Tiên Ngạo – Chương 155: Trụ sở tiểu lâu – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 155: Trụ sở tiểu lâu

– Tu tiên ở ngoại môn phái ta vật dụng sinh hoạt hàng ngày cứ việc tự tiện tới kho tạp vụ mà lãnh. Thực đường của ngoại môn cung ứng rượu và thức ăn bất cứ giờ nào trong ngày. Nhưng muốn ăn thức ăn hay uống rượu tiên gia tăng chân nguyên lực vậy cần phải trả bằng linh thạch.

– Mỗi người có thể lựa chọn sử dụng một trụ sở bên ngoài, sau khi đạt tới cảnh giới Thai Tức có thể lựa chọn sử dụng một món pháp khí phi hành, mỗi ngày được lãnh một viên linh thạch hạ phẩm. Mỗi tháng được lãnh một bình đan dược, mỗi tháng sẽ có tiền bối Trúc Cơ nội môn tới, giải nghi hoặc và chỉ giáo cho mọi người.

– Thiên Pháp điện của ngoại môn chúng ta cất sáu trăm hai mươi mốt loại bí tịch tu luyện, tám trăm bốn mươi ba loại tiên thuật pháp quyết, một ngàn sáu trăm năm mươi mốt loại phù triện, một trăm chín mươi loại pháp quyết ngự kiếm, kiếm chiêu, bảy trăm tám mươi ba loại trận pháp, chín trăm ba mươi ba loại bí pháp luyện khí, năm trăm hai mươi mốt loại bí pháp luyện đan, những pháp môn khác có ba trăm chín mươi ba loại. Có thể nói là pháp quyết bí tịch từ cảnh giới Dẫn Khí đến cảnh giới Tiên Thiên của đại đa số môn phái tu tiên trên Thương Khung Lục Vực chúng ta đều có cất giữ ở nơi này.

– Trong đó chúng ta còn có bí tịch cơ sở của sáu phái liên minh Tây Lĩnh các người, thậm chí còn đầy đủ hơn cả bọn họ. Nhưng những bí tịch quan trọng như Thủy Vân quyết của Thủy Vân tông, Cầm Yên Nhất Khí thuật của Cầm Yên tông, Càn Khôn Vô Cực Ma Linh Giáng Thế của Càn Ma Linh Tôn giáo, trong nội môn chúng ta có hay không cũng khó mà biết được.

– Những bí tịch này cũng không phải là hoàn toàn cung ứng miễn phí cho các ngươi tu luyện. Đại đa số các loại bí tịch tăng tiến tu vi, đề cao cảnh giới đều cung cấp miễn phí, nhưng mỗi người chỉ được chọn sử dụng mười bản, vượt qua phạm vi này không cho phép sử dụng. Hơn nữa có một số chỉ cho phép bản thân tu luyện, không cho phép truyền cho người khác. Khi lựa chọn bí tịch phải phát thệ nếu vi phạm ắt bị lời thề linh ứng.

– Người khác tức là bao gồm thân nhân bằng hữu nơi quê nhà, con cháu đời sau của các ngươi. Nhưng chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, chỉ cần các ngươi hoàn thành nhiệm vụ hoặc cống hiến tài vật là có thể thay đổi được.

– Còn lại những thứ như tiên thuật pháp quyết dùng cho chiến đấu, pháp quyết ngự kiếm, kiếm chiêu, trận pháp, phù triện, tiên thuật luyện khí, luyện đan… chỉ có một phần nhỏ là cung ứng miễn phí, những thứ còn lại cần phải hoàn thành nhiệm vụ tương ứng, hoặc hiến linh thạch, kỳ hoa dị bảo, trân cầm dị thú, công pháp bí lục, linh đan thần dược… để trao đổi. Có một ít bí tịch tiên thuật đặc biệt phải làm được một điều kiện nhất định nào đó mới có thể trao đổi được. Tỷ như đi hết vấn Tâm lộ mới có thể học được Bát Bộ Thần Quyết của bản địa điển tàng.

– Chỉ có như vậy, các vị tu luyện mới biết quý trọng, mặt khác tu luyện những bí pháp này cần có nguyên liệu, có thể tìm được ở bản địa, đương nhiên cũng cần hoàn thành nhiệm vụ hoặc trao đổi bằng vật phẩm.

Băng Linh thấy mọi người chú ý lắng nghe, lại nói tiếp:

– Thật ra những nhiệm vụ này rất đơn giản, tỷ như đi truyền tin, tỷ như sửa sang lại nhà kho, chủ yếu là để mọi người cực khổ vất vả mới đổi được, biết được rằng những thứ đó có được không dễ là được, chuyện này mọi người không cần lo lắng.

– Đúng rồi, có vài điều lệ cần nói rõ với mọi người, hiện tại mọi người còn ở dưới cảnh giới Tiên Thiên, cho nên không cho phép mở động phủ ở Gò Hiên Viên. Mỗi đêm phải ở lại đây, nếu có chuyện gì vậy phải báo tin, nếu không sẽ bị khai trừ.

– Kế đó, không cho phép đệ tử trong phái tranh đấu. Nếu muốn tranh đấu có thể tới đấu kỹ trường, nơi đó chiến đấu không kể sinh tử. Nhưng ở trong Gò Hiên Viên thì không được tranh đấu, kẻ nào dám tự tiện vi phạm, sử dụng thủ đoạn kích thích đối phương, nếu như tra ra lập tức sẽ trục xuất khỏi môn phái. Kẻ nào vi phạm nhẹ thì phế bỏ tu vi, kẻ nào nặng thì đánh vào luân hồi.

– Yêu bài của mọi người có ghi bốn mươi chín điều lệ môn quy của bản phái, mọi người trở về phải học thuộc lòng.

– Cuối cùng, trên Gò Hiên Viên có rất nhiều cấm địa, tu vi mọi người chưa đủ không được tự tiện đi loạn, hàng năm đều có đệ tử đi loạn chết trong cấm địa. Trên yêu bài còn có một phần địa đồ, xin mọi người nhớ kỹ. Ngoài ra dù có bất cứ nguyên nhân gì, mọi người cũng không được leo lên Hiên Viên kiếm phong, nếu không trời giáng lôi phạt, hình thần câu diệt

– Còn một chuyện cuối cùng, mỗi người các vị ở đây đều có một điểm số bí mật. Tốc độ tu luyện, thái độ tu luyện, tiến triển tu luyện, hoàn thành nhiệm vụ gì, mức độ hoàn thành thế nào, hiến bao nhiêu vật phẩm… sẽ có ngoại môn Pháp Linh tiến hành phán đoán phân tích, sau đó cho điểm và ghi điểm lại. Mỗi tháng sẽ đào thải ba mươi người có điểm số thấp nhất, hoặc như những đệ tử mới gia nhập như các người, bảy người có điểm số thấp nhất tháng vừa rồi đã bị đào thải, vị trí của bọn họ hiện tại là của các người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Được rồi, sự tình đại khái là như vậy, nếu có gì không hiểu, các vị có thể tới tìm ta.

Hoan nghênh các vị gia nhập Hiên Viên kiếm phái, chúng ta hãy cùng nhau nỗ lực thật nhiều!

Dứt lời Băng Linh thi lễ với mọi người, lúc này có mười đệ tử tiến vào, năm nam năm nữ. Bọn họ thi lễ chào hỏi bọn Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành nhất nhất đáp lễ.

Băng Linh nói:

– Các vị có thể chọn một người trong số bọn họ làm hướng đạo cho mình, bọn họ sẽ nói cho các vị nghe hết thảy sự tình. Được rồi, chúc các vị một bước lên trời, sớm vào nội môn.

Dứt lời, Băng Linh quay đầu rời đi. Các đệ tử mới bước vào chờ đợi bọn Dư Tắc Thành lựa chọn, bất giác đám Phong Linh Tĩnh đều tập trung ánh mắt vào Dư Tắc Thành, hắn bèn nói:

– Đa tạ các vị sư huynh, ta không cần hướng đạo gì cả…

Phong Linh Tĩnh lại nói:

– Tắc Thành ca ca, huynh không cần, muội cũng không cần.

Lôi Băng Vân xưa nay cao ngạo, lạnh lùng liếc nhìn Phong Linh Tĩnh, hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không cần.

Thành Lam đảo mắt nhìn một nữ tử thanh tú trong số đó hỏi:

– Phiền sư tỷ, tiểu đệ vừa mới xuất đạo, xin sư tỷ chỉ giáo.

Có lẽ mọi người đều nghĩ Thành Lam chấm trúng nhan sắc đối phương, nhưng Dư Tắc Thành biết rõ vì sao Thành Lam lựa chọn nàng. Bởi vì nhẫn và vòng tay cùng pháp y trên người nàng toát ra khí chất lộ vẻ cao quý vô cùng. Biết nàng xuất thân cao quý, Thành Lam ngựa quen đường cũ, cho nên mới chọn nàng.

Cốt Luân Tề Văn chọn một vị sư huynh, Vương Thư Nguyên cũng lựa chọn một vị sư huynh. Bảy người còn lại thở phào một cái, tháo yêu bài ở thắt lưng ra lắc một cái, coi như hoàn thành nhiệm vụ của họ sau đó mạnh ai nấy rời khỏi.

Dư Tắc Thành xoay người bước ra ngoài, Phong Linh Tĩnh lập tức theo sau, cốt Luân Tề Văn cũng đuổi theo. Ba người còn lại ngẫm nghĩ một chút, sau đó cũng bước theo sau bọn họ.

Dư Tắc Thành ra khỏi đại sảnh, xuyên qua quảng trường, đi thẳng tới một góc theo ký ức là nơi ở của hắn trong ảo cảnh, thật ra chính là phòng ở của vị tiền bối mà Cổ Thần Thú đã lấy ký ức đổi qua cho Dư Tắc Thành.

Những căn nhà này đều là tiểu lâu hai tầng, mỗi căn như vậy chiếm trăm thước. Tiểu lâu kiên cố thanh lịch, dùng đá hoa cương, cẩm thạch… xây dựng nên. Có vài tiểu lâu đơn giản không trang hoàng, trông vô cùng mộc mạc. Có những tiểu lâu trang hoàng hết sức xa hoa, rất nhiều người hầu, thậm chí còn có những nữ tử đẹp xinh mơ hồ ẩn hiện.

Những tiểu lâu mộc mạc này được gọi là Tầm Kiểm các nằm ở ngoại môn của Hiên Viên kiếm phái, các tiên chủng ớ các nơi đến đây tu luyện. Bất kể bọn họ giàu có hay nghèo khổ, nhưng về phương diện tu tiên vẫn là nghèo, bởi vì một viên linh thạch hạ phẩm đã trị giá ba ngàn lượng bạc.

Những tiểu lâu trang hoàng xa hoa của các đệ tử ngoại môn này đa phần là của các thành viên trong vương thất của các quốc gia, các công tử của các gia tộc quyền quý, đệ tử tinh hoa của các môn phái nhỏ khác trong phạm vi thế lực năm châu của Hiên Viên kiếm phái, cho nên mới có thể hưởng thụ như vậy.

Hưởng thụ cũng không chỉ đơn giản như vậy, ở Gò Hiên Viên, muốn sử dụng người hầu, thê thiếp chỉ có hai biện pháp. Thứ nhất là thuê phàm nhân bản địa của Gò Hiên Viên, thứ hai là tự mình mang từ quê nhà tới.

Phàm nhân bản địa đều là con cháu của các đệ tử nội môn trước kia, hoặc hậu duệ của đệ tử có công với Hiên Viên kiếm phái như Băng Linh vậy. Bọn họ không có Linh Căn tu tiên, nhưng nhờ tổ tiên có công với Hiên Viên kiếm phái, cho nên được phép ở lại Gò Hiên Viên sinh sống. Tuy nhiên không quá năm đời, nếu sau năm đời mà vẫn không có Linh Căn tu tiên, vậy cũng phải rời khỏi Gò Hiên Viên, ra năm châu bên ngoài sinh sống.

Nơi đây linh khí kinh người, tiên quả linh dược rất nhiều, cho dù không tu tiên, sống trăm năm cũng không thành vấn đề, rất ít người sinh sống ở đây lại muốn rời đi. Hơn nữa huyết mạch của bọn họ rất dễ dàng sinh ra hậu duệ có Linh Căn, chỉ cần con cháu đời sau được gia nhập nội môn Hiên Viên kiếm phái, vậy có thể hưng thịnh tiếp tục mấy đời.

Nhưng tu tiên cần rất nhiều linh thạch. Vì hậu duệ, có người bằng lòng chấp nhận làm người hầu, phục vụ cho đám đệ tử hậu tiến nhiêu tiền.

Bất quá loại người hầu như bọn họ cũng không dễ gì sai khiến, trời sinh bọn họ có ngạo khí, coi thường đám đệ tử không có xuất thân tốt này. Chuyện ấy cũng là bình thường, bọn họ không có thiên phú tu tiên, sự kiêu ngạo này là thói xấu lớn nhất của họ.

Đệ tử ngoại môn tu luyện ở nơi đây, bất kể lúc còn ở nhà ngang ngược tới mức nào, vào đây phải răm rắp vâng lời. Loại người lỗ mãng không biết tốt xấu, tưởng rằng vào đây có thể được làm đại gia, không quá vài ngày sẽ bị đào thải.

Nếu bị trục xuất khỏi môn phái, vậy đời này coi như chấm hết, bất kể trướng bối gia tộc yêu thương tới mức nào cũng bằng vô dụng. Bởi vì vương thất những quốc gia xung quanh có đệ tử tu luyện ở Hiên Viên kiếm phái, tin tức truyền về lập tức sẽ bị người khác chê cười. Chuyện này có nghĩa thanh danh mất hết, vĩnh viễn không có ngày ngóc đâu lên.

Cho nên nơi đây là địa phương rèn luyện con người rất tốt, đến đây tu luyện bất kể có được vào nội môn hay không, có luyện được pháp thuật lợi hại hay không, nhưng kiến thức và tầm nhìn sẽ được tăng lên rất nhiều. Sau khi trở về cũng có đủ tư cách làm một vị gia chủ hoặc Quốc chủ. Cho nên bọn họ cung kính với những người hầu bản địa như cung kính với đại gia, bởi vì loại người hầu này đạt được lợi ích không nhỏ, mỗi ngày được tới ba viên linh thạch.

Nếu là người hầu do mình mang theo từ gia tộc hay vương quốc tới vậy thì khác hẳn, sai khiến đễ dàng, ngoan ngoãn dễ bảo. Nhưng nếu giữ phi thiếp ở lại, vậy cần phải nộp phí dụng rất cao, mỗi người một ngày tới mười viên linh thạch, đây là một cái giá trên trời, quả thật khiến cho người ta hết sức đau lòng.

Bất quá số tiền bỏ ra cũng không hề vô ích. Nếu một kẻ có cả đống tôi tớ, phi thiếp ba, bốn người, chuyện này biểu hiện thực lực của kẻ ấy. Có thể mời đám đệ tử nghèo khổ vất vả tu luyện mà không vào được nội môn hoặc làm trưởng lão hoặc làm môn khách, trả giá thật cao, đôi bên cùng có lợi. Nhờ có đám đệ tử này, thực lực gia tộc kẻ ấy có thể tăng lên không ít.

Đặc biệt là gia tộc ở ba châu cổ, Quân, Tư rất cần số đệ tử này, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng một đống nữ nhân xinh đẹp chờ gả cho bọn họ. Bởi vì Hiên Viên kiếm phái không khống chế hoàn toàn ba châu ấy, còn có thế lực của môn phái khác khống chế, cho nên tranh chấp không ngừng. Ai cũng vừa muốn khuếch trương thế lực của mình, vừa muốn chống đỡ kẻ thù bên ngoài, cho nên đặc biệt rất cần nhân tài như vậy.

Chuyện này giải quyết được vấn đề cuộc sống nghèo khổ của đám đệ tử ngoại môn lại bổ sung luồng sinh khí mới cho các phân chi, đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện.

Cho nên có vô số người trông đợi được tiến vào ngoại môn Hiên Viên kiếm phái. Gia tộc giàu có ở cả năm châu vừa sinh hạ hài tử, đã lập tức mời tiên sư tới kiểm tra Linh Căn, nếu có, lập tức dốc hết toàn lực bồi dưỡng, đưa vào Tầm Kiếm các.

Nếu có thể được vào ngoại môn tu luyện, may được cơ duyên tiến vào nội môn vậy toàn gia lập tức một bước lên trời, có khả năng trở thành chủ một quốc gia. Nếu như không thể tiến vào nội môn, rời khỏi ngoại môn vậy có thể nương dựa vào các nhà quyền quý ở các quốc gia hoặc phục vụ cho các gia tộc lớn, vậy toàn gia cũng giàu sang phú quý, rất có khả năng trở thành nhà quyền quý mới. Đây là con đường tiến thân còn tốt hơn cả con đường khoa cử ở cả năm châu.

Dư Tắc Thành đi từng bước một về phía trước, mỉm cười quan sát hết thảy, quả nhiên ảo cảnh khác với sự thật, cần tiểu lâu trong ký ức của hắn đã có người ở. Hắn chỉ có thể tiếp tục đi tới, đến một khu đại viện, nơi này không ai ở, bên ngoài có một tầng hộ thuẫn bảo vệ, đề phòng người ngoài tiến vào.

Dư Tắc Thành lấy yêu bài chỉ vào hộ thuẫn một cái, lập tức hộ thuẫn biến mất, cửa viện mở ra. Nơi này coi như đã thuộc về Dư Tắc Thành, hắn đang chậm rãi đi vào, chợt nghe có tiếng khóc lóc vang lên.

Chỉ thấy một đại hán đang khóc lóc dưới đất, dùng tay đập xuống đất liên hồi. Đây đúng là một người có hình ảnh bị quyển danh sách gạt đi lúc nãy, điểm số của y thấp nhất, bọn Dư Tắc Thành tới, y chỉ còn đường rời khỏi nơi này

Đại hán kia không muốn rời đi, vẫn ngồi dưới đất khóc lớn, miệng kể lể không ngừng:

– Ta khổ tu đã hai mươi năm, vì sao, vì sao không thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên? Ông trời, ta hận ông, tại sao cho ta Linh Căn, cho ta hy vọng, nhưng lại là Ngũ Hành Linh Căn? Ta cố gắng phấn đấu rất nhiều, tại sao ông đối xử với ta như vậy? Vì tu luyện, ta có thể bỏ qua hết thảy, vì sao lại như vậy?

– khóc rất lớn. xung quanh có vô số người đứng nhìn, vẻ mặt bọn họ cũng tỏ ra buồn bã. Thỏ chết cáo buồn, bọn họ cũng cảm thấy chua xót trong lòng, nói không chừng số phận như vậy một ngày nào đó cũng sẽ giáng xuống đầu mình.

Bên cạnh người này có một đệ tử có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, nhiệm vụ của y là đưa người kia rời khỏi nơi này, tránh cho y tuyệt vọng trong lòng, làm ra những chuyện không hay.

Đệ tử này buông lời khuyên giải:

– Được rồi, đi thôi, thật ra rời khỏi nơi này cũng không quá tệ, ra ngoài có thể kiến công lập nghiệp, lập nên gia tộc của mình, hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý chốn nhân gian, không sống uổng một đời.

– Có đôi khi ta cũng muốn bỏ cuộc nhưng lại không cam lòng. Ta đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên mười năm, nếu không phải gần đây vừa đột phá cảnh giới trung cấp có lẽ ta cũng đã bỏ cuộc… Đi thôi, đừng làm ta khó xử. Sau khi trở về cố gắng sinh thật nhiều con, ngươi không làm được, có thể hậu duệ ngươi sẽ làm được.

Đại hán kia nổi giận đứng dậy hét to:

– Đúng, ta không làm được, hài tử của ta nhất định sẽ làm được. Bọn chúng nhất định sẽ bước lên ngọn kiếm phong trên cao kia.

Dứt lời đại hán lấy ra một chiếc túi nhỏ, hốt một nắm đất cho vào trong đó. Đây cũng là truyền thống của đệ tử ngoại môn, khi rời khỏi nơi này mang theo nắm đất để kỷ niệm quãng thời gian mình từng nỗ lực không ngừng.

Dư Tắc Thành than dài một tiếng, người này cũng là Ngũ Hảnh Linh Căn, cực khổ tu luyện hai mươi năm, cuối cùng không thu hoạch được gì, chỉ có thể buồn bã rời khỏi. Nhưng Dư Tắc Thành không vì vậy mà động lòng, tâm hắn vẫn vững vàng như sắt đá. Ngươi không làm được, ta nhất định sẽ làm được, những người ở ngọn kiếm phong trên kia nhất định nhìn ta với ánh mắt coi thường, ta sẽ làm cho bọn họ phải ngưỡng mộ.

Dư Tắc Thành kiên định tiến vào đình viện. Phong Linh Tĩnh bắt chước bộ dáng của hắn, chiếm cứ gian đình viện sát vách với Dư Tắc Thành.

Lôi Băng Vân đứng sau lưng lặng lẽ nhìn theo, đột nhiên hừ lạnh một tiếng đầy cao ngạo, sau đó quay đầu bước nhanh, chọn một nơi ở xa tít đầu kia của dãy đình viện.

Ba người Thành Lam, cốt Luân Tề Văn, Vương Thư Nguyên đã lựa chọn xong một nơi gần đó. Mọi người ổn định nơi ở xong xuôi, đệ tử hướng đạo của họ dặn dò vài câu coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, bèn quay đầu rời khỏi.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến vào nơi ở. Nơi đây chia làm hai tầng lầu trên dưới, tầng một có một phòng ngủ lớn để chủ nhân nghỉ ngơi. Trong đó chỉ có một chiếc giường trống, vật phẩm trên giường hoàn toàn không có, cần phải đi tới kho tạp vật lãnh về.

Ngoại trừ phòng ngủ còn có một thư phòng, để chủ nhân bảo quản sách của mình. Trong đó có chừng ba trăm quyển, đây là số sách cho đệ tử các đời trước để lại, truyền cho đời sau.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.