Tiên tu luyện bằng cách nào, hiểu Ngã, biết Ngã, Tam Ngã Hợp Nhất, bất lậu tiên thể, tinh thành nhất thể, trở thành Thiên Tiên.
Thiên Tiên làm cách nào tìm Tiên Đạo của mình, làm thế nào khiến cho Tiên Khí tinh tiến, làm thế nào phản bổn hoàn nguyên, trở thành Kim Tiên.
Lập tức một con đường hết sức bằng phẳng từ Tiên Nhân dẫn tới Kim Tiên được Phong Nguyệt Tiên Sinh nhất nhất vạch ra, dốc hết toàn lực truyền dạy hết cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được, rõ ràng là y thật lòng truyền thụ cho mình, không vì thể diện mà làm cho có lệ. Thật ra y không phải dạy cho mình, mà muốn mượn tay mình dạy lại Nhã Hương, đây mới là mục đích chân chính của y.
Phong Nguyệt Tiên Sinh nói xong, vung tay một cái:
– Đại Đạo đã truyền, hãy tự tìm lối, tự lo cho mình.
– Nói với Mông Lông, ta đi rồi sẽ không tới nữa.
Dứt lời xoay người rời khỏi, nháy mắt biến mất.
Dư Tắc Thành quay về phía hướng Phong Nguyệt Tiên Sinh biến mất, nghiêm trang vái dài:
– Tạ ân Phong Nguyệt Tiên Sinh ban pháp.
Hắn lạy một lạy, thái độ vô cùng cung kính.
Cái lạy này của hắn là lạy pháp, lạy đạo, lạy thiên địa, lạy Tiên Đạo Cân Bằng, không phải lạy Phong Nguyệt Tiên Sinh. Còn chuyện ân tình hãy ghi nhớ tạm, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.
Phong Nguyệt Tiên Sinh biến mất, bên kia lò luyện đan cũng đã được sửa xong. Nhã Hương trở về nhìn thấy Phong Nguyệt Tiên Sinh biến mất cũng không kinh ngạc. Nàng biết chắc chắn Phong Nguyệt Tiên Sinh không phải là Tiên Nhân bình thường, có điều tuyệt đối không ngờ y lại là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Dư Tắc Thành tiếp tục tiệc rượu với Nhã Hương, rượu ngon thịt thơm, chàng một chén, nàng một ly, kể cho nhau nghe những chuyện xưa. ôn lại tình cũ trong quá khứ.
Nhìn qua, nàng băng cơ ngọc cốt, yểu điệu diễm kiều.
Nhìn qua, chàng phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất khuất.
Rượu không say người, người tự say.
Vừa lúc bên ngoài tiên vũ rơi.
Mưa mênh mông mờ mịt. thiên địa nhất thể.
Tình này, cảnh này, mưa này, tiệc này, tiên này…
Nơi này hiện tại vô cùng ấm áp.
Tiệc rượu xong xuôi, Dư Tắc Thành bế Nhã Hương lên, đi vào phòng ngũ phía sau.
Tức thì trong chốn màn the, những lời tình tứ ngọt ngào êm dịu vang lên, chàng hữu tình, thiếp hữu ý, thương nhớ đã bao năm. hôm nay gặp lại, rốt cục đã được ở bên nhau.
Sau đó xuân sắc một mảnh, kim phong ngọc lộ tương phùng, nhân gian vô số, ai cùng với ai…
Sáng hôm sau, Dư Tắc Thành thức tỉnh. Đêm qua một phen mưa gió, khiến cho người ta cảm thấy tiêu hồn. Đồng thời Dư Tắc Thành lấy tiên phù do tổ sư Vương Âm Dương ban tặng, tế luyện dung hợp vào thân thể Nhã Hương.
Như vậy dù là hứng chịu một đòn của Kim Tiên, Nhã Hương vẫn không gặp nguy hiểm, có thể ngay tức khắc truyền tống tới Ma Di Thiên, tới đó sẽ hết sức an toàn.
Lúc này coi như đã giải trừ sánh nặng, Nhã Hương sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng cao hứng.
Bất quá Dư Tắc Thành không nói cho Nhã Hương biết chân tướng sự tình. Có thể thấy rằng giao tình giữa nàng cùng các vị tiên tử kia vô cùng sâu sắc, nói ra chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, Dư Tắc Thành cảm thấy vui vẻ trong lòng, bất giác nổi hứng ra ngoài đi dạo.
Vì thế Dư Tắc Thành ra nội viện, nhìn Tuyết Giang Lăng đi theo mình, hắn chợt cảm thấy động trong lòng. Mình có tiên phù trong người, có thể truyền tống trong nháy mắt, nhưng bọn thủ hạ của mình chắc chắn phải chết không sai.
Dư Tắc Thành bèn hạ lệnh cho Tuyết Giang Lăng dẫn theo thủ hạ của mình rời đi, trở về Huyền Đài Bình Dục Thiên, về thành Thiên Phủ chờ mình.
Tuyết Giang Lăng được lệnh lập tức chuẩn bị xuất phát. Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua ngoài đường rất nhiều Tiên Nhân đang qua lại tới lui. Lúc này bọn họ còn đang nói cười vui vẻ, không biết nguy hiếm sắp sửa giáng lâm. Ngày rằm tháng Bảy chính là đại kiếp nạn. có lẽ tất cả đều chết hết tại nơi này.
Dư Tắc Thành than dài:
– Tận nhân sự, tri thiên mệnh thôi…
Sau đó lấy danh nghĩa treo thường vận chuyển hàng hóa, thuê vô số Tiên Nhân xuất phát cùng Tuyết Giang Lăng rời khỏi nơi này.
Thật ra đây là cứu bọn họ một một mạng, bằng không bọn họ ở lại nơi này, tới ngày rằm tháng Bảy nếu thần đan xuất hiện, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên ra tay, bọn họ nhất định sẽ bị chiến đấu lan tới, chắc chắn phải chết không sai.
Dư Tắc Thành lấy hết Tiên tệ của mình ra treo thường. Mạng là của bọn họ, có thể tránh được kiếp nạn này không, vậy phải trông vào cơ duyên, mình chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.
Lập tức vô số Tiên Nhân phổ thông ham mê Tiên tệ nhận lời, theo Tuyết Giang Lăng rời khỏi nơi này, tránh được một kiếp.
Vô Sinh lão tổ trước nay vẫn đi theo bên cạnh Dư Tắc Thành, thấy chuyện này như vậy bèn hỏi:
– Chúa… chúa công, ta có thể ở lại cạnh ngài không?
– Ngài phân giải Tiên Khí. không có ta sao được?
Trước nay Vô Sinh lão tổ chưa từng gọi Dư Tắc Thành là chúa công, lần này lão sợ bị Dư Tắc Thành đuổi khỏi nơi này, cho nên mới xưng hô như vậy.
Lão cũng là nhân vật bất phàm, tuy rằng Tiên Khí không đủ, nhưng mất sáng như điện, đã phát hiện ra nơi này bắt đầu có những diễn biến khác thường.
Nguy cơ cũng đại biểu cho cơ hội.
Nhìn dục vọng trong mất Vô Sinh lão tổ, ánh mất bừng bừng như lửa, Dư Tắc Thành lắc đầu:
– Mạng là của lão, lão hãy tự quyết định. Nếu lão không muốn đi thì cứ việc ở lại bên cạnh ta.
– Ta đã cho lão cơ hội, có nắm lấy hay không là chuyện của lão.
Vô Sinh lão tổ vui mừng khôn xiết, nhìn Dư Tắc Thành lòng thầm nghĩ:
“Cơ hội… cơ hội… Nơi này nhất định sắp có đại sự xảy ra, đây là cơ hội, nhất định ta phải quật khởi trở lại.”
Có người lòng tham không đáy, tự cho mình rất thông minh, ngược lại tự hại mạng mình mà không biết.
Trong vô số tiếng ồn ảo của các Tiên Nhân rời khỏi, chợt nghe một thanh âm chói tai:
– Trời cao có đức hiếu sinh, thí chủ quả nhiên là người nhân hậu, ông trời sẽ ban phúc cho ngươi.
Vừa nghe vậy, Dư Tắc Thành lập tức biết, kịch hay sắp sửa diễn ra.
Một lão hòa thượng xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Tuy rằng lão thờ ơ đứng đó, nhưng toàn thân toát ra một cỗ Phật Đà đại tự tại mơ hồ linh động. Liếc mất nhìn qua, chỉ thấy một cỗ khí thế bao quát nhân gian mênh mông hiển lộ không thể nghi ngờ.
Dáng lão vững vàng mà ổn trọng như non Thái, mi từ mục thiện, miệng nở nụ cười hết sức từ hòa, hai hàm răng đều mà trắng như ngọc vụn, sương mặt phì nộn không có nếp nhăn nào, bóng loáng như thoa mỡ, mơ hồ có linh quang màu vàng ẩn hiện, chậm rãi lượn lờ.
Dư Tắc Thành thấy lão lập tức thi lễ đệ tử:
– Phải chăng ngài là vô thượng đại tự tại, chí cao Phật Tôn, Phật Chủ Chư Pháp Không Như của Chân Phật tông?
Hòa thượng gật gật đầu:
– Không dám xung là chí cao Phật Tôn, ta chỉ là một lão tăng bình phàm, không có gì khác với người thường. Bạn đang đọc truyện tại – https://truyenfull.net
– Thấy thí chủ ra tay cứu độ thế nhân, bất giác trong lòng cảm khái. Cứu một người là làm được một công đức, các pháp tuy nhiều, bất quá Không Như.
– Thí chủ. ta cầu ngươi một chuyện, có thể làm nhiều việc thiện một chút, cứu nhiều người hơn nữa được chăng?
Những lời của lão nói ra tuy hời hợt, nhưng đã đạt tới cảnh giới tự tại viên dung, cho dù người ta có muốn nối nóng cũng không được, hết sức bình đạm tự nhiên, có cảm giác vượt trên tất cả. nhìn thấu hết thảy.
Dư Tắc Thành đáp lễ:
– Đại sư nói chơi rồi, tiểu tử đâu có được tư cách này, chỉ biết làm hết sức mình mà thôi. Chuyện này lớn như vậy, tiêu tử cũng không dám nghịch thiên mà đi.
Chư Pháp Không Như nói:
– Ôi, bọn chúng… bọn chúng…
– Quả thật trong đám lão già cổ lổ này, có những kẻ như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời to như bàn tay.
– Ngươi nói rất hay, ta đã muốn nói những lời này từ lâu.
Trong lòng Dư Tắc Thành thầm khinh bi, ôi… lại những lời này, người nào cũng nói như nhau.
Ngoài mặt hắn tỏ ra vô cùng cung kính, lắng nghe từng lời của lão hòa thượng.
Chư Pháp Không Như nói tiếp:
– Thấy thí chủ cứu độ thế nhân như vậy, ta không thể để cho ngươi vất và không công. Không phải chỉ là đạo Kim Tiên thôi sao, ta sẽ truyền cho ngươi vậy.
– Ta hỏi ngươi, thế nào là tiên?
Lại bắt đầu vấn đáp thử trí. Dư Tắc Thành cung kính hành lễ đệ tử, đáp:
– Tiên Nhân có da thịt trắng như băng tuyết, hiền lành như trẻ, không ăn ngũ cốc, chỉ nuốt gió uống sương. Cỡi mây cỡi rồng lui tới, du ngoạn ngũ hồ tứ hài, lui tới bá hoang, không gì là không làm được, không đâu là không tới được, đây chính là tiên.
Chư Pháp Không Như hỏi tiếp:
– Có ba phần đạo lý. Ta hỏi ngươi câu nữa, vì sao tiên có thể làm được như vậy?
– Đạo của ta. Phật của ta thật ra chính là Không Như (trở về chân ngã, không nhiễm bụi trần). Hết thảy trên thế gian này cuối cùng cũng là Không Như, bất kể là ngươi quyền uy cái thế, hay Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, hết thảy các pháp đến cuối cùng đều là Không Như.
– Dù là một ngàn lẻ một vô thượng Ma Thần cấu thành vũ trụ, cuối cùng thì sao?
– Cũng không trốn khỏi số phận Không Như, hiện tại đã tiêu tan hết.
– Vô số bậc Đại Năng xây dựng nên Tiên Giới, cuối cùng ở đâu? vẫn phải tiêu tan, về với Không Như.
– Cho nên hết thảy các pháp toàn là Không Như, các pháp Không Như chính là đạo vô thượng.
– Bởi vì tất cả các pháp hữu vi, toàn là giống như chiêm bao, ảo thuật, giống như bọt nước, như khói như sương…
– Pháp do các nhân duyên sinh ra, ta nói tức là Không, cũng gọi già danh, chính là nghĩa Trung Đạo…