Chừng một khắc sau, Dư Tắc Thành khôi phục lại bình thường, hắn chậm rãi đi tới nơi vụ nổ vừa rồi, quan sát hố sâu hình thành trên mặt đất. Đệ tử Quân Nhục môn này quả nhiên dũng mãnh, thân thể khổng lồ như vậy không ngờ chỉ là lớp vỏ pháp thể bên ngoài, đệ tử Quân Nhục môn chân chính nằm trong quả cầu thịt ấy, thao túng tấm thân huyết nhục đi lại, chiến đấu.
Những chuyện này ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, Bất Tử tông là quân đội cương thi. Quân Nhục môn là quả cầu thịt. Tà Môn lục phái này quả nhiên không hổ là tông môn nằm trong tám trăm bàng môn, chẳng trách làm ác hàng ngàn năm qua vẫn không ai tiêu diệt được.
Trong khu vực bùng nổ vừa rồi, không còn một miếng xương thịt nào, lớp huyết nhục bên ngoài hoàn toàn tan rã. Xem ra chuyện này là do bọn chúng cố ý làm như vậy, tránh cho người khác tìm thấy, phát hiện bí mật của mình.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ của Quân Nhục môn thì điều khiển lớp vỏ huyết nhục bên ngoài, không biết Kim Đan Chân Nhân của chúng sẽ điều khiển pháp thể thế nào. Tên Kim Đan Chân Nhân của Quân Nhục môn kia chỉ là một thiếu nữ gầy gò. Dư Tắc Thành vắt óc cũng không thể nào nghĩ ra được.
Dung hợp huyết nhục, cấy trồng tiên cốt, chuyển hóa thân thể… Bí pháp của Quân Nhục môn như vậy không khỏi khiến cho Dư Tắc Thành nảy sinh ra một ý tưởng, vốn hắn tu luyện được ba nơi tiên cốt, hiểu rất rõ ràng về lợi ích của tiên cốt, tương lai mình hẳn nên…
Chuyện này để sau hãy tính, Dư Tắc Thành quay lại đuổi theo hướng tên đệ tử Bất Tử tông chạy trốn khi nãy. Trận chiến vừa rồi chỉ kéo dài chừng một khắc mà thôi, có lẽ đối phương vẫn chưa đi xa.
Theo dấu chân để lại trên mặt đất, Dư Tắc Thành truy theo về phía trước ước chừng mười dặm, đột nhiên nhìn thấy một thôn trang nhỏ, không ngờ nơi này còn có phàm nhân sinh sống. Đúng rồi, trước khi tiến vào đây, Kim Đan Chân Nhân đã có nói qua, sau lần thí luyện hai mươi năm trước đã di chuyển ba ngàn dê hai chân vào trong này. Trong mắt bọn chúng, phàm nhân chính là dê hai chân, nhưng thật ra chính bọn chúng mới không phải là người.
Dư Tắc Thành chậm rãi tới gần thôn trang, mới đi vài bước đã nhìn thấy một thi thể nát bấy, không ngờ là Ngân Giáp thi của tên đệ tử Bất Tử tông kia, xem ra tám phần y cũng đã chết. Chiến lực hùng mạnh nhất của y đã bị đánh tan nát như vậy, chắc chắn là y không sống nổi.
Dư Tắc Thành tiến vào thôn trang, bên ngoài nơi này có một đạo tường cao dùng để phòng ngự dã thú tập kích nhưng không phòng ngự được đồng loại của mình.
Bức tường đã bị đánh vỡ vài lỗ hổng, Dư Tắc Thành theo một lổ hỏng tiến vào. Mùi máu tanh bên trong nòng nặc, xem ra tàn sát đã xong, vết máu loang lổ khắp nơi, đây chính là dấu vết giết hại.
Một ít nhà cửa trong thôn cũng vỡ nát, xem ra lúc trước nơi này cũng đã xảy ra đại chiến. Không biết là dân trong thôn chống lại đệ tử sáu phái hay là giữa bọn họ tàn sát lẫn nhau.
Dư Tắc Thành chậm rãi quan sát đột nhiên nghe thấy phía trước có những tiếng gào thét thảm thiết, có cả giọng nam giọng nữ. Hắn bèn rảo bước tiến tới, chỉ thấy giữa thôn có ba tên đệ tử Thiên Vu giáo đang bận rộn công tác. Bọn chúng đang chế tạo trụ người, đã có tám trụ người được cố định xong, tên đệ tử Bất Tử tông mà Dư Tắc Thành đuổi theo cũng nằm trong số đó.
Có tất cả mười trụ người như vậy, đều do ba tên đệ tử Thiên Vu giáo mang tới, chính là suối nguồn pháp lực của chúng. Bọn chúng vẫn đang tiếp tục chế tạo trụ người mới, có mười người nam có nữ có đang lơ lửng trên không, bọn họ đang bị nhốt trong một trụ sáng hình vuông. Trong trụ sáng này có người đang bị rút móng tay, có người bị nhổ răng, có người bị cắt da lóc thịt, có người bị rút gân lóc xương. Trụ sáng này dường như có vô số bàn tay vô hình, không ngừng tra tấn những người bị nhốt bên trong, khiến cho bọn họ không ngừng kêu khóc thảm thiết.
Theo tiếng khóc của bọn họ vang lên, nước mắt, mồ hôi, máu trên thân thể bọn họ chảy ra đọng lại trong trụ sáng, dần dần hình thành một loại vật chất đông cứng kỳ dị bắt đầu đông từ dưới lên trên. Trong những người này, có người đã bị đông tới thắt lưng. Bọn họ càng tỏ ra đau đớn khó chịu, thứ vật chất kia đông càng nhanh.
Khi một người bị tra tấn đau đớn điên cuồng, thậm chí tử vong, vật chất kia sẽ hoàn toàn vùi lấp kẻ đó, trở thành một trụ người. Thông qua dao động đau đớn khổ sở trong thân thể của người đó mà sinh ra lực lượng hùng mạnh, cung cấp cho kẻ chế tạo ra trụ người ấy.
Thật là ác độc, đây là Nhân Trụ đại pháp của Thiên Vu giáo. Nếu để cho đệ tử Thiên Vu giáo có thời gian, càng ngày bọn chúng sẽ chế tạo càng nhiều trụ người như vậy, càng ngày càng có được chân nguyên lực hùng mạnh.
Tiếng kêu khóc của những người này dường như không gây ra chút ảnh hưởng gì tới ba tên đệ tủ Thiên Vu giáo. Dường như bọn chúng đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật, không hề có chút lòng thương hại. Những người đó càng tỏ ra đau đớn, bọn chúng càng cảm thấy cao hứng, thỉnh thoảng gia công điểm xuyết một chút, tra tấn những phàm nhân này.
Dư Tắc Thành nhìn thấy cảnh tượng này lửa giận trong lòng hắn lập tức bừng bừng cháy. Lúc này có một trụ người chợt phát ra tiếng kêu chói tai, chính là tiếng cảnh báo. Ba tên đệ tử Thiên Vu giáo quay phắt lại đối mặt Dư Tắc Thành, trong mắt bọn chúng toát ra hào quang hưng phấn. Bọn chúng chỉ chỏ Dư Tắc Thành, bắt đâu niệm chú, dưới đất từ từ dâng lên mười ba u hồn đoạt mệnh.
Những u hồn đoạt mệnh này đến từ thế giới u hồn, có sức lực mạnh mẽ vô cùng, không có hình thể cố định, không bị đao kiếm làm thương tổn. Nếu bị bọn chúng bắt lấy, sẽ lập tức bị hút sạch linh khí bị bắt làm tù binh, Ngân Giáp thi kia chính là bọn chúng phá hủy.
u hồn đoạt mệnh này đệ tử Thiên Vu giáo Trúc Cơ kỳ chỉ có thể triệu tập ba, bốn con. Thêm vào Nhân Trụ đại pháp của Thiên Vu giáo khiên cho đám tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể đạt tới tu vi của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho nên ba người này có khả năng triệu tập tới mười ba u hồn đoạt mệnh.
Đám u hồn đoạt mệnh này gào thét xông về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành vẫn chậm rãi đi về phía trước, không thèm quan tâm đến đám u hồn này. Đám u hôn đoạt mệnh xông tới còn cách hắn một trượng, Kinh Thần Thứ bất chợt đâm ra, chỉ thấy trên người chúng lóe bạch quang, lập tức bị đâm trúng. Đám u hồn đoạt mệnh này chỉ kịp thét lên một tiếng chói tai hóa thành tro tàn.
Cuối cùng chỉ còn lại ba con, Dư Tắc Thành trừng mắt nhìn về phía chúng. Khí tức từng tàn sát hàng vạn ác quỷ ỏ u Minh giới phóng xuất khiến cho ba u hồn đoạt mệnh này không cần Dư Tắc Thành phải sử dụng tới Kinh Thần Thứ đã bị khí tức này khống chế, quay đầu cắn trả lại kẻ đã triệu tập bọn chúng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ba tên đệ tử Thiên Vu giáo không ngờ u hồn đoạt mệnh lại cắn trả mình, kinh ngạc há hốc mồm. Hai tên trong đó lập tức vận chuyển lồng phòng ngự, tên còn lại bắt đầu niệm pháp chú, y muốn thi triển pháp thuật.
Ba tên này mượn uy lực của Nhân Trụ đại pháp có được chân nguyên lực hùng mạnh, nhờ vậy thực lực đạt tới Trúc Cơ kỳ. Nhưng năng lực thi pháp, kinh nghiệm chiến đấu của chúng còn kém cỏi vô cùng. Nếu không có lực lượng và pháp thuật kia, bọn chúng bất quá như gà đất chó ngói, nháy mắt đã bị Dư Tắc Thành nhìn ra nhược điểm này.
Nếu cho đám đệ tử Thiên Vu giáo này thêm thời gian, có người dung dưỡng cho chúng, chúng sẽ trở thành người tu tiên hùng mạnh. Nhưng chiến đấu dưới tình huống như hiện tại, thậm chí chúng còn không bằng một ngón tay của đám cương thi.
Dư Tắc Thành xuất ra một Công Thành Chuỳ đánh cho lồng phòng ngự của đối phương chấn động, sau đó lập tức xuất ra Tu La Trảm, nháy mắt đã cắt đứt lồng phòng ngự. Tên đệ tử Thiên Vu giáo đang niệm chú thi pháp lập tức bị xả từ đầu tới chân ra làm hai.
Y vẫn còn đang trong tư thế niệm chú, hai nửa thân thể ngã ra hai bên. Hai tên đệ tử Thiên Vu giáo còn lại lập tức nhìn nhau hội ý, chuẩn bị đào tẩu.
Bọn chúng đã không còn đấu chí, bất chợt dưới đất mọc lên một ngọn trường tiên, trói chặt bọn chúng lại.
Dư Tắc Thành chậm rãi tiến tới, nhìn hai người cười lạnh. Hắn không rút lấy hồn phách của hai tên này, vì còn có chỗ sử dụng chúng.
Dư Tắc Thành nhìn những trụ người còn có những phàm nhân còn sống nhưng đã trở nên tàn phế chạm tay vào hai người hỏi:
– Còn cứu bọn họ được chăng?
Dưới tác dụng của Tự Bạch vấn Tâm thuật, hai tên này thật thà đáp:
– Không cứu được nữa.
Du Tắc Thành gật gật đầu, dùng Tiên Thiên Nhất Mạch cẩm Nã Thủ kéo một cái, lập tức gom tất cả trụ người hoàn thành lẫn chưa hoàn thành vào một chỗ. Một con Tử Mặc Giao xuất hiện phun ra một hơi Mậu Hỏa Thiên Trạch Ngục, hình thành biển dung nham, hòa tan tất cả những trụ người này, số phàm nhân đang bị tra tấn khổ sở lập tức chết cháy.
Sau đó Dư Tắc Thành lại hỏi:
– Chế tạo trụ người này thế nào, tâm pháp ra sao, cần có nguyên liệu gì?
Hai tên này lập tức thành thật trả lời. Dư Tắc Thành nghe xong không khỏi gật gật đầu:
– Được rồi, thật là đơn giản. Nếu các ngươi đã thích chế tạo trụ người như vậy ta sẽ cho chế tạo các ngươi thành trụ người, cho các ngươi được nếm mùi sung sướng cả đời.
Dư Tắc Thành vừa dứt lời lập tức hai tên đệ tử Thiên Vu giáo biến sắc. Bọn chúng định tự bạo, nhưng không thể làm được. Bị Khốn Thần Ti trói chặt, bọn chúng chỉ có thể đứng yên chờ nhận lấy hình phạt.
Bọn chúng liếc nhau ra chiều tuyệt vọng, hiện tại tên đệ tử bị Dư Tắc Thành chém thành hai mảnh là mục tiêu mà chúng vô cùng hâm mộ. Dư Tắc Thành bắt đầu niệm chú lục tìm nguyên liệu trên người chúng, sau đó thi pháp. Hai trụ sáng xuất hiện, Dư Tắc Thành đưa hai tên vào trong trụ sáng, miệng nói:
– Hoan nghênh tới trụ người, đây gọi là nợ máu trà bằng máu. Mời các ngươi chậm rãi thưởng thức mùi vị tội ác mà mình từng gây ra.
Trụ người bắt đầu khởi động, vô số bàn tay vô hình xuất hiện, bắt đầu tra tấn chúng. Bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong, chỉ có thể chịu đựng nỗi khổ tra tấn, trọn đời không được siêu sinh.
Muốn đạt được lực lượng từ trụ người này, còn cần đủ các quá trình thủ tục rườm rà, còn cần thiên địa chứng thực gì gì nữa, Dư Tắc Thành cũng không thèm quan tâm. Nhân Trụ đại pháp này cung cấp chân nguyên lực ít hơn Hồn Si của hắn tới mức đáng thương. Hắn chỉ muốn cho đám đệ tử Thiên Vu giáo này phải nếm mùi đau khổ bị người khác chế tạo trụ
người.