Tiên Ngạo – Chương 1026: Hiểu lầm hoang đường – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 1026: Hiểu lầm hoang đường

Dư Tắc Thành cao giọng quát:

– Vô Sinh lão tổ, kiếp số của lão đã tới, diệt độ ngay trước mắt, lão còn có lời gì muốn trăn trối hay chăng?

Vô Sinh lão tổ thóa mạ:

– Ta là Vô Sinh lão tổ, ta sẽ không cam lòng, ta sẽ không chết, ta sẽ trở về.

Dư Tắc Thành nói:

– Tái kiến. Vô Sinh lão tổ, không, Mạc sầu Chân Nhân, tiêu tan thành tro bụi đi thôi.

Kiếm cưu điên cuồng giáng xuống một đòn, Vô Sinh lão tổ cất tiếng rống to, tụ tập tất cả Tiên Khí của mình, liều chết ngăn cản, đòn của hai bên va chạm giữa không trung.

Vụ va chạm này làm bạo phát vô số hào quang.

Theo như thiên địa thường lệ, lúc hào quang này tan đi, kiếm cưu Dư Tắc Thành sẽ phá vỡ phòng ngự của Vô Sinh lão tổ. Lão sẽ bị một kiếm này đánh cho tan xương nát thịt, hóa thành tro bụi.

Cho dù là lão có biện pháp trùng sinh, hiện tại Dư Tắc Thành đã chiếm ưu thế, cũng bằng vô dụng, lần này nhất định lão phải chết.

Nhưng lần này, thông lệ của thiên địa lại biến hóa, tuy rằng hào quang bạo phát nhưng không biến mất. Trong khoảnh khắc này, Tiên Khí của cả hai người đột nhiên dung hợp lại với nhau, hóa thành một luồng duy nhất.

Thình lình ở đầu kia của tinh không, noi Tiên Giới xa xôi đột nhiên bạo phát lực hút vô cùng mạnh mẽ. Nháy mắt Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ rơi vào một trạng thái không trọng lượng kỳ dị. Bọn họ không thể làm chủ được thân mình, không ai tiêu tan, mà bị lực hút noi Tiên Giới hút mạnh, cất ngang vô số Thời Không, bay về phía Tiên Giới.

Thật ra lực hút kia là lực tiếp dẫn của Tiên Giới. Hai người đánh với nhau kịch liệt, Tiên Khí bị lực Thần Uy kích thích, vụ va chạm cuối cùng này đã đạt tới cực hạn. Vừa rồi kiếp vân tiêu tan. Tiên Giới cho rằng có kẻ độ kiếp phi thăng, cho nên phát ra lực tiếp dẫn. Lúc này Tiên Khí trải khắp toàn thân hai người, cho nên bị lực tiếp dẫn kia hút vào Tiên Giới.

Từ sau Hiên Viên Hoàng đế, phi thăng Tiên giới là lý tường của tất cả người tu tiên. Người phi thăng được hậu nhân xung là phi thăng tổ sư, cung phụng hương hỏa, cung kính tế bái.

Phi thăng là từ ngữ tốt đẹp đến dường nào. Hiên Viên kiếm phái đã có Hữu Hùng sư tổ, lão điên, lão đông tây, lão bất tử lục tục phi thăng.

Tương lai Dư Tắc Thành cũng sẽ phi thăng, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ hiện tại mình sẽ phi thăng một cách đột ngột như vậy, lập tức hắn kinh ngạc ngây người.

Thật ra hiện tại không phải là phi thăng, chỉ là một trạng thái hiểu lầm là phi thăng, bị Tiên Giới đưa ra lực tiếp dẫn. kéo cả hai người vào Tiên Giới.

Đây là một sự hiểu lầm hết sức hoang đường. Chỉ trong thoáng chốc, cả Dư Tắc Thành lẫn Vô Sinh lão tổ bị Tiên Giới hút lấy, phi thăng Tiên giới.

Dư Tắc Thành kêu lớn:

– Không cần đâu, ta vẫn chưa muốn phi thăng, ta còn phải tham gia đại hội môn phái, còn phải đi thăm Lạc Tĩnh Sơ, không cần…

Chỉ trong nháy mắt, cả hai biến mất.

ở Hoa Đô xa xa, thình lình tim Lạc Tĩnh Sơ đập mạnh, không khỏi đứng phắt dậy, chợt thấy bàng hoàng.

ở Hiên Viên kiếm phái, hồn đăng bản mệnh của Dư Tắc Thành chợt lóe, sau đó rơi vào một trạng thái kỳ dị. Ngọn lửa dường như ngưng đọng lại cứng nhắc, tất cả những đệ tử trông coi phải kinh ngạc sững sờ.

Dư Tắc Thành và Vô Sinh lão tổ cùng bị hút vào hư không, rất nhanh hai người đã bị phân tán mỗi người một ngã.

Hiện tại Dư Tắc Thành chìm vào trong trạng thái biến hóa Thời Không, trạng thái này Dư Tắc Thành đã trải qua nhiều lần. Tỷ như truyền tống đi pháo đài Thiên Lại, hay cùng bọn Hỗn Độn Lão Tổ tới thế giới của Dị tộc. Nhưng lần này hoàn toàn khác với những lần truyền tống Thời Không trước đó.

Dư Tắc Thành cảm giác như mình đang trong nước, như từ dưới đáy biển dâng lên rất nhanh, áp lực trên người giảm đột ngột, có cảm giác muốn nôn lập tức.

Dường như có từng đợt gợn sóng chấn động lên bên ngoài cơ thể hắn liên tục, nhắc nhỡ hắn rõ ràng, cảm giác phi hành xuyên qua Thời Không hiện tại chính là cảm giác thế giới biến hóa.

Có lẽ đây là cảm giác sau khi phi thăng, năm xưa lão điên, Hữu Hùng sư tổ cũng phi thăng Tiên giới như vậy ư, bọn họ cũng có cảm giác như mình hiện tại sao?

Đột nhiên Dư Tắc Thành cảm nhận được chấn động mạnh, nói chính xác hơn là biến hóa mỗi khi xuyên qua một Thời Không trên đường bay tới Tiên Giới. Cảm giác Thời Không thay đổi như vậy, đối với hắn chính là chấn động, khiến cho hắn cảm nhận được rằng mình vừa xuyên qua một Thời Không.

Chấn động như vậy ban đầu còn rất móng manh yếu ớt, sau đó càng ngày càng mạnh mẽ, lướt qua thân thể hắn dồn dập. Mỗi một Thời Không lướt qua như vậy, dần dần khiến cho Dư Tắc Thành có cảm giác kỳ quái lạ thường, dường như hắn có thể nhìn thoáng qua những Thời Không này vậy.

Có Thời Không tràn ngập ánh sáng, rung động từng hồi, có Thời Không dường như toàn là dung nham nóng chày từ trong ra ngoài.

Có Thời Không là động khổng lồ chìm sâu trong bóng tối mịt mù. Có Thời Không là thế giới do vô số Thanh Minh tạo thành, có Thời Không xanh nhạt bồng bềnh như nước…

Có Thời Không nóng rục như lửa, chẳng khác mặt trời…

Từng Thời Không như vậy lướt qua rất nhanh.

Từng thế giới tựa như nhiều gian phòng khác nhau mà Dư Tắc Thành lướt nhanh qua cửa từng phòng, chỉ kịp liếc nhìn vào phòng một cái đã lướt sang phòng khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành lướt qua vô số thế giới không gian, vô cùng vô tận, nhiều không đếm xuể.

Theo quá trình này, dần dần Dư Tắc Thành có cảm giác Tiên Khí trong cơ thể mình bắt đầu gia tăng, gia tăng vô hạn. Gia tăng như vậy ngoại trừ về số lượng, về chất lượng cũng bắt đầu có biến hóa, trở nên càng ngày càng hùng mạnh, cứng rắn.

Từ ẩn tới hiện, từ hư tới thật, dần dần Tiên Khí thay thế chân nguyên trong cơ thể, thay thế pháp tắc Thiên Đạo, trở thành hết thảy trong thân thể Dư Tắc Thành.

Phía trước cũng dần xuất hiện một vùng sáng, có lẽ là cuối đường, hẳn nơi đó là Tiên Giới.

Rầm một tiếng thật lớn, dường như đã tới điểm cuối.

Trước mặt Dư Tắc Thành là một thế giới kỳ dị, nhìn thoáng xung quanh là một cung điện thật lớn. cửa của nó dài chừng vạn dặm. cao vạn trượng.

Dư Tắc Thành quan sát một vòng, chỉ có thể mơ hồ biết được cung điện này to lớn, đồng thời còn thấy trên cửa có ba chữ thật to:

– Nam Thiên môn.

Nam Thiên môn? Là đại môn của Tiên Giới trong truyền thuyết, chẳng lẽ thế giới cung điện này là Tiên Giới hay sao?

Từ xưa tới nay, trong vô số áng văn chương, nhiều bậc đại nho thánh hiền đã miêu tả Tiên Giới với biết bao lời hay ý đẹp.

“Hoa nở hạc kêu ôi thoát tục, bồng lai tiên cảnh quả không ngoa.

Noi ấy ánh sáng ngập tràn quanh năm suốt tháng, đình đài lầu các, bốn mùa tươi đẹp. Hồ vàng chứa rượu trường sinh, bình ngọc có đan dược kéo dài thọ mệnh, đào tiên ngàn tuổi, mây lành quấn quít.

Cung điện vô cùng tráng lệ, vườn hoa diễm lệ cực kỳ. Kỳ hoa dị thào đâu đâu cũng thấy, phi cầm dị thú khắp nơi nơi. Lầu vàng gác ngọc, đại thụ um tùm, hoa nở khắp nơi, mùi hương thơm ngát, ngửi vào mãi mãi không già.

Thần nhân sinh sống nơi này da thịt trắng như băng tuyết, hiền lành như trẻ, không ăn ngũ cốc, chỉ nuốt gió uống sương. Cỡi mây cỡi rồng lui tới, du ngoạn ngũ hồ tứ hài.”

Trong lòng phàm nhân ở nhân gian. Tiên Giới chính là thế giới tốt đẹp nhất, là cõi yên vui trên chín tầng trời, là bồng lai tiên cảnh khó lòng tới được.

Dư Tắc Thành biết Tiên Giới có Tiên Nhân, cũng có Tiên tộc tồn tại, biết có lẽ Tiên Giới không phải là chốn yên vui như trong tường tượng, nhưng những truyền thuyết vẫn ảnh hưởng hắn. Vừa tới nơi này, phản ứng đầu tiên của hắn là nhớ lại những lời miêu tả tuyệt vời về Tiên Giới.

Không biết các vị tổ sư gia hiện tại đang làm gì, không biết bọn lão điên sống ra sao, không biết Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương có tới đây nghênh đón mình không, mình có thể tìm được bọn họ không…

Đúng rồi, Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương chính là Ma Di Thiên Chủ, lần trước phân thân Đế Thích Thiên hạ giới, bị Hoằng Tiêu Tổ Sư chất vấn tới nỗi nghẹn lời. Tuy rằng

y cũng là Giới chủ một giới, nhưng không dám đối mặt với Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương, chỉ có thể lén lút nhờ kẻ khác ra tay, phá hư thông đạo từ Tiên Giới hạ giới, ngăn không cho các vị tổ sư hạ giới hỗ trợ.

Xem ra tổ sư gia ở Tiên Giới có danh tiếng bất phàm, vang danh là Giới chủ một giới.

Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang suy nghĩ miên man. một đạo hào quang quấn quanh người hắn. kéo hắn bay về phía Nam Thiên môn, rốt cục đã kết thúc quá trình phi hành xuyên Thời Không.

Lúc này vô số tiên âm nổi lên, êm dịu du dương, Tiên Khí ập vào mũi, hương thơm sực nức, tiên hoa đủ các màu sắc rơi xuống, hào quang chín màu sặc sở. Đây là dị tượng nghênh đón Dư Tắc Thành.

Đây là Tiên Giới ư, đang nghênh đón mình sao?

Dư Tắc Thành vội vàng chinh sửa y phục, khiến cho bề ngoài trang trọng một chút, tránh cho tới Tiên Giới áo mũ không tề chỉnh, mất mặt vô cùng.

Chợt một giọng nói hết sức trang nghiêm vang lên, mang theo uy áp vô biên, lọt vào tai chẳng khác thần âm:

– Xin chào tiên hữu, hoan nghênh ngươi phi thăng Tiên Giới. Ta là tiếp dẫn sứ của Tiên Giới, Trương thiên sư, dẫn ngươi phi thăng Tiên Giới, đặc biệt tới đây tiếp dẫn…

Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên, cất ngang lời người này:

– Không cần giả vờ nữa, con bà nó, lại là một kẻ xâm nhập trái phép.

– Hôm nay làm sao vậy, đây là người thứ ba rồi. Ngươi hãy nhìn xem. tên này còn chưa trải qua Tứ Cửu Thiên kiếp, thân thể chưa thành thánh, cũng không phải hóa sinh nguyên thần, trong có thể có sáu kiếm, một chuông, một đăng, vô cùng hỗn loạn, nhìn qua đã biết chính là bọn khốn xâm nhập trái phép của Khí Vật giới.

Giọng nói trang nghiêm ban đầu lập tức thóa mạ:

– Không thể nào, lại một kẻ xâm nhập trái phép nữa sao? Ta phục quá, vừa mới có một tên tự xung là lão tổ gì đó, mới bị đá đi, hiện tại tới thêm một tên khác.

– Lần này tới phiên huynh đệ chúng ta thuê Nam Thiên môn, ở đây chờ đợi vài ngày, tìm những kẻ phi thăng không có căn cơ, không có tố tiên nghênh đón, lừa gạt về làm tiêu đệ, nào ngờ gặp phải toàn là bọn xâm nhập trái phép.

Giọng kia vang lên:

– Bọn khốn xâm nhập trái phép của Khí Vật giới toàn là phế vật, cơ hồ không thể hình thành Tiên quốc, giữ lại thì có ích gì, đá đi cho mau.

Dư Tắc Thành nghe vậy ngây ngốc sững sờ, Trương thiên sư, Nam Thiên môn gì đó toàn là lừa đào. Hai Tiên Nhân này thuê Nam Thiên môn đê lừa gạt người phi thăng, đây là Tiên Giới sao?

Những lời hay ý đẹp về Tiên Giới khi nãy, lúc này hoàn toàn sụp đổ trong lòng Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành kêu lớn:

– Chậm đã, ta là Diệt Độ Thần Quân của Hiên Viên kiếm phái, tổ sư của ta chính là Ma Di Thiên Chủ Vương Âm Dương…

Giọng trang nghiêm lại thóa mạ:

– Con bà nó, không biết xấu hổ là gì, còn dám tự xung tổ sư là Ma Di Thiên Chủ?

– Nếu là hậu bối của Ma Di Thiên Chủ phi thăng, giới nào dám không tới đây nghênh đón tiếp ứng? Lần trước hậu bối của Ma Di Thiên Chủ là lão điên gì đó phi thăng, Đông Phương Tiên Giới, ba mươi ba tầng trời, bảy mươi hai giới, không một giới nào không phái người tới góp mặt. Ngay cả Tây Phương, Nam Phương, Bắc Phương Tiên Giới thuộc thế giới Đại Thiên cũng phái người tới đây nghênh đón.

– Đám tiên kia tới đây tiến hành nghênh đón, khí thế huy hoàng, bao nhiêu năm qua chưa từng thấy. Được nhiều Tiên Nhân tới nghênh đón như vậy, quả thật không sống uổng một kiếp tiên.

– Lão điên kia cũng là một kẻ độc địa, không ngờ phá nát quang lộ tiếp dẫn. ung dung tới đây, nghe nói hiện tại đã có thể khai giới nơi Tiên quốc.

– Còn ngươi, nghe lỏm được ở đâu một hai câu đã muốn tới đây lừa gạt chúng ta ư, chúng ta không hề mắc bẫy ngươi…

Giọng kia nôn nóng nói:

– Nhiều lời vô ích với hắn làm gì, đá mau đi.

Giọng trang nghiêm nói:

– Tên này là nguyên linh do sáu kiếm, một chuông, một đăng hóa thành, hay là chúng ta giữ hắn lại đây. Chỉ cần tôi luyện tiêu tử này một phen, cũng có thể có chỗ dùng tới.

Giọng kia phản đối:

– Không đáng để làm vậy, những Tiên kiếm rác rười này, ở hạ giới gọi là phi kiếm thập giai gì đó, vô cùng hữu ích. nhưng ở chỗ chúng ta chăng có ích gì, chỉ đáng giá vài Tiên tệ, mất nhiều hơn được.

– Chiếu theo quy củ, loại người xâm nhập trái phép này phải bị hủy diệt hoàn toàn, cho nên ngươi hãy mau mau đá hắn đi. Nếu đê người khác nhìn thấy, vậy chúng ta phải hủy diệt hắn. lãng phí Tiên Khí vô ích.

– Hãy đá hắn tới Tây Phương Tiên Giới, nơi đó nghèo nàn nhất, nhưng lại dễ sống nhất. Dù sao đi nữa. hắn tu luyện tới trình độ này cũng không dễ dàng gì, chúng ta cứ làm phước tha cho hắn một con đường sống.

Giọng trang nghiêm nói:

– Được rồi, tiểu tử, ngươi may mắn gặp được chúng ta, cho ngươi một con đường sống, hy vọng ngươi có thể tiếp tục sống sót.

– Hãy nhớ nếu không sống nổi, vậy cứ báo ra danh hiệu Xích Cước Đại Tiên ta. Nếu đối phương vẫn không nê tình, vậy cũng chớ trách ta, mà hãy tự trách số mình đen đùi.

Dứt lời, thình lình một bàn chân trần khổng lồ bay ra, đá Dư Tắc Thành bay đi. Dư Tắc Thành lập tức rơi ra ngoài Nam Thiên môn, rất nhanh đã xuyên qua tầng mây, rơi xuống thế giới bên dưới.

Cước này đá Dư Tắc Thành bay ra xa, sau đó giống như một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống.

Dư Tắc Thành bắt đầu ngự kiếm phi hành, nhưng không có hiệu quả, bắt đầu sử dụng những bí pháp khác, nhưng vẫn không có hiệu quả. Dường như hết thảy pháp thuật mà hắn biết đã biến mất, hắn chỉ có thể rơi xuống như vậy.

Trong quá trình Dư Tắc Thành rơi, dường như hắn nhìn thấy vô số thế giới.

Hắn bay về phía một trong những thế giới ấy, khoảnh khắc này giống như bay xuyên qua vô số tầng mây, mỗi tầng đều có vô số cung điện huy hoàng tráng lệ, tiên âm mờ ảo, tiên nữ múa may, bách hoa thơm ngát, lại dường như không có gì cả. hết thảy chỉ là hư ảo, chỉ có mây trắng một màu.

Quá trình này không thể dùng lời nói để mô tã hình dung, tuy rằng Dư Tắc Thành cảm thấy mình xuyên qua vô số thế giới không gian, nhìn thấy vô số cung điện, nhưng dường như không thể nào cử động, cảm giác này khiến cho người ta vô cùng khó chịu. Dường như tất cả giác quan của hắn biến mất, thần thức tiêu tan, không thể nhìn, không thể nghe, không thể thấy.

Bịch một tiếng, chấn động thật mạnh, dường như rơi xuống đất. Mặt đất cứng rắn mà ẩm ướt. đây là xúc giác, một trong ngũ giác đã khôi phục.

Dư Tắc Thành chậm rãi mở mắt. thấy được hoàn cảnh xung quanh, thị giác khôi phục.

Nhưng không phải hắn mờ hai mắt thường, mà là năm tiên nhãn trên trán, dùng tiên nhãn quan sát thế giới này.

Dần dần hắn thấy rõ thế giới trước mắt, mình đang nằm trên một nơi lõm thấp, giống như trong hố, không thể nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Chỉ có thể thấy trên cao là bầu trời mây trắng từng cụm, mặt trời lẩn khuất trong đó.

Có chuyện gì vậy? Lúc này Dư Tắc Thành phát hiện ra thân thể của mình dường như đã mất linh, ngoại trừ hai giác quan trên khôi phục, mũi hắn không thể ngửi, tai không thể nghe, lưỡi không thể nói.

Cho nên chỉ còn xúc giác, mà chỉ ở hai tay mới có cảm giác mà thôi, phần còn lại không có. Mất có thể nhìn được là nhờ năm tiên nhãn.

Thình lình Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ, mất này là tiên nhãn, tay này là năm xưa mình chế tạo tiên cốt Vô Song Kiếm cốt, cho nên hai tay mình mới có được xúc giác ở vùng thiên địa này.

Dư Tắc Thành cẩn thận cảm ngộ, thân thể của mình còn đó, nhưng dường như hư ảo không tồn tại. Ngoại trừ Vô Song Kiếm cốt ra, tim hắn còn đập, hai thận còn hoạt động, năm tiên nhãn còn nhìn thấy thiên địa.

Những cơ quan còn lại của thân thể dường như đã hoàn toàn biến mất, không hề có cảm giác gì.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, bất chợt dường như thiên địa này cho hắn đáp án.

“Pháp tắc Thiên Đạo thứ nhất của Tiên Giới, Tiên Khí Duy Ngã Tính. Tiên Khí là nền tàng của giới ta, sáng tạo ra giới ta. Giới ta ngoại trừ tiên thể tiên vật ẩn chứa Tiên Khí là có thể sử dụng, hết thảy những thứ thuộc về thế giới khác, trên từ pháp tắc Thiên Đạo, dưới tới gốc cây ngọn cỏ đều bị giới ta bài trừ, chìm trong trạng thái hư ảo.”

Pháp tắc Thiên Đạo này dường như là do thiên địa này rót vào, dung nhập vào thân thể Dư Tắc Thành, tức thì hắn hiểu ra vì sao như vậy.

Đây là Tiên Giới ư?

Đây là Tiên Giới trong truyền thuyết, người người đều hướng tới sao?

Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác như ước mơ của mình vừa tan thành mây khói. Thân thể của mình tàn khuyết như vậy, chẳng lẽ mình phải vĩnh viễn nằm dưới nền đất ẩm ướt lạnh lẽo này sao?

Nơi này tồi tàn lạnh lẽo ẩm ướt như vậy, nếu khô mát một chút, vậy thì hay quá…

Ý niệm này vừa này sinh trong đầu, thình lình chỗ Dư Tắc Thành đang nằm bắt đầu biến hóa, trở nên khô ráo ấm áp.

Dư Tắc Thành sửng sốt, thầm nghĩ nếu mảnh đất này biến thành đá cứng thì hay quá…

Lập tức mặt đất dưới thân Dư Tắc Thành bắt đầu biến hóa, trở thành một khối đá, hiện tại hắn đang nằm trên đó.

Biến hóa này thuận theo tự nhiên, không có bất cứ hiệu quả pháp thuật gì, đạo pháp tự nhiên, tự động sinh thành.

Nếu là giường đá thì hay hơn…

Lập tức khối đá kia biến hóa, dần dần biến thành giường đá, chính là giường đá của Dư Tắc Thành vẫn nằm trong Hiên Viên động phủ.

Xem ra nơi này quả thật là Tiên Giới, mặt đất dưới chân có thể biến thành bất cứ thứ gì theo ý niệm này sinh trong đầu mình.

“Pháp tắc Thiên Đạo thứ sáu của Tiên Giới, Tiên Khí Đoái Hoán. Vạn vật vạn linh trên Tiên Giới đều nhờ vào Tiên Khí mà tồn tại, Tiên Khí có thể trao đổi lẫn nhau. Ngươi phát ra Tiên Khí. kẻ nhận Tiên Khí của ngươi sẽ phục vụ cho ngươi. Ngươi mất đi Tiên Khí. nhận được phục vụ. quyền lợi nghĩa vụ cân bằng. Chỉ cần động niệm, hình thể sẽ thành.”

Dư Tắc Thành lập tức không dám nghĩ nữa. Thì ra biến hóa như vậy không phải là không công, mà cần phải tiêu hao Tiên Khí của mình. Nếu Tiên Khí của mình dùng cạn. chăng phải lúc ấy mình không thể tồn tại trên thế giới này nữa hay sao, không phải là chết hay sao?

Lập tức Dư Tắc Thành chấm dứt tường tượng, nằm trên giường đá ấm áp, nhìn mặt trời trên cao.

Lúc này hắn cảm giác được thân thể của mình dường như giảm đi một phần mười trọng lượng so với trước kia. Có lẽ là vì biến hóa nãy giờ đã tiêu hao một phần mười Tiên Khí của hắn.

Bất quá dường như thân thể của hắn đang chậm rãi khôi phục Tiên Khí trở lại. Nguồn gốc của Tiên Khí trên thế giới này cũng giống như vừa bắt đầu tu tiên Luyện Khí kỳ, hấp thu thiên địa nguyên khí. thân thể mình cũng bắt đầu tự động hấp thu Tiên Khí ở đây.

Nếu thân thể của mình khôi phục lại thì hay quá…

Ý niệm này vừa này sinh, lại một loại pháp tắc Thiên Đạo thông qua thiên địa bên ngoài rót vào đầu hắn.

“Pháp tắc Thiên Đạo thứ mười hai của Tiên Giới, Thiên Địa Hào Sinh. Tiên Khí Hóa Hình. Phàm là sinh linh tiến vào giới ta, ắt mất đi hết thảy thân thể của ngoại giới, chỉ còn tiên thể.

Trời cao có đức hiếu sinh, phàm là sinh linh tiến vào giới ta, ắt có một cơ hội Tiên Khí hóa hình, thành người hay thành thú chỉ nằm trong một niệm của ngươi, phải hết sức cẩn thận.”

Tới lúc này, Dư Tắc Thành đã hiểu ra được rất nhiều chuyện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.