Đại lễ chấm dứt. vô số tu sĩ rời khỏi. Theo chân bọn họ, vô số sự tích về đại lễ khai phủ của Hiên Viên kiếm phái truyền khắp thế giới Thương Khung nhanh như gió, thậm chí lan ra cả mười giới Vực Ngoại. Trăm năm sau vẫn có người nhắc tới chuyện này, kể cho bọn hậu bối nghe, khoe khoang một phen.
Đại lễ lần này cử hành hết sức bình an. không có xung đột chiến đấu, nhưng Hiên Viên kiếm phái cũng đã âm thầm lặng lẽ phô bày thực lực của mình ra không thể nghi ngờ.
Trước khi các tu sĩ đến nơi này, có lẽ còn bàn tán về giấc mộng trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn của Hiên Viên kiếm phái. Nhưng sau khi rời đi, không còn ai chê cười chuyện này nữa, mà trong vô tình đã nhận định Hiên Viên kiếm phái là thiên hạ đệ nhất thượng môn.
Đặc biệt là cừu gia của Hiên Viên kiếm phái, bọn chúng càng ra sức tuyên truyền chuyện này. Thế lực Hiên Viên kiếm phái dần dần trở nên hùng mạnh, rất nhiều kẻ không chịu nổi kích thích này, trái lại còn ra sức thổi phồng Hiên Viên kiếm phái.
Làm như vậy để tỏ ra không phải là mình kém cỏi bất tài, mà là kẻ thù quá mức hùng mạnh. Trước mặt kẻ thù hùng mạnh như vậy, chúng ta vẫn không lui lại, vẫn kiên trì cho tới bây giờ. Chỉ bằng vào điểm này, cũng đủ chứng minh rằng chúng ta không kém cỏi chút nào.
Người ta chính là như vậy, đôi khi lại làm những việc lạ đời.
Trên đường trở về, trên một phi xa, bảy vị chưởng môn bảy phái Đại La Kim Tiên tông, Thái Thượng Đạo Chân tông, Tâm Ma tông, Hỗn Nguyên Nhất Khí tông, Kim Nhật Thái Dương Thần cốc, Thiên Hành Kiện tông tụ tập lại.
Bọn họ đều là chưởng môn của các phái nằm trong hàng ngũ mười đại thượng môn. Khí thế Hiên Viên kiếm phái qua đại lễ vừa rồi bộc lộ mạnh mẽ, khiến cho bọn họ không thể cùng nhau tụ tập bàn bạc đối sách.
Sau khi rất nhiều tân khách rời đi, Dư Tắc Thành nhìn Hiên Viên động phủ. Chẳng trách sư phụ cùng các vị tiền bối không tiếc bất cứ giá nào, nhất định cũng phải khôi phục lại động phủ thiên địa này, quà là đáng giá.
Dư Tắc Thành dẫn theo đệ tử tế bái Tổ Sư Đường, mở ra rất nhiều phủ đường cho các đệ tử tiến hành tu luyện.
Tất cả đường phòng đều mở ra miễn phí. lấy điểm cống hiến cho môn phái làm cơ sở. Như vậy phát huy hết tính tích cực của các đệ tử. khiến cho cho bọn họ hoàn thành các nhiệm vụ môn phái, mới có thể hưởng được đủ các ích lọi trong Hiên Viên động phủ này.
Có Hiên Viên động phủ này giúp đỡ, nếu Hiên Viên kiếm phái còn không trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn, vậy quả thật rất đáng chê cười. Sau khi mờ được Hiên Viên động phủ này, Dư Tắc Thành định lại kế hoạch chiến lược làm thế nào đưa Hiên Viên kiếm phái trở thành thiên hạ đệ nhất thượng môn. Trong kế hoạch trước kia, Dư Tắc Thành định diệt vài thượng môn để lập uy thiên hạ, hiện tại xem ra không cần làm như vậy nữa. Lời Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương quả là rất đúng, rét lạnh càng khiến cho người ta ôm chặt lấy y phục hơn.
Nhìn cảnh đẹp trước mất, bảy tầng lầu các dưới chân lung linh hoa lệ, Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. nháy mắt rời khỏi Hiên Viên động phủ. Hắn trở lại đình viện của mình ở Thiên Đạo phong, ung dung tự tại ngồi dưới gốc Bồ Đề.
Tuy rằng Hiên Viên động phủ rất đẹp, nhưng vẫn không thoải mái bằng đình viện của mình.
Dư Tắc Thành bắt đầu giao lại rất nhiều quyền hạn trong Hiên Viên động phủ cho các đệ tử. Vô số đệ tử Hiên Viên tu luyện trong Hiên Viên động phủ, sau khi tu vi tinh tiến, bắt đầu du lịch thiên hạ lo chuyện bất bình.
Ba mươi năm sau, ở Lâm Phần cổ thành. Mạc Bắc, Khương châu, cổ thành này không lớn. chỉ có vài vạn người. Gần đây trong thành lòng người hoàng sợ, bởi vì lục tục đã có mười mấy đứa trẻ mất tích một cách bí ân.
Lúc đứa trẻ thứ ba mất tích, đại hào Lưu gia trong vùng bèn liên kết cùng ba gia tộc tu tiên trong thành cùng nhau xử lý việc này. Kết quả sau một đêm, tộc trường bốn gia tộc này đều trọng thương, ai về nhà nấy, đóng chặt đại môn, không quản tới chuyện này nữa.
Trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, có người nói yêu ma xuất thế, ăn thịt trẻ con khắp noi. Có người nói ác quỷ đi vòng quanh bất đồng nam đồng nữ. Những người có con nhỏ nhanh chóng chạy nạn đi xa. rời khỏi nơi này. Cũng có hạng người bất lương, nhân lúc cháy nhà mà hỏi của, trong thành lòng người hoàng sợ, hỗn loạn vô cùng.
Hôm ấy, trên quan đạo xuất hiện một thiếu niên thân khoác pháp bảo, lung đeo trường kiếm, du ngoạn thiên hạ.
Thiếu niên này vào thành nhìn thấy cục diện hỗn loạn như vậy không khỏi cau mày, bắt đầu cấn thận hỏi thăm, dò xét những chuyện đã xảy ra.
Lúc này trong thành đã có hơn ba mươi đứa trẻ bị bất cóc, có một người mẹ mất con vì quá đau lòng, tâm thần rối loạn, gặp bất cứ ai trên đường cũng kéo lại hỏi han:
– Có thấy con ta đâu không, có thấy con ta đâu không?
Gặp phải thiếu niên này, người mẹ kia cũng kéo tay y hỏi:
– Có thấy con ta đâu không, có thấy con ta đâu không?
Thiếu niên đáp:
– Thấy rồi, hãy yên tâm, ta sẽ tìm con nàng trở về.
Sau đó y đi tới Lưu gia, một kiếm phá tan đại môn, sài bước tiến vào.
Nhìn thấy hành động của thiếu niên ngang ngược như vậy, tất cả đệ tử Lưu gia căm phẫn vô cùng. Nhưng gia chủ Lưu gia lăn lộn đã nhiều, thấy được thiếu niên này không tầm thường, vội vàng kêu lên:
– VỊ đạo hữu này, vì sao đến Lưu gia ta quấy rối, Lưu gia ta đắc tội ngươi sao? Nhà ta là phân chỉ của Thái Ngô tông, xin đạo hữu hãy cân nhắc kỹ… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Thiếu niên nhìn lão, cười lạnh như băng:
– Thì ra là phân chỉ của Thái Ngô tông, thân ở thành này mà không bảo vệ được thành, để mặc cho tà ma ác quỷ bất bớ dân lành, lão không xứng gọi ta là đạo hữu.
Gia chủ Lưu gia buông tiếng than dài:
– Đạo hữu có điều không biết, kẻ bất bớ trẻ con kia chính là Kim Đan Chân Nhân, tộc trường bốn gia tộc trong thành Lâm Phần chúng ta bất quá chỉ mới Trúc Cơ, làm sao là đối thủ của y được? Chúng ta bị y đà thương, may nhờ y kiêng kỵ Thái Ngô tông mới không giết.
– Chúng ta đã cầu trong tông ra mặt, nhưng tà ma này là Kim Đan Chân Nhân của thượng môn Huyết Hà phái, Thái Ngô tông chúng ta bất quá chỉ là hạ môn, không dám đắc tội cùng y. Không có ai hô trợ, cho nên chúng ta cũng bỏ tay hết cách.
Thiếu niên bèn nói:
– Thì ra là như vậy, ta sẽ đứng ra làm chủ cho các ngươi, lão cứ việc dẫn đường cho ta là được.
Gia chủ Lưu gia hỏi:
– Đạo hữu. tu vi của ngươi bất quá chỉ mới là Trúc Cơ Dung Hợp, đối phương là Kim Đan Chân Nhân, ta sợ…
Thiếu niên khẽ động, lập tức vẽ ra một tiêu ký hình kiếm.
Thấy tiêu ký này, gia chủ Lưu gia mùng rỡ:
– Thì ra là cao nhân Hiên Viên kiếm phái, hay quá, chúng ta được cứu rồi. Tiền bối, ta lập tức dẫn đường cho ngài.
– Có câu: “Chuyện bất bình thiên hạ, hỏi Hiên Viên kiếm ta.” Có tiền bối Hiên Viên kiếm phái tới đây, dân chúng Lâm Phần ta được cứu rồi.
Lão bất chấp đối phương bao nhiêu tuổi, lập tức đổi cách xưng hô từ đạo hữu lên tiền bối, vô cùng cung kính.
Cả Lưu gia hết sức vui mừng, gia chủ Lưu gia gọi gia chủ ba nhà kia tới, tất cả cùng đưa thiếu niên tới một ngọn núi cao bên ngoài thành Lâm Phần.
Núi này mây mù dày đặc, là pháp trận bảo vệ xung quanh.
Tới dưới chân núi, gia chủ Lưu gia nói:
– Tiền bối, kẻ bất đi trẻ con ở núi này, lần trước bốn người chúng ta tới đây, kết quả bị uy áp Kim Đan chấn nhiếp, ai nấy bị thương, không biết đối phương ở nơi nào.
Thiếu niên nhìn mây mù dày đặc trước mặt, giơ tay điểm ra. Phi kiếm bay ra chém một cái, là Kiếm Quang Ngục.
Một thanh phi kiếm lục giai chém xuống, một tiếng nổ rền vang, mây mù đầy núi lập tức tiêu tan. đê lộ ra chân diện mạo.
Trên núi có người quát to:
– Ai dám phá pháp trận của ta, tiểu bối không muốn sống nữa chăng?
Thiếu niên đứng dưới chân núi bình tĩnh đáp:
– Người trong thiên hạ lo chuyện thiên hạ. tiền bối, ngài bất trẻ con như vậy, e rằng muốn dùng chúng tế luyện Lục Lục hồ lô. Hôm nay ta khuyên can một lời, trời cao có đức hiếu sinh, ngài còn chưa gây ra tội lớn. mau mau thà đám trẻ ra, ta sẽ cho ngài một con đường sống.
Người kia cười lớn:
– Lớn lối mà không biết thẹn, bất quá chỉ tu vi Trúc Cơ, quả thật không biết sống chết là gì!
Lúc này một lão đạo xuất hiện dưới chân núi, sát khí đằng đằng, định đánh chết thiếu niên này.
Nhưng lão nhìn thấy pháp bảo của thiếu niên không khỏi ngập ngừng do dự, lên tiếng hỏi:
– Hiên Viên kiếm phái ư?
Thiếu niên gật gật đầu. giơ tay điểm ra, một tiêu ký hình kiếm xuất hiện, chính là Hiên Viên Kiếm.
Lão đạo biến sắc, lẩm bẩm:
– Chuyện bất bình thiên hạ. hòi Hiên Viên Kiếm ta…
Tức thì sắc mặt trắng bệch, không còn sát khí. dáng vẻ cung kính:
– Thì ra là cao nhân Hiên Viên kiếm phái, đa tạ tiền bối chỉ điểm, ta sẽ không tế luyện Lục Lục hồ lô nữa. lập tức thà đám trẻ này ra. Ta chưa từng giết người nào, không có làm chuyện ác, xin tiền bối minh xét.
Lúc này lão không để ý tới chênh lệch tu vi giữa hai bên, tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng.
Thiếu niên cười nói:
– Ta biết, bằng không ta đã không nói với ngươi những lời này. Dù là ngươi luyện thành Lục Lục hồ lô, ta cũng có Khuynh Thiên kim châm phá pháp bảo ngươi.
– Thà hết bọn trẻ ra, ngươi đã bất tổng cộng ba mươi bốn đứa. ta phạt ngươi ở lại đây làm việc thiện cho dân chúng ba mươi bốn năm. xây cầu sửa đường, cứu giúp sinh linh, chém giết yêu ma. sau ba mươi bốn năm. ngươi mới được rời khỏi nơi này.
– Ngươi có bằng lòng hay không?