân Phương Giải Ngữ môn trở thành chiến ngoa được người tu tiên thích nhất. Còn Thiên Khung Chiến Ngoa của mình đã là vật trở nên tuyệt chủng, bán ra một vạn linh thạch một đôi hẳn là không thành vấn đề.
Kiểm kê những thứ này xong Dư Tắc Thành nhìn lại tài sản của mình. Một quyển Phù Đồ lục, phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, mười bốn thanh Kim Dực kiếm, trong đó có một đôi phi kiếm lục giai do Thiên Tân kiếm luyện chế mà thành, sáu đôi Kim Dực kiếm còn lại đều là ngũ giai.
Hai bình Bổ Tủy ích Nguyên thần đan, tám mươi kim đĩnh, pháp bảo cửu giai Chu Câu Tử, pháp bảo Hải Thị Thần Lâu chế từ ba mươi sáu giọt lệ của Cổ Thần Thú. Một chiếc hồ cầm, một chiếc Hóa Quỷ Cân, một thanh trường tiên do Huyền Hồn Ti và Khôn Thân Ti luyện chế mà thành. Một viên Quy Nguyên đan, một viên Kim Đan, một viên thuốc giải độc do huynh muội ôn gia tặng, sáu ngàn cân Cực Lạc Thiên.
Còn có mấy chục viên đá bình thường nhặt được trong U Minh giới, một Long cốt Phàm Đĩnh, một gốc Thiên Niên Nhân Sâm, sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì. Hai mươi hai viên Trúc Cơ đan, trăm cân Càn Khôn thạch, một vạn năm ngàn cân Cực Nguyên Kim Tinh, hai gốc Tiên Linh Vân hà quả, ba chiếc Tử Hà Thái Phượng Y, hơn hai trăm đôi Thiên Khung Chiến Ngoa, vài chục bộ trướng bồng động thiên, còn có một ít tạp vật.
Hiện tại trong thế giới Bàn cổ chia làm thế giới nước, tức hồ nước, thế giới lửa giữa hai thế giới này nối liền bởi một chiếc cầu nổi, ở giữa có một gian nhà tranh, chính là không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang.
Trong thế giới nước có hai tửu tuyền Bích Liên Thiên, Cực Lạc Thiên, ba dược tuyền Thái Âm Tố Kim Dịch, Ngọc Ly Trấp, Bách Thảo Dương Linh Thủy. Còn có một tiên tuyền mới lập là Tích Vân Trọng Thủy.
Kiểm kê vật phẩm xong, bắt đầu kiểm tới vật phẩm có giá trị nhất, chính là thứ mà Kim Hà Chân Nhân giấu trong vòng tay trữ vật. Hẳn đó phải là Tiên Thiên Linh Bảo.
Trước khi làm chuyện này Dư Tắc Thành cuộn Bích Linh lại. Chuyện này càng ít người biết càng tốt để tránh tiết lộ tin tức ra ngoài.
Sau đó Dư Tắc Thành lấy vòng tay trữ vật ra mớ thử, nhưng hắn dùng Huyết Cương quyết luyện hóa chừng ba ngày cũng không mài mòn được cấm chế trên vòng tay trữ vật này.
Kim Đan Chân Nhân quả thật quá hùng mạnh, bậc tiền bối Kim Đan kỳ như Kim Hà Chân Nhân khốn kiếp kia lưu lại một cấm chế nho nhỏ, Dư Tắc Thành chỉ là một tên tiểu bối Trúc Cơ kỳ không thể nào mở được, không biết phải làm sao…
Chuyện này cũng không nên dùng pháp khí khuếch đại âm thanh tuyên bố ra ngoài, xem ra phải tự mình nghĩ cách. Dư Tắc Thành bèn rời khỏi thế giới Bàn cổ đi tới thư viện cũ của Hiên Viên kiếm phái, Thiên Pháp các, Tàng Kinh lâu lục tìm các mật điển, tìm tòi phương pháp phá giải cấm chế.
Dư Tắc Thành lục tìm hết tất cả các nơi, các điển tịch bí tàng, rốt cục cũng không thể tìm được biện pháp giải quyết. Thời gian mười ngày lục lọi khắp bảy chỗ tàng thư, vô sổ bí tịch của Hiên Viên kiếm phái chẳng qua chỉ như mò kim đáy bể mà thôi.
Ban đầu Dư Tắc Thành chỉ chú trọng tìm tòi biện pháp mở cấm chế vòng tay trữ vật nhưng sau đó hắn lại bị những nội dung khác trong số tàng thư thu hút. Đọc sách vốn là sở thích của Dư Tắc Thành, nhiều sách như vậy khiến cho hắn có cảm giác như mình lọt vào kho báu.
Mười ngày qua hắn chìm vào trong biển sách, mặc kệ vòng tay trữ vật, Tiên Thiên Linh Bảo gì đó, không cần nôn nóng, sau này nhất định cũng sẽ phá giải được. Chờ thêm một thời gian nữa hãy dần dần nghiên cứu, hiện tại không cần nôn nóng, sách này hay quá, hãy xem trước đã… Sách này hay hơn nữa, phải xem hết cho bằng được…
Cứ như vậy Dư Tắc Thành xem sách một hơi hết mười ngày, rốt cục vì hắn không còn thời gian, chân nguyên càng ngày càng tràn trề, bắt buộc hắn phải thăng tiến tu vi đề cao cảnh giới. Dư Tắc Thành đành từ bỏ việc xem sách, trở về động phủ của mình bắt đầu chuyên tâm tu luyện nâng cao cảnh giới tu vi.
Vừa bắt đầu tu luyện, chân nguyên đã bùng nổ. Lần đại lễ Phản Hư này Dư Tắc Thành đánh chết mười mấy tên cường địch, hấp thu rất nhiều bản nguyên và chân nguyên lực của đối phương, thăng tiến cảnh giới vô cùng thoải mái. Vì vậy Dư Tắc Thành bắt đầu chìm vào trong tu luyện.
Dư Tắc Thành nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện vốn hắn yêu thích nhất từ trước tới nay.
Thời gian như nước chảy xuôi, từng ngày trôi qua nhưng Dư Tắc Thành hoàn toàn không có chút khái niệm gì về thời gian, không biết gì, không nghĩ gì cả, chỉ có tu luyện, tu luyện không ngừng.
Trong nháy mắt Xuân đi Thu đến, mùa Đông tuyết đổ trắng ngần, gió Xuân lại quay về, mùa Hạ rề rể chậm chạp, trời Thu trong mát. Thời gian trôi quá nhanh, lúc Dư Tắc Thành thành công đã là hai năm sau.
Dư Tắc Thành tấn cấp chỉ trong thời gian hai năm đó là nhờ hắn hấp thu lực bản nguyên của mười mấy người mới có thể mau chóng như vậy. Hiện tại khuyết điểm của Ngũ Hành Linh Căn ngày càng lộ rõ, mỗi lần nâng cao một tầng cảnh giới như vậy đều vất vả hơn người khác năm lần. Nếu không nhờ có sự giúp đỡ của thế giới Bàn cổ, còn có yêu cầu của việc tu luyện Hiên Viên kiếm pháp đối với Linh Căn cực thấp. Dư Tắc Thành muốn tăng tiến tu vi như vậy cần phải mất thời gian ít nhất năm năm.
Hiện tại dù cho Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực của mình cũng chỉ hơn được bọn Thành Lam một đường tơ, đây là do Linh Căn gây ra. Tình huống như vậy cần Dư Tắc Thành phải đạt tới Nguyên Anh kỳ lúc đó ưu điểm của Ngũ Hành Linh Căn mới lộ rõ. Linh Căn tu tiên tốt nhất vào thời Tiên Tần mới có thể phát huy tác dụng đích thực của nó. Nhưng hiện tại hắn mới đạt Trúc Cơ kỳ, chỉ đành nhẫn nại mà thôi.
Hiện tại còn tạm được, đến Kim Đan kỳ mới là thời kỳ khó khăn gian khổ nhất. Muốn thăng cấp Kim Đan kỳ giống như sư phụ mình đó mới là chướng ngại lớn nhất của Dư Tắc Thành. Vào thời kỳ đó mỗi một lần thăng cấp phải mất chục năm, tính ra phải mất hàng chục năm, chỉ mới nghĩ thôi mà Dư Tắc Thành đã cảm thấy đau đầu nhức óc.
Hiện tại Dư Tắc Thành đang tu luyện Tử Phủ Kim Đan khí lấy nguyên lực này làm bản nguyên để xung quan, tu luyện thuận lợi Tử Phủ Kim Đan khí tới tầng thứ hai. Pháp này vừa thành lập tức Dư Tắc Thành đạt tới cảnh giới Tố Thể trung cấp, Tử Phủ Kim Đan khí nâng cao được một tầng, lại có thêm được một loại pháp thuật thần thông.
Pháp thuật lần trước luyện thành, sau này Dư Tắc Thành mới biết có tên là Tiễn Hồng Thất Thái Ngũ Nhạc Tử Tiêu Lôi, Tuy rằng Dư Tắc Thành muốn tế luyện một, hai viên thần lôi nhưng vẫn không đủ điều kiện, không thể làm được. Công pháp này cần hết thảy hình thành một cách tự nhiên, cần có cơ duyên, phải lên trên sơn lĩnh lúc giông tố tự nhiên hình thành, sau khi giông tố qua đi, cầu vồng xuất hiện mới có thể tiến hành tiễn hồng (cắt cầu vồng), tế luyện thần lôi.