Nhưng Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, cạm bẫy này nhìn qua vô cùng hấp dẫn. nhưng trong đó cũng hết sức âm hiểm ác độc. Nếu mình chọn tiên thể này, vì nó là do Đại Hồng tế luyện năm xưa. lúc ấy sẽ là Đại Hồng khống chế tiên thể này, chứ không phải là Dư Tắc Thành ta.
Ta chính là ta, tiên thể kia dù rằng tốt thật, nhưng mình vẫn không xem ra gì, nó mạnh thì mặc nó. Một ngày kia, mình sẽ có được tiên thể hoàn mỹ hơn nữa. khi đó mình sẽ thu hồi lại những gì thuộc về mình.
Trong mất Dư Tắc Thành, tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này đã thuộc về mình, có dán nhãn ghi ba chữ “Dư Tắc Thành” lên đó.
Lúc này dường như thiên kinh văn kia cảm ứng được chuyện đáng sợ này, hào quang co rút ảm đạm, dường như muốn lẩn trốn vậy.
Dư Tắc Thành bật cười to ba tiếng, rời khỏi nơi này. Muội muội dù biết, vẫn còn có thể tự nhiên rời khỏi, vì sao mình không làm được?
Hắn đi thẳng tới Hoa Đô.
Dư Tắc Thành vượt châu vượt biển, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái chưa từng có. Bóng ma tiền kiếp đã tiêu tan, khiến cho đạo tâm của mình càng thêm kiên định, mục đích phương hướng đời mình càng thêm rõ ràng.
Không lâu sau, Dư Tắc Thành đã tới Lư châu, Hoa Đô. Lần này Dư Tắc Thành không ẩn giấu khí tức của mình, từ rất xa đã toát ra uy áp.
Lập tức Tô Uyển Ngôn và Hoa Vô Hà đều cảm ứng được khí tức của Dư Tắc Thành, biết hắn sắp tới đây, hai người không khỏi mừng rỡ.
Năm xưa Lạc Tĩnh Sơ hóa hoa mà đi, hiện tại đã một trăm lẻ tám năm trôi qua, chỉ còn hơn tháng nữa là tới lúc nàng hồi phục. Lúc này Dư Tắc Thành tới đây. trong lòng hai người đều cảm thấy an ủi vô cùng.
Trăm loài hoa không thuộc thế giới Thương Khung đã được gieo trồng, sinh sôi này nỡ trong trăm năm qua. Chuyện thức tỉnh Lạc Tĩnh Sơ hãn là không thành vấn đề, chỉ cần đợi hơn tháng sau là được.
Dư Tắc Thành tiến vào vườn hoa Tô gia, Tô Uyển Ngôn đứng ở cửa chờ đợi hắn. Hai người nhìn nhau cười, cùng tiến vào trong.
Chỉ trong thoáng chốc, Hoa Vô Hà cũng đã tới. Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, còn có một người quen khác tới, chính là Phương Thốn Thần Quân của Đăng Tiên đạo mà hắn đã quen biết ở pháo đài Thiên Lại. Xem ra những lời lão nói khi xưa hoàn toàn là sự thật.
Ba người ngồi một lúc, Tô Uyển Ngôn bèn bày ra một bàn tiệc chiêu đãi ba người.
Biển hoa bên cạnh nỡ rộ khoe sắc, hương thơm lan tỏa. Trong vườn hoa, trên già sơn núi đá. dưới suối dưới hồ phủ đầy hoa nỡ, nhìn qua rực rỡ tốt tươi, có tới hàng trăm hàng ngàn loại.
Mùi thơm tỏa ngát khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sàng khoái, thấm sâu vào tận lòng người.
Gió mát nhẹ thổi, tuy rằng hiện tại trời đã cuối Thu, nhưng không hề rét lạnh.
Bên trong biển hoa gió đùa hoa nỡ, tiên tửu thơm ngon, hảo hữu vài người, quả thật ung dung tự tại khó tả bằng lời.
Dư Tắc Thành ở lại nơi này, chờ đợi tới ngày Lạc Tĩnh Sơ thức tỉnh. Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, rốt cục cũng tới ngày ấy.
Hôm ấy, Dư Tắc Thành dậy rất sớm, nôn nóng đứng trong vườn hoa chờ đợi tới giờ.
Hoa Vô Hà. Phương Thốn Thần Quân tới nơi, nhìn thấy bộ dáng của Dư Tắc Thành, cười chế giễu:
– Thiên hạ đệ nhất nhân cũng có lúc nôn nóng vậy sao?
Dư Tắc Thành nói:
– Quan tâm tất loạn, lần này sẽ không xuất hiện vấn đề gì chứ?
Hoa Vô Hà nói:
– Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề gì, ta đã tính toán hết thảy mọi nhân tố, chắc chắn không có chuyện gì, hôm nay nhất định tiểu Sơ sẽ sống lại.
Dư Tắc Thành gật đầu:
– Tốt. tốt lấm. vậy thì hay quá.
Hoa Vô Hà nói:
– Được rồi, giờ lành đã đến, các ngươi thay ta hộ pháp, ta phải bắt đầu.
Dứt lời lấy ra một kim ấn ngọc tỷ, hết sức trang nghiêm.
Kim ấn ngọc tỷ này chính là Vạn Hoa Ẩn trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn, có thể cai quản hết thảy cây cối hoa cỏ trong thiên địa.
Vào thời hưng thịnh của Tiên Tần đế quốc, đã chế ra tổng cộng chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn. những pháp ấn này ẩn chứa Thiên Đạo vô cùng. Sau khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ, vì tranh đoạt những pháp ấn này đã làm dấy lên vô số trường gió tanh mưa máu.
Năm xưa Tiên Tần Linh Dần của Dư Tắc Thành dùng tiến vào Di tích Tiên Tần, chính là một trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn. Băng Tuyết Thần Cung có được Băng Tuyết Ấn. từ đó mới ngộ ra Huyền Băng Ngọc Sương, Băng Tuyết Ngũ Biến. Đồng thời Băng Tuyết Ẩn kia vỡ nát, biến thành bốn pháp ấn Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Vạn Hoa Ấn này có thể cai quản tất cả cây cối hoa cỏ trong thiên địa, thủy chung vẫn được Hoa Thần nhất mạch lưu truyền, do chỉ của Hoa Vô Hà và chỉ của Lạc Tĩnh Sơ cùng nhau cai quản.
Bọn họ vốn là người làm vườn trong thời Tiên Tần, thật ra Vạn Hoa Ấn này chính là ấn ký của người làm vườn Tiên Tần. Năm xưa Xuân Thu Thất Bá hoàn toàn không thèm để ý tới Vạn Hoa Ấn này.
Thời gian trôi qua, dần dần Hoa Thần nhất mạch thông qua Vạn Hoa Ấn này, thông qua trạng thái sinh rồi lại tử, tươi rồi lại héo của cây cối hoa cỏ, lãnh ngộ được pháp tắc Thiên Đạo hùng mạnh nhất là Thiên Đạo Không Gian và Thời Gian, không còn ai dám tới cướp đoạt pháp ấn của bọn họ nữa.
Mấy năm qua trên thế giới Thương Khung, vô số hoa cỏ gieo trồng đều được Hoa Vô Hà thu thập vào Vạn Hoa Ấn, để tích lũy lực lượng thức tỉnh Lạc Tĩnh Sơ.
Rốt cục giờ phút này đã tới, Hoa Vô Hà thân khoác pháp bảo trang nghiêm, bắt đầu thi pháp.
Đầu tiên y tế bái thiên địa, sau đó bắt đầu thầm đọc chú ngữ. xuất ra bí pháp vô thượng:
– Vạn hoa hữu linh, thừa thiên diễn uy. Tà bôn Xích Long, hữu khống Huyền Quy. Huệ âm Cửu Thiên, duy ngã Hoa Thần. Thiết thành tử động, sát lệnh Khám Ly. Mang giác sâm nghiêm. long dược xoa trì. Chân khí hợp úc, âm dương ứng cơ. Mão ngưỡng khỏi chuyên, Nam Bắc Đông Tây. Chân vương Huyền Đế, vạn ức thần lôi. Ngọc thanh sở triệu, tấn lệnh cấp thôi. Bá thiên long phương, thiên hoành hoành thiên. Lạc Tĩnh Sơ, không chịu tinh lại, đợi tới khi nào?
Theo y chậm rãi thi pháp, vô số loài hoa bắt đầu rụng xuống, những đóa hoa này tụ tập lại một chỗ, dần dần hình thành một người.
Phương Thốn Thần Quân mờ túi trữ vật ra, lấy ra một đóa hoa mai cũng cho vào trong đó. Mầu thân Lạc Tĩnh Sơ hóa thành hàn mai, tuy rằng Lạc Tĩnh Sơ là Hoa Thần, nhưng không khống chế lực Hoa Mai, cho nên cần phải cho vào như vậy.
Đóa hoa mai này là do Phương Thốn Thần Quân cố ý tới cầu Tây Cực Lôi Âm tự.
Hàng trăm hàng ngàn đóa hoa tụ tập lại, hóa sinh Hoa Thần.
Dần dần hình dáng một người xuất hiện, thân thể Lạc Tĩnh Sơ biến hóa, dáng người băng thanh ngọc khiết xuất hiện trở lại trước mặt Dư Tắc Thành.
Nhưng đây chỉ là thân thể vô hồn, Hoa Vô Hà lại tiếp tục thi pháp.
– Xích giác thùy văn. Bắc Đế Côn Lôn. Đằng thiên đào địa, sát phạt yêu tinh.
– Lạc Tĩnh Sơ, không chịu tỉnh lại, đợi tới khi nào?
Dần dần một loại pháp tắc Thiên Đạo kỳ dị xuất hiện, Thiên Đạo Thời Gian dần dần xuất hiện trong vườn hoa này. Nháy mắt vô số hoa tươi hết nở rồi tàn bên trong Thiên Đạo Thời Gian.
Dần dần thần hồn Lạc Tĩnh Sơ trở lại, khôi phục bình thường. Thân thể nàng khẽ động, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua cảnh sắc quanh mình.
Nàng liếc qua nhìn thấy Dư Tắc Thành, lập tức mỉm cười với hắn. giống như có bách hoa đang nỡ rộ, cả thiên địa ngập tràn đủ màu sắc.
Nhưng trong giờ phút này, đột nhiên mặt trời trên cao xuất hiện biến hóa, không ngờ xuất hiện nhật thực, thái dương bị một bóng đen che lấp.
Nhật thực xuất hiện, thiên cẩu ăn mặt trời, khiến cho vạn pháp hỗn loạn, tất cả mọi người ở đây thày đều biến sắc.
Lập tức Thiên Đạo Thời Gian trở nên hết sức cuồng bạo, hùng mạnh hơn trước gấp trăm lần. hóa thành hào quang nhiều màu sặc sở, xuất hiện trong vườn hoa, bao vây cả Lạc Tĩnh Sơ vào trong đó, Hóa Đạo bên trong.
Lạc Tĩnh Sơ vừa khôi phục, hoàn toàn không có lực chống cự, nàng chỉ có thể nhanh chóng nhìn Dư Tắc Thành một lần cuối, dường như muốn khắc sâu hình ánh hắn vào lòng. Cuối cùng khẽ cười với hắn. sau đó nhanh chóng dung nhập vào trong Thiên Đạo Thời Gian, biến mất không thấy.
Hoa Vô Hà lớn tiếng quát:
– Không thể nào, có chuyện gì vậy, làm sao có khá năng xảy ra nhật thực vào lúc này? Ta đã tính rồi, không thể nào, không thể có nhật thực vào lúc này được! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoa Vô Hà gầm lên giận dữ, hết sức điên cuồng. Nhật thực xuất hiện đột ngột như vậy khiến cho Thiên Đạo Thời Gian trở nên cuồng bạo vô cùng, lập tức nuốt chửng Lạc Tĩnh Sơ.
Phương Thốn Thần Quân chợt nói:
– Thiên cẩu ăn mặt trời… Đây… đây dường như là dị tượng Tiên Nhân hạ giới, Tĩnh Sơ… Tĩnh Sơ xong rồi…
Dứt lời, lão ngồi phệt xuống, dáng vẻ chán nản suy sụp.
Sắc mặt Dư Tắc Thành lạnh như băng giá. nhìn thoáng qua thái dương bị che lấp trên trời, thình lình rút phi kiếm Sát Na Quang Hoa ra, đi về phía Lạc Tĩnh Sơ vừa biến mất.
Tô Uyển Ngôn kêu lên:
– Tắc Thành Đại ca, huynh đi đâu vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
– Năm xưa nàng vì ta mà có thể bỏ qua hết thảy, hóa hoa mà đi. Hiện tại đến lượt ta vì nàng nhảy vào Thiên Đạo Thời Gian, mang nàng trở lại.
Vừa nghe như vậy, ba người còn lại kinh ngạc sững sờ, Hoa Vô Hà nói:
– Không thể nào, ngươi điên rồi sao? Đó là Thiên Đạo, làm sao có thể mang người bị Hóa Đạo ra khỏi Thiên Đạo được? Không có khả năng!
Dư Tắc Thành cười nói:
– Lúc này thiên cẩu ăn mặt trời, không có gì là không có khả năng.
Phương Thốn Thần Quân cũng nói:
– Không nên đi, Tiên Nhân hạ giới, thiên cầu ăn mặt trời bất quá chỉ kéo dài vài lần hô hấp, ngươi có đi cũng không thể nào về được, không nên, chính là có đi không về!