– Quầy hàng nơi đây vô cùng lý tưởng, tuyệt đối không kém hơn ba quầy ở đầu phố. Người đi mua bao giờ cũng muốn thăm dò giá cả, đến quầy hàng đầu phố bất quá chỉ hỏi giá mà thôi, sau đó vào trong hỏi lại, so sánh, cuối cùng mới chịu mua.
– Các người xem vị trí của chúng ta nằm đúng vào góc đường, thông thường ai đi tới đây cùng sẽ dừng lại một chút, thuận mắt liếc nhìn hàng hóa của chúng ta. Chỉ cần hàng hóa chúng ta không quá kém, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Mọi người bắt đầu bày hàng, Dư Tắc Thành không hề có công cụ đồ nghề, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra hắn khôngphải là Tiên Tữu thương nhân gì gì đó. Mã Lập Sơn cho hắn một tấm da bảo hắn trải trên mặt đất, sau đó bày hàng lên trên,
Tưởng Lão Hắc bán một ít tiên thảo linh quả. Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, đại đa số là dược liệu hết sức bình thường, bất quá được giữ gìn tươi rói, hẳn là rất dễ bán.
Hàng hóa của Mã Lập Sơn chủ yếu là một ít nội đan ma hạch của yêu thú, cùng một ít xương da thú. Những tấm da thú của y vô cùng nguyên vẹn, không hổ là xuất thân thợ săn, nhất định y có bí quyết bắt yêu thú ma thú của riêng mình.
Huynh muội Ôn gia bán các loại độc được mê dược. Nhìn bề ngoài bọn họ hiền lành nho nhã, không ngờ có thể luyện chế ra thứ kịch độc như vậy.
Dư Tắc Thành bày ra mười hồ lô Cực Lạc Thiên trên tấm da thú, ngồi chờ khách tới mua. Chỉ trong thoáng chốc, thái dương đã lên, đường phố bắt đầu trở nên dập dìu đông đúc, vô số người tu tiên bắt đầu đi dạo xem phường thị.
Nội đan ma hạch của Mã Lập Sơn là bán nhanh nhất, Dư Tắc Thành bên này không bán được một hồ lô rượu nào, thậm chí còn không có ai tới hỏi, bên kia Mã Lập Sơn đã bán hết hàng của mình.
Tưởng Lão Hắc cũng bán được nửa số linh dược của lão, lão nhìn sang thấy tình trạng thê thảm của Dư Tắc Thành, bèn nói:
– Dư lão đệ, ngươi phải rao lớn tiếng lên bằng không sẽ không ai tới xem hàng của ngươi đâu. Mọi người không biết ngươi bán thứ gì, làm sao mua được?
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó cầm một hồ lô lên, đưa tay chém ngang một cái, lập tức hồ lô đứt làm hai. Sau đó hắn lấy hai nửa hồ lô rót đầy Cực Lạc Thiên vào trong đó, miệng rao lớn:
– Rượu này tự chế, xin mời mọi người nếm thử miễn phí.
Hai nửa hồ lô đầv rượu lơ lửng trước mặt Dư Tắc Thành, bị hắn dùng Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã giữ lơ lửng cách không.
Mùi rượu thơm lừng nhanh chóng lan tỏa, lập tức mọi người xung quanh bị mùi thơm này thu hút bắt đầu tụ tập lại. Kẻ có nhãn lực nhìn hai nửa hô lô rượu lơ lửng, biết Dư Tắc Thành không phải là nhân vật đơn giản.
Chợt có một tăng nhân phục phịch đi tới, quát lớn:
– Ai bán rượu vậy, thật là thơm!
Thấy hồ lô rượu của Dư Tắc Thành lơ lửng trên không, y há miệng hút một cái, lập tức rượu trong hồ lô bay vọt vào miệng y cạn sạch. Lập tức y quát lớn:
– Rượu này ngon thật, một hồ lô ngươi bán bao nhiêu linh thạch?
Dư Tắc Thành định nói giá hai mươi linh thạch nhưng nhớ lại hôm nay phường thị tăng giá cho thuê quầy hàng, bèn đổi lại:
– Một viên linh thạch trung phẩm.
Hắn vừa báo giá, lập tức mọi người xung quanh ồ lên, giá này quá đắt. Không ngờ hòa thượng to béo kia vươn tay ném cho Dư Tắc Thành năm viên linh thạch trung phẩm, thuận tay vơ lấy năm hồ lô rượu, sau đó mới nói: Nguồn truyện: Truyện FULL
– Tiểu tử ngươi đừng đi đâu, chờ ta một chút, ta trở về lấy linh thạch mua thêm.
Hòa thượng phục phịch kia vừa đi khỏi, lập tức xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao:
– Đây là giả, tuyệt đối chỉ là kẻ cò mồi.
– Một linh thạch trung phẩm một hồ lô rượu, còn là hồ lô loại thông thường, nhất định là loại lừa đảo đầu đường xó chợ.
– Có lẽ hắn thèm linh thạch tới mức phát điên rồi, ngoại trừ tên hòa thượng ngốc kia,.
Mỗi hồ lô rượu có khoảng ba cân, hai bình rượu pháp thuật không gian như vậy có chừng bốn trăm cân. Bất quá hiện tại Dư Tắc Thành cũng không dám so đo tính toán, coi như kính dâng bậc tiền bối số rượu dư ra vậy.
Lão nhân cầm lấy bầu rượu lập tức xoay người rời khỏi, không nói nửa lời. Bất chợt xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ, sau đó một tràng tiếng ầm ầm vang lên, mười mấy người chen chúc ào tới mua rượu.
Người ta là như vậy, chỉ sợ mua phải hàng không tốt, sau khi đã có vài người mua, xác định chắc chắn là hàng tốt vô số người bắt đầu tranh nhau mua. Lúc này giá một viên linh thạch trung phẩm một hồ lô rượu đã không còn đắt nữa, Dư Tắc Thành lấy ra bao nhiêu bán hết bấy nhiêu.
Càng gần cuối, rượu càng ít đi, người mua càng trở nên điên cuồng, trong khoảnh khắc, hơn một trăm hồ lô rượu đã bị mọi người vét sạch.
Không còn hồ lô đựng rượu. Dư Tắc Thành bèn lắy bình rượu ra nói:
– Hồ lô đựng rượu đã không còn, hiện tại tại hạ sẽ bán trực tiếp, cứ ba cân rượu là một viên linh thạch trung phẩm.
Con người cũng thật là kỳ, cũng cùng phân lượng là ba cân rượu, đựng trong hồ lô mọi người đều biết, mua rất nhanh chóng. Lúc này Dư Tắc Thành bán bằng cân, mọi người lại cảm thấy hơi do dự. Những người dừng lại đây xem náo nhiệt đều là những người có tu vi thực lực không cao, những người có thực lực, có linh thạch đã mua xong bèn rời khỏi không ai ở lại.
Lúc này có một lão nhân ăn vận như một vị chưởng quỹ đi tới nói:
– Bán bình rượu này cho tạ có thể tính giá rẻ một chút chăng?
Dư Tắc Thành đáp:
– Bình rượu này hai trăm cân, tính ông năm mươi viên linh thạch trung phẩm vậy.
Lão nhân ném ra một gói to, trong đó chứa đầy linh thạch trung phẩm. Dư Tắc Thành dùng thần thức đảo qua, số lượng tương đối đầy đủ bèn gật gật đầu, đưa bình rượu cho lão nhân.
Xung quanh có người khe khẽ nói:
– Đây là chưởng quỹ Nhã Phương trai, bọn họ cũng tới đây mua rượu…
Lần này cũng lại khơi mào, lập tức vô số người tu tiên tiến tới mua rượu, dùng đủ các dụng cụ để đựng. Dư Tắc Thành cũng tỏ ra dễ dãi, tuy rằng hắn tuyên bố ba cân rượu một viên linh thạch trung phẩm nhưng bán ra là ba cân rưỡi, xem như bán rẻ. Chỉ trong thoáng chốc, mười bình Cực Lạc Thiên chỉ còn lại một bình cuối cùng.
Thật ra bình này không còn đủ hai trăm cân, chỉ còn khoáng chín mươi cân trong đó. Lúc này vị hòa thượng to béo mua rượu đầu tiên đã quay lại hỏi:
– Có chừa rượu cho ta hay không, ta lấy linh thạch đã trở lại.
Dư Tắc Thành thấy mình chỉ còn lại chưa tới nửa bình rượu, bèn tiện tay đưa sang cho hòa thượng:
– Thật là xin lỗi Đại sư, đây là một ít rượu cuối cùng, tất cả đã bán sạch. Rượu này xem như tiểu tử tặng Đại sư, hôm nay nhờ có Đại sư mở hàng, nếu không tiêu tử cũng không thể bán đắt hàng như vậy.
Hòa thượng to béo đón lấy bình rượu, nhấc nhấc ướm thử trọng lượng, sau đó mới nói:
– Hảo tiểu tử, thật là hiểu chuyện, ta cũng vui lòng thu nhận. Ta là Cuồng Thiền Sư, đệ tử Đại Tạo Phật tông. Nếu có ai dám chọc tới ngươi, cứ việc nêu tên ta ra. Nếu kẻ đó không nể mặt, ta sẽ vặn cổ y.
Hòa thượng vừa thốt ra những lời này lập tức những người tu tiên xung quanh xem náo nhiệt sớm chú ý tới túi càn khôn của Dư Tắc Thành đều biến sắc. Tiền tài làm động lòng người, bọn xấu kia thấy Dư Tắc Thành thu được rất nhiều linh thạch đã nổi lòng tham.
Hòa thượng béo này thừa biết chuyện đó cho nên mới lớn tiếng nói, thứ nhất để chấn nhiếp kẻ xấu, thứ hai để nhắc nhở Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành thi lễ:
– Cảm tạ Đại sư, tại hạ Dư Tắc Thành, xin Đại sư nhớ kỹ, nếu sau này có duyên gặp lại, ắt sẽ báo đáp.