Tiên Ngạo – Chương 252: Lời thề huynh muội – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 252: Lời thề huynh muội

Nhưng y còn chưa kịp nhảy bất chợt trên mặt đất xuất hiện một bóng người. Người này thật ra chỉ là một cái bóng, giơ tay chộp ra một trảo bắt dính hai chân thiểm thừ đang chuẩn bị nhảy đi.

Bị cái bóng chộp trúng lập tức thiềm thừ như bị định thân. Nhưng nó nhanh chóng gật đầu thật mạnh, hóa thành đầu sư tử, hai mắt đỏ rực gầm to một tiếng. Trảo của cái bóng đang giữ hai chân nó phía dưới lập tức bị tiếng gầm này chấn vỡ.

Không còn bị cái bóng kềm chế y sắp sửa thoát đi nhưng phát hiện ra xung quanh mình chợt trở nên trắng xóa một màu, dường như mình đã rơi vào một ao sen vô tận, khắp nơi toàn là hoa sen nở rộ. Những đóa sen này toát ra hào quang sáng chói, bao vây y vào giữa, càng ngày càng khép lại. Đột ngột những đóa sen này biến thành vô số thanh phi kiếm chém vào thân thể y, mỗi kiếm chém vào là một tiếng hét thảm vang lên.

Đại hán kia bị Dư Tắc Thành cuốn vào kiếm liên, đây là chiêu Liên Khai Diệt Lạc, vô số phi kiếm chém loạn. Đại hán hét thảm một lúc đã bị chém nát thân thể, máu tươi bắn ra tung tóe xung quanh.

Cái bóng kia là muội muội Dư Tĩnh Hân xuất ra một đòn đúng vào thời điểm mấu chốt, đã phát huy diệu dụng vô cùng.

Dư Tắc Thành đưa tay tháo Hóa Quỷ Cân xuống, lập tức Dư Tĩnh Hân kêu to:

– Đại ca, Đại ca, thật là huynh sao, làm cho muội sợ hãi vô cùng, là huynh đã cứu muội sao?

Dứt lời bèn chạy về phía Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành kéo nàng ra sau lưng mình, nhìn hai người nằm dưới đất nói:

– Xem kịch đủ rồi, nên ngồi dậy đi thôi.

Người thứ bảy vốn vô cùng trầm ổn lúc này mới từ từ ngồi dậy mỉm cười nhìn hai nguời Dư Tắc Thành:

– Huynh muội liên thủ đã giết chết hai người liên tiếp, phải chăng muốn giết cả ta? Có lẽ ngươi là Dư Tắc Thành…

Dư Tắc Thành sửng sốt, dùng thần thức truyền âm hỏi muội muội mình:

– Có nên giết y không?

Dư Tĩnh Hán lắc đầu:

– Không được, y là đồng hương của chúng ta tên Lôi Vạn Quân, là con của Lôi Lão Hổ, Bang chủ Mãnh Hổ bang. Đại danh y lúc trước vốn được phụ mẫu chúng ta lấy ra dạy bảo chúng ta mỗi ngày.

Ánh mắt Dư Tắc Thành lập tức thay đổi, không còn sát khí, thu phi kiếm trở về:

– Thì ra là Lôi Thiếu bang chủ, tại hạ là Dư Tắc Thành, Phân đà chủ Phân đà Sơn Hổ, Hắc Hổ đường, tham kiến Thiếu bang chủ.

Dư Tắc Thành muốn thử xem thái độ của Lôi Vạn Quân thế nào sau đó mới quyết định kế tiếp nên ứng phó ra sao.

Lôi Vạn Quân bèn ôm quyền nói:

– Dư lão đệ xin đừng khách sáo, chúng ta đều xuất thân từ Mãnh Hổ bang, là đồng hương với nhau. Đi xa gặp được đồng hương, nhìn nhau nước mắt đôi đường tuôn rơi, không nên vung đao múa kiếm, liều mạng giết nhau như vậy…

– Dư tiểu muội, ta muốn cầu muội chuyện này, Mộc Tư Y là bạn của sư môn ta, muội có thể nể mặt ta tặng nàng lại cho ta chăng? Ta hứa sẽ không cho nàng biết là muội đánh lén nàng.

– Chúng ta gặp phải cao nhân Cực Nguyên Vân Hà tông bảo vệ nơi đây, ngoại trừ chúng ta ra các người còn lại đều chết hết, muội thấy như vậy có được không?

Lôi Vạn Quân lời lẽ nho nhã lễ độ, hết sức rõ ràng. Dư Tĩnh Hân gật gật đầu:

– Vậy muội xin nghe theo Lôi Đại ca, vừa rồi có điều đắc tội mong Lôi Đại ca lượng giải.

Lôi Vạn Quân cười nói:

– Đáng tiếc sau này hàng ngày không thể mang nước rửa chân cho muội được…

Vừa dứt lời sắc mặt Dư Tĩnh Hân lập tức đỏ bừng, Lôi Vạn Quân nói tiếp:

– Tái kiến hai vị đồng hương.

Dứt lời, Lôi Vạn Quân phất tay một cái cuốn lấy Mộc Tư Y. Cả hai hóa thành làn gió nháy mắt bay ra khỏi sơn động.

Dư Tắc Thành nhìn theo bọn họ rời đi, cất tiếng than dài:

– Tên Lôi Vạn Quân này sâu không lường được, huyết khí ngưng thực. Dị tượng như vậy chỉ thấy xuất hiện trên người Kim Đan Chân Nhân, về sau muội phải né tránh y một chút.

Hắn quay đầu lại nhìn Dư Tĩnh Hân phát hiện ra nàng vẫn chăm chú nhìn theo hướng Lôi Vạn Quân rời đi, ánh mắt dường như có một tia luyến ái.

Muội muội đã trưởng thành… đây là cảm giác đầu tiên của Dư Tắc Thành, sau đó hắn muốn dạy dỗ Dư Tĩnh Hân một trận. Mười năm trước, sau khi kích hoạt Vạn Lý Phi Độ phù Dư Tĩnh Hân biến mất tích khiến cho thân nhân vô cùng lo lắng. Dư Tắc Thành không nhịn được muốn mắng nàng vài câu.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, muội muội đã nói với hắn:

– Đại ca, không phải muội muốn nói huynh nhưng huynh rời nhà mười năm nay, ngay cả mẫu thân trông ngóng huynh tới nỗi không biết hiện tại đã thành bộ dạng gì rồi. Huynh đó, không có lương tâm gì cả làm sao muội có thể cất tiếng chào huynh đây…

Những lời Dư Tắc Thành muốn nói đã bị Dư Tĩnh Hân tuôn ra một lượt, lập tức vị Đại ca này bị muội muội mình nói cho phải cúi gầm mặt, hồi lâu sau mới ấp úng nói:

– Vậy… vậy muội có về nhà ư?

Dư Tĩnh Hân đáp:

– Cách mỗi ba năm muội về một lần, đã về ba lần. Hiện tại Nhị ca làm gia chủ Dư gia, vài người không phục huynh ấy đã bị muội dạy đỗ đến nơi đến chốn. Gia gia vốn vô cùng bảo thủ cũng đã được muội khuyên can trở nên vô cùng dễ dãi, từ nay về sau nữ nhân cũng có thể tham gia lễ tế bái tổ tông Dư gia.

– Dường như Đại ca đi mười năm nay không trở về lẩn nào cả, không phải là muội nói quá lời, lần nào về cũng nghe mẫu thân tỏ ra vô cùng lo lắng, không biết huynh ra sao…

Dư Tắc Thành chỉ có thể gãi gãi đầu, ấp úng nói:

– Mấy năm nay… mấy năm nay ta một mực tu luyện, không có thời gian… Đúng rồi, muội muội thời gian qua muội sống thế nào?

Dư Tĩnh Hân nghe Đại ca mình hỏi vậy, bất chợt òa lên khóc:

– Muội sợ quá… Nếu không có Đại ca xuất hiện, lần này muội xong rồi, hu hu… Tên Trần Huyễn và Thú Vô Ngôn hóa ra là cừu địch trước kia, hơn nữa cả hai tên đều giả ngây giả dại, không ngờ bọn chúng khôn khéo hơn bất cứ ai. Đại ca chưa thấy qua thủ đoạn chúng tra tấn người khác, vừa rồi muội sợ hãi vô cùng, đã chuẩn bị tự bạo chết chung với chúng.

Dứt lời Dư Tĩnh Hân khóc lớn hơn nữa. Tình thế vừa rồi ra ngoài dự liệu. Trần Huyễn, Thú Vô Ngôn, Lôi Vạn Quân mưu sâu kế độc, giả heo ăn hổ đả kích Dư Tĩnh Hân rất nặng nề. Hiện tại nguy cơ đã qua đi có thể tựa vào Đại ca mà khóc thỏa thuê, cho nên Dư Tĩnh Hân mới khóc lớn lên như vậy.

Thời gian qua nàng sống cũng không ổn, lúc nào cũng lâm vào nguy cơ sinh tử. Hiện tại rốt cục đã có người thân nương tựa cho nên không khống chế được cảm xúc của mình.

Dư Tắc Thành ôm vai muội muội vừa chậm bước đi về phía trước, vừa dỗ dành khuyên giải. Qua mười năm tướng mạo dáng người của muội muội chỉ mới như thiếu nữ mười hai, mười ba, xem ra là do công pháp tu luyện của nàng gây ra.

Dư Tắc Thành vuốt tóc nàng, hỏi:

– Muội còn có thể lớn được không, nếu không sẽ trở thành người lùn, sau này tên Lôi Vạn Quân kia sẽ không thèm nhìn muội nữa.

Lập tức Dư Tĩnh Hân bị lời Dư Tắc Thành làm cho bật cười:

– Đại ca nói gì vậy, người ta chỉ chậm lớn mà thôi, tương lai ắt là đại mỹ nhân. Muội không thích tên Lôi Vạn Quân kia, muội muốn giống như sư phụ, tương lai trở thành Ma Chủ Vô Thượng Thiên Ma xưng bá Lục Vực Thương Khung này.

– Sư phụ muội chính là Già Lam Chân Nhân, sau khi muội sử dụng Vạn Lý Phi Độ phù tới cạnh sư phụ mới biết không thể về nhà được nữa….

– Sư phụ dạy muội tu luyện ba năm bà bèn tấn công Thiên Ma lộ tham gia thí luyện Thượng Bắt Quỷ, nhập Lục đạo luân hồi. Từ đó trở đi mình muội tự sinh tự diệt tại Tâm Ma tông.

– Ủa, Đại ca là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, muội là người Tâm Ma tông, chúng ta chính tà không chung đường, về sau biết phải làm sao?

Dư Tắc Thành đáp:

– Chính tà không chung đường là cái rắm gì, muội là muội muội, ta thân là huynh trưởng phải bảo vệ muội, cả hai ta phải cùng nhau cố gắng. Sau này muội làm Thiên Ma Ma Chủ, ta là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, chúng ta nói ai là chính, vậy kẻ đó là chính, chúng ta nói ai là tà vậy kẻ đó là tà!

Dư Tĩnh Hân đáp:

– Đúng, lời muội nói sẽ là ý trời, tức là thần chỉ, không ai dám trái, thiên địa thừa hành.

Dư Tắc Thành nói:

– Thân tâm tự tại, vạn sự do mình!

Đây là lời thề tu tiên do hai người lập nói ra hết mục đích tu luyện của mình. Sau đó nhìn nhau cười, biểu lộ huynh muội tình thâm.

Dư Tắc Thành chợt hỏi:

– Lúc bắt đầu khai chiến, phải chăng hiệu lệnh ấy là do muội truyền ra?

Dư Tắc Thành đáp:

– Chính là muội, sư phụ muội bước vào Lục đạo luân hồi đi lên Thiên Ma lộ rốt cục một tháng trước đã trở về, trở thành Vô Thượng Thiên Ma khiến cho đám lão ma đầu kia kinh sợ vô cùng.

– Sư phụ muội trở thành Ma Chủ tự nhiên phải lập uy, vừa đúng lúc Cực Nguyên Vân Hà tông này mở đại lễ Phản Hư. Sư phụ muội bèn mượn chúng làm bia, giết gà dọa khi, khiến cho thiên hạ biết được thần uy của người.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

– Nhưng ta thấy những đệ tử của môn phái khác không tuân theo hiệu lệnh của muội, người đã quỳ xuống đầu hàng cũng giết. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dư Tĩnh Hân than dài một tiếng:

– Lần này hành động, Tâm Ma tông của muội chỉ có hai người, muội và sư phụ cho nên không thể nào khống chế trọn vẹn toàn cục. Sau khi sư phụ trở thành Ma Chủ, đạt tới cảnh giới Phản Hư, đám ma đầu kia đề phòng bà tới cực điểm. Thậm chí có kẻ muốn liên thủ với Phật tông, ám toán tiêu diệt sư phụ.

– Sư phụ thấy tình thế không tốt bèn mang theo muội trốn đi. Tình hình lúc ấy không ổn chút nào, chỉ có hai sư đồ thân cô thế cô hết sức khó khăn. Vừa may Cực Nguyên Vân Hà tông muốn gia nhập hàng ngũ thượng môn, cử hành đại lễ Phản Hư cho nên sư phụ mới lấy bọn chúng khai đao.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.