Lập tức tiếng bàn tán lại vang lên như vỡ chợ, kể cả các vị Kim Đan Chân Nhân cũng sôi nổi tham gia.
– Phi kiếm cửu giai, là phi kiếm cửu giai!
– Không biết Nam Thiên Chân Nhân nghĩ thế nào, ông ta thuộc Thập Nhị phong, là chi thứ, lấy phi kiếm cửu giai ra như vậy tuyệt đối sẽ có vô số người thèm nhỏ dãi, ông ta lại không có khả năng mua về. Hình như đó chính là bảo vật trấn phong của Thiên Đạo phong…
Ngay cả cấp Thủy Chân Nhân cũng nói:
– Nam Thiên sư đệ, phi kiếm cửu giai Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm này là bảo vật trấn phong của Thiên Đạo phong các người, là chí bảo do sư thúc để lại, ngay cả Vũ Bá sư thúc cũng thèm nhỏ dãi đã lâu. Lần này đệ lấy ra như vậy, chắc chắn không thể thu lại được, đệ phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Nam Thiên Chân Nhân chỉ khẽ mỉm cười không đáp, lập tức Cấp Thuỷ Chân Nhân thối lui, nhường tư cách lựa chọn đầu tiên lại cho Nam Thiên Chân Nhân.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
– Các vị sư huynh đệ, có lễ không còn ai tranh cùng ta nữa. Được, ta sẽ chọn một đệ tử thu vào sơn môn.
Không còn ai tiến hành cống hiến bảo vật, ánh mắt Nam Thiên Chân Nhân bắt đầu tìm kiếm trong đám đệ tử. Phong Linh Tĩnh, Thành Lam được ông nhìn tới bèn ưỡn ngực lên, thở dồn dập vì kích động. Nhưng ánh mắt Nam Thiên Chân Nhân lại lướt qua người bọn họ, cuối cùng dừng lại ở Dư Tắc Thành:
-Dư Tắc Thành!
Thanh âm của ông không lớn nhưng vang vọng toàn trường, lập tức mọi người như bùng nổ. Không ngờ Nam Thiên Chân Nhân không hề chọn tiên chủng ưu tú như Thành Lam và Phong Linh Tĩnh, mà lựa chọn tên Dư Tắc Thành nào đó. Mọi người lớn tiếng hỏi han, xem có ai biết tên Dư Tắc Thành kia là người phương nào không.
Dư Tắc Thành đang sững người ra tại chỗ, hắn cho rằng mình vừa nghe lầm, nhất định là mình nghe lầm. Lúc này Nam Thiên Chán Nhân lại kêu lần nữa:
– Dư Tắc Thành ở đâu?
Có người nhận ra hắn, lập tức vô số ánh mắt của những người khác tập trung vào Dư Tắc Thành. Vô số pháp thuật dò xét hội tụ vào thân thể hắn, những pháp thuật này xung đột với nhau, thậm chí làm cho thân thể hắn bắn ra hào quang ngũ sắc.
Bốn vị Chân Nhân trên đài cùng kêu lên một lượt:
– Ngũ Hành Linh Căn?!
Dư Tắc Thành vẫn còn ngây dại, lúc này nhìn thấy Nam Thiên Chân Nhân trên đài gật gật đầu với mình, khẽ mỉm cười, dường như ra hiệu bảo hắn bước ra.
Dư Tắc Thành lững thững bước ra, hồn vía bay đâu mất. Tới trước mặt Nam Thiên Chân
Nhân, hắn lắp bắp:
– Con… con là Ngũ Hành Linh Căn kia mà Nam Thiên Chân Nhân đáp:
– Ta biết, ta cũng là Ngũ Hành Linh Căn.
Dư Tắc Thành lại lắp bắp:
– Con… con không đáng để đổi phi kiếm cửu giai…
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
– Con đáng chứ, ở ven hồ Tây Lĩnh, con có thể vượt cấp đánh chết tu sĩ Trúc Cơ. Dọc đường tới đây con giết chết Trập Quy, phá giải được ảo cảnh của cổ Lĩnh Thận thành. Tới đây lại liên tục được ba lần đánh giá bậc Giáp, còn được hai vị sư điệt Dạ Hàn và Nhất Trúc cực lực đề cử. Cho nên ta nói con đáng, tức là đáng!
– Ngũ Hành Linh Căn rác rưởi hay Thuần Linh Căn thiên phú ngàn năm khó gặp, tất cả đều là lời lẽ hoang đường, đối với chúng ta không quan trọng. Chúng ta là người tu tiên, Thiên Đạo vô thường, từ nhỏ phụ mẫu không sinh ta ra với cân cốt hơn người, cho nên chúng ta phải dựa vào bản thân mình nỗ lực tu tiên. Chỉ cần có được ý chí kiên cường, vượt qua nghịch cảnh không ngừng vươn lên, nhất định chúng ta có thể tu thành Chân Tiên.
Nam Thiên Chân Nhân vừa nói xong, Dư Tắc Thành cảm giác như mình vừa được tẩy rửa toàn thân trong ánh dương quang. Rốt cục đã có người chấm trúng mình, hiểu được mình, bao nhiêu nỗi nhục ghi sâu trong lòng khi trước, giờ phút này đã tiêu tan thành mây khói.
Vô số đệ tử ngoại môn vỗ tay rần rần, đại đa số mọi người chỉ có căn cốt bình thường, những đệ tử có căn cốt tốt đã được vào nội môn, nghe nói như vậy cảm thấy vô cùng kích động, ai nấy cất tiếng khen hay.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói với Dư Tắc Thành:
– Con có nguyện dũng mãnh tinh tiến, kiếm trảm tâm kết, không ngừng vươn lên, truy tìm đạo của mình trên tiên lộ gập ghềnh hiểm trở hay không?
Du Tắc Thành lớn tiếng đáp:
– Con bằng lòng!
Nam Thiên Chân Nhân lại hỏi tiếp:
– Con có nguyện cùng ta phấn đấu tiến tới, tuyệt không lui lại phía sau, dù chết cũng không hối hận hay không?
Mắt Du Tắc Thành lập tức rưng rưng lệ nhưng vẫn lớn tiếng đáp:
– Con bằng lòng!
Cuối cùng Nam Thiên Chân Nhân lại hỏi:
– Con có bằng lòng bái thầy, làm môn hạ đệ tử của ta chăng?
Dư Tắc Thành quỳ sụp xuống, dõng dạc đáp:
– Con bằng lòng, sư phụ ở trên, xin nhận lễ ra mắt của đệ tử!
Dư Tắc Thành quỳ bái. Nam Thiên Chân Nhân thản nhiên nhận lễ, chờ Dư Tắc Thành bái xong lập tức gật gật đầu với hắn, ra hiệu cho hắn ra phía sau ông mà đứng. Sau đó Nam Thiên Chân Nhân trở về chỗ mười ba Chân Nhân, Dư Tắc Thành nhanh chóng theo sau. Dưới ánh mắt có hâm mộ, có hoài nghi, có ganh tị của hơn sáu ngàn đệ tử ngoại môn. Dư Tắc Thành thản nhiên đi theo Nam Thiên Chân Nhân lên bình đài, đứng hầu sau lưng ông.
Nam Thiên Chân Nhân dùng thần thức truyền âm nói với hắn:
– Chờ lát nữa chấm dứt đại hội tuyển chọn, chúng ta sẽ trở về nội môn.
Thấy Nam Thiên Chân Nhân không chọn Phong Linh Tĩnh và Thành Lam, Cấp Thủy Chân Nhân và Đạo Ngân Chân Nhân hơi giật mình. Bất quá như vậy cũng tốt, Cấp Thủy Chân Nhân lập tức dâng Áp Thiên Kỳ chọn Thành Lam, Đạo Ngân Chân Nhân chọn Phong Linh Tĩnh.
Hai người bọn họ lựa chọn xong, các vị Chân Nhân còn lại đều trở nên nhún nhường khiêm tốn, không ai chịu cống hiến bảo vật. Cuối cùng dựa theo thứ bậc lớn nhỏ trong sư môn bắt đầu chọn lựa. Có thêm hai người trúng tuyển, ngoài ra bọn họ không chọn được thêm ai nữa.
Cuối cùng sáu người Nhàn Vân, Diệp Lạc, Trương Kỳ Vĩ, Vương Nhiễm, Lưu Minh, Hồng Thiên Miêu về làm môn hạ sáu vị Chân Nhân, nhưng cũng không phải là đệ tử trực hệ, chỉ là đệ tử ký danh.
Số đệ tử được chọn này đứng sau sư phụ mới của mình. Vào lúc mọi người nghĩ rằng đã kết thúc chọn lựa bất ngờ vị Kim Đan Chân Nhân đứng ở sau cùng từ đầu tới giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên chỉ một người trong đám đệ tử:
– Là ngươi, ngươi tên gì?
Người được chỉ chính là Long Thiên Hoàng, y kinh ngạc há hốc mồm, một lúc sau mới đáp được:
– Đệ tử… đệ tử là Long Thiên Hoàng.
Vị Kim Đan Chân Nhân kia nói:
– Được, con tới đây, từ đây trở đi con sẽ là đệ tử của ta.
Long Thiên Hoàng đi tới như người mộng du, không biết đã xảy ra chuyện gì lại nghe vị Kim Đan Chân Nhân kia nói:
– Không phải ta chỉ chọn con, còn có ca ca của con. Hai con đi cùng ta, con vừa khéo phù hợp với đường lối tu luyện của nhất mạch chúng ta, đừng để ca ca con thất vọng.
Lúc vị Kim Đan Chân Nhân này đang nói, bên cạnh y hiện lên hai bóng người, một nam một nữ, bề ngoài rất giống y. Bóng nam nhân nhìn Long Thiên Hoàng mỉm cười, bóng nữ nhân nhìn y với vẻ do dự. Trong nháy mắt, ảo ảnh kia biến mất, chỉ còn lại một mình vị Kim Đan Chân Nhân như trước.
Bất chợt dường như Long Thiên Hoàng bừng hiểu được chuyện gì, lập tức quỳ sụp xuống:
– Long Thiên Hoàng, Long Thiên Dã bái kiến sư phụ.
Phía sau Long Thiên Hoàng dường như cùng có bóng người chợt lóe. Dư Tắc Thành nghe Nam Thiên Chân Nhân khẽ than dài.
Lúc này coi như đại hội tuyển chọn đệ tử đã chấm dứt, trong đó có ba vị Kim Đan Chân Nhân cũng không chọn đệ tử. Các vị Chân Nhân nhìn nhau gật gật đầu, nháy mắt mười ba Chân Nhân bay lên. Dư Tắc Thành cùng các đệ tử được chọn cũng bay theo. Dưới thần uy của các vị Chân Nhân, mang theo bọn đệ tử bay về phía Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong.
Những vị Chân Nhân này mang theo đệ tử rời khỏi, đám đệ tử ngoại môn dưới đất ngóng nhìn theo rất lâu, mãi đến khi không thể thấy được bóng dáng bọn họ nữa lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt cốt Luân Tê Văn và Lôi Băng Vân vô cùng buồn bã, mọi người cùng nhau tới đây, hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ ở lại ngoại môn tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu. Nhưng nháy mắt Lôi Băng Vân đã khôi phục lại bình thường, vẻ lạnh lùng cao ngạo càng nhiều hơn trước.
Băng Linh Đại sư tỷ nói:
– Mọi người hãy tiếp tục cố gắng, chỉ cần chúng ta kiên trì, cũng sẽ có một ngày như vậy. Được rồi, tiệc mừng hôm nay chính thức bắt đầu, tiên thực linh quả đủ cho mọi người ăn thả sức. Đây là thứ tốt có thể làm tăng tiến tu vi, mọi người hãy cố gắng ăn, cơ hội hiếm có, không ăn là uổng phí.
Lập tức một tràng tiếng hoan hô vang dậy, ngoại môn giống như một vùng biển trào sôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Dư Tắc Thành mang tiếng là phi hành trên trời, thật ra hắn không thể nào động đậy, đây là Nam Thiên Chân Nhân mang theo hắn phi hành. Hai người một trước một sau, Dư Tắc Thành bay sau Nam Thiên Chân Nhân không phát hiện ra ông sử dụng bất cứ pháp quyết gì, cũng không có ngự kiếm mà bay nhưng lại có thể mang hắn phi hành trên không.
Lúc trước Dư Tắc Thành từng lưu ý sư phụ Nam Thiên Chân Nhân của mình, muốn xem thử trên người ông có dị tượng gì không nhưng vẫn không thể nhìn ra, vốn hắn nghĩ rằng Nam Thiên Chân Nhân đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, cho nên không sinh ra dị tượng trên người. Mãi đến lúc này ngự kiếm phi hành cùng ông hắn mới phát hiện ra dị tượng trên thân thể Nam Thiên Chân Nhân, chính là một đôi cánh rất lớn mọc ra dưới nách ông.
Đôi cánh này giống hệt như thật, tưởng chừng như được tạo thành từ huyyết nhục, thật ra chính là ảo ảnh tự động sinh ra của cảnh giới Kim Đan. Đôi cánh này giang ra rộng khoảng chừng mười trượng, không ngừng vỗ trên không, như mang theo hai người phi hành.
Màu sắc và hình dáng của đôi cánh này đang không ngừng biến hóa, mới đầu là Kim sắc Phi Long Dực, sau đó biến thành Hắc sắc Biên Bức Dực. Một lúc sau lại biến thành Bạch Sắc Thiên Nga Dực rồi lại đổi thành Tử sắc Tinh Đình Dực (cánh chuồn chuồn), sau đó chuyển thành Lam sắc Thiên Ưng Dực, cuối cùng xuất hiện Thanh sắc Vô Ảnh Dực.
Đây chính là dị tượng Kim Đan của Nam Thiên Chân Nhân. Theo nhu Dư Tắc Thành suy đoán, nhất định là sư phụ Nam Thiên Chân Nhân của mình rất giỏi phi hành, nếu không sẽ không xuất hiện dị tượng Kim Đan như vậy.
Nhìn thấy Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong phía trước cũng không xa lắm, không ngờ đã phi hành gần một khắc vẫn chưa bay tới. Như cảm nhận được nghi vấn của Dư Tắc Thành, một giọng truyền âm lọt vào tai hắn:
– Tắc Thành này, thật ra Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong trên Gò Hiên Viên mà con nhìn thấy chỉ là ảo ảnh hình chiếu, thật sự chúng nằm trong không gian của Hiên Viên động phủ, chúng ta đã sắp sửa vào trong đó.
Dứt lời Nam Thiên Chân Nhân thi triển pháp chú. Ngón tay ông khẽ vạch giữa không trung một cái, một phù triện kỳ dị màu vàng bỗng dưng xuất hiện. Lập tức trước mắt Dư Tắc Thành chợt lóe, dường như thời không biến hóa, nháy mắt dường như đã đi vào một thế giới khác. Chỉ thấy trước mắt là một thế giới có mây mù kỳ dị lượn lờ, dưới chân là nhiều tâng mây trắng mênh mông. Từ xa nhìn lại, trung tâm thế giới này là một ngọn núi rất lớn đứng nhô lên giữa những tảng mây, giống như lợi kiếm chọc thẳng lên trời.
Ngọn núi này là toàn bộ trung tâm của thế giới này. Quay xung quanh ngọn núi này là năm ngọn núi lơ lửng, tạo thành một trận thế hình bậc thang, xoay tròn chậm rãi xung quanh Hiên Viên kiếm phong. Năm ngọn núi lơ lửng này rất lớn, giữa thân cắt ngang hình thành một bình đài rất lớn. Trên bình đài dày đặc lâu các, vô số điểm sáng ngự kiếm phi hành trong đó.
Bên ngoài còn mười hai ngọn núi lơ lửng khác quay xung quanh năm ngọn núi này tạo thành một trận thế bậc thang thứ hai, tất cả đêu chậm rãi quay tròn xung quanh Hiên Viên kiếm phong.
Vòng năm ngọn núi lơ lửng bên trong là một hệ thống xoay tròn riêng biệt, vòng mười hai ngọn núi lơ lửng bên ngoài cũng là một hệ thống xoay tròn riêng biệt. Mới nhìn qua tưởng chừng như hai hệ thống vận chuyển khác nhau, nhưng nhìn kỹ một chút sẽ thấy hai hệ thống này vận chuyển có liên hệ đối ứng vô cùng chặt chẽ.
Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác rằng Ngũ Lĩnh xoay tròn bên trong hẳn là một hệ thống trận pháp phòng ngự riêng biệt, Thập Nhị phong bên ngoài cũng là một hệ thống trận pháp phòng ngự riêng biệt. Nhưng hai hệ thống này hợp lại mới chân chính là hệ thống phòng ngự của Hiên Viên kiếm phái.
Sư phụ Nam Thiên Chân Nhân bên cạnh vui mừng nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên lên tiếng nói:
– Nhìn ở giữa, chớ quên Hiên Viên kiếm phong.
Lập tức Dư Tắc Thành như bừng hiểu, nếu thêm vào Hiên Viên kiếm phong vốn bất động vào hai hệ thống, lấy nó làm trung tâm, Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong phối họp cùng nó mới chân chính là đại trận phòng ngự của Hiên Viên kiếm phái. Gượm đã… Dư Tắc Thành ngẩng nhìn lên mặt trời chói chang trên đầu.
Vị trí hiện tại đang ở trên mây, vầng dương trên không trở nên đỏ rực khác thường, ánh sáng cùng chói chang hơn trước gấp mấy lần, thì ra vầng thái dương này cũng năm trong hệ thống phòng ngự. Khoan đã… Dư Tắc Thành nhìn về phía xa, chỉ thấy ngoài ngàn dặm biển mây lượn lờ, bao quanh chặt chẽ thế giới này. Ngoại trừ bầu trời trên đầu, bốn phía xung quanh dưới chân toàn là loại mây này.
Biển mây này cũng phải tính vào đại trận phòng ngự này lấy Hiên Viên kiếm phong làm trung tâm, hai hệ thống Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong phối hợp với nhau làm chủ đạo. Mặt trời trên cao hoặc mặt trăng cùng các vì sao là suối nguồn, biển mây bốn phía dưới chân là phụ trợ, tất cả hình thành một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh.
Dư Tắc Thành đưa mắt nhìn sư phụ. Nam Thiên Chân Nhân gật đầu không ngớt, chậm rãi nói:
– Không tồi, không tồi, không ngờ con có thể nhìn ra năm nơi phòng ngự trong đại trận phòng ngự của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Thật ra còn một nơi nữa, sáu nơi này hợp lại mới là chân quyết áo nghĩa của Hiên Viên kiêm phái chúng ta. Con thử nghĩ xem nơi thứ sáu là nơi nào?
Dư Tắc Thành nhìn quanh quất một hồi vẫn không biết được đó là nơi nào. Nam Thiên Chân Nhân chỉ chỉ xuống chân, lập tức Dư Tắc Thành tỉnh ngộ. Thì ra Gò Hiên Viên chính là nơi phòng ngự thứ sáu, sáu nơi này hợp lại mới là hệ thống phòng ngự tối cao của Hiên Viên
mình, bao nhiêu nỗi nhục ghi sâu trong lòng khi trước, giờ phút này đã tiêu tan thành mây khói.
Vô số đệ tử ngoại môn vỗ tay rần rần, đại đa số mọi người chỉ có căn cốt bình thường, những đệ tử có căn cốt tốt đã được vào nội môn, nghe nói như vậy cảm thấy vô cùng kích động, ai nấy cất tiếng khen hay.
Nam Thiên Chân Nhân lại nói với Dư Tắc Thành:
– Con có nguyện dũng mãnh tinh tiến, kiếm trảm tâm kết, không ngừng vươn lên, truy tìm đạo của mình trên tiên lộ gập ghềnh hiểm trở hay không?
Du Tắc Thành lớn tiếng đáp:
– Con bằng lòng!
Nam Thiên Chân Nhân lại hỏi tiếp:
– Con có nguyện cùng ta phấn đấu tiến tới, tuyệt không lui lại phía sau, dù chết cũng không hối hận hay không?
Mắt Du Tắc Thành lập tức rưng rưng lệ nhưng vẫn lớn tiếng đáp:
– Con bằng lòng!
Cuối cùng Nam Thiên Chân Nhân lại hỏi:
– Con có bằng lòng bái thầy, làm môn hạ đệ tử của ta chăng?
Dư Tắc Thành quỳ sụp xuống, dõng dạc đáp:
– Con bằng lòng, sư phụ ở trên, xin nhận lễ ra mắt của đệ tử!
Dư Tắc Thành quỳ bái. Nam Thiên Chân Nhân thản nhiên nhận lễ, chờ Dư Tắc Thành bái xong lập tức gật gật đầu với hắn, ra hiệu cho hắn ra phía sau ông mà đứng. Sau đó Nam Thiên Chân Nhân trở về chỗ mười ba Chân Nhân, Dư Tắc Thành nhanh chóng theo sau. Dưới ánh mắt có hâm mộ, có hoài nghi, có ganh tị của hơn sáu ngàn đệ tử ngoại môn. Dư Tắc Thành thản nhiên đi theo Nam Thiên Chân Nhân lên bình đài, đứng hầu sau lưng ông.
Nam Thiên Chân Nhân dùng thần thức truyền âm nói với hắn:hai ngọn núi lơ lửng bên ngoài cũng là một hệ thống xoay tròn riêng biệt. Mới nhìn qua tưởng chừng như hai hệ thống vận chuyển khác nhau, nhưng nhìn kỹ một chút sẽ thấy hai hệ thống này vận chuyển có liên hệ đối ứng vô cùng chặt chẽ.
Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác rằng Ngũ Lĩnh xoay tròn bên trong hẳn là một hệ thống trận pháp phòng ngự riêng biệt, Thập Nhị phong bên ngoài cũng là một hệ thống trận pháp phòng ngự riêng biệt. Nhưng hai hệ thống này hợp lại mới chân chính là hệ thống phòng ngự của Hiên Viên kiếm phái.
Sư phụ Nam Thiên Chân Nhân bên cạnh vui mừng nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên lên tiếng nói:
– Nhìn ở giữa, chớ quên Hiên Viên kiếm phong.
Lập tức Dư Tắc Thành như bừng hiểu, nếu thêm vào Hiên Viên kiếm phong vốn bất động vào hai hệ thống, lấy nó làm trung tâm, Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong phối họp cùng nó mới chân chính là đại trận phòng ngự của Hiên Viên kiếm phái. Gượm đã… Dư Tắc Thành ngẩng nhìn lên mặt trời chói chang trên đầu.
Vị trí hiện tại đang ở trên mây, vầng dương trên không trở nên đỏ rực khác thường, ánh sáng cùng chói chang hơn trước gấp mấy lần, thì ra vầng thái dương này cũng năm trong hệ thống phòng ngự. Khoan đã… Dư Tắc Thành nhìn về phía xa, chỉ thấy ngoài ngàn dặm biển mây lượn lờ, bao quanh chặt chẽ thế giới này. Ngoại trừ bầu trời trên đầu, bốn phía xung quanh dưới chân toàn là loại mây này.
Biển mây này cũng phải tính vào đại trận phòng ngự này lấy Hiên Viên kiếm phong làm trung tâm, hai hệ thống Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong phối hợp với nhau làm chủ đạo. Mặt trời trên cao hoặc mặt trăng cùng các vì sao là suối nguồn, biển mây bốn phía dưới chân là phụ trợ, tất cả hình thành một hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh.
Dư Tắc Thành đưa mắt nhìn sư phụ. Nam Thiên Chân Nhân gật đầu không ngớt, chậm rãi nói:
– Không tồi, không tồi, không ngờ con có thể nhìn ra năm nơi phòng ngự trong đại trận phòng ngự của Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Thật ra còn một nơi nữa, sáu nơi này hợp lại mới là chân quyết áo nghĩa của Hiên Viên kiêm phái chúng ta. Con thử nghĩ xem nơi thứ sáu là nơi nào?
Dư Tắc Thành nhìn quanh quất một hồi vẫn không biết được đó là nơi nào. Nam Thiên Chân Nhân chỉ chỉ xuống chân, lập tức Dư Tắc Thành tỉnh ngộ. Thì ra Gò Hiên Viên chính là nơi phòng ngự thứ sáu, sáu nơi này hợp lại mới là hệ thống phòng ngự tối cao của Hiên Viên kiếm phái. Chẳng trách Gò Hiên Viên lại rộng lớn như vậy, trong đó có vô số cấm địa hóa ra là vì mục đích này.
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu khen ngợi:
– Đây là sự quyết đoán của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương. Có hệ thống phòng ngự như tường đồng vách sắt này, tuy Hiên Viên kiếm phái trải qua biết bao kiếp nạn nhưng vẫn đứng sừng sững cho tới ngày này. Mỗi lần đám hậu bối chúng ta nhìn thấy những kỳ quan này đều hết sức sùng bái uy phong của các bậc tiền bối.
Dư Tắc Thành nhìn thế giới huy hoàng này bất giác gật gật đầu. Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
– Đây chính là thần uy tiền bối chúng ta, bọn họ có thể dời non lấp bể, hư không tạo giới, phi thăng Tiên Giới.
Chợt ông đổi giọng:
– Nhưng từ sau khi Trung Hưng Tổ Sư phi thăng; Hiên Viên đại trận này không được tiến hành sửa chữa, ngược lại bảy đạo phòng ngự tối cao vì thực lực người giữ trận giảm xuống cho nên không thể sử dụng. Lại thêm trong bốn ngàn năm qua phái ta không có người nào có thể phi thăng Tiên Giới. Tuy rằng tình thế chung trên Tu Tiên Giới đều là như vậy nhưng chuyện này cũng do đám đệ tử hậu bối chúng ta bất tài vô dụng mà ra. Dư Tắc Thành, con có chịu làm loại đệ tử bất tài, chỉ biết hưởng nhờ công lao tiền bối cả đời không?
Dư Tắc Thành lớn tiếng nói:
– Con không chịu!
Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:
– Lớp người tu tiên chúng ta không tiến tức là lui, phải ngược dòng mà lên truy cầu đạo của mình, hy vọng con ghi nhớ những gì mình cảm nhận hôm nay. Được rồi chúng ta đi thôi, đại lễ nhập phái sắp sửa cử hành, không thể để trễ được.
Dứt lời trên thân hai người chợt lóe hào quang, bay về phía Hiên Viên kiếm phong. Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng:
– Hiên Viên kiếm phong này có vẻ như nằm trên mặt đất nhưng lại không phải như vậy…
Nam Thiên Chân Nhân lại nói:
– Cái mà con thấy trên mặt đất chỉ là ảo ảnh, đây mới là Hiên Viên kiếm phong chân chính.
Dư Tắc Thành lập tức làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ nhưng trong lòng thầm kinh hãi. Nam Thiên Chân Nhân này ghê thật, đây là Độc Tâm thuật, mình nghĩ gì ông ấy cũng có thể biết được.
Nam Thiên Chân Nhân cười nói:
– Chuyện này ta cũng không muốn, hiện tại ta đang tu luyện Kiếm Tâm Tuệ, một trong Lục Kiếm của Hiên Viên kiếm phái, đang ở giai đoạn dưỡng kiếm. Hễ chân nguyên ta tiếp xúc với người nào sẽ biết được suy nghĩ trong lòng người ấy. Đợi nửa năm sau ta dưỡng kiếm thành công, tiến vào cảnh giới đại thành, lúc ấy sẽ không còn biết được những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng các con nữa.
Sau vài lần hô hắp Nam Thiên Chán Nhân đã bay đến trước một trong mười hai động phủ, ông ngừng lại giơ tay vạch trên không một cái. Lập tức một đạo phù triện lóe hào quang, Nam Thiên Chân Nhân dùng Càn Khôn Na Di mang theo Dư Tắc Thành tiến vào một đại điện.
Đại điện này nóc cao trăm trượng, dài ngàn trượng, tất cả ba vị Chân Nhân kia cùng đồ đệ của bọn họ như bọn Phong Linh Tĩnh đã có mặt nơi này.
Lúc này Đạo Ngân Chân Nhân đi tới nói:
– Thiên ca, vì sao huynh xin sư thúc bảo kiếm trấn mạch ra cống hiến vậy? Chỉ vì con khỉ nhỏ này ư, có đáng hay không?
Xem ra quan hệ giữa Đạo Ngân Chân Nhân và Nam Thiên Chân Nhân rất tốt, nói chuyện với nhau không hề kiêng kỵ. Chắc chắn là như vậy nếu không có quan hệ như vậy, vì sao bọn họ lại cùng bay với Hữu Hùng sư tổ tới Tây Lĩnh chứ? Theo như lời Dạ Hàn Đại ca lúc bọn họ đang xây dựng động phủ giúp sư thúc Hữu Hùng sư tổ đột ngột xuất hiện bắt bọn họ cùng đi. Trong Hiên Viên kiếm phái này có vô số Kim Đan Chân Nhân, nhưng ngay cả đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng bị bắt phải lao động, có thể suy ra Hữu Hùng sư tổ vì quá gấp cho nên đã bắt người nào gần nhất cùng đi. Nói cách khác, quan hệ giữa sư phụ mình cùng Đạo Ngân Chân Nhân, Tinh Quán Chân Nhân rất tốt, cùng nhau xây dựng động phủ, cho nên mới bị Hữu Hùng sư tổ bắt đi một lượt, cùng tới hồ nước Tây Lĩnh.
Đột nhiên Nam Thiên Chân Nhân quay lại cốc đầu Dư Tắc Thành một cái:
– Không được nghĩ ngợi lung tung, loạn tâm là hư hỏng!
Dư Tắc Thành lập tức ôm đầu, thật ra Nam Thiên Chân Nhân không hề dùng sức, chỉ ra vẻ mà thôi. Dư Tắc Thành cười bẽn lẽn, quên rằng sư phụ mình biết Độc Tâm thuật.
Đạo Ngân Chân Nhân thấy động tác của hai người thở dài một tiếng, không nói gì nữa, chỉ nhìn Dư Tắc Thành than dài:
– Ngươi đó, vì ngươi mà Dạ Hàn sư điệt là đệ tử có tiền đồ nhất trong lớp sau phải bế tử quan. Không ngờ Nhất Trúc sư điệt lại thuyết phục được Vấn Hạc sư đệ tạ chạy tới thuyết phục ta. Thật không biết ngươi xuất chúng ở điểm nào lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, hy vọng rằng ngươi sẽ không làm cho bọn họ thất vọng.
Dư Tắc Thành thi lễ:
– Tắc Thành vô cùng cảm kích Dạ Hàn sư huynh, Nhất Trúc sư huynh, cũng cảm kích sư phụ đã cho con cơ hội lần này. Con quyết dốc hết toàn lực tu luyện, tuyệt không để cho những thân nhân bằng hữu tin tưởng con phái thất vọng!