Tiên Ngạo – Chương 150: Tiên Thiên chí bảo – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 150: Tiên Thiên chí bảo

Hôm nay chưa biết ra sao, bất quá mới vừa bắt đầu tu luyện, bất ngờ Dư Tắc Thành chợt nắm được yếu quyết của Hóa Niệm Vi Thần, nháy mắt đột phá cảnh giới Lưu Niệm Tùy Tướng, đạt tới tầng thứ tư Hóa Niệm Vi Thần.

Thật ra chuyện này cũng vô cùng đơn giản, cũng giống như Cổ Thần Thú sử dụng kỹ xảo mê hoặc người khác vậy. Muốn Hóa Niệm Vi Thần, trước hết ý niệm trong đầu phải là thiện. Phải nghĩ điều mà người khác nghĩ, nghĩ có lợi cho người khác, hoặc nghĩ tới chuyện nguời khác nghĩ trong lòng nhưng không dám làm. Phải trợ giúp người đó, ủng hộ người đó, như vậy mới được người đó tin tưởng, tiến vào thần thức hải của y, để lại ý niệm trong đầu, dần dần chuyển hóa thành thần thức. Lúc ấy mới có thể đạt tới mức ảnh hướng tới suy nghĩ hành động của đối phương, cuối cùng là đạt tới tác dụng khống chế được đối phương.

Dư Tắc Thành vội vàng kết thúc tu luyện. Không đúng, chuyện này không đúng chút nào. Trước kia hắn tu luyện cực nhọc vô cùng, muốn tiến thêm một bước cũng hết sức gian nan. Hôm nay chỉ trong thoáng chốc đã giải quyết được hai vấn đề khó khăn không nhỏ, hơn nữa dường như chỉ trong khoảnh khắc hắn đã lãnh ngộ được huyền ảo của pháp quyết này, không hiểu là vì sao. Hôm nay mình có vẻ khác thường, bất quá khác thường như vậy tuyệt đối là chuyện tốt, hy vọng có thể tiếp tục khác thường nhiều lần như vậy.

Tu luyện xong. Dư Tắc Thành quan sát xung quanh cổ thành, nơi này không có phân chia ngày đêm, không có sự luân chuyển giữa bốn mùa, vĩnh viễn nằm trong trạng thái mông lung mờ mịt. Vì vậy không thể biết được thời gian trôi qua bao nhiêu, thật sự nhàm chán vô cùng.

Trong lúc Dư Tắc Thành không biểt làm gì đột nhiên cổ Thần Thú truyền tới một cỗ thần niệm. Đằng nào Dư Tắc Thành cũng phải đợi, hắn bèn cảm nhận thử xem Cổ Thần Thú muốn gì.

Sau khi cảm nhận xong, lập tức Dư Tắc Thành không khỏi cười khổ, quả thật mình đã coi thường Cổ Thần Thú này, vốn mình coi nó như đứa trẻ, thật ra nó chính là lão hồ ly, lúc này nó đang cầu Dư Tắc Thành hỗ trợ.

Lát nữa nó sẽ thả Phong Linh Tĩnh ra cho nên cầu Dư Tắc Thành, bảo Dư Tắc Thành nhờ Phong Linh Tĩnh giúp nó. Nó muốn lợi dụng thần thông của Phong Linh Tĩnh để tìm xem thi thể chủ nhân nó ở nơi nào, cho dù không tìm thấy, chỉ cần định vị đại khái cũng được. Ngàn năm trước đây, trước khi chủ nhân của nó chết đi, lợi dụng một tia thần thông cuối cùng để truyền tống thi thể của mình và món bảo vật kia vào trong hư không vô tận, hoàn toàn mất tăm hơi. Vĩnh Sinh Chân Nhân cực khổ tìm suốt ba trăm năm nhưng cùng không thể xác định được chỗ đó, rốt cục đành phải từ bỏ.

Cổ Thần Thú hết sức van cầu Dư Tắc Thành, thì ra mục đích mà nó giúp đỡ Dư Tắc Thành là vì chuyện này. Bởi vì nếu Phong Linh Tĩnh muốn sử dụng thần thông tìm kiếm vật gì đó nàng phải ở trạng thái tỉnh táo mới có thể thi triển. Cổ Thần Thú mê hoặc nàng, thần thông này lập tức mất đi hiệu lực.

Có thể không đáp ứng nó sao? Hiện tại thân mình đang trong bụng nó, nếu lời ngon ngọt không nghe, vậy hậu quả thế nào khó lòng tưởng tượng…

Dư Tắc Thành lập tức đáp ứng liên hồi, sau đó cổ Thần Thú giải khai ảo cảnh cho Phong Linh Tĩnh. Đương nhiên không thể nào nói giải là giải ngay tức khắc, Cổ Thần Thú phải xử lý toàn bộ những ảo cảnh trước đây của Phong Linh Tĩnh, sau đó lại an bày một ảo cảnh mới đầy đau khổ cho nàng, để nàng tìm kiếm một kẻ cứu vớt.

Sau đó Dư Tắc Thành xuất hiện, nhảy vào trong ảo cảnh của nàng, vung kiếm tức giận chém tan ảo cảnh. Lập tức tất cả ảo cảnh của Phong Linh Tĩnh tan biến, chiếc kén bao quanh nàng vỡ nát, thân thể nàng từ trên không rơi xuông đất.

Dư Tắc Thành chỉ có thể tiến tới ôm nàng lên, lúc này Phong Linh Tĩnh từ từ mở mắt, nhìn Dư Tắc Thành chăm chú:

– Muội biết là huynh sẽ tới cứu muội…

Nghe thấy lời này, trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng hắn cố gắng không để lộ ra ngoài mặt. Phong Linh Tĩnh thấy hắn không biến sắc, nàng cho rằng đây là vẻ tự tin trầm ổn.

Dư Tắc Thành buông Phong Linh Tĩnh xuống, chuyện đã tới nước này rồi, hắn đành nói:

– Ta chỉ có hai lá Phá Ảo phù, cho nên chỉ có thể cứu một mình muội, những người khác không có cách nào. Chỉ có thể chờ bọn Dạ Hàn sư huynh tu luyện thành công, mới có thể đưa mọi người rời khỏi.

Dư Tắc Thành nói như vậy là để giải thích vì sao hắn chỉ cứu một mình Phong Linh Tĩnh.

Phong Linh Tĩnh bị Dư Tắc Thành buông ra, nàng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, như nghĩ tới chuyện gì, cúi đâu bẽn lẽn không nói. Một lúc lâu sau mới nghe nàng ấp úng lên tiếng:

– Cảm tạ huynh, muội biết huynh rất tốt với muội, cho nên chỉ cứu mình muội…

Phong Linh Tĩnh hiểu như vậy đã đi ngược lại ý của Dư Tắc Thành, nhưng hiện tại hắn không tiện lên tiếng giải thích. Hắn thừa biết càng giải thích càng tệ hại hơn, hai người đứng lặng nơi đó nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện ra, thật ra trông Phong Linh Tĩnh cũng rất khá. Tuổi nàng không lớn, hắn hiểu biết về nàng rõ như lòng bàn tay, càng nhìn lại càng cảm thấy thích.

Phong Linh Tĩnh bị Dư Tắc Thành nhìn tới nỗi hai má đỏ bừng, chậm rãi cúi đầu ngượng ngập.

Dư Tắc Thành mở miệng nói:

– Chúng ta đi ra ngoài…

Đồng thời Phong Linh Tĩnh cũng nói y như vậy

– Chúng ta đi ra ngoài…..

– Huynh…muội nói trước đi…

Lại thêm một lần đồng thanh nữa, lập tức cả hai người đều cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ

Mặt Phong Linh Tĩnh càng đỏ hơn lúc trước, cuối cùng Dư Tắc Thành phải lên tiếng:

– Chúng ta đi ra ngoài xem một chút, quan sát cổ thành này.

Phong Linh Tĩnh gật đầu tán thành, hai người đi vào trong cổ thành, đi về phía một nơi có một món di vật của chủ nhân cổ Thần Thú mà nó đã để sẵn ở đó. Đến lúc đó Dư Tắc Thành nhân tiện lên tiếng nhờ Phong Linh Tĩnh hỗ trợ để xem rốt cục có thể tìm thấy thi thể Chu Câu Tử lạc tới chốn hư không nào không.

Hai người bắt đầu bước đi, Dư Tắc Thành đi trước, Phong Linh Tĩnh theo sau. Bất ngờ Phong Linh Tĩnh bước nhanh tới đưa tay ra nắm lấy tay Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành muốn vùng ra, nhưng bị Phong Linh Tĩnh giữ lại thật chặt. Dư Tắc Thành nhìn lại, chỉ thấy Phong Linh Tĩnh đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng kiên định, trong mắt nàng như có lửa đang bừng cháy. Người có Thuần Hỏa Linh Căn là như vậy, dám yêu dám hận, một khi đã nhắm vào thứ gì rồi nhất quyết sẽ không chịu buông tha.

Nhìn gương mặt đầy kiên quyết, ánh mắt nhất quyết không từ bỏ của Phong Linh Tĩnh, có một ý trung nhân như vậy, nếu như bỏ qua sẽ hối hận một đời. Dư Tắc Thành bèn giơ tay vuốt ve mái tóc Phong Linh Tĩnh, sau đó kéo tay nàng chạy về phía cổ thành. Hiện tại hai người tâm ý tương thông, vô thanh thắng hữu thanh.

Hai người chạy nhảy cười đùa, đuổi bắt nhau trong cổ thành. Dường như nơi này là thế giới của riêng họ, quốc gia của họ, không ai quấy rầy, không ai can thiệp.

Rốt cục Dư Tắc Thành ôm chặt lấy Phong Linh Tĩnh, hôn lên đôi môi mềm mại non nớt của nàng, đôi môi khiến cho người ta vừa thấy đã say.

Hai người hôn nhau rất lâu, cuối cùng cũng tách ra. Dư Tắc Thành nói:

– Không biết đây là chỗ nào… Muội xem cổ thành này, tường thành cao lớn, quy hoạch hợp lý, trong mỗi phòng ở đều có ống dẫn, hẳn là để cung cấp nước. Thứ này không biết để làm gì nhưng có ngói lợp bên trên, dường như là dùng nấu nước nấu cơm. Nhưng không hiểu vì sao không thấy một cây củi nào cả…

Phong Linh Tình cũng nói:

– Đúng vậy, không biết những người ở đây đã đi đâu, huynh xem đồ đạc bày biện rất nhiều, nhưng không có dấu vết động tới, dường như người trong thành này biến mất một cách đột ngột vậy.

Lúc này Dư Tắc Thành đă tới chỗ mà Cổ Thần Thú bố trí sẵn, ở đó có một bộ y phục được giữ gìn hoàn chỉnh. Dư Tắc Thành đi tới nhặt lên:

– Linh Tĩnh, muội xem y phục này được giữ gìn rất tốt, còn mới tới tám, chín phần… A. không đúng, dường như đây là một chiếc pháp y, đáng tiếc chúng ta không biết thuật giám định, không thể biết được rốt cục pháp y này là thứ gì…

Dư Tắc Thành nhặt chiếc pháp y lên. Đây là một chiếc trường bào. Tử Hồng Hậu Nghệ Bào, tuy rằng đã qua ngàn năm nhưng vẫn còn rực rỡ. Chẳng qua trên áo có nhiều vết máu loang lổ và vết rách nhỏ, hẵn là những dấu vết do Vĩnh Sinh Chân Nhân để lại trong đại chiến năm xưa.

Dư Tắc Thành nhìn chiếc pháp bào này, chậm rãi nói:

Không biết chủ nhân của áo này thế nào rồi, đã bị người giết chết, nằm dưới một nấm đất vàng, hay vẫn còn sống đi khỏi nơi này, phú quý tiêu dao… Ta thật sự rất muốn biết… Phong Linh Tĩnh chóp chóp mắt:

– Đưa cho muội, muội có cách biết được hiện tại y đang ở nơi nào.

Dư Tắc Thành tỏ ra kinh ngạc nhìn Phong Linh Tĩnh:

– Muội biết thật sao? Không phải gạt ta chứ, đừng khoác lác…

Giọng điệu đầy nghi ngờ của ý trung nhân khiến Phong Linh Tĩnh nổi nóng:

– Muội nói biết là biết.

Nàng cầm lấy pháp bào nhắm mắt lại, lâm râm niệm chú, sau đó lên tiếng nói:

– Y… y đang ở gần đây! Tuy rằng muội không cảm nhận được rõ ràng, nhưng y đang ở gần đây, ngay dưới đại sảnh kia.

– Lập tức Du Tắc Thành há hốc mồm, dường như cả cổ thành vừa chấn động. Không thể nào, không phải đã truyền tống đi hư không ngoại vực rồi sao, vì sao lại còn ở đây?

Phong Linh Tĩnh trợn trừng mắt:

– Theo muội.

Dứt lời nàng chạy ngược lại hướng hai người vừa tới, đến chỗ đám kén, chỉ xuống đất

nói:

– Ngay ở dưới này.

Mặt đất lập tức tách ra, xuất hiện một lối đi bí mật, Dư Tắc Thành lập tức xông xuống dưới. Lối đi bí mật này dường như vừa bị một luồng sức mạnh nào đó đánh trúng mở ra. Đi sâu xuống chừng mười thước có một khoảng đất trống, trong đó quả thật có một bộ xương khô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Bộ xương khô kia nằm trên một tảng đá rất lớn, hai tay còn cầm một thanh bảo kiếm, cắm xuống tảng đá. Tảng đá này to chừng mười thước bộ xương khô nằm sấp trên đó, trên đầu có một lỗ thủng khá lớn, dường như có thứ gì từ trong bay ra. Dư Tắc Thành biết đó là Nguyên Anh của Chu Câu Tử phá thể mà ra, nhưng không bỏ chạy ngay tức khắc, mà là thi pháp truyền tống thi thể tới nơi này, rốt cục mất đi cơ hội bỏ trốn sau cùng, bị Vĩnh Sinh Chân Nhân thu mất.

Giỏi thay Chu Câu Tử, y lừa Vĩnh Sinh Chân Nhân vô cùng đau khổ. Nào phải là truyền tống đi hư không ngoại vực, chẳng trách Vĩnh Sinh Chân Nhãn tìm hơn ba trăm năm không thấy, hóa ra y ở ngay dưới chân bọn họ.

Phong Linh Tĩnh chậm rãi bước tới:

– Đây là người chủ chiếc pháp bào, y chết vô cùng oanh liệt, chúng ta mai táng cho y đi…

Dư Tắc Thành cười nói:

– Được, để cho y trở về với cát bụi, mãi mãi yên nghỉ…

Dứt lời y nhổ phi kiểm cắm trên tảng đá, đưa cho Phong Linh Tĩnh:

– Phi kiếm này xem như của nàng.

Nếu lúc này có người nghe tim của Dư Tắc Thành, sẽ nghe được thanh âm đùng đùng thật mạnh. Huyết Yểm Chi Tâm của Dư Tắc Thành bình thường đập rất chậm, nhưng hiện tại đập dồn, hắn biết rõ tảng đá kia đại biểu cho cái gì.

Tảng đá to mười thước kia chính là bảo vật Tiên Thiên đã khiến cho Chu Câu Tử và Vĩnh Sinh Chân Nhân liều mạng với nhau, khiến cho Vĩnh Sinh Chân Nhân hao phí hơn ba trăm năm tìm kiếm, khiến cho Chu Câu Tử thà rằng bị hủy Nguyên Anh cũng không để cho Vĩnh Sinh Chân Nhân lấy được… Thứ này có phải là vật thường không?

Đột nhiên xung quanh thân thể Phong Linh Tĩnh xuất hiện một chiếc kén như trước, nàng đã tiến vào ảo cảnh lần nữa. Lập tức Dư Tắc Thành trợn to hai mắt, phi kiếm bay từ Mi Tâm ra, cảnh giác nhìn quanh, quát lớn:

– Ngươi muốn làm gì vậy, định qua cầu rút ván ư?

Lúc này huyết khí toàn thân Du Tắc Thành sôi sục, hắn đã dốc hết toàn lực chuẩn bị chiến đấu. Hắn ngờ rằng Cổ Thần Thú mượn tay mình tìm được bảo vật sau đó muốn giết người đoạt bảo. Dư Tắc Thành không sợ nó chút nào, hắn có thế giới Bàn cổ có thể phá ảo cảnh của nó, còn có phi kiếm cửu giai hộ thể có đủ lực quyết chiến một trận với nó.

Sương mù ngưng tụ, dần dần hình thành hình dáng một nữ nhân. Dư Tắc Thành đã nhìn thấy nữ nhân này trong thần thức Cổ Thần Thú truyền sang, chính là nữ nhân trong mộng của Chu Câu Tử, nữ nhân mà y thương yêu nhất. Lúc này nàng ta chậm rãi đi tới, không hề để ý tới Dư Tắc Thành, mà đi tới cạnh bộ xương khô, chậm rãi quỳ xuống ôm châm lấy hài cốt bắt đầu khóc, vừa khóc vừa kể lể:

– Rốt cục cũng tìm được ngài, tìm được ngài rồi… Ta thật là ngu ngốc, hóa ra ngài ở ngay dưới chân ta, chờ ta ngàn năm, nhưng ta vẫn không phát hiện ra ngài. Ta thật là có lỗi với ngài…

Lệ nữ nhân kia từng giọt rơi lã chã, chạm phải mặt đất hóa thành hình như những hạt châu. Dần dần nàng thôi khóc, nhìn về phia Dư Tắc Thành nói:

– Cảm tạ ngươi, Dư Tắc Thành, rốt cục ta đã tìm được chủ nhân, nhưng ta sẽ không cho ngươi kiếm, áo của ngài. Những thứ này là của ngài, chúng phải ở cùng ta…

Giọng Dư Tắc Thành hết sức lạnh lùng:

– Vậy tảng đá kia thì sao?

Nữ nhân thờ ơ nói:

– Loài người các ngươi rất thích tranh chấp với nhau, vậy cứ việc tranh đi. Trong mắt ngươi, nó là bảo vật Tiên Thiên, nhưng trong mắt ta chẳng khác gì một tảng đá tầm thường vô dụng.

Dứt lời, nàng phất tay cuốn lấy pháp bào, phi kiếm và bộ xương khô chuẩn bị rời khỏi nơi này. Dư Tắc Thành vội nói:

– Chậm đã, hãy đưa thanh phi kiếm này cho Phong Linh Tĩnh, ta đã hứa cho nàng.

Dứt lời, hắn lấy trong thế giới Bàn cổ ra phi kiếm tứ giai Khúc Trực, ném sang cho nữ nhân kia. Nữ nhân tiếp lấy phi kiếm, ném vào trong kén Phong Linh Tĩnh, lập tức phi kiếm bay thẳng vào trong.

Sau đó nàng cười nhìn Dư Tắc Thành:

– Cảm tạ ngươi, coi như ta nợ ngươi một thanh phi kiếm. Cho ngươi thứ này, đây là lợi khí thành danh Chu Câu Tử của chủ nhân ta, nếu nó ở lại cùng ta sẽ vĩnh viễn không thể thấy được ánh mặt trời, hy vọng ngươi đừng để cho nó phủ đầy bụi bặm.

Dứt lời ném cho Dư Tắc Thành một chiếc vòng sắt, sau đó rời khỏi. Dư Tắc Thành lại

kêu lên:

– Ngươi là nàng ư?

Nữ nhân lắc đầu:

– Ta chỉ thay thế nàng mà thôi. Mỗi lần đêm xuống, chủ nhân bảo ta biến ra hình dáng này của nàng, sau đó nhìn ta đầy vẻ thâm tình, dần dần ta cũng là nàng…

Dứt lời nữ nhân hóa thành một luồng sương mù sau đó biến mất khỏi cổ thành. Không lâu sau trong toàn thành vang lên tiếng gió hú vô cùng bi thảm thê lương, giống như có người đang khóc, đang nhung nhớ, hẳn là tiếng khóc của cổ Thần Thú.

Dư Tắc Thành than dài một tiếng, nhưng lập tức chú ý tới tảng đá trước mắt. Hắn giơ tay vỗ vỗ vào táng đá, phủi sạch lớp bụi trên bề mặt, tảng đá lộ ra diện mạo thật, quả nhiên là nó.

Không ngờ tảng đá này lại là một khối Tiên Lam Ngọc Tủy hoàn chỉnh! Lúc Dạ Hàn cứu Thiên Giáp Thượng Nhân, lão lấy ra một miếng Tiên Lam Ngọc Tủy bằng móng tay, chẳng những trả xong ân cứu mạng, mà Nhất Trúc còn đồng ý sẽ giúp cho lão một lần, từ đó có thể thấy được Tiên Lam Ngọc Tủy quý giá tới mức nào. Hiện tại trước mặt Dư Tắc Thành là một khối Tiên Lam Ngọc Tủy to như một hòn núi nhỏ khiến cho Dư Tắc Thành đứng sững người ra há miệng thật to. Chẳng trách nào các tu sĩ cảnh giới Phản Thần liều mạng với nhau, bảo vật này quả thật đáng để làm như vậv.

Phát tài rồi… Ý niệm duy nhất trong đầu Dư Tắc Thành hiện tại là mau mau thu cất nó đi. Hóa ra phi kiếm cắm trên Tiên Lam Ngọc Tủy lúc trước là để trấn áp dao động của nó. Hiện tại phi kiếm không còn sẽ rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý.

Dư Tắc Thành bò lên táng đá, ngực nóng lên lập tức thế giới Bàn cổ khởi động, toát ra hào quang chiếu lên tảng đá. Hào quang dần dần phủ trùm toàn bộ tàng đá, lập tức tảng đá dần dần thu nhỏ lại, bị hào quang hấp thu vào trong thế giới Bàn cổ.

Tảng đá này vừa tiến vào trong thế giới Bàn cổ, lập tức toàn thân Dư Tắc Thành rung động mạnh, giống như trời sập bên trong. Một cỗ thẩn thức hiện ra trong đầu hắn: “Phát hiện ra Tiên Lam Thần Tủy, là chí bảo Tiên Thiên, thế giới nhờ vậy bắt đầu tiến hóa, xin mời mười ba ngày sau hãy tiến vào!”

Sau đó tất cả dao động của thế giới Bàn cổ hoàn toàn biến mất, như chưa từng xuất hiện trong thân thể Dư Tắc Thành, nhưng năng lực chứa đựng vật phẩm của nó vẫn còn đó.

Miệng Dư Tắc Thành lẩm bẩm, toàn thân ngây dại:

– Là Tiên Lam Thần Tủy, không phải Tiên Lam Ngọc Tủy… Nhất định là Thần Tủy phải cao cấp hơn Ngọc Tủy không biết bao nhiêu mà kể, phát tài rồi, lần này phát tài to….

Sau khi thu Tiên Lam Thần Tủy. Dư Tắc Thành lại há hốc mồm lần nữa, vốn hắn tưởng rằng thế giới Bàn cổ cho dù có Thiên Vương lão tử xuống trần cũng không thể lấy đi, không ngờ nó vẫn còn có thể tiến hóa, xem ra vật ấy thật sự là chí bảo.

Dư Tắc Thành nhìn quanh một vòng, Phong Linh Tĩnh đã vào trong ảo cảnh, bất quá ảo cảnh này hết sức bình thường, là nàng cùng Dư Tắc Thành đang chàng chàng thiếp thiếp bên trong cổ thảnh, không có gì đặc biệt. Nhưng hiện giờ Cổ Thần Thú đã biến mất, muốn phá giải ảo cảnh này là không thể, Dư Tắc Thành chỉ có thể buông tiếng thở dài.

Bất quá trước mặt Dư Tắc Thành vẫn còn hai bảo vật chưa thu. Một là cái gọi là Chu Câu Tử, là một chiếc vòng sắt nhỏ chừng ngón chân cái. Nhưng bất kể Dư Tắc Thành thi pháp thế nào Chu Câu Tử này cũng không hề có phản ứng. Trên đó không có dấu ấn pháp thuật, không có oan hồn quấn quýt, nếu không phải Cổ Thần Thú đã nói nó là Chu Câu Tử, Dư Tắc Thành nhất định cho rằng nó chỉ là một vòng sắt bình thường.

Ngoài ra còn có ba mươi mấy viên trân châu trong suốt, đây là nước mắt mà Cổ Thần Thú để lại. Những giọt nước mắt này gặp gió hóa châu. Dư Tắc Thành cầm thử một viên lên xem, thấy hạt châu này toát ra hào quang chói mắt, dường như hình thành một thế giới riêng biệt bên trong, có hình ảnh rất nhiều sinh linh đaNa Diễn vô số ân oán tình thù.

Đây chắc chắn là bảo vật. Dư Tắc Thành đếm được có tất cả ba mươi sáu viên, hắn bèn thu hồi tất cả những hạt châu này.

Hầm ngầm này đã không còn gì để lưu luyến nữa, không còn phi kiếm của Chu Câu Tử duy trì, vách hầm đã bắt đẩu xuất hiện khe nứt. Dư Tắc Thành ôm lấy kén Phong Linh Tĩnh đi ra khỏi hầm, trở lại mặt đất. Sau đó cho kén Phong Linh Tĩnh lẫn vào trong đám kén của mọi người, lúc này ở đây chỉ còn mình hắn.

Từ đó về sau không thấy Cổ Thần Thú xuất hiện nữa nhưng tiếng gió hú nghe như tiếng khóc vẫn vang lên không ngừng. Phải nói Phùng Liên Liên quá thật thần kỳ. Dư Tắc Thành tìm khắp cổ thành nhưng vẫn không thấy nàng đâu, thật sự là một nữ tử thần kỳ. Cuối cùng Dư Tắc Thành ngồi một mình bên dưới đám kén chờ cho thời hạn bảy ngày trôi qua.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.