Tiên Ngạo – Chương 1013: Vô Gian Thái Điệp – Chấn Đạo Thiên Oa – Botruyen

Tiên Ngạo - Chương 1013: Vô Gian Thái Điệp - Chấn Đạo Thiên Oa

Tiên Nhân kia hoàn toàn không thèm nhìn tới Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành cũng không tỏ ra tức giận, chỉ tiếp tục nói:

– Đạo hữu, vừa rồi ngươi vượt giới làm cho xảy ra nhật thực, hại ta Hóa Đạo thiên địa, bị giam hai trăm năm. Xin hỏi ngươi có gì giãi thích hay không?

Lúc này thiếu niên kia mới nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, dường như nhìn ra được chuyện gì, khẽ nhướng mày nói:

– Thiên Đạo Thời Gian ư, cũng có được hai phần thực học…

Sau khi nói xong tiếp tục tìm kiếm, không để ý tới Dư Tắc Thành nữa.

Dư Tắc Thành bước ra một bước tới trước mặt y, ngăn cản đường đi:

– Này đạo hữu, ta đang nói chuyện với ngươi đó, có thể tỏ ra lễ phép một chút được không, chẳng lẽ trưởng bối trong nhà ngươi không dạy dỗ ngươi sao?

Thiếu niên kia nghe vậy không khỏi sửng sốt:

– Một Nhân tộc nho nhỏ chẳng khác gì con sâu cái kiến, đại sự của ta quan trọng hơn. Thấy ngươi tu luyện tới mức này không dễ, ta cũng không thèm chấp nhất.

Dứt lời lại nhìn vào la bàn. tiếp tục tìm kiếm.

Dư Tắc Thành lại nói:

– Đạo hữu, ngươi hại ta không ít. phải chăng nên bồi thường cho ta chút gì đó. Ta thấy la bàn của ngươi không tồi, hay là tặng cho ta xem như bồi thường đi.

Thiếu niên nghe vậy không khỏi bật cười:

– Ngươi điên rồi sao, có lẽ ngươi là cường đạo theo lời nhân gian chứ gì? Muốn cướp Tầm Tiên Bàn của ta ư?

Dư Tắc Thành làm ra bộ dạng tham lam. nhìn chằm chằm vào la bàn trên tay thiếu niên kia. Vật ấy dường như đang chỉ hướng Hiên Viên kiếm phái, tên này lại là Tiên Nhân hạ giới… nguyên khí va chạm… chẳng lẽ là mấy ngày trước mình dẫn bọn Thanh Thành vào Khốn Tiên Lao, dẫn phát nguyên khí va chạm… Dư Tắc Thành có cảm giác như y đang tìm những kẻ đang bị vây khốn trong Khốn Tiên Lao ở Hiên Viên kiếm phái.

Cho nên hắn mới làm ra vẻ tham lam. nhìn la bàn của đối phương chằm chằm, dường như muốn cướp lấy nó.

Thiếu niên lắc lắc đầu:

– Thật không hiểu, vì sao tố tiên lại bại dưới tay đám sâu kiến các ngươi…

Vừa nghe như vậy, đột nhiên Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ, hắn nhìn thiếu niên chăm chú. cất giọng lạnh như băng:

– Tiên tộc ư?

Lập tức toát ra chiến ý bừng bừng.

Thiếu niên không nói nửa lời, thình lình giơ tay điểm ra. Một con bướm bay ra nhắm Dư Tắc Thành.

Bướm này xinh đẹp vô cùng, phiêu hốt mà diễm lệ, nhẹ nhàng bay theo gió, phi hành trên không hết sức ung dung.

Nhưng trong mất Dư Tắc Thành chính là công kích vô cùng đáng sợ. Bướm này trông như sinh vật. nhưng lại không phải là sinh vật, mà do một thế giới Tiêu Thiên hóa thành.

Thế giới Tiểu Thiên này vô cùng yếu ớt, tùy sinh tùy diệt, giống như ào mộng. Nhưng nếu bị bướm này đánh trúng, ngay tức khắc sẽ bị kéo vào thế giới Tiểu Thiên. Thế giới Tiểu Thiên sẽ nhanh chóng sụp đố, tu sĩ trong đó lập tức tử vong.

Đòn này rõ ràng là lấy lực lượng một thế giới diệt vong mà hủy diệt, hùng mạnh vô cùng. Hơn nữa bướm này còn có một đặc điểm, tuy rằng nó phi hành nhìn qua chậm chạp, nhưng không thể nào tránh né. Trong đó ẩn chứa lực Thần Uy kỳ dị, giống như Sơn Thủy Tổng Hữu Tương Phùng Thì của Thanh Sơn Tiếu Đạo năm xưa.

Nếu không thể tránh, vậy phải phá.

Thình lình Dư Tắc Thành xuất kiếm. Hằng cổ Nhật Nguyệt, một nhật một nguyệt hiện ra, khống chế phi kiếm thập giai hết sức hoàn mỹ, đây là thành quà tu luyện hai trăm năm qua của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành lợi dụng một nhật một nguyệt hóa thành cầu Vĩnh Hằng, dẫn bướm kia vào trong đó, dùng phi kiếm thập giai nuốt chửng bướm kia. Thời gian vô cùng vô tận, muốn tìm được ta. vậy cứ chậm rãi phi hành.

Bướm kia bị phi kiếm nuốt chửng, bị lạc trong dòng sông thời gian kia, dần dần tiêu tan. Xem ra không gian này là do tiên thuật của đối phương biến thành, không phải là thế giới Tiểu Thiên thật sự.

Thiếu niên thấy Dư Tắc Thành chỉ xuất ra một kiếm đã tiêu diệt bướm của mình, bèn cau mày nói:

– Không tồi, cũng có được chút bàn lãnh.

Thình lình bên cạnh y xuất hiện một con ếch rất lớn, to chừng ba thước, có màu xanh biếc, xuất hiện dưới chân thiếu niên.

Đột ngột ếch kia phình bụng lên rất lớn, thân hình trở nên to gấp đôi, sau đó kêu ộp một tiếng.

Tiếng kêu này vừa phát ra, Dư Tắc Thành chỉ cảm thấy thiên địa chấn động, không ngờ kết nối giữa mình và Thiên Đạo Thời Gian đã bị chấn đứt. Không ngờ ếch này có thể tách rời kết nối giữa Phản Hư Chân Nhất và pháp tắc Thiên Đạo, tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn ngùi, nhưng ngay tức khắc đánh cho Phản Hư Chân Nhất phải hiện nguyên hình.

Quả nhiên không thể coi thường Tiên tộc, bí pháp này thật sự hết sức thần kỳ. Bất quá y đã gặp được mình. Thiên Đạo của mình là Thiên Đạo Tự Nhiên, muốn chặt đứt tự nhiên chỉ là mơ mộng.

Lúc này Dư Tắc Thành mất đi liên hệ với Thiên Đạo Thời Gian, nhưng hết thảy trong phạm vi ngàn dặm. sơn, thủy, phong, quang, cây cối hoa cỏ, phong sương vũ lộ, mặt đất dưới chân… nháy mắt trở nên như sống lại. Chúng hóa thành kiếm sắc, muốn bằm thây thiếu niên kia thành muôn mảnh.

Lần đầu tiên thiếu niên lộ ra dáng vẻ cẩn thận, dốc hết toàn lực tập trung chú ý Dư Tắc Thành.

Vạn vật là kiếm, quét cả thiên địa. Cả thế giới hóa thành một phần tử của Dư Tắc Thành, tất cả sức mạnh của thiên địa kết hợp thành một thể, quét về phía đối phương.

Trong khoảnh khắc này, thiên địa đã trở thành của Dư Tắc Thành, hết thảy vạn vật trên thế giới này đều hóa thành kiếm quang của Dư Tắc Thành. Kiếm quang vô tận của hắn vô ảnh vô hình, hóa sinh trong tự nhiên, đạo pháp tự nhiên, xuất ra nhanh như điện chớp.

Phạm vi ba trăm dặm toàn là kiếm quang của Dư Tắc Thành tung hoành, nháy mắt bao trùm thiên địa, mượn uy lực của thiên địa. Từng đạo kiếm khí vô hình trong suốt có mặt khắp nơi, không đâu là không tới.

Thiếu niên áo trắng lập tức bị kiếm quang vô hình bao phủ. Kiếm khí không màu vô cùng lợi hại, không nhìn thấy người, cũng không nhìn thấy kiếm khí. Chỉ có thể cảm ứng kiếm khí liên miên bất tuyệt, thuần thục lão luyện giống như tự nhiên, có mặt khắp nơi, vô cùng vô tận.

Đây là Thiên Đạo Tự Nhiên của Dư Tắc Thành, hóa đạo thành kiếm. Trong một kiếm này ẩn chứa một đòn hủy diệt, bao gồm một trăm hai mươi tám kiếm.

Kiếm này Dư Tắc Thành đã tụ tập sức mạnh của thiên địa, ngầm mang theo năm loại Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Yên Diệt, Kiếm Ý Liệt vẫn, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Hậu Uyên, ẩn chứa sát cơ vô tận.

Dù là bản thân Dư Tắc Thành cũng không thể ngăn cản, hơn nữa một kiếm hủy diệt này hoàn toàn không dấu vết, không có gì báo trước. Kiếm này lấy ý của đạo pháp tự nhiên, phối hợp với công kích phố thông của hắn. kín kẽ như áo trời, đánh chết đối phương vào lúc y yếu đuối nhất.

Kiếm này là kiếm tuyệt mệnh trong trạng thái đỉnh phong hiện tại của Dư Tắc Thành, hơn nữa nó chỉ là mờ đầu, là kiếm dẫn dụ.

Nếu đối thủ của Dư Tắc Thành là Lục Đại Ma Tôn, hay Tô Tam Thái Thần Quân, bị một kiếm này, đối mặt với kiếm pháp đã đạt tới kỹ xào đỉnh phong trên thế giới này, đạo pháp tự nhiên như vậy, bọn họ chỉ có một phương pháp duy nhất phá giải. Chính là bạo phát pháp tắc Thiên Đạo của mình, dốc ra lực lượng mạnh nhất của bản thân, dùng bạo phá bạo, chấn vỡ tất cả kiếm ý của Dư Tắc Thành.

Đó chính là điều mà Dư Tắc Thành mong đợi, cũng là sát chiêu chân chính của kiếm pháp này. Hắn chỉ đợi đối phương phản kích cuồng bạo, như vậy hắn có thể mượn phản kích này, xuất ra mặt trái tàn bạo của Thiên Đạo Tự Nhiên, chính là thiên tai, hình thành một đòn thiên tai.

Chỉ cần đối phương phá tan kiếm ý của mình, bạo phát lực lượng hùng mạnh, hình thành phản chấn mãnh liệt, phá hoại Thiên Đạo Tự Nhiên của mình, mình có thể nhanh chóng dung nhập lực Tự Nhiên tro Na phạm vi trăm dặm hóa thiên địa thành một kiếm. Cho dù là Tiên Nhân aặp phải một kiếm này cũng phải chết tốt.

Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, nhưng lại không thể phát ra một kiếm này. Bởi vì đối phương hoàn toàn không chống cự, y chỉ dùng thân thể của mình chịu đựng biển kiếm công kích.

Một trăm hai mươi tám kiếm đều đánh trúng đối phương. Dưới kiếm quang mạnh mẽ này, thân thể đối phương tan tác, sau đó ngưng kết trở lại, tiếp tục tan tác, lại ngưng kết, sinh sinh diệt diệt không ngừng.

Trạng thái sinh sôi không ngừng như vậy, so ra còn mau lẹ, hùng mạnh hơn cả Chuyển Sinh Minh Vương Quyết của mình, quả thật chính là bất tử bất diệt.

Lúc này kiếm quang của Dư Tắc Thành đã hết tầm, hắn bèn thu hồi. Có tiếp tục công kích đối phương cũng bằng vô dụng.

Sau khi Dư Tắc Thành thu hồi kiếm quang, lúc này mới phát hiện ra thân thể đối phương không còn đầu đội cao quan, thân khoác bảo trắng như trước, mà đã hóa thành một con nhộng, thân thể trắng như tuyết, hết sức mềm mại.

Còn nhộng nhìn qua mềm mại vô cùng này không ngừng tan tác rồi lại sinh ra giữa kiếm quang của Dư Tắc Thành, cứ luân chuyển như vậy không ngừng, bất tử bất diệt.

Dư Tắc Thành thu hồi kiếm quang, lên tiếng nói:

– Bất Tử Tinh Tàm?

Thân thể Tiên Nhân kia hóa hình, từ thân nhộngbiến trở lại, đáp:

– Đây là Bất Diệt Tâm Tàm, là thể tiến hóa chung cực của Bất Tử Tinh Tàm.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

– Đây là bí pháp vô thượng của Tiên Giới ư? Tiên Giới quả nhiên hết sức thần kỳ.

Thiếu niên áo trắng lắc đầu:

– Không thể xung là bí pháp vô thượng, chỉ là pháp thuật nho nhỏ giống như Kim Thiền Thoát Xác, đại đa số Tiên Nhân trên Tiên Giới đều biết.

– Chỗ đáng khen duy nhất chính là Bất Diệt Tâm Tàm này rất khó nuôi dưỡng, là một trong một trăm lẻ tám loại tiên trùng khó nuôi dưỡng nhất trong cổ Tiên nhất mạch của chúng ta.

Dư Tắc Thành hỏi:

– Cổ Tiên nhất mạch, một trăm lẻ tám loại tiên trùng, những thứ này là gì vậy?

Thiếu niên áo trắng đáp:

– Tiên Giới không giống như thế gian các ngươi, phân chia theo môn phái. Bất quá cũng có hệ thống tiên thuật bất đồng, trừ ra loại kiếm tiên chỉ biết giết chóc như ngươi, còn có đan tiên, luyện tiên, pháp tiên, bảo tiên, cổ Tiên… tổng cộng mười tám hệ chính, bốn mươi chín hệ phụ.

– Xem ra ngươi đã bắt đầu tế luyện tiên thể, hơn nữa còn có được tiên thuật, hẳn không phải là nhân vật tầm thường ở nhân gian…

Dư Tắc Thành đáp:

– Ta là cao thủ siêu cấp ở nhân gian Vương Thư Nguyên, một kiếm vừa rồi của ta, không ngờ đường dường Tiên Nhân như ngươi chỉ biết làm rùa đen rút đầu, thật sự khiến cho ta khó lòng tin được. ôi… chẳng lẽ Tiên Nhân là vậy sao?

Lời nói của hắn lộ vẻ khinh miệt hết sức rõ ràng. Thật xin lỗi, Vương Thư Nguyên, kẻ thù truyền kiếp của ta, cho ta mượn đỡ tên ngươi dùng một chút…

Thiếu niên áo trắng cười nói: Nguồn truyện: Truyện FULL

– Ngươi hẳn không phải là hạng vô danh, thế nhưng lại vô cùng bi ổi, dám nói ra một cái tên giả để gạt ta, chẳng lẽ hư danh quan trọng tới như vậy sao?

– Ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể không nói trước mặt Tiên Nhân, nhưng không thể nói dối. Ta hoàn toàn có thể cảm ứng được ngươi đang nói dối, Vương Thư Nguyên… ha ha ha.

Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành cười xòa, tuy rằng bị đối phương vạch trần, nhưng không thèm quan tâm. Đối phương là địch nhân, là cường địch phải giết chết, tính mạng có thể bất cần, lời nói dối nho nhỏ kia chẳng đáng gì.

Tiên Nhân kia quan sát Dư Tắc Thành, thấy sau khi hắn bị vạch trần mà sắc mặt không đổi, sát cơ trong lòng càng tăng, lại nói:

– Không thể ngờ rằng hậu duệ Tiên Tần lại rơi vào kết cục như vậy, đoạn tuyệt truyền thừa, không hiểu biết gì cả.

– Nói ta là rùa đen rút đầu ư? Mỗi Tiên Nhân đều biết một đòn phản kích mang theo thiên tai Thiên Đạo Tự Nhiên của Tiên Tần, xem ra truyền thừa Tiên Tần của ngươi rõ ràng là tàn khuyết không trọn vẹn.

Những lời này cũng giúp cho Dư Tắc Thành nhìn ra được một chuyện. Đối phương là Tiên tộc, nhưng lại tự xung là Tiên Nhân, nói cách khác ở Tiên Giới, đã không còn phân biệt rõ ràng giữa Tiên tộc với Tiên Nhân, có thể xung hô thoải mái.

Hơn nữa trong lời đối phương còn cho thấy, xem ra Thiên Đạo Tự Nhiên hẳn là đại diện cho Tiên Tần đế quốc, mặt trái thiên tai của Thiên Đạo Tự Nhiên mà mình lãnh ngộ, ở thời Tiên Tần đã có nhiều người từng sử dụng qua, mỗi Tiên Nhân đều biết.

Dư Tắc Thành hỏi thử:

– Hậu duệ Tiên Tần ư, đúng rồi, xin hỏi một câu, rốt cục Tiên Tần đế quốc đi đâu cả?

Nếu mình nói dối, Tiên Nhân này nhất định sẽ nhìn ra, mà đối phương nhất định sẽ không nói dối, Dư Tắc Thành hy vọng sẽ tìm được đáp án mà mình muốn biết đã từ lâu.

Thiếu niên áo trắng đáp:

– Bọn chúng ư? Thủy Hoàng tìm được vị diện vũ trụ rộng lớn hơn. bèn trở lại thế giới Thương Khung mang hết hậu nhân của mình phi thăng lên không gian thứ nguyên cao hơn. Coi như bọn chúng tới vị diện vũ trụ khác, chúng đã chán vũ trụ này rồi.

– Đúng lý ra ngươi có được Thiên Đạo Tự Nhiên, ắt là hậu duệ của Hoàng tộc Tiên Tần. Xem ra lời đồn năm xưa là thật, bọn chúng chỉ có thế mang đi một số ít thành viên, rõ ràng ngươi là loại con cháu rác rười năm xưa bị tổ tiên Tiên Tần vứt bỏ.

Thì ra Tiên Tần đế quốc sụp đổ là vì nguyên nhân này. Thủy Hoàng trở lại, chỉ có thể mang theo một ít hậu duệ, cho nên đế đô Côn Lôn biến mất, vô số Di tích Tiên Tần lưu lại nhân gian. Tiên Tần đế quốc sụp đổ chỉ trong một đêm.

Dư Tắc Thành không tự chủ được gật gật đầu, nói:

– Thì ra là thế, thật sự là mờ mang kiến thức.

Thiếu niên áo trắng nhìn thấy dáng vẻ Dư Tắc Thành như vậy, chợt mỉm cười. Những lời của y cũng là thử Dư Tắc Thành, xem ra đối phương thật sự không biết nguyên nhân Tiên Tần đế quốc biến mất.

Đối phương chỉ có một mình, không có hậu duệ Tiên Tần khác ủng hộ, phải đánh chết hắn. Tránh cho tương lai hắn phi thăng Tiên giới, nuôi hổ gây họa.

Hai người nhìn nhau, mỉm cười với nhau, nhưng trong lòng ai nấy dày đặc sát cơ.

Thiếu niên áo trắng lại nói:

– Ta thấy tiên thể mà ngươi tế luyện cũng là bình thường, bất quá tiên nhãn trên trán ngươi dường như hơi đặc biệt, không biết là loại tiên nhãn gì vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

– Tiên nhãn nho nhỏ, không đáng để nhắc tới, là do Tiên Nhân ban tặng.

Thiếu niên áo trắng nói tiếp:

– Xem ra ngươi có điều không biết, thái độ của ngươi lúc nhìn thấy Tầm Tiên Bàn của ta đã lập tức muốn giết người đoạt bảo, có lẽ ngươi rất thèm muốn Tầm Tiên Bàn này.

– Bất quá tiên bảo của chúng ta khác với vật ở nhân gian, tiên bảo của chúng ta là do Tiên Khí biến thành, tất cả tiên bảo tiên cổ của ta đều ẩn chứa Tiên Khí của ta. chỉ cần tâm thần ta bị diệt, tất cả sẽ tiêu vong theo. Ta cũng không muốn nối giáo cho giặc, cho nên khi luyện chế tiên bảo, đã cho thêm vào trong đó một đạo tiên pháp.

– Bất quá cũng có ngoại lệ, ta thấy hài lòng tiên nhãn của ngươi, ngươi thích Tầm Tiên Bàn của ta. vậy hai ta có thể ước hẹn trước khi đại chiến. Hai ta tử chiến một trận một chọi một. nếu như ngươi chết, để lại tiên nhãn cho ta, nếu ta chết, sẽ để Tầm Tiên Bàn lại cho ngươi.

– Ngươi thấy như vậy có được chăng?

Dư Tắc Thành trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói:

– Lời ngươi nói lấy gì làm bằng?

Thiếu niên áo trắng cười nói:

– Ngươi tin thì tin, không tin thì thôi vậy. Đây là Thiên Đạo do người sáng lập Tiên Giới năm xưa lưu lại, phàm là Tiên Khí đều ẩn chứa loại Thiên Đạo này, tiên nhãn của ngươi, tiên bảo của ta đều bị loại Thiên Đạo này hạn chế. Chỉ cần hai ta thoáng động ý niệm, dù là chúng ta chết đi, tiên bảo tiên nhãn cũng sẽ tự động bảo tồn.

Dư Tắc Thành nói:

– Tiên nhãn của ta bao gồm Vạn Lôi tiên nhãn. Khống Tử tiên nhãn, Chưởng Sinh tiên nhãn. Sinh Ly tiên nhãn. Tạo Hóa tiên nhãn, một Tầm Tiên Bàn nho nhỏ của ngươi còn chưa đủ mang ra cược với một tiên nhãn của ta.

– Ta muốn ếch, bướm vừa rồi của ngươi, còn có Bất Diệt Tâm Tàm này nữa.

Thiếu niên áo trắng nói:

– Tiên Nhân đều nói phàm nhân tham lam vô kể, hôm nay mới biết quả nhiên là như vậy.

Dư Tắc Thành cười vang:

– Sợ rồi sao, vậy đừng đánh cược. Ta là phàm nhân, ngươi là Tiên Nhân. ôi… thì ra câu sống càng lâu lá gan càng nhỏ, cũng có thể dùng với cả Tiên Nhân lẫn phàm nhân…

Thiếu niên áo trắng nói:

– Ngươi không cần khích tướng ta, được, ta sẽ đánh cược với ngươi, nếu ta chết đi, Vô Gian Thái Điệp, Chấn Đạo Thiên Oa, Bất Diệt Tâm Tàm và Tầm Tiên Bàn này cho ngươi hết.

– Ba vật này đều thuộc một trăm lẻ tám tiên cổ, còn quý giá hơn tiên nhãn của ngươi. Tuy rằng tiên nhãn của ngươi có chút đặc thù. bất quá chỉ là tiên nhãn chỉ có Tượng Tiên hệ, là Tiên hệ phụ trợ có được, không thể đánh đồng với một trăm lẻ tám tiên cổ của ta.

– Vùng thiên địa này cảnh sắc xinh đẹp như vậy. nếu bị trận chiến giữa hai ta hủy diệt, quả thật đáng tiếc vô cùng. Tiểu tử, nếu ngươi có san hãy theo ta, chúng ta tới một không gian thứ nguyên khác đại chiến.

Trong khoảnh khắc này, thân thể thiếu niên áo trắng thình lình biến hóa. Hai chân y chợt biến thành hai chân châu chấu, nhảy mạnh một cái, nháy mắt biến mất. Nhưng ở chỗ y biến mất. vẫn còn lưu lại một dấu ấn Thời Không.

Dấu ấn Thời Không này hết sức kỳ dị, giống như hào quang nhiều màu sặc sở, dẫn đường tới một không gian thứ nguyên khác.

Dấu ấn này là đối phương cố ý lưu lại, chỉ dẫn phương hướng cho Dư Tắc Thành.

Thật ra không gian thứ nguyên này là một thế giới Vực Ngoại phụ thuộc thế giới Thương Khung, giống như Tam Thiên giới vậy. Vừa rồi thiếu niên áo trắng này hóa hai chân thành chân châu chấu nhảy mạnh một cái, đã xuyên tới không gian ấy.

Bước nhảy này của y thật ra cũng tương đồng với pháp thuật Trùng Động mà trước kia

bọn Dương sắc sử dụng phi hành đi Vực Ngoại, đều là hóa sinh trùng động kỳ dị, nháy mắt xuyên qua.

Nhưng về phương diện vận dụng pháp lực, định vị Thời Không, sử dụng nhanh nhẹn lại chênh lệch một trời một vực. Đây hẳn là sự khác nhau giữa pháp thuật nhân gian và tiên thuật trên Tiên Giới.

Dư Tắc Thành giơ tay chạm vào dấu ấn Thời Không sặc sở nhiều màu này, vô tình khởi động Thấu Không Đại Thần Niệm thuật. Lúc này hắn có thể mơ hồ cảm ứng được, bên kia dấu ấn Thời Không là một thiên thạch khổng lồ hoang vắng. Loại thiên thạch này hắn đã từng gặp qua vô số khi đại chiến với Tứ sư huynh ở pháo đài Thiên Lại, không có vấn đề gì.

Đột nhiên Dư Tắc Thành hiểu được mục đích mà thiếu niên chịu đánh cược với mình. Là vì muốn dẫn dụ mình tới đó đại chiến một trận, giống như mồi nhử.

Đi hay không?

Đi! Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã hạ quyết tâm. Tên Tiên tộc này tay cầm Tầm Tiên Bàn. y đang tìm kiếm gì vậy? Phải chăng đang tìm ba vị Tiên Đế và tộc trường Tiên tộc đang bị phong ấn trong Khốn Tiên Lao?

Phải giết chết y, giết y là có thể được Vô Gian Thái Điệp, Chấn Đạo Thiên Oa, Bất Diệt Tâm Tàm, có thể nhờ đó tìm hiểu xem tiên thuật này hùng mạnh ở chỗ nào. Giết y là có thể hấp thu Tiên Khí của y, làm lại tiên thể cho mình.

Thật ra đây toàn là những lý do Dư Tắc Thành đưa ra để thu hút chính mình. Suy nghĩ chân chính sâu trong lòng hắn. chính là muốn đánh một trận.

Kể từ sau trận chiến một mình tiêu diệt quần hùng thiên hạ. được xung thiên hạ đệ nhất nhân năm xưa. Dư Tắc Thành hiếm có cơ hội xuất kiếm, có cảm giác như thiên hạ vô địch, không còn ai là đối thủ.

Hắn là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, là một kiếm tu. tinh thần Kiếm Phong tử đã thấm sâu vào người hắn. Đối phương là Tiên tộc, thoạt nhìn cũng là một Tiên Nhân hùng mạnh, có thể đánh với y một trận là chuyện cầu còn không được, dù chết cũng không hối tiếc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.