Tiên Ngạo – Chương 157: Linh tuyền tiên hồ – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 157: Linh tuyền tiên hồ

Dư Tắc Thành trở về trụ sỡ, vào trong phòng tu luyện ngồi bên ngọn linh tuyền bắt đầu tiếp tục tu luyện. Nhưng lần này hắn làm thế nào cũng không thể trán tĩnh tâm thần, tiến vào trạng thái tu luyện. Trong đầu hắn đẩy hình ảnh vẻ mặt sững sờ của Phong Linh Tĩnh khi nãy. nhưng Dư Tắc Thành không hối hận về quyết định của chính mình.

Hắn nằm đài xuống đất, lặng lẽ nhìn lên nóc phòng, không suy nghĩ, không nghe không nhìn gì nữa. Nằm như vậy một lúc. hắn lại bật đậy. bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Vung kiếm trám tình, tình cảm luyến ái trong lòng Dư Tắc Thành lập tức bị chặt đứt. không còn chút tình cảm. Lần này hắn tiến vào trạng thái tu luyện thuận lợi. không còn suy nghĩ vẩn vơ. Thời gian lại trôi qua. Dư Tắc Thành lại đắm chìm trong tu luyện, không vui không buồn. Một đêm này. Vô Hình Am Diệt Thân Thức Hóa Sinh Thuật của hắn tiến bộ Thần tốc. đạt tới cảnh giới cao nhất của Luyện Khí kỳ là Hóa Niệm Vi Thần.

Sang hôm sau. lúc mặt trời vừa mọc. một ngày mới bắt đầu. Dư Tắc Thành thức đậy, vừa định chạy ra ngoài hấp thu tia nắng mật trời đầu tiên, bất chợt toàn thân chấn động. Thế giới Bàn Cổ hấp thu Tiên Lam Thân Tủy đã đủ mười ba ngày, thế giới Bàn Cổ của hắn đã hoàn thành lần tiến hóa này.

Thế giới mói đã sinh ra. Dư Tắc Thành lập tức ngồi xuống, tâm thần ngưng tụ. tiến vào trong thế giới Bàn Cổ. lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc sững sờ.

Thế giới trước mắt hắn không còn là một không gian nho nhỏ như trước nữa, mà hiện tại đã rộng chừng một mẫu. Bất quá thế giới này đã biến thành một thế giới nước, thế giới rộng một mẫu giống như một hồ nước, ở trung tâm có một đài đá rộng chừng bốn trượng vuông, giữa đài đá này có một con suối.

Con suối này phun lên từ một cái ao rộng chừng một trượng nằm giữa đài đá. Nước suối màu xanh biếc phun ra từ một tảng đá năm trong ao.

Tảng đá này giống như Tiên Lam Thần Tủy mà hắn lấy được. không, chính là Tiên Lam Thân Tủy. Nước suối phun ra từ khe nứt bị phi kiếm của Chu Câu Tử đâm vào. sau đó chảy ra đẩy ao. rồi thông qua những đường thoát xung quanh ao chậm rãi chảy ra khỏi đài đều hình thành hồ nước bên ngoài.

Tiên Lam Thần Tủy nằm ở trung tâm, phun ra dòng suối. nước ao bao vây xung quanh Tiên Lam Thần Tủy. đài đá bao lấy ao. nước hồ bên ngoài lại bao lấy đài đá. Hết tầng này tới tầng khác, có tính liên hoàn.

Nước màu xanh biếc trong ao sâu chừng hai thước, trong suốt thấy đáy. Đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện ra phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa đang ngâm mình trong ao. Thinh thoáng nó khẽ di chuyển trong ao chẳng khác gì loài cá đang bởi lượn, có vẻ rất thích nước ao này. Truyện Sắc Hiệp – https://truyenfull.net

Bên ngoài ao là bình đài rộng bốn trượng, trên bình đài có một ít cỏ cây sinh sống, bất quá những cỏ cây này dường như không phải là thực chất, có một cơn gió thổi qua liền hóa thành loại cỏ cây khác. Tuy nhiên sự tôn tại của cỏ cây đường như cung cấp thêm linh khí cho ao nước, đài đá, hồ nước bên ngoài.

Trên bờ ao có tám đường thoát nước dẫn ra ngoài đài đá. hình thành hồ nước rộng một mẫu.

Hồn lô nằm ở góc phía Đông trên đài đá, hóa thành một kiến trúc có hình giọt nước, tràn đầy sức sống. Hóa Si điện thì hoàn toàn biến mất. Hồn Si biến thành phù điêu, chạm vào tảng đá bên cạnh bờ ao.

Hồn lao cũng đã dời vào trong hồ nước, hóa thành một thủy lao. nằm ở góc Tây Bắc hồ nước. Lò rèn năm ở phía Tây đài đá. bê ngoài của nó cũng không có thay đổi gì quá lớn.

Dư Tắc Thành đứng cạnh bờ ao, nhìn đài đá, nhìn hồ nước, cảm thấy không tin được vào mắt mình.

Nước này…

Dư Tắc Thành nhìn chăm chú vào nước trong ao. sau đó đi đến sát mép nước. Tuy 1″ẳng nước có màu xanh biếc, nhưng vẫn trong suốt, không quá sâu. nhưng trong đó không có sinh, vật nào sinh sống. Hắn trầm ngâm một lát. thử đưa tay xuống nước thăm đò. Một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái từ đầu ngón tay truyền tới. khiến cho lỗ chân lông khắp toàn thân thư giãn.

Dư Tắc Thành lại tỏ ra trầm ngâm, sau đó bước xuống ao. đi tới chỗ tảng đá đang phun trào nước suối. Hắn quan sát kỳ tảng đá, quả nhiên là Tiên Lam Thần Tủy mà mình lấy được.

Tảng đá này đúng là Tiên Lam Thần Tủy. nước ao cả trong lẫn ngoài là đo Tiên Lam Thân Tủy tạo thành, đài đá bày ra chính là nhà lao Thái Huyền. Những cây cỏ có vẻ hư ào kia chính là vật trong Bích Thúy Chỉ Sâm biến hóa ra.

Cũng không biết nơi này có ích lợi gì…

Dư Tắc Thành đau khổ tự hỏi, tuy rằng hắn chưa biết sau khi thế giới Bàn cổ kết hợp

cùng Tiên Lam Thần Tủy sẽ mang tới ích lợi gì cho mình, nhưng mấy thứ này chắc chắn là thiên tài địa bào. cho nên mình phải cân thận, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được. Thất phu vô tội vì mang ngọc mà thành có tội nếu như hé lộ dù Chỉ nửa phần, mình chắc chắn phải chết không sai.

Đột nhiên Dư Tắc Thành bừng hiểu được năng lực mà thế giới Bàn cổ đã lựa chọn sau khi nuốt chửng nhà lao Thái Huyền. Nó chọn năng lực ẩn giấu chính mình, xem ra câu nói của động phủ Pháp Linh nơi Di tích Tiên Tân rất đúng, sự lựa chọn của thế giới Bàn Cổ lúc nào cùng có lọi tối đa cho mình.

Phi kiếm Sát Na Quang Hoa chợt bay tới bên chân hắn khẽ chạm vào chân hắn một cái như chào hỏi. sau đó bay sang nơi khác.

Nước ao này trong vắt, Dư Tắc Thành hận không thể uống một ngụm. Nhưng đường như thế giới Bàn Cổ y thức được rằng hắn muốn làm như vậy nên ngăn càn. Chỉ cần hắn uống một ngụm, sẽ tạo ra ánh hướng rất lớn không thể nào cứu vãn đối với hắn. Linh lực của nước này quá mức nồng đậm. ngược lại trở Thành kịch độc đối với Dư Tắc Thành. Nếu hắn muốn uống, có thể uống nước hồ bên ngoài, nước này còn có thể chấp nhận được.

Dư Tắc Thành rời khỏi ao. tản bộ trên đài đá, sau đó tiến đến cạnh hồ nước. Nước trong hồ sâu không quá một thước, trong suốt thấy đáy. đáy hồ toàn là một thứ cát màu trắng thật nhuyễn.

Dư Tắc Thành bước chậm trong hồ. đi đến bên bờ ngoài. Đến ranh giới giao với màn sương đen. Dư Tắc Thành phát hiện ra màn sương đen này bị nước hồ thẩm thấu, dần dần rút lui về phía sau. Nói cách khác, thế giới nước của mình đang không ngừng mở rộng không gian.

Bất quá tốc độ khuếch tán của nó cũng không mau. mỗi ngày màn sương đen này Chỉ lui được có một Lý. một năm bất quá mói được trên dưới một trượng.

Dư Tắc Thành đi tới đi lui trong hồ. Không biết hồ này có ích lọi gì. chẳng lẽ Chỉ bài trí cho đẹp mắt thôi sao… Mai bắt hai con cá vào đây nuôi thử, mà chẳng lẽ đây là ao nuôi cá của mình? Thật sự là không hiểu ra sao cả…

Dư Tắc Thành lại đi tới cạnh ao quan sát nước trong ao một lần nữa. bất chợt phát hiện ra trong ao dường như có thứ gì đó. Hắn quan sát thật kỹ, phát hiện trong ao dần dần ngưng kết ra một viên linh thạch, hơn nữa viên linh thạch này giống hệt như linh thạch trung phẩm.

Trong lúc Dư Tắc Thành đang nhìn chăm chú. bất chợt phi kiếm Sát Na Quang Hoa vọt nhanh về phía linh thạch. Noi đó hồng quang chợt lóe. linh thạch kia bị một bóng đỏ nuốt chửng trong nháy mắt, sau đó bóng đỏ lập tức biến mắt.

Bóng đỏ kia Dư Tắc Thành biết là thứ gì, chính là Chu Câu Tử mà hắn được Cổ Thần Thú tặng ở Cô Lĩnh Thận thành. Thì ra Chu Câu Tử cũng ở trong ao này. cùng với phi kiếm Sát Na Quang Hoa tranh, nhau nuốt lấy linh thạch trung phẩm đo ao nước sinh ra.

Hiện tại Dư Tắc Thành có thể xác định ao này có thể sán sinh ra linh thạch trung phẩm. Đáng tiếc ao này đã bị Sát Na Quang Hoa và Chu Câu Từ chiếm lấy. bản thân hẳn không được một viên làm thuốc.

Xem ra bản thân Sát Na Quang Hoa đã như sinh vật, nếu không sẽ không tràn trề linh tính như vậy. Chu Câu Tử kia hãn cùng là như vậy. chủ nhân của nó đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Chân Quân, tự nhiên nó cùng sẽ không đơn giản. Lúc nãy nhìn thấy nó nấp trong ao. bất thình lình xuất hiện cướp lấy linh thạch, sau đó lập tức ân hình biến mất. quả thật là một thích khách trời sinh.

Làm sao đây? Còn làm sao được nữa, Sát Na Quang Hoa và Chu Câu Tử này chính là đại gia của mình, cần phải cung cấp cho chúng, chúng muốn chiếm thì cứ việc, không phải Chỉ là linh thạch thôi sao? Trước kia mình không có. bây giờ coi như cũng không có.

Dư Tắc Thành lệ rơi đầy mật nhớ lại phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa này. lần trước nếu không có nó. mình đã bị Thủy Tiệm Sinh giết chết. Vào thời khắc mấu chốt nó đã cứu mạng mình, một đòn đó tương đương với cao thủ Nguyên Anh kỳ, là bùa hộ mạng của mình, đù có bao nhiêu linh thạch cũng không mua được.

Chu Câu Tử kia tám phần cũng là như vậy, có hai món vũ khí như vậy hộ thân coi như mạnh hơn tất cả. Thôi, cứ coi như ao này chưa từng sinh ra linh thạch vậy…

Hơn nữa đù hắn có muốn tranh cướp linh thạch cũng không có cách nào tranh hơn bọn chúng. Nếu chọc giận chúng, nháy mắt chúng bay đi. lúc ấy mình Chỉ có thể trơ mắt nhìn theo. Loại chuyện chủ nhân vô đức, pháp bảo phi kiếm tự động bay đi như vậy. trong các truyện ký tạp đàm xưa nay ghi lại không ít. Những chuyện này hết tám phân là thật, mình cũng không nên làm một nhân vật đau khổ như vậy.

Hơn nữa sau này mình đạt tới cảnh giới Kim Đan hay Nguyên Anh. lúc ấy có thể điều khiên được chúng. Có phi kiếm pháp bảo tốt như vậy. trong thiên hạ còn có chỗ nào là không đi được?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.