Tiên Ngạo – Chương 197: Quả cầu thịt – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 197: Quả cầu thịt

Bây giờ nên làm gì đây? Có ba lựa chọn, thứ nhất là ở đây ôm cây đợi thỏ, tiến hành phục kích chờ địch nhân tới tiêu diệt. Thứ hai là đi tới chỗ tên đệ từ Bạch cốt môn bị giết để tìm địch nhân. Thứ ba là truy theo tên đệ tử Huyết Thú tông kia.

Lựa chọn thứ nhất lập tức bị gạt bỏ, ngừng lại không tiến trước giờ vốn không phải là tính cách của Dư Tắc Thành. Lựa chọn thứ hai, Dư Tắc Thành cũng không thấy rõ vị trí của tên đệ tử Bạch cốt môn. Mặt khác tên thích khách kia rất hùng mạnh, mới có thể âm thầm lặng lẽ áp sát đối phương như vậy, cho nên hắn từ bỏ lựa chọn này. Cuối cùng chỉ có thể làm theo lựa chọn thứ ba, chạy tới chỗ tên đệ tử Huyết Thú tông kia.

Dư Tắc Thành lập tức chạy vội về hướng đó. Hắn sử dụng Huyết Thể Khinh Linh thuật, chứ không ngự kiếm phi hành. Ngự kiếm bay lên rất dễ bại lộ thân mình, chẳng khác nào ngọn đuốc trong đêm tối thu hút sự chú ý của tất cả địch nhân.

Đã lâu Dư Tắc Thành không sử dụng Huyết Thể Khinh Linh thuật, tốc độ của nó đối với Dư Tắc Thành trước kia là nhanh như chớp, hiện tại chính là chậm như rùa. Dư Tắc Thành hận không thể sử dụng pháp thuật Vạn Lý Chi Hành Thùy Vu Túc Hạ mà Mã Lập Sơn tặng cho vì pháp thuật kia chỉ có thể xác định phương hướng, chứ không thể xác định điểm dừng chân và khoảng cách di chuyển. Nơi này tình huống không rõ ràng, không nên dùng tới là hơn.

Chạy thôi, chỉ có thể chịu khó chạy một lúc vậy. Dư Tắc Thành dựa theo vị trí mà mình đã thấy rốt cục đi ra khỏi khu rừng. Bên ngoài cây cối không nhiều như trong rừng, bất quá cách ba, bốn thước cũng có một gốc cây đại thụ.

Dư Tắc Thành chạy tới vị trí mà tên đệ tử Huyết Thú tông kia từng xuất hiện, sau đó tiếp

tục tiến tới. Đi được khoảng chừng năm dặm, hắn đã tìm được tên đệ tư Huyết Thú tông kia. Bất quá chỉ tìm được hai chân của y, phần còn lại của thân thể y đã biến mất, dường như đã bị thứ gì ngoạm lấy.

Xung quanh bừa bãi vô cùng, có lẽ từng xảy ra chiến đấu, dường như bị một con quái vật thật lớn phá phách đổ nát. Cây cối, đất đá, mặt đất trở nên hỗn loạn vô cùng, tên đệ tử Huyết Thú tông kia cũng có chống cự phản kháng, nhưng cuối cùng cũng bị giết chết.

Phía trước đột ngột vang lên một tiếng nổ rất lớn. Dư Tắc Thành nhanh chóng xông về phía đó, lập tức biết được tên đệ từ Huyết Thú tông này chết trong tay ai.

Năm cương thi đang chiến đấu cùng một con quái vật huyết nhục khổng lồ, trong đám cương thi có một người. Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua, lập tức biết đó là đệ tử Bất Tử tông, y đang khống chế bốn cương thi, phát động công kích như bão táp mưa sa về phía quái vật huyết nhục ở giữa.

Có ba cương thi là đồng thi, thân khoác giáp trụ, làn da màu đồng đỏ. Động tác của chúng không chậm chút nào, vô cùng mau lẹ linh hoạt, lực lượng đánh ra mạnh mẽ phối hợp với nhau hết sức ăn ý. Đám Đồng Giáp thi này ít nhất phải nuôi dưỡng trong ba trăm năm, mới có thể đạt tới trình độ như vậy.

Ngoại trừ ba con Đồng Giáp thi này còn một cương thi lớn hơn cao chừng ba thước, trên người mặc ngân giáp, đây là Ngân Giáp thi phải nuôi dưỡng ngàn năm mới được. Hai Đồng Giáp thi sử dụng trường thương dài một trượng, con còn lại sử dụng trường kiếm dài hai thước.

Địch nhân của chúng là một quả cầu thịt, hẳn là đệ tử Quân Nhục môn vừa rồi tên đệ tử Huyết Thú tông kia đã bị y cắn nuốt, bởi vì khóe miệng y còn vương một mảnh vải áo của tên kia. Hai chân y vốn đã ngắn cũn cỡn, lại bị đống da thịt trên bụng xệ xuống che lấp thêm một đoạn, coi như chỉ lộ ra hai bàn chân đứng trên mặt đất.

Tuy rằng quả cầu thịt này to lớn như vậy, nhưng tốc độ không chậm chút nào, động tác của y vô cùng linh hoạt, giống như như một ngọn núi nhỏ hoành hành. Toàn thân y chính là vũ khí, ai dám ngăn cản lập tức bị đánh bay.

Trên người y còn cắm vài thanh trường thương trường kiếm, thậm chí có một thanh trường thương đã xuyên thấu thân thể. Nhưng không hề ảnh hưởng với y chút nào, hơn nữa trên người y toát ra khí tức ăn mòn, cho nên đám cương thi cũng không dám áp sát chiến đấu.

Đám cương thi không ngừng múa may trường kiếm, xuất ra từng đạo kiếm khí tấn công. Khi còn sống, chúng đều là cao thủ Tiên Thiên trong chốn võ lâm cho nên hiện tại đã biến thành Đồng Giáp thi, cũng có thể bắn ra kiếm khí các loại. Hoặc chúng có thể há miệng phun ra một ngụm thi khí, thi khí này kinh khủng vô cùng.

Những kiếm khí này bắn vào quả cầu thịt, trên quả cầu thịt có vô số phù văn chìm bên trong lập tức nổi lên hóa giải kiếm khí. Nhưng khi thi khí phun tới, quả cầu thịt lập tức tránh né, không dám đón đỡ đám thi khí này.

Cương thi thỉnh thoảng tiến lên đâm một thương, tạo ra một vết thương rất lớn trên quả cầu thịt. Hoặc thỉnh thoảng đâm một kiếm, hớt đi một mảng thịt to. Nhưng chỉ trong nháy mắt miệng vết thương đã khép lại, hoàn toàn không có hiệu quả gây thương tổn cho quả cầu thịt.

Bất chợt quả cầu thịt phun ra một bãi đờm đặc quánh, to khoảng đầu người, lập tức trúng vào thân thể một Đồng Giáp thi. Thanh âm ăn mòn ken két lập tức vang lên, chỉ sau vài lần hô hấp Đồng Giáp thi kia đã hóa thành một bãi nước, chỉ còn lại trường kiếm và đồng giáp. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net

Đồng Giáp thi này vừa chết đi lập tức tên đệ tử Bất Tử tông sinh ra ý muốn rút lui, nhanh chóng lùi lại phía sau. Quả cầu thịt cũng không đuổi theo, bất thình lình từ thân thể y bay ra một sợi xích sắt, quấn lấy một Đồng Giáp thi. Quả cầu thịt ra sức kéo mạnh, kéo Đồng Giáp thi kia tới sát thân mình, sau đó há mồm thật to bắt đầu cắn xé, nháy mắt đã nuốt gần một nửa thân thể Đồng Giáp thi vào bụng.

Quả cầu thịt đệ tử Quân Nhục môn ăn xong Đồng Giáp thi, miệng vết thương trên thân thể y bắt đầu tự động khép lại. Những trường thương trường kiếm đâm xuyên qua người tự động rời ra, y đang lợi dụng huyết nhục của Đồng Giáp thi để trị liệu cho mình.

Bất chợt y quăng một nửa Đồng Giáp thi đang ăn dở sang bên, bởi vì món ăn ngon hơn vừa xuất hiện. Dư Tắc Thành cười ha hả đi tới trước mặt y:

– Ăn thứ gì cũng không nên lãng phí, đây không phải là thói quen tốt.

Đệ tử Quân Nhục môn nói:

– Vị sư đệ kia, ta nhớ rồi, lúc ăn ngươi ta sẽ nhấm nháp chậm rãi. Ta đã ăn hai đệ tử Huyết Thú tông, năm nay tông môn các ngươi làm sao vậy, không hề có cường giả nào tiến vào, toàn là những đệ tử thông thường, chẳng lẽ không muốn Trúc Cơ? Hy vọng huyết nhục của ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

Dư Tắc Thành thăm dò xong, tuy rằng bể ngoài người này trông như quả cầu thịt, mới nhìn có vẻ như ngu ngốc, thật ra khôn khéo vô cùng.

Dư Tắc Thành bèn nói:

– Không, không đâu, không biết một quả cầu thịt lớn như vậy có mềm mại êm ái hay chăng?

Trong lúc đang nói Công Thành Chuỳ đã lặng lẽ bắn ra không tiếng động, lập tức đập trúng đầu tên đệ tử Quân Nhục môn đẩy y lùi về phía sau một bước. Nhưng Công Thành Chuỳ nện vào đầu y giống như nện vào một chiếc gối mềm mại, lực lượng của nó hoàn toàn bị hấp thu phân giải, không hề có chút hiệu quả gì.

Đệ tử Quân Nhục môn nói:

– Đây là pháp thuật gì vậy. Huyết Thú tông vừa mới nghiên cứu hay sao?

Dư Tắc Thành đáp:

– Đúng vậy, còn một chiêu nữa…

Lập tức Dư Tắc Thành bổ ra một chiêu Khai Sơn Phủ, một lưỡi búa chân nguyên rất lớn chợt hiện giữa không trung, chém về phía quả cầu thịt. Tên nọ định nhảy tránh nhưng lưỡi búa chân nguyên này nhìn như chậm rãi, nhưng khi nhìn thấy nó đã hóa thành hình lưỡi búa trọn vẹn, lúc ấy có muốn tránh né cũng không kịp nữa. Tên đệ tử Quân Nhục môn gần như không thể tránh né, chỉ đành giơ hai tay lên ngăn cản. Chỉ nghe phập một tiếng, là tiếng da thịt bị cắt vang lên.

Lưỡi búa lập tức chém rụng một cánh tay y, dư lực còn xả xuống đầu vai y sâu ba tấc, những phù văn khắp thân thể tên đệ tử Quân Nhục môn lập tức toát ra hào quang sáng rực. Nếu Khai Sơn Phủ chém trúng vật thể khác, sẽ sinh ra liên tục rất nhiều hiệu ứng phụ trợ như phá giáp, bùng nổ, chấn nát… Nhưng chém vào quả cầu thịt này tất cả hiệu ứng của nó hoàn toàn biến mất, bị phù văn trên thân thể tên đệ tử Quân Nhục môn này khắc chế tiêu tan.

Đây là chỗ hùng mạnh của thân thể đối phương, phù văn trên thân thể y có thể xua đi hết thảy hiệu quả của pháp thuật. Bất kể người tu tiên nào dùng pháp khí, phi kiếm, pháp thuật Ngũ Hành công kích y, lớp thịt dày của y có thể phòng ngự công kích thực thể của đối phương, phù văn trên người có thể xua tan công kích pháp thuật. Hai tầng phòng ngự này của y đã khiến cho y đứng vào thế bất bại.

Chẳng trách đệ tử Quân Nhục môn ai cũng to béo chẳng khác quả cầu thịt, thì ra đây là phương pháp chiến đấu đặc thù của chúng.

Tên đệ tử Quân Nhục môn kia nhặt lấy cánh tay đứt lên, ấn vào chỗ đứt một cái, lập tức chỗ đứt nối liền lại. Y cũng không nói gì nhiều, lập tức há miệng phun ra một bãi đờm có chứa kịch độc về phía Dư Tắc Thành.

Tranh thủ thời gian Dư Tắc Thành mải lo tránh né, y hít sâu một hơi bất chợt thân hình khuếch đại, sau đó cả đầu và tứ chi đều rụt vào trong thân thể, biến mình thành một quả cầu thịt đúng nghĩa.

Dư Tắc Thành lắc người né tránh công kích của đối phương, lúc này y đã biến thành quả cầu thịt chân chính, bắt đầu lăn tròn rất nhanh về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nói:

– Ngươi béo thật, còn có thể lăn được…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.