Trên đời này không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất, năm người bọn họ chờ đợi trong thời gian tàn một nén nhang, ở xa xa thỉnh thoáng có nguyên khí dao động mạnh mẽ truyền đến. Dao động này chính là dao động của Kim Đan Chân Nhân, dường như biển máu mênh mông, lại giống đao bén nằm trong vỏ. Hai cảm giác đáng sợ này, từ xa có thể cảm nhận được.
Tử Nhật Thượng Nhân chau mày, đối phương là hai Kim Đan Chân Nhân, không ngờ có thể xuất ra khí thế mạnh mẽ như vậy, nhất định là kình địch. Bất quá y biết bên cạnh mình có năm Kim Đan Chân Nhân, còn có cao thủ Nguyên Anh Vô Ngân Chân Quân ẩn nấp gần đó. Tử Nhật Thượng Nhân cũng không e ngại.
Không lâu sau ba người ở xa xa xuất hiện, bọn họ bay về phía này. Không ngờ là ba người, không phải như Tử Nhật Thượng Nhân cảm ứng được chỉ hai người, trong đó một người không ngờ chỉ là cảnh giới Kim Đan lại có thể ẩn giấu khí tức đến trình độ này lập tức thần sắc Tử Nhật Thượng Nhân khẽ biến.
Ba người này không điều khiển pháp khí phi kiếm gì cả, ba người bọn họ lăng không phi hành, nhưng cũng không phải ngự khí phi hành, làm cho người ta vô cùng ngạc nhiên.
Có một người vượt lên phía trước, là một trung niên tóc mai để nhọn như đao, râu dài phất phơ, ung dung phóng khoáng khó tả bằng lời, khí thế phiêu dật giống như một gốc cây liễu, thẳng tắp cao ngất.
Hai người phía sau y song song phi hành, trong đó một người hơn ba mươi tuổi, hai mắt màu đỏ. Màu đỏ này lan tràn ra ngoài hai mắt nối liền trên trán thành một đường, có hình như đao dài vắt ra sau đầu.
Người còn lại toàn thân màu đỏ, sắc mặt lạnh như băng. Vừa nhìn đã biết là người lạnh lẽo bạc tình, khí màu đỏ của y cũng hóa thành một thanh cương đao, ngự loại khí này mà phi hành trên không.
Tử Nhật Thượng Nhân vừa thấy hơi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ là cao nhân Huyết Hà phái, nhưng lại không giống. Không biết rốt cuộc bọn họ là ai…
Trong lúc Tử Nhật Thượng Nhân còn đang tự hỏi, ba người này đã bay đến phía trên Tây Lĩnh, trong đó người trung niên đi đầu ngẩng lên nhìn Tiên Tần Linh Dẫn trên không, nói:
– Hóa ra đây là Tiên Tần Linh Dẫn, thật sự là đi rách gót giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu. Ha ha ha, thật sự là ông trời chiếu cố Yêu Đao tông ta.
Lúc này Tử Nhật Thượng Nhân nói:
– Này ba vị đạo hữu, xin chào, xin hỏi ba vị đến từ nơi nào? muốn…
Không chờ cho y nói hết những lời khách sáo, trung niên nọ nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Dọn dẹp!
Hai Kim Đan Chân Nhân huyết khí toàn thân ứng tiếng trả lời:
– Tuân lệnh.
Hai người phóng về phía năm tên Kim Đan Chân Nhân trên Tây Lĩnh, hoàn toàn không thèm để ý tới chênh lệch về cảnh giới và nhân số giữa hai bên. Trong khoảnh khắc bọn họ xung phong, chợt nghe keng một tiếng giống như tiếng đao rút ra khỏi vỏ.
Nghe một tiếng keng này, Phong Linh Chân Nhân đột nhiên quát:
– Ta biết, ta đã biết, bọn họ là Mạc Bắc Yêu Đao tông, mọi người cẩn thận!
Nghe thấy năm chữ Mạc Bắc Yêu Đao tông, lập tức năm vị Chân Nhân trên Tây Lĩnh đều biến sắc, tỏ ra vạn phần khẩn trương.
Mạc Bắc Yêu Đao tông do Tịch Tàn thượng nhân Lý Triệu sáng chế, lập phái chỉ mới hai trăm năm. Tịch Tàn thượng nhân Lý Triệu vốn là đệ tử Yêu Kiếm Ma tông, sau đó phản môn rời khỏi, là cao thủ Nguyên Anh, chiếm cứ Mạc Bắc Đại Mạc. Tự nghĩ ra Hóa Đao Tàn Khuyết quyết, thành lập Yêu Đao tông. Người này háo sắc, hiếu sát, rất thích nữ đệ tử, môn hạ đệ tử đều là hiếu sát thành tính.
Công pháp của Mạc Bắc Yêu Đao tông bắt nguồn từ Yêu Kiếm Ma tông, luyện hóa bảo đao vào trong cơ thể, lấy đao hóa thể, từ người hóa yêu. Tuy nhiên Lý Triệu muốn nổi bật, bèn thay đổi đường lối vận công cũ, chỉ luyện hóa một thanh bảo đao, không luyện hóa nhiều loại phi kiếm như Yêu Kiếm Ma tông.
Cho nên tư thế phi hành của ba người này rất là cổ quái. Bởi vì bản thân bọn họ chính là đao, nhân đao hợp nhất. Ngự đao phi hành chính là điều khiển thân thể của chính mình phi hành.
Trung niên đầu lĩnh khoát tay ngăn lại, hai tên thủ hạ của y lập tức ngừng bước, y nói:
– Không ngờ ngươi cũng biết danh hiệu của chúng ta, ta là Phó môn chủ Yêu Đao tông
Liễu Nhất Đao.
Hai tên thủ hạ của y, tên Kim Đan Chân Nhân hai mắt đỏ rực đáp lại:
– Ta là Huyết Nhãn Chân Nhân Tôn Hạo Thiên.
Người còn lại nói:
– Ta là Vô Tình Chân Nhân Tàn Phong.
Liễu Nhất Đao nói:
– Được rồi, các ngươi đã biết danh hiệu của chúng ta, có thể rời khỏi nơi này được rồi. Hôm nay tâm trạng ta vui vẻ, được trọng bảo này không muốn đại khai sát giới, tha cho các ngươi một con đường sống.
Thất Hải Long Vương đứng lên nói:
– Giỏi cho tên khốn lớn lối mà không biết xấu hổ, tưởng rẳng cả một vùng trời đất này là nhà của các ngươi sao? Để ta xem ngươi làm thế nào cho ta một con đường sống.
Liễu Nhất Đao cười nói:
– Ha hả, các ngươi đúng là một bọn ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết chăm chăm trốn trong núi tu luyện. Phải biết răng tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, đoạt lấy khí số của trời, nhất định phải hành tẩu giang hồ, đánh chết cường địch khác, giữa một đường sinh cơ cướp lấy thiên cơ. Các ngươi đã không muốn đi, ta đây cũng coi như đã tận nhân nghĩa. Hạo Thiên, Tàn Phong, hai người các ngươi làm cho thật tốt, hãy đưa bọn chúng lên đường.
Hai người lập tức cười vang, hai đạo hào quang huyết sắc lóe ra bay lên trời, chém về phía năm người trên Tây Lĩnh. Đạo hào quang này nhìn bề ngoài là một đạo đao khí chậm rãi kỳ thật chính là trăm đạo đao mang biến thành, chúng nó bay đến đâu không ngừng toát ra sương máu đến đó. Đám sương máu này đến chỗ nào lập tức phòng sụp nhà đổ, một ít phòng ốc được sáu phái xây dựng được đại trận thủ hộ trên Tây Lĩnh, hoàn toàn bị ăn mòn phá nát dưới làn huyết khí này.
Năm người trên Tây Lĩnh đồng thời quát vang một tiếng, sau lưng Tử Nhật Thượng Nhân toát ra hào quang màu tím chống đỡ huyết đao ăn mòn kia. Mặt khác trên người Xích Vân đạo trường cũng dâng lên một luồng mây lửa đối kháng với đao mang.
Thất Hải Long Vương ở phía sau bọn họ hừ lạnh một tiếng, trên người đột ngột nổi lên bảy kim long to chừng một thước vờn quanh. Đám kim long này vừa xuất hiện, lập tức xông về phía trước, bảy kim long đồng thời phát ra tiếng long ngâm thật lớn. Bảy kim long cùng gầm rống, tiếng rồng gầm mênh mông cuồn cuộn vang trời, trong đó mang theo uy nghi vô hạn, nhất thời thiên địa biến sắc, lập tức chấn nát huyết khí tràn ngập của đối phương.
Trong khoảnh khắc này một đạo đao mang chợt lóe lên, dường như có thể chém nát hết thảy những đao mang phía trước. Động tác của những người này không khỏi tạm dừng, đạo đao mang này xuất hiện vô cùng đột ngột, không hề có dấu hiệu gì báo trước.
Mà vào lúc đạo đao mang này ngang trời xuất hiện, nó đã xỏ xuyên qua tất cả tồn tại và cảm giác, đột ngột mà đáng sợ. Trong khoảnh khắc bảy kim long xông lên đúng vào lúc bảy kim long đạt tới khí thế cao nhất, đạo đao mang ấy cắt ngang chân thân bảy kim long, cắt ngang kiếm bảy kim long. Đúng vào lúc sắp sửa đạt tới khí thế mạnh nhất, chém đứt bản mệnh phi kiếm của đối phương.
Thất Hải Long Vương hét thảm một tiếng, một đao này lập tức chém nát bản mệnh phi kiếm bảy kim long của y. Sau khi y quát to một tiếng, nháy mắt hóa thành một đạo bạch quang chạy nhanh về phía phương xa trong nháy mắt đã ra ngoài trăm dặm, trốn về Bột Hải.
Kẻ xuất ra một đao này chính là Liễu Nhất Đao, đây là Nhất Đao Trảm của y. Chẳng trách y tên là Liễu Nhất Đao, y mới là kẻ công kích chân chính, vẻ cuồng ngạo lúc nãy chỉ là giả bộ, hai người còn lại lúc nãy chỉ là mồi nhử, ngay từ đầu mục tiêu của y chính là Thất Hải Long Vương có tu vi cao nhất trong năm người này.
Xích Vân đạo trưởng chỉ vàọ Liễu Nhất Đao nói:
– Ngươi, ngươi gạt người… Đã tu luyện đến cảnh giới Kim Đan còn gạt người.
Liễu Nhất Đao chém ra một đao này tỏ ra hết sức ung dung bình thản, cười nhạt:
– Ta cũng chưa từng nói qua rằng ta sẽ không ra tay. Cho dù ta nói, chúng ta thân là cừu địch, ngươi còn tin tưởng lời ta, ngươi không phải ngốc sao? Trong khi chiến đấu không đề phòng người khác chút nào, Thiên Nam quả nhiên là giàu có, người ngốc tiền nhiều, một tên khốn kiếp như vậy cũng có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, hừ hừ…
Giọng điệu của y tỏ ý hết sức khinh thường, nói thẳng tuột ra. Trong nháy mắt này, Phong Linh Chân Nhân đột nhiên hóa thành gió mát nhanh chóng chạy trốn về một phía. Đối với Di tích Tiên Tần y đã hoàn toàn tuyệt vọng. Thất Hải Long Vương mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, nháy mắt đã bị đánh cho bị thương, hay là thôi đi, rời khỏi địa phương nhiều chuyện này cho sớm.
Cái tên Phong Linh Chân Nhân cũng không phải chỉ nói suông, công phu bỏ chạy của y tuyệt đối là hạng nhất, ngay lập tức đã biến mất tăm mất tích, lập tức mọi người ở đây hơi sững người một chút.
Liễu Nhất Đao cười ha hả nói:
– Đây là cao nhân Kim Đan kỳ của Thiên Nam sao, thật là mất mặt. Hai người các ngươi hành sự cẩn thận cho ta, không được để cho ba người bọn chúng chạy thoát một tên nào!
Tôn Hạo Thiên và Tàn Phong đáp lại:
– Cẩn tuân pháp chỉ.
Hai người lại ra tay, lần này là ra tay toàn lực. Hai người nhảy vọt lên không, lập tức thân người biến mất hóa thành hai thanh nguyên khí huyết đao thật lớn dài chừng ba trượng, chém về phía ba người kia. Đồng thời huyết đao rải đầy trời huyết khí hai đao chém ba người, năm cao thủ Kim Đan đánh với nhau, lập tức vang lên từng tràng tiếng nổ ầm ầm.