Tiên Ngạo – Chương 133: Đạp Tuyết – Vô Lượng – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 133: Đạp Tuyết - Vô Lượng

Trận chiến này khiến cho thiên địa nguyên khí bắt đầu trở nên hỗn loạn. Các loại cấm chế sáu phái bố trí trên Tây Lĩnh sau khi bị lực lượng hùng mạnh như vậy ép bức bắt đầu tự động vận chuyển, áp chế hết thảy lực lượng không thuộc về phe mình.

Nhưng cấm chế pháp trận này không người khống chế, dưới cuộc chiến của năm Kim Đan Chân Nhân lan đến dần dần vỡ tan sụp đổ, cuối cùng hoàn toàn vỡ nát. Sau đó chính là kiến trúc trên Tây Lĩnh, cả đám bắt đầu bị cháy mòn dần. Tất cả kiến trúc do sáu phái xây dựng trên Tây Lĩnh đều bị dư lực do bọn họ chiến đấu lan tới tiêu hủy hoàn toàn, không một chỗ nào may mắn thoát khỏi.

Năm người dần dần đánh ra chân hỏa, xuất hết toàn lực. Đao khí huyết quang đối chiến với tử hỏa xích vân, thật ra Ly Tiên Chân Nhân vẫn chưa ra tay, y đang đề phòng một đao kia của Liễu Nhất Đao, chỉ để cho Tử Nhật và Xích Vân đại chiến hai người của đối phương.

Hai bên giao thủ, lập tức phát hiện ra công pháp khắc chế lẫn nhau. Hỏa diễm hào quang và xích vân độc diễm của Tử Nhật Thượng Nhân và Xích Vân đạo trưởng, không ngờ có thể khắc chế lực ăn mòn của huyết khí chân nguyên. Nhưng đao mang của đối phương lại đối kháng tử quang và xích vân của hai người bọn họ không hề tỏ ra cố sức.

Lúc này kinh nghiệm chiến đấu cá nhân hiển hiện ra. Tôn Hạo Thiên và Tàn Phong liếc nhìn nhau một cái, hai thanh đao nguyên khí toát ra huyết khí ăn mòn dần dần biến mất, đao mang xuất ra càng ngày càng mạnh, thế đao như trường giang đại hải, ba đào cuồn cuộn giữa vô số đá ngầm. Thế đao lúc khép lúc mở, tuy bị khắc chế nhưng cũng không mất đi vẻ quỷ dị tàn nhẫn, đã ngộ được tinh túy của Yêu đao, chém cho tử quang và xích vân của đối phương tan nát thành từng mảnh nhỏ, rốt cục đã lộ ra ngoại hình bản mệnh pháp bảo của bọn họ.

Tử Nhật Thượng Nhân điều khiển một viên châu, thông qua nó hình thành đạo đạo tử quang. Xích Vân đạo trưởng khống chế một chiếc lệnh kỳ, cờ này hóa thành một mảng xích vân, lúc này bọn họ đã dần dần lộ ra bại cục.

Ly Tiền Chân Nhân thở dài một tiếng, bắt đầu lên tiếng:

– Sư huynh, chúng ta đi thôi. Vô Ngân Chân Quân đã nổi lên phản tâm, lão sẽ không lộ diện, mục đích của lão là Tiên Tần Linh Dẫn. Cho dù chúng ta chết đi lão cũng sẽ không quản tới.

Sau đó Ly Tiền Chân Nhân bắt đầu niệm xướng:

– Cảnh tiêu điều, lầu đứng trơ trọi giữa trời quang. Nhân Thu cảm thấy buồn, lúc này chẳng khác nỗi lòng Tống Ngọc…

Tử Nhật Thượng Nhân hét lớn:

– Sư đệ không nên, đây là Hương Mai Vãn Xướng Xã Thân quyết, không nên như vậy…

Ly Tiền Chân Nhân vẫn cứ tiếp tục niệm:

– Làn khói lửa thưa trên xóm lưới, lá rơi lác đác đỏ thôn buồn. Trời bao la, sóng nhuộm tà dương, mênh mông ngàn dặm.

Trên người y phóng xuất ra dao động chân nguyên rất lớn. Y nhìn ra Liễu Nhất Đao ở bên cạnh như hổ rình mồi, nếu còn tiếp tục kéo dài như hiện tại, ba người phe mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Hiện tại ngay cả cơ hội thoát vây bỏ chạy cũng đã mất, tính tình y hết sức cương mãnh, kiên quyết sử dụng bí pháp Hương Mai Vãn Xướng Xả Thân quyết của môn phái, gần giống như Thiên Ma giải thể, tự vỡ Kim Đan, đánh một đòn sau cuối mang tính hủy diệt về phía địch nhân.

Ly Tiền Chân Nhân xuất ra bí pháp Hương Mai Vãn Xướng Xả Thân quyết, tự hủy Kim Đan, chuyện này đã ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Lập tức hai thanh chân nguyên huyết đao buông tha không vây công ba người nữa bay trở về bên cạnh Liễu Nhất Đao bên người, hóa thành thân hình hai người bình thường trở lại.

Ba người nhìn chăm chú chân nguyên đang bành trướng trên người Ly Tiền Chân Nhân. Liễu Nhất Đao quát:

– Hóa đao dung hình, tam vị nhất thể. Càn Khôn đao trảm!

Hai người còn lại bèn giơ tay đâm vào sườn Liễu Nhất Đao. Sau đó trên thân ba người hào quang chợt lóe, toàn bộ hóa đao. Lúc này ba người hợp thể, nháy mắt hóa thành một thanh trường đao màu tím. Thanh trường đao màu tím này vừa xuất hiện, một cỗ chính khí tự nhiên sinh ra giữa đất trời tự động vang lên tiếng niệm chú:

– Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lúc thiên địa chưa phản, thân ta đã có trước. Nhất khí hợp trung ương, khởi tử nơi vạn trượng. Từng ngọn núi chuyển dời đi khắp chốn, lôi giao oanh hòa phủ càn khôn.

Trên thân đao xuất hiện hai chữ Càn Khôn, nhưng hai chữ này tàn khuyết không trọn vẹn, chỉ có thể mơ hồ đọc được. Đao này vừa xuất hiện, lập tức hóa thành một luồng hào quang. Đây là Nhất Đao Trảm của Liễu Nhất Đao, lập tức cảm giác cắt ngang thời không lại xuất hiện, chém thẳng về phía Ly Tiền Chân Nhân đang xả thân vì nghĩa.

Tốc độ của thanh đao này quá nhanh, lúc này Ly Tiền Chân Nhân còn chưa thôi thúc chân nguyên đến mức cao nhất, còn đang tụng niệm câu pháp quyết cuối cùng, đối phương đã đánh tới nơi. Y đành phải đình chỉ niệm chú bắt đầu phản kích, bản thân y cũng hóa thành một đồng tiền lớn.

Càn Khôn đao dài bảy thước, đồng tiền to chừng một trượng, hai vũ khí thật lớn do chân nguyên biến thành đánh nhau giữa không trung. Thật ra đường lối tu luyện của Ly Tiên Chân Nhân và Liễu Nhất Đao rất giống nhau, bọn họ đều theo đuổi một đòn đột ngột mà hùng mạnh, cho nên Liễu Nhất Đao mới có thể dùng một chiêu đánh lui Thất Hải Long Vương, Ly Tiền Chân Nhân mới có thể dùng một đồng tiền chấn vỡ bản mệnh phi kiếm của Thương Lãng Chân Nhân.

Hai người giao thủ giữa không trung nháy mắt đã được trăm chiêu. Đồng tiền khí thế càng ngày càng mạnh, nhưng đao quang màu tím chợt lóe. Càn Khôn đao lấp lóe nhanh như điện chớp mà ra, từng đạo đao quang màu tím nháy mắt bao vây đồng tiền vào trong.

Càn Khôn đao hóa thành một đạo lưu quang vây quanh đồng tiền mười mấy vòng, từ đủ các phương vị góc độ công về phía đồng tiền mấy trăm đạo đao quang, sau đó chợt lóe lên va chạm cùng đồng tiền một cái. Nhưng không xảy ra bùng nổ như trong tưởng tượng của mọi người, mà chỉ có một tiếng kêu vang trong trẻo, không ngờ Càn Khôn đao đã đâm xuyên qua đồng tiền..

Lúc này hình dáng đồng tiên trở nên bất ổn, Ly Tiền Chân Nhân hiện nguyên hình, rốt cục hô một câu:

– Huynh đệ chạy mau!

Sau đó Kim Đan vỡ nát, cả người y hóa thành một luồng mưa máu. Chân nguyên bùng nổ, lập tức trong phạm vi một dặm bị lực nổ kinh khủng này bao phủ, phá hủy hết thảy. Trước khi chết, y còn tạo ra một đường sinh cơ cho sư huynh đệ của mình.

Tử Nhật Thượng Nhân và Xích Vân đạo trưởng lập tức thi triển độn thuật, độn ra xa trăm dặm, buông bỏ hết thảy, mượn lực nổ sinh ra từ cái chết của Ly Tiền Chân Nhân nháy mắt độn xa, tránh thoát được một kiếp này.

Lúc này đao ảnh của Càn Khôn đao tiêu tan, ba người hiện ra chân thân, bật cười vang. Pháp môn mà ba người bọn họ tu luyện chính là hóa thân thành đao chém giết cường địch. Tuy rằng Ly Tiền Chân Nhân cũng tu luyện theo đường lối này, nhưng nếu so sánh với bọn họ quá thực chính là quá nhỏ bé không đáng kể. Hóa thân thành đao của bọn họ bắt nguồn từ Yêu Kiếm Ma tông, truyền thừa đã mấy vạn năm, Ly Tiên Chân Nhân hóa thân thành đồng tiền, bất quá chỉ là do vài thế hệ nghiên cứu mà ra, tựa như một bên là hồng hoang mãnh hổ, một là chuột nhắt ngoài đồng. Nếu so đấu hóa thân thành khí cùng bọn họ chắc chắn chỉ là tự tìm đường chết.

Tôn Hạo Thiên nói:

– Thiên Nam địa vực không ngờ toàn là người tài giỏi như thế, tự bạo còn niệm chú niệm kinh. Thật là kém cỗi, căn bản không có chút kinh nghiệm chiến đấu. thật sự là khó lòng tin được.

Tàn Phong nói:

– Phó môn chủ, chúng ta có nên nói với lão Đại, chúng ta đến nơi đây có đất để thi triển, ta thấy nơi này không tồi chút nào, chúng ta…

– đột ngột dừng lời, bởi vì y chợt thấy Liễu Nhất Đao nhìn chăm chú vào chỗ Tiên Tần Linh Dẫn. Y bèn ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi đó không biết khi nào đã xuất hiện một người, đang ở xung quanh Tiên Tần Linh Dẫn ngắm nghía quan sát.

Người nọ một thân áo bào trắng, diện mạo cũng chỉ chừng hai, ba mươi ruổi, hai mắt vô cùng linh động, không biết đến nơi này từ lúc nào, không thèm quan sát trận chiến vừa rồi, chỉ đứng đó ngắm nghía Linh Dẫn.

Sắc mặt Liễu Nhất Đao càng ngày càng ngưng trọng, cao giọng nói:

– Tiền bối…

Người nọ quay đầu lại nói:

– Không cần nhiều lời, giao Càn Khôn đao ra đây, tha cho ba người các ngươi khỏi chết. Mặt khác, các ngươi nói Thiên Nam thế nọ thế kia không ngớt, chỉ là vài tên Kim Đan nho nhỏ cũng xứng nói những lời như vậy sao? Tự cắt đầu lưỡi cho ta!

– Hóa ra Càn Khôn đao ở trong tay Tịch Tàn, thật sự là làm hư bảo vật, không ngờ phá đao vỡ nát, đưa cho các ngươi luyện hóa. Đao này là một trong thất bảo của Càn Khôn giáo, không phái tầm thường…

Liễu Nhất Đao vừa thấy tư thế của người tới đã biết bất thiện, đối phương vô thanh vô tức mà đến nhất định là Nguyên Anh Chân Quân. Đao tức là người, người tức là đao tuyệt đối sẽ không giao ra. Chính mình nhất thời nổi lòng tham, xem ra phen này phải dâng mạng cả nhà.

– đưa mắt nhìn quanh, Tôn Hạo Thiên và Tản Phong cười ha hả nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

– Có thể chết dưới kiếm cao nhân Nguyên Anh kỳ, cũng coi như chết có ý nghĩa. Đến đây đi, đầu ta đây, tới lấy đi, cho dù chết cũng phải làm cho ngươi nhuộm máu toàn thân.

Nói xong tay của ba người cùng nhau hợp lại đâm tới, đâm vào thân thể đối phương. Lần này khác với lần trước, quyết chẳng quay đầu, ngầm có ý xả thân. Cho dù giết địch thành công, ba người cũng sẽ tàn phế cả đời.

Bóng ba người lại biến hóa, một lần nữa bọn họ xuất ra hợp thể Càn Khôn đao. Tốc độ chiêu này của bọn họ cực nhanh, nháy mắt là có thể hóa đao thành công. Nhưng cũng trong thời gian nháy mắt này, lúc bọn họ đang biến hóa thân mình, phá thể hóa đao, người nọ thoáng động, xuyên qua chỗ ba người đang hóa thành Càn Khôn đao, sau đó nháy mắt đã trở về chỗ cũ, trong tay có thêm ba mảnh vỡ bảo đao.

Chỉ hơi lóe lên, không có ánh đao, không có bóng kiếm, không có ánh sáng pháp bảo, chỉ chợt lóe thân mình, nhắm đúng khoảnh khắc ba người lấy thân hóa đao, lấy đi mảnh vỡ Càn Khôn đao trong cơ thể ba người bọn họ. Động tác người nọ ung dung tiêu sái vô cùng, dường như chỉ là nhàn nhã đi dạo trong sân.

Đây là cao thủ Nguyên Anh, sau khi thành tựu Nguyên Anh, có thể tùy ý sử dụng thiên địa nguyên khí, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra uy năng vô hạn. Y thuận theo biến hóa khí cơ thông huyền sâu thẳm trong thiên địa, trong khoảnh khắc này xuất ra một động tác nho nhỏ lập tức đã đoạt đi đao nguyên Kim Đan quý giá nhất của ba người.

Mảnh vỡ Càn Khôn đao là nền tảng của Kim Đan ba người Liễu Nhất Đao, tu luyện Tàn Đao tâm pháp, lúc này mảnh vỡ Càn Khôn đao bị đoạt đi tương đương với Kim Đan mất đi, hết thảy pháp thuật đều mất đi hiệu lực.

Lập tức hai người Tôn Hạo Thiên và Tàn Phong vỡ vụn chẳng khác thủy tinh, toàn thân hóa thành từng mảnh vụn, tiêu tan giữa không trung. Liễu Nhất Đao công lực cao hơn, còn có thể duy trì thân hình không tiêu tan, nhưng đã bắt đầu xuất hiện vết rạn. Trong khoảnh khắc thân thể sắp vỡ này một giọng nói vang lên, cũng không thấy Liễu Nhất Đao há miệng, dường như chỉ là linh hồn đang chắn động:

– Các hạ là người phương nào?

Còn chưa dứt lời, thân thể y đã rạn nứt từng tấc một, dường như ngay sau đó sẽ biến mất trong thiên địa, tất cả đều vỡ thành mảnh nhỏ. Chỉ có ánh mắt y vẫn sáng ngời như trước, không cam lòng mà nhìn người áo trắng.

Người nọ nhìn ba mảnh vỡ Càn Khôn đao trong tay mình, thờ ơ nói:

– Lão phu Thiên Nam Đại Bắc Cực Cực Quang điện, Đạp Tuyết Chân Nhân.

Nghe trả lời như thế, Liễu Nhất Đao cười to:

– Hay, hay lắm, ta giết người vô số, có thể chết trong tay cao nhân cũng coi như không sống uổng phí đời này.

Hoặc tim vỡ, hoặc do rốt cuộc không thể chống đỡ được nữa, trong lúc Liễu Nhất Đao nói chuyện giống như y bị ai đập, thân thể bắt đầu vỡ nát, nháy mắt tiêu tan.

Trong nháy mắt ba tên Chân Nhân Kim Đan hoành hành không cố kỵ, chỉ sau một chiêu đã tan nát thân thể, hình thẩn câu diệt. Chỉ trong khoảnh khắc trước đây bọn họ còn diễu võ dương oai, chỉ lát sau hình thần câu diệt, đây chính là trước một khắc oai phong lẫm lẫm, ngay sau đó phòng đổ nhà nghiêng, vật đổi sao dời, thay đổi khôn lường, khó mà đoán trước.

Tiên lộ mờ ảo, Thiên Đạo khó dò, đây gọi là khó biết trước thị phi thành bại, quay đầu lại tất cả thành không.

Đạp Tuyết Chân Nhân đứng sừng sững giữa bầu trời Tây Lĩnh, một đòn mới vừa rồi đối với y dường như không tồn tại. Gió mát nhẹ thổi, áo trắng trên người y bay lất phất, dáng bay của nó ngầm có ý thiên địa đại đạo, toát ra ý cảnh tự nhiên, phóng khoáng khôn tả bằng lời làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được phải thốt lời khen ngợi.

Dư Tắc Thành cùng mọi người bên cạnh nhìn bóng Đạp Tuyết Chân Nhân trong thủy kính đứng hiên ngang ngạo nghễ, mọi người đều trợn mắt há mồm, sùng bái tới cực điểm. Đây là cao thủ Nguyên Anh, đây là tồn tại cao nhất của con đường tu tiên, ba đại Kim Đan Yêu Đao tông mới vừa rồi thật sự hết sức oai phong, giết người không chớp mắt. Thế nhưng chỉ qua một chiêu nhẹ nhàng, tất cả đều hình thần câu diệt, thật sự làm cho người ta khâm phục.

Phong Linh Tĩnh nói:

– Đây mới là nam nhân chân chính, ta nhất định, phải gả cho anh hùng như vậy, đẹp trai quá…

Lôi Băng Vân vốn lạnh như băng cũng lên tiếng khẽ ngâm:

– Nam nhi từ xưa tới nay, kết tình mông lung mờ mịt.

Ngàn dặm truy cừu địch, đuổi theo trăng vượt sao.

Sớm từ biệt bằng hữu ra đi, tối mang đầu người về.

Mệt mỏi muốn đi ngủ, chợt nghe tù và thổi chốn sa trường.

Xung quanh Tây Lĩnh mười mấy dặm, ngoài sơn lĩnh, trong rừng rậm, trên những tảng đá lớn, trên cổ thụ. vô số người tu tiên đều sử dụng bí pháp, nhìn về phía vị Tiên Nhân đang đứng ung dung trên Tây Lĩnh. Đáng giá, lần này tham gia Đại Hội Thăng Tiên thật là đáng giá, chẳng những nhìn thấy Chân Nhân Kim Đan chiến đấu còn có thể nhìn thấy Nguyên Anh Chân Quân ra tay. Đời người có được một lần kinh nghiệm như vậy vô cùng đáng giá, đủ cho mình về sau khoác lác cả đời, có chết cũng đáng.

Vị Đạp Tuyết Chân Nhân kia nhìn Tiên Tần Linh Dẫn không nhúc nhích, đứng sừng sững trong gió, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, cao giọng nói:

– Vô Lượng đạo hữu đó ư?

Thanh âm không lớn, lại vang vọng trăm dặm, tất cả mọi người đều nghe thấy tựa như sát cạnh bên tai.

Sau đó xa xa có một người đáp lại:

– Đạp Tuyết, từ khi cách biệt ở Phù Thủy tới nay, đã cách ba trăm năm dài đăng đẵng…

Thanh âm này hùng hậu rõ ràng, vang ra trăm dặm. Chữ “Đạp' vừa nói ra còn ở ngoài trăm dặm, đến khi nói tới chữ “đẵng' đã đi tới Tây Lĩnh, khoảng cách xa trăm dặm chỉ trong nháy mắt đã tới.

Đạp Tuyết Chân Nhân đáp lại:

– Quả thật có duyên, ta đang muốn đến Kỳ Liên sơn Thiên Ca động hái thuốc, không ngờ gặp được thần vật bực này, tự nhiên phải ra sức liều mạng một phen. Tư Đồ Nhã, xem ra hai ta không tránh khỏi một trận chiến.

Đối phương Vô Lượng Chân Nhân Tư Đồ Nhã đáp lại:

– Vận mệnh khiển xui, đệ tử Vô Lượng tông ta quyết không gặp mạnh mà lui bước. Tiên Tần Linh Dẫn này quan hệ đến vận mệnh của tông phái, ta càng không thể lùi bước. Đạp Tuyết, lúc hai ta Trúc Cơ từng chiến qua ba lượt, chẳng phân thắng bại. Hiện tại phải thử xem, rốt cuộc là Đại Ngũ Hành Huyễn QuaNa Diệt Tuyệt kiếm của ngươi vô địch thiên hạ, hay là Vô Lượng khí của ta tung hoành tứ hải.

Đạp Tuyết Chân Nhân chỉ cười nói:

– Thì ra ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện chín trăm năm trước hai ta luyện kiếm luyện khí tranh chấp với nhau. Được rồi, cứ để cho sự thật chứng minh hết thảy, để ta thử xem Chung Cực Vô Lượng của ngươi.

Vô Lượng Chân Nhân Tư Đồ Nhã đáp lại:

– Đó là cảnh giới của một trăm năm trước, hiện tại ta đã đạt tới Vĩnh Hằng Vô Lượng.

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, không khí xung quanh Tây Lĩnh vài dặm bắt đầu nghịch lưu, đất đá mất đi trọng lực bắt đẩu chậm rãi bay lơ lửng lên không. Cây cối trong vòng mười dặm bắt đầu vặn vẹo tan nát, mặt đất run run, nguyên khí bắt đầu trở nên hỗn loạn. Hai người còn đang nói chuyện, nhưng cũng đã bắt đầu tranh chấp khí thế.

Vô Lượng Chân Nhân Tư Đồ Nhã nói:

– Hai ta cũng là may mắn, Diệu Hóa Ngọc Chân Nhân hiện tại ở Bắc Hải, đang đánh nhau cùng Xuất Khiếu lão quỷ tới nỗi tối tăm mày mặt. Ngay cả Tiên Tần Linh Dẫn bọn họ cũng không thèm nhìn tới, đã đánh túi bụi như vậy, chúng ta xem như may mắn.

Đạp Tuyết Chân Nhân nói:

– May mắn hay không, hiện tại cũng chưa thể nào biết được. Đến đây, đừng để ta thất vọng.

Hai người nhìn nhau, chỉ nghe rắc một tiếng, bọn Dư Tắc Thành đang quan sát trận chiến qua thủy kính, nhưng vì hai cao nhân Nguyên Anh kỳ đối kháng khí thế thủy kính lập tức vỡ nát.

Sau đó bọn Dư Tắc Thành phát hiện đại địa khẽ run, bất chợt phía Tây Lĩnh lóe lên một đạo hào quang thật lớn, sau đó có tiếng nổ mạnh truyền đến, hai người đã bắt đầu giao thủ.

Bọn Dư Tắc Thành ở cách nơi đó có hơn bốn mươi dặm, nhưng dao động của trận chiến kia vẫn truyền đến. Gió lốc nổi lên gần như có thể thổi bay cả người. Chỉ thấy vô số người tu tiên liều mạng chạy trốn ra phía ngoài.

Trên Tây Lĩnh đột ngột xuất hiện một đạo hào quang, đó là Đạp Tuyết Chân Nhân xuất kiếm. Đại Ngũ Hành Huyễn Quang Diệt Tuyệt kiếm là sư môn t thu thập Tây phương Thái Ất Kim Tinh, Nam phương Ly Hỏa Chi Tinh, Bắc phương Khảm Thủy Chi Tinh, Đông phương Ất Mộc Chi Tinh, Trung ương Hậu Thổ Chi Tinh, Ngũ Hành Chi Tinh nấu chảy lấy Cửu Thiên Huyễn Quang ngưng luyện ba ngày mà thành, là phi kiếm cửu giai.

Kiếm này lộ ra hết ảo diệu của Ngũ Hành sinh khắc, lại có oai nghi khó tin của Cửu Thiên Huyễn Quang, nằm giữa hữu hình và vô hình, có thể khắc chế vạn pháp, quả thật chính là phi kiếm đệ nhất đẳng của Tu Chân Giới hiện nay.

Kiếm này vừa ra, những người tu tiên dưới Kim Đan kỳ trong phạm vi xung quanh Tây Lĩnh hai mươi dặm không chạy trốn mà muốn nán lại xem náo nhiệt, dưới ánh hào quang của nó chiếu rọi hét thảm một tiếng, tất cả hóa thành tro bụi. Những người tu tiên chạy ra ngoài hai mươi dặm bắt đầu liều mạng chạy trốn ra xa hơn nữa.

Lúc này Tư Đồ Nhã cũng ra tay, Dư Tắc Thành cảm giác toàn bộ mặt đất dưới chân mình đang điên cuồng run rẩy, một thanh âm rất lớn là do cộng hưởng từ sâu dưới mặt đất trăm dặm vang lên:

– Sơn Xuyên Vô Lượng.

Sau đó linh khí ngàn dặm sơn xuyên tiết ra ngoài vô cùng mãnh liệt. Tất cả linh khí này tụ tập lại trên Tây Lĩnh, trên người Tư Đồ Nhã. Y đã xuất ra tuyệt kỹ của Vô Lượng khí tông, Sơn Xuyên Vô Lượng.

Những người tu tiên điều khiển pháp khí phi hành trên không hét thảm một tiếng, nguyên khí tán loạn, rất nhiều người ngự khí không được, mất đi điểm tựa, từ trên không rơi xuống. Có người thân thể yếu ớt ngã xuống chết ngay.

Lúc này chợt có hai bóng người vọt tới trước mặt bọn Dư Tắc Thành, chính là Tùng Tuyền Chân Nhân và Vân Phàm Chân Nhân, bọn họ quát lớn:

– Nhìn cái gì vậy, còn không mau chạy, chờ chết sao, đi mau!

Lúc này giữa không trung có tiếng niệm âm vang:

– Nhật Nguyệt Vô Lượng.

Lập tức không trung giống như có nhật nguyệt cùng hiện, một trụ khí năng lượng rất lớn từ trên trời giáng xuống, tụ tập trên bầu trời Tây Lĩnh một chút, sau đó lại có một tiếng nổ rất lớn truyền đến. Nhưng lần này, tiếng nổ đã ở cách Tây Lĩnh về phía Bắc chừng hai trăm dặm. Đạp Tuyết Chân Nhân và Tư Đồ Nhã nháy mắt đã đánh tới nơi đó.

Sau đó lại có tiếng nổ, trên một đường thẳng từ Tây Lĩnh ra ngoài hai trăm dặm, tất cả rừng núi sông ngòi, sơn cốc bắt đầu bùng nổ. Đó là ảnh hưởng do hai người chiến đấu lan đến, người tu tiên ở trên đường thẳng ấy, dù là Kim Đan Chân Nhân cũng khó lòng thoát chết.

Sau đó dao động cũng đã tới phía Đông cách ba trăm dặm, lập tức mọi người biến sắc. Nếu nó lan tới nơi này mọi người chết chắc, đây là họa trời.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.